Chương 2

Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập khắp nơi, như sóng lớn bao trùm lấy Trình Phi.

Đôi mắt cô ánh lên sự kinh hoàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông trước mặt, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào.

Chỉ cách nhau một cánh cửa, người đàn ông co một chân dài, nửa quỳ trước chiếc tủ sắt nhìn qua khe hở vào bóng hình nhỏ bé đang co ro bên trong với ánh mắt nhàn nhã, thích thú.

Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, Trình Phi cắn chặt môi, mắt cũng không rời khỏi đối phương trong trạng thái căng thẳng cực độ.

Không khí và thời gian như cùng lúc ngưng đọng.

Người đàn ông cứ thế nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào, cũng không có hành động gì thêm.

Anh ta ở ngoài cửa tủ, cô ở trong, khe hở nhỏ giữa hai người như biến thành pháp trường tra tấn tinh thần, người cầm dao thì thản nhiên còn cô như đã nằm sẵn trên thớt, sống chết không còn do mình kiểm soát.

Ngay khi Trình Phi sắp không chịu nổi nữa, người đàn ông trước tủ cuối cùng cũng có động tác.

Anh ta đưa tay trái ra.

"…" Trình Phi siết chặt lá bùa Phật trong tay, lòng cô nặng trĩu, cô biết rằng bản thân khó mà thoát được.

Trong vài giây ngắn ngủi, vô số cảnh tượng lướt nhanh qua đầu cô, thậm chí cô còn hối hận vì lúc ngồi trên xe đã không gọi video cho mẹ, một suy nghĩ thoáng qua, có lẽ cô đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt cuối cùng…

Lo lắng, sợ hãi đan xen như sóng dữ, khiến đầu óc Trình Phi hoàn toàn rối bời.

Thế nhưng, diễn biến lại ngoài dự đoán của Trình Phi.

Cô đã nghĩ người đàn ông sẽ mở cửa tủ và kéo cô ra, nhưng cảnh tượng đẫm máu mà cô tưởng tượng lại không xảy ra – anh ta chỉ nhặt viên ngọc bạch ngọc rơi trên đất, sau đó như lẽ tự nhiên, tiện tay khép lại cánh cửa tủ đang hé.

"…" Ánh mắt Trình Phi khẽ động, đồng tử mở to vài phần vì kinh ngạc.

Chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên ngoài tủ đã đứng dậy và bỏ đi.

Trình Phi ngỡ ngàng.

Người này lại không làm kinh động ai khác, cũng không để lộ sự hiện diện của cô? Nghĩ đến viên ngọc bạch ngọc kỳ lạ vừa rơi ra lúc nãy…

Suy nghĩ rối bời, cô khẽ nhíu mày, ánh mắt bất giác nhìn qua khe tủ nhỏ hẹp theo dõi người đàn ông. Chỉ thấy anh ta vừa nghịch viên ngọc, vừa ngậm điếu thuốc, bước đi một cách ung dung, lần lượt nhìn qua từng tên vệ sĩ, ánh mắt lãnh đạm, không rõ đang nghĩ gì.

Gã ăn mặc kiểu dân chơi rõ ràng rất sợ anh ta. Mồ hôi lạnh chảy khắp đầu mặt, cằm rụt lại, vẻ mặt khϊếp sợ, không dám đối diện.

Chốc lát sau, người đàn ông dừng bước, đứng trước mặt gã.

Anh ta dùng tay kẹp thuốc vỗ nhẹ lên mặt gã hai cái rồi hỏi một cách hờ hững: "Là mày quyến rũ chị dâu?"

Giọng nói lạnh lùng hờ hững nhưng lại vô cùng êm tai.

Gã không chịu nổi nữa, gã vốn đã sợ đến nhũn chân, giờ đứng không vững, liền "phịch" một tiếng quỳ xuống, thân hình cao lớn run rẩy như cầy sấy, cúi đầu liên tục cầu xin: "Là chị dâu quyến rũ em! Em hồ đồ, em không hiểu chuyện, anh Chu, xin anh tha cho em, xin anh, em không dám nữa, không dám nữa..."

Người đàn ông như không nghe thấy gì, không chút động lòng, thong thả bước tới bàn bài, trên bàn bày lộn xộn một bộ bài tây, anh ta tùy tiện xào bài.

Gã biết đối phương là người có trái tim sắt đá, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, liền quay sang níu lấy ống quần của người đàn ông đeo kính không gọng, nước mắt nước mũi ràn rụa: "Anh Lương, anh giúp em xin anh Chu một lần, em với anh bên nhau chín năm, không có công cũng có khổ, em thực sự nhất thời hồ đồ! Anh Lương, xin anh!"

Hà Ôn Lương nhìn gã một cái, nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ bấy lâu, trong lòng sinh chút thương hại. Anh ta trầm mặc hai giây, sau đó đứng lên, hướng về vị trí chủ tọa, giọng trầm tĩnh cung kính nói: "Anh Chu, A Văn những năm qua ở Philippines, quả thực đã giúp Lão Mai làm không ít việc, lỗi là vì cậu ta còn trẻ, trải nghiệm thêm sẽ tiến bộ hơn."

“Trải nghiệm thêm?” Phàn Phóng tức đến bật cười lạnh: “Lấy mẹ anh cho hắn trải nghiệm được không?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Hạ Ôn Lương chợt trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc này, động tác xào bài của người ngồi ở vị trí chính dừng lại.

Bầu không khí căng thẳng tại bàn bài đột ngột bị cắt đứt, hai bên đối địch đều khựng lại một chút rồi đều dè dặt, tập trung hết mức nhìn về phía người cầm quyền.

"Người nhà cả, đừng vì chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí."

Chu Thanh Nam vừa xáo xong một chồng bài, cắt đôi và phát mỗi người năm lá, giọng điệu lạnh nhạt, không thèm ngước mắt: "Dạo này công ty có nhiều việc, đúng lúc cần người. Mấy năm qua A Văn ở Manila có thành tích rõ ràng, Lão Mai quý người tài, trước khi tôi đến đây còn đặc biệt gọi điện căn dặn tôi, chuyện lớn hóa nhỏ, điều quan trọng nhất là không để anh em hai người sinh hiềm khích."

Phàn Phóng và Hạ Ôn Lương nhìn mặt sau lá bài trước mặt, đều không nói gì.

Nghe xong lời này, A Văn cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Gã ngã khuỵu xuống, mắt nhắm lại, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, thầm mừng vì cuối cùng cũng giữ được cái mạng.

Tại vị trí chủ tọa, Chu Thanh Nam phát bài xong, ung dung ngả người ra lưng ghế, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai người kia: "Tôi nói hết rồi, hiểu chưa?"

Phàn Phóng và Hạ Ôn Lương dù mỗi người một tâm sự nhưng đều kiêng dè chủ tọa, ngoài mặt đương nhiên không dám có dị nghị gì.

Cả hai đồng loạt gật đầu: "Hiểu rồi."

Khóe miệng Chu Thanh Nam nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, cằm khẽ động, ra hiệu lật bài.

Ba bộ bài lật ra, hai đôi và một bộ thùng phá sảnh duy nhất, hiển nhiên là thắng áp đảo.

Phàn Phóng nhìn bộ bài, trong lòng càng thêm tức tối, ánh mắt sắc lạnh lia qua A Văn và Hạ Ôn Lương vài lần, gần như nghiến răng vỡ nát – hắn đường đường là một nhân vật như thế, giờ đội lên đầu một cái mũ xanh mướt, vậy mà chỉ một câu "Lão Mai quý người tài" của người cầm quyền lại làm mọi chuyện như chẳng có gì, mặt mũi của hắn để ở đâu?

Nhưng hắn chỉ dám giận mà không dám nói, thậm chí không dám có lời phản đối.

Không đạt được kết quả mong muốn, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa. Phàn Phóng khó chịu, im lặng vài giây rồi cuối cùng mở lời: "Anh Chu, bên phía của tôi còn chút việc, nếu anh không có dặn dò gì thêm thì tôi xin phép?"

Chu Thanh Nam không nhìn hắn, chỉ cúi đầu rũ tàn thuốc, ra hiệu bằng ngón tay.

Phàn Phóng cuối cùng liếc A Văn một cái, đứng dậy rồi mang theo người của mình đi xuống cầu thang xoắn, lẳng lặng rời đi.

Sau khi Phàn Phóng và đồng bọn đi khỏi, Hạ Ôn Lương cười, cung kính nói: "Anh Chu, hôm nay cảm phiền anh rồi. Mấy năm qua chúng ta cũng ít gặp, chúng ta đi Kim Loan uống vài ly?"

Nghe đoạn đối thoại, Trình Phi trong chiếc tủ sắt lập tức vui mừng, chuẩn bị đợi mọi người rời đi là lập tức trốn thoát.

Không khí im lặng đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trong vài giây.

Trình Phi lo lắng, mắt qua khe tủ dõi theo người đàn ông lạnh lùng ở vị trí chủ tọa, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Làm ơn, làm ơn, mau rời đi!

Bên bàn bài, cuối cùng điếu thuốc trong tay Chu Thanh Nam cũng đã cháy hết.

Khói trắng mờ ảo che lấp khuôn mặt anh, anh khẽ nghiêng đầu, thoáng liếc mắt về phía cánh cửa tủ sắt đang đóng chặt với ánh nhìn khó đoán. Sau đó, anh dập tắt đầu thuốc rồi vứt vào thùng rác, thu lại ánh mắt và đứng lên đi xuống lầu.

Phía sau, Hạ Ôn Lương và những người khác lập tức bước nhanh theo.

Tiếng bước chân dần xa.

Một phút sau, chắc chắn rằng mọi người đã rời khỏi khu vực tầng hai, Trình Phi mới cẩn thận chui ra khỏi tủ. Thời khắc quan trọng này, chạy trốn là điều quan trọng nhất, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều mà tiếp tục tìm lối thoát khác.

Tuy nhiên, không may là cô đã tìm quanh tầng hai nhà xưởng nhưng không thấy cầu thang nào dẫn trực tiếp ra ngoài. Bất đắc dĩ, cô phải quay lại đường cũ.

Cô vừa nấp trong tủ sắt khá lâu, đám người của tóc vàng có lẽ đã không thấy cô nên đã rời đi rồi…

Trình Phi thầm suy nghĩ, cẩn thận bước xuống cầu thang xoắn, quay lại tầng một của nhà xưởng.

Đêm đã khuya nhưng đám người bên trong như thể đang rất phấn khích chẳng biết mệt, vẫn tụ tập thành từng nhóm ba người, năm người, hút thuốc, uống rượu, đánh bài, khắp nơi là cảnh tượng hỗn loạn, u ám.

Trình Phi cúi đầu, dọc theo bức tường, bước về phía cửa lớn nhà xưởng, lặng lẽ hết sức, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Thế nhưng, khi chỉ còn cách cửa lớn một bước, đột nhiên cô bị một lực mạnh từ bên cạnh đẩy mạnh.

"..." Trình Phi đau đớn nhíu mày, giơ tay ôm lấy khuỷu tay.

Sợ gây sự chú ý, cô cúi đầu lặng lẽ, hoàn toàn không định truy cứu xem ai đã đẩy mình. Nào ngờ đối phương lại lên tiếng trước, trực tiếp đưa tay chặn đường cô.

"Này, cô không có mắt à? Đυ.ng người ta mà không biết nói xin lỗi hả?" Người vừa nói là một gã đàn ông cơ bắp, cổ đầy hình xăm gai đen, người nồng nặc mùi rượu, tay còn ôm một cô gái trẻ mặc áo dây gầm lên với Trình Phi.

"Xin lỗi." Trình Phi không dám ngẩng đầu, lí nhí xin lỗi rồi định rời đi ngay.