Chương 10: Phong Linh Bộ

Nữ tử áo xanh vốn định để những nguyên khí kia dẫn dắt trong kinh mạch của Đoàn Diệc Lam rồi tản đi, không ngờ Đoàn Diệc Lam lại vô tình biết được việc luyện hóa nó thành Nguyên Lực của mình, trong lòng cũng có chút giật mình, lại thấy lúc này Đoàn Diệc Lam nhắm hai mắt lại, tâm thần giống như tiến vào một trạng thái huyền diệu, vì vậy mới lặng lẽ dẫn theo báo đen rời khỏi tiểu viện này.

Một tia Nguyên Lực trong đan điền giống như lửa, chiếu sáng con đường tu luyện của Đoàn Diệc Lam, tâm thần khẽ nhúc nhích, một tia Nguyên Lực khác từ đan điền lướt đi, lại một lần nữa kéo theo những kinh mạch kia bắt đầu vận hành, trong cơ thể có sự hấp dẫn của Nguyên Lực, nguyên khí tràn ngập trên trời bắt đầu chậm rãi hướng về phía thân thể Đoàn Diệc Lam, sau khi nguyên khí nhập thể bắt đầu kéo theo kinh mạch hoạt động, sau đó hóa thành từng tia Nguyên Lực lướt vào đan điền của Đoàn Diệc Lam.

Đoàn Diệc Lam như si như dại đắm chìm trong một trải nghiệm mỹ diệu, không biết từ lúc nào đã khoanh chân ngồi xuống, không ngừng dẫn nguyên khí nhập thể, sau đó chuyển hóa thành Nguyên Lực.

Chớp mắt đã trôi qua một đêm, khi nữ tử áo xanh đặt chân vào trúc viện lần nữa, thấy Đoàn Diệc Lam vẫn đang trong trạng thái tu luyện, cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, tuyệt đại đa số người đều không thể tiếp tục tu luyện, bởi vì kinh mạch và đan điền của cơ thể con người đều rất yếu, nếu vừa bắt đầu tu luyện sẽ tồn trữ lượng Nguyên Lực lớn, không chỉ vô dụng với việc tu luyện, ngược lại có thể sẽ gây nguy cơ kinh mạch bị hư hại, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ bởi vì không tiếp nhận nổi mà bạo thể bỏ mình.

Nhưng Đoàn Diệc Lam nhìn qua không có chút dấu hiệu bị tổn thương nào, trái lại bởi vì trong cơ thể tu luyện một đêm đã có dao động thuộc về nàng truyền ra, nữ tử áo xanh đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, hiếu kỳ nhìn chằm chằm nàng một hồi, thầm nghĩ: “Tiểu gia hỏa này thiên phú cũng rất cao nha, nếu sinh ra ở những tông tộc kia thì chắc chắn sẽ được trọng điểm bồi dưỡng."

Khi nàng đang nhìn chằm chằm vào Đoàn Diệc Lam thì đôi mắt nhắm chặt của Đoàn Diệc Lam cũng mở ra, vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng xinh đẹp, cả kinh vội vàng lui về phía sau, lại quên mất hiện tại mình đang khoanh chân ngồi, vừa lui về phía sau "Đông" một tiếng rồi ngã vào trúc trên mặt đất, đợi sau khi thấy rõ người đến là nữ tử áo xanh thì mới cười nói: "Thì ra là ngươi."

Nữ tử áo xanh lại cảm thấy bộ dáng ngu đần ngốc nghếch của nàng có chút đáng yêu, khẽ cười nói: "Không kém lắm, ta truyền cho ngươi một bộ thân pháp."

Đoàn Diệc Lam lập tức thành thật ngồi bên cạnh nữ tử áo xanh, mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào nàng, nữ tử áo xanh nâng bàn tay trắng nõn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào giữa lông mày của Đoàn Diệc Lam, trong nháy mắt, trong đầu Đoàn Diệc Lam đang tràn vào một đoạn thông tin.

Nữ tử áo xanh truyền cho nàng một bộ công pháp tên là Phong Linh Bộ, sau khi luyện thành có thể đạp gió mà đi, trong dòng nước có thể tránh né công kích của kẻ địch, là một bộ công pháp ưu nhã mà thực dụng.

Sau khi đợi Đoàn Diệc Lam nhớ kỹ thông tin về Phong Linh Bộ, chợt vẻ mặt đau khổ nói: “Phong Linh Bộ này cũng phải luyện ít thì cũng mười ngày nửa tháng, đến lúc đó đại hội đoạt cờ nhất định đã kết thúc."

Nữ tử áo xanh liếc nhìn nàng một chút nói: “Hay cho ngươi, mười ngày nửa tháng nữa sẽ luyện thành Phong Linh Bộ của ta, ngươi cho rằng công pháp của ta cho ngươi là công pháp thô bỉ vậy sao?"

Đoàn Diệc Lam quả thật không hiểu rõ lắm về công pháp tu luyện, lập tức xấu hổ nói: “Cô nương ta sai rồi, ta chưa từng luyện những thứ này."

Nữ tử áo xanh lại nói: “Ngươi không cần phải luyện thành Phong Linh Bộ, chỉ cần dựa theo công pháp mà sử dụng Nguyên Lực bọc hai chân là đủ để ngươi đi đến chỗ lệnh kỳ."

Dứt lời, để Đoàn Diệc Lam tự mình luyện tập, mà nữ tử áo xanh thì đứng dậy đi đến bên cạnh bàn trúc, bắt đầu loay hoay uống trà, ngẫu nhiên lên tiếng chỉ điểm nàng hai câu, Đoàn Diệc Lam lĩnh ngộ rất nhanh, vừa bắt đầu điều động Nguyên Lực dựa theo lộ tuyến kinh mạch cần thiết của Phong Linh Bộ vận hành thì luôn mắc sai lầm, sau mấy lần thất bại, rốt cục có một lần vận chuyển Nguyên Lực đến lộ tuyến kinh mạch đầy đủ một lần.

Gần nửa ngày trôi qua, Đoàn Diệc Lam đã có thể thuần thục sử dụng Nguyên Lực trong cơ thể bọc hai chân lại, nàng mừng rỡ phát hiện sau khi Nguyên Lực bọc hai chân lại, không chỉ thân thể trở nên nhẹ nhàng, thoáng khẽ động chân mà có thể đi về phía trước một đoạn ngắn, giống như mình đã chạy mấy bước.

Nhìn thấy nàng cao hứng chạy đi chạy lại trong tiểu viện, nữ tử áo xanh cũng giống như bị nhiễm một chút bầu không khí, loại vui sướиɠ thuần khiết do tu luyện mang đến này, mình có bao nhiêu năm rồi không cảm nhận được nữa vậy? Nàng hơi lắc lắc đầu, đưa tay ra vẫy vẫy với Đoàn Diệc Lam, Đoàn Diệc Lam mang theo một trận gió lập tức xuất hiện ở trước mắt nàng.

Nữ tử áo xanh cười nói với nàng: “Đi thôi, chậm hơn một chút, lệnh kỳ này coi như bị người khác lấy được."

Đoàn Diệc Lam "A!" một tiếng, giống như vừa mới nhớ đến mình còn có chuyện, cảm tạ nữ tử áo xanh một tiếng, sau đó nhanh chóng phát ra Nguyên Lực tiến về phía bên cạnh hồ sen.

Đứng vững bên đường gỗ, Đoàn Diệc Lam điều chỉnh tốt hô hấp, sử dụng Nguyên Lực bọc hai chân chạy về phía lệnh kỳ với tốc độ nhanh nhất, khi mũi chân của nàng tiếp xúc với mặt nước thì chỉ cần thân thể nàng chìm một chút là lại nhanh chóng xuất hiện phía trước, rất nhanh đã đến bên cạnh lệnh kỳ, xoay người chụp tới, lệnh kỳ bị nàng một mực chộp vào trong tay.

Khi lệnh kỳ tách khỏi hồ sen, ánh sáng lập tức từ xung quanh lộ ra, hình thành một vòng sáng sau đó đi về phía Đoàn Diệc Lam. Đoàn Diệc Lam biết đây là Truyền Tống Trận, lúc ấy nàng bị ánh sáng này quét trúng mới đến nơi này, nàng không ngờ khi vừa rút lệnh kỳ ra đã bị dịch chuyển ra ngoài trong nháy mắt, mình cũng chưa cảm tạ cô nương mặc áo xanh kia!

Mắt thấy vòng sáng càng ngày càng nhỏ, nàng sốt ruột nhìn về phía nhà trúc kia hô to: “Cô nương! Ta còn không biết tên ngươi là gì!"

Ngay khi thân thể của nàng sắp bị ánh sáng nuốt chửng thì trên không trung truyền đến một âm thanh cực nhẹ, nàng nhận ra đó là giọng nói của nữ tử áo xanh kia.

"Diệp Tiêu Tiêu."

Mà khi Đoàn Diệc Lam chộp lệnh kỳ vào trong tay thì đồng thời, xung quanh Cô Phong gần như đều khϊếp sợ, bởi vì bọn họ nhìn thấy có một bàn tay trắng nõn nhô ra khỏi đỉnh núi, nhẹ nhàng rút lệnh kỳ từ trên vách đá ra, khϊếp sợ nhất là khi một nam tử Ma tộc mặc áo đen chỉ cách lệnh kỳ có mấy bước.

Trước đó, hắn cũng đã nhận được đan dược do Hoắc Viêm ban cho, sau khi đồng bạn bị chết vào hôm qua, hắn lại một lần nữa thoát ra, trải qua một ngày một đêm nỗ lực đẩy tất cả người khác khỏi Cô Phong, hắn tin tưởng chỉ cần cho mình thêm nửa canh giờ nữa, mình nhất định có thể đoạt được lệnh kỳ.

Không ngờ lại xảy ra biến cố vào lúc này, lệnh kỳ vừa ra, tất cả mọi người đều sẽ lập tức bị chuyển ra ngoài, chính mắt thấy công lao sắp tới tay bay mất, hắn tức giận đến mức hai mắt biến thành màu đen, gần như choáng váng sắp chết.

Mà người còn mạnh hơn hắn chính là một người tên là Hoắc Viêm ở trên đỉnh núi khác, mắt thấy phe của mình sắp thắng, lại xảy ra tình cảnh quái dị như vậy, tuy rằng còn không biết người kia dò xét đến đâu, nhưng liên tưởng đến hôm qua, thị vệ áo bào trắng bên Lãnh Sương Hoa biến mất ở đỉnh núi, trong lòng Hoắc Viêm đã sinh ra một chút dự cảm không tốt.

Hắn hừ lạnh một tiếng với Lãnh Sương Hoa, dùng hết sức chạy về phía đại hội đoạt kỳ, hắn muốn nhìn xem đến tột cùng là ai đoạt được lệnh kỳ.

Thấy Hoắc Viêm tức giận hừng hực xuống núi, Lãnh Sương Hoa thầm nghĩ không tốt, nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia sợ là muốn ra tay với phe mình, Lãnh Sương Hoa lập tức phát động Nguyên Lực đến cực hạn, nhanh chóng đuổi theo hướng Hoắc Viêm.

Sau khi tất cả những người còn sống sót khác đều được đưa ra ngoài, ánh sáng giữa không trung chợt lóe lên, bóng dáng Đoàn Diệc Lam mới chậm rãi hiện ra, lệnh kỳ nắm trong tay nàng chậm rãi bay về phía trận doanh của quân đội Nhân tộc, trận pháp này chính là một biện pháp bảo vệ người đánh cờ, chúng nhân trừng mắt nhìn xuống, ai cũng không ngờ có kết quả như vậy.

Sau khi nhìn thấy thị vệ mặc áo bào trắng của nhân tộc cầm lệnh kỳ trong tay, vẻ mặt của mọi người trong Ma tộc đều rất khó coi, nam tử mặc áo bào màu đen thiếu chút nữa đoạt được lệnh kỳ càng tức giận đến da mặt phát run, mà nhân tộc bên này lại bộc phát ra một trận tiếng hoan hô như sấm.

Đoàn Diệc Lam cũng nhìn thấy Đường Hạ và cô gái áo đen được mình cứu sống bên cạnh nàng, đang muốn vẫy tay với hai người, đột nhiên từ phía xa có một tiếng xé gió đánh tới, sau đó tiếng rống tức giận của Hoắc Viêm cũng vang lên: “Lại là ngươi! Đến tột cùng ngươi đã dùng thủ đoạn đê hèn gì mới đoạt được lệnh kỳ, nói sự thật cho bản tướng quân!"

Mặc dù trong miệng hắn đang hỏi han, nhưng lòng bàn tay đã chứa đầy ma lực, chỉ đợi vừa tiếp xúc với Đoàn Diệc Lam đang ra tay đánh chết, kết quả của đại hội đoạt cờ hắn sẽ không thay đổi được gì, nhưng hắn nhất định phải diệt trừ người này, không thể ngồi nhìn nàng trưởng thành biến thành phụ tá đắc lực của Lãnh Sương Hoa.

Hoắc Viêm lần này tới vừa nhanh vừa độc, tất cả mọi người không ngờ rằng thân là tướng quân hắn lại ra tay với binh sĩ, thực lực của tất cả mọi người ở đây đều dưới tầng hai, lại vừa mới dịch chuyển ra ngoài, không qua mấy ngày Nguyên Lực cũng không thể khôi phục, bị một chưởng này của hắn đánh trúng, ngay cả Đại La Thần Tiên cũng không cứu được.

Hắn vừa dứt lời, lại có một giọng nữ khác truyền đến: "Hoắc Viêm! Nếu ngươi dám ra tay với nàng, quân đội Nhân tộc ta sẽ lập tức tuyên chiến với ngươi!"

Lãnh Sương Hoa gần như là một trước một sau chạy đến cùng hắn, thấy hắn quả nhiên muốn ra tay với đối phương, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lẽo, nếu mình để hắn đắc thủ, mình còn mặt mũi nào để đối mặt với những tướng sĩ vinh quang này, dù cho liều mạng cũng phải bảo vệ quân đội!

Nhưng dù sao nàng cũng kém hơn Hoắc Viêm một bước, mà Hoắc Viêm cũng không để ý đến sự uy hϊếp của nàng, lao thẳng về phía Đoàn Diệc Lam. Mang theo kình phong làm cho binh sĩ đứng bên cạnh Đoàn Diệc Lam cũng chấn động ngã sang một bên, mắt thấy một chưởng sẽ đánh vào đỉnh đầu Đoàn Diệc Lam, không ngờ thân hình nàng lại quỷ dị lóe lên tránh qua, tránh được một chiêu tất sát kia.

Trong lòng Hoắc Viêm khϊếp sợ, lại không có thời gian suy nghĩ nàng làm sao làm được, bởi vì Lãnh Sương Hoa đã đi vào sau lưng hắn, Hoắc Viêm trở tay một chưởng, cùng với bàn tay của Lãnh Sương Hoa đánh về phía sau lưng hắn, sau đó lùi lại mười mấy bước mới đứng vững, mà Lãnh Sương Hoa thì mượn phản lực của một kích này nhảy vọt đến trước người Đoàn Diệc Lam, ngăn cản nàng lại, chỉ vào Hoắc Viêm giận dữ mắng mỏ nói: “Nếu như ngươi còn muốn đánh, ta sẽ tùy thời phụng bồi!"

Vẻ mặt của Hoắc Viêm cực kỳ khó coi, nhưng hắn biết bây giờ không thể trong nháy mắt gϊếŧ được thị vệ áo bào trắng, đành phải cười lạnh nói: “Lãnh tướng quân thật sự là thủ đoạn tốt, ẩn giấu thị vệ lợi hại như thế đợi đến khi đại hội đoạt cờ mới phái thiên tài này ra, món nợ này Hoắc mỗ nhớ kỹ, chúng ta đi!"

Đoàn Diệc Lam cũng không thoải mái, trước đó nàng dùng hết toàn lực mới tránh thoát một kích của Hoắc Viêm, Lãnh Sương Hoa nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng đưa cho nàng: “Ăn vào, theo ta quay về doanh."