Chương 1

Xèo——

Dầu ngô bốc hơi trên chiếc chảo nóng bỏng, một người phụ nữ trung niên với mái tóc uốn xoăn đen nhánh nhắm mắt hút thuốc, đun nóng dầu rồi đập trứng vào.

Chỉ mất vài phút, một tô mì trứng và thịt kiểu Hồng Kông mới ra lò, hương thơm tỏa lan khắp con hẻm tối om.

Làm xong tô mì này, người phụ nữ lấy chiếc điện thoại từ túi quần ra, bấm sáng màn hình nhìn qua.

1 giờ 28 phút sáng.

Đêm khuya tĩnh mịch, trời tối gió to.

Nơi đây là Bân Cảng, vẻ ngoài phồn hoa phát đạt nhưng thực ra chênh lệch giàu nghèo cực lớn, chỉ cần một cây cầu đã có thể phân cách hai thế giới. Dân mạng hay trêu rằng một căn nhà ở khu Kim Loan của CBD có thể mua được nửa con phố ở khu Bình Cốc.

Quán ăn nhanh kiểu Hồng Kông này đã ở khu Bình Cốc mấy năm rồi, người phụ nữ rất quen thuộc với xung quanh, biết giờ này trở đi chẳng còn mấy khách liền xoay tay tắt bếp gas.

Tô mì trứng và thịt được đặt lên một chiếc bàn gấp nhỏ.

“Lại về muộn thế này.” Người phụ nữ hờ hững nói một câu, cầm điếu thuốc trong miệng, bà nhả chữ không rõ lắm, không giống giọng địa phương Bân Cảng.

“Cũng hết cách, công việc hôm nay nhiều quá.” Một giọng nói đầy vẻ bất lực và buồn bã trả lời.

Người đáp lời là một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, ăn mặc giản dị, váy yếm dài màu be dài đến đầu gối, đi đôi dép crocs cùng màu đang rất thịnh hành, tóc dài buộc cao, gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo tự nhiên, không có dấu vết trang điểm.

Cô ngồi xuống bên bàn, dùng đũa đảo bát bát mì nóng hổi trước mặt, không quên nịnh hót người phụ nữ trước mặt: “Dì Cố, tay nghề của dì ngày càng giỏi, hương thơm này, chó trên đường cũng phải thèm chảy nước miếng.”

Dì Cố hừ một tiếng, nhả khói thuốc: “Khéo mồm khéo miệng.” Bà hơi dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, gảy tàn thuốc rồi hỏi: “Mẹ cháu bảo cháu vào thực tập ở đài truyền hình rồi hả?”

Nghe xong câu hỏi của dì Cố, động tác ăn mì của Trình Phi dừng lại, cô mỉm cười ngượng ngùng: “Chỉ là gặp may thôi ạ.”

Câu này cũng là lời khiêm tốn một nửa.

Trình Phi từ nhỏ đã học giỏi, thành tích xuất sắc. Năm thi đại học, cô đạt 619 điểm và đỗ vào chuyên ngành đạo diễn của Đại học Truyền thông Trung Quốc, từ đó trở thành tấm gương động lực cho cả khu Bình Cốc. Cho đến nay, hàng xóm láng giềng xung quanh vẫn thường lấy cô làm gương để khuyên bảo con cái nỗ lực vươn lên, thay đổi số phận bằng kiến thức.

Cũng vì thế, câu nói của Trình Phi là “khiêm tốn một nửa”, bởi ngoài thực lực của mình, việc cô vào được đài truyền hình Bân Cảng cũng có một chút may mắn.

Đúng lúc này, điện thoại của Trình Phi đặt trên bàn bất ngờ rung lên hai lần báo có tin nhắn WeChat mới.

Cô giật mình, vừa gắp mì vừa nhấc điện thoại lên, trượt ngón tay mở sáng màn hình.

Người gửi tin nhắn có tên lưu trong WeChat của cô là “Từ tổng” - một lãnh đạo cấp cao ở đài truyền hình cô đang thực tập, tên đầy đủ là Từ Hà Mạn, một nữ lãnh đạo cứng rắn và xuất sắc, làm việc không quản ngày đêm, thường xuyên giao nhiệm vụ cho Trình Phi vào lúc nửa đêm.

Từ Hà Mạn chính là chút may mắn của Trình Phi.

Ba tháng trước, Trình Phi ôm một chồng hồ sơ đi dự hội chợ việc làm, trong lúc vào nhà vệ sinh, cô gặp một mỹ nữ lạnh lùng tóc dài đang trang điểm. Lúc ấy, chiếc kẹp tóc của mỹ nữ bị gãy bất ngờ, Trình Phi tình cờ có kẹp dư trong túi nên đã tốt bụng cho cô ấy mượn.

Sau này, Trình Phi mới biết mỹ nữ ấy chính là Từ Hà Mạn, người phụ trách tuyển dụng của đài truyền hình Bân Cảng tại hội chợ.

Thấy là tin nhắn của Từ tổng, trong lòng Trình Phi dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cô chần chừ vài giây rồi mở tin nhắn.

Từ Tổng: [Đã hoàn thành biên bản cuộc họp tối nay chưa?]

“……”

Trình Phi ngập ngừng gõ trả lời: [Từ tổng, cuộc họp tối nay đến 12h30 mới kết thúc, tôi chưa kịp làm xong.]

Từ Tổng: [Trước 8 giờ sáng mai gửi vào email của tôi.

Trình Phi muốn khóc.]

Cuộc họp tối nay kéo dài từ 8h30 đến 12h30, trọn vẹn 4 tiếng, khối lượng thông tin cực kỳ lớn, hiện tại khoảng 80% nội dung còn nằm trong máy ghi âm của cô. Nếu sáng mai phải gửi biên bản trước 8 giờ, cô đành phải thức đêm làm việc.

Điều tệ hơn là tối nay cô mệt đến lơ mơ và bỏ quên máy ghi âm ở văn phòng, đồng nghĩa với việc phải quay lại đài truyền hình lấy...

——shift.

Không kịp buồn lâu, Trình Phi nhanh chóng ổn định lại tinh thần, trả lời Từ tổng: [Vâng ạ]Sau đó, cô đặt xe, bắt đầu húp mì liên tục. Vừa ăn hết mấy đũa, xe đặt cũng đã đến cách 200 mét. Cô nhanh tay rút mấy tờ giấy lau miệng, đứng dậy lao vội đi.

"Chậc, trễ thế này rồi còn đi đâu?" Dì Cố cau mày nhìn theo bóng lưng gầy của Trình Phi rồi gọi với giọng không hài lòng.

"Cháu quên đồ ở văn phòng!" Trình Phi không quay đầu đáp: "Tiền mì cháu sẽ chuyển cho dì qua WeChat sau nhé!"

Rầm, cửa xe đóng lại, chiếc xe đặt qua app nhanh chóng lao vào màn đêm.

Dì Cố thở dài, đi thu dọn bát đũa, chợt nghe tiếng báo tin nhắn từ túi áo.

Dì Cố lấy điện thoại ra, thấy một tin nhắn kèm ảnh đại diện hình búp bê hoạt hình gửi đến một bao lì xì, kèm dòng chữ: [Cảm ơn dì Cố.]

Dì Cố giữ vẻ mặt cau có vài giây, không nhận lì xì, chỉ nhắn lại: [Đêm nay gió bắc về, làm xong thì về sớm nhé.]

.....

Mùa hè năm nay dường như đến sớm đặc biệt ở Bân Cảng, đầu tháng Năm mà nhiệt độ đã vọt lên 30 độ, cả nước Trung Quốc mười năm nay cũng chưa từng gặp thời tiết lạ lùng thế này.

Trình Phi quay lại đài truyền hình lấy máy ghi âm, lúc ra ngoài đã là 2 giờ 30 sáng.

Gió đêm rít lên, khung cảnh đường phố hiu quạnh nhưng lại mang đến chút mát mẻ dễ chịu giữa cái nóng kỳ lạ của đầu hè.

Cô đặt máy ghi âm xuống đáy túi, bước ra lề đường để gọi xe.

Những năm gần đây, sự nổi lên của truyền thông mới đã gây ra cú sốc lớn cho ngành truyền hình truyền thống, tình hình chung rất ảm đạm. Dù là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, nhưng là lính mới, không có hậu thuẫn hay quyền lực, muốn tạo dựng tên tuổi trong ngành là điều không hề dễ dàng.

Trình Phi trân trọng cơ hội được thực tập tại đài truyền hình, càng trân trọng hơn cơ hội làm việc dưới trướng của Từ tổng.

Vì vậy, mọi yêu cầu từ cấp trên, cô đều cố gắng hết sức để hoàn thành.

Chắc là do quá muộn.

Lệnh đặt xe của Trình Phi đã phát đi được tận 5 phút mà vẫn không có ai nhận. Cô cắn môi, nhìn quanh khắp nơi.

Trụ sở mới của đài truyền hình Bân Cảng vừa được xây xong năm ngoái, nằm trong khu đô thị mới Bân An. Khu này nửa là khu công nghiệp mới xây, nửa là những khu ổ chuột cũ chờ phá dỡ, ban đêm vắng như thành phố ma, chẳng thấy bóng người sống.

Điện thoại còn lại đúng 5% pin.

Chờ không phải là cách hay, Trình Phi tắt hết các ứng dụng chạy nền, do dự vài giây rồi quyết định đi bộ một đoạn, vừa đi vừa đợi có xe nhận.

Thế nhưng đi chưa đến 30 mét, một mùi rượu nồng nặc bất chợt xộc vào mũi.

Trình Phi nhíu mày, theo phản xạ ngẩng đầu lên, mới nhận ra trước mặt không biết từ khi nào đã xuất hiện vài bóng người.

Đám người này khoác vai nhau, say khướt, buông lời bông đùa tục tĩu, ngay lập tức bị bóng dáng trắng tinh trong đêm thu hút sự chú ý.

Mấy gã ngẩn ra một lúc, sau đó liền trơ tráo nhìn chằm chằm vào Trình Phi, ánh mắt da^ʍ ô, rõ ràng không có ý tốt.

Trình Phi cũng lập tức nhận ra sự nguy hiểm đang cận kề. Cô cảnh giác, cúi đầu định bước nhanh để tránh xa bọn họ.

"Ồ, người đẹp, khuya thế này sao lại đi một mình ngoài đường?" Một gã đeo dây chuyền vàng chặn đường cô, cười tít mắt: "Nguy hiểm lắm đấy. Cô ở đâu? Để tụi anh đưa về."

Trình Phi sợ hãi, tim đập nhanh, cố hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Không cần đâu."

Cô rẽ sang hướng khác thì bị một gã tóc vàng gầy cao chặn lại.

"Cô em, xinh đẹp thế này dễ gặp phải kẻ xấu lắm." Gã tóc vàng cười đểu: "Tụi anh không phải kẻ xấu, sẽ không làm hại em đâu."

"Thứ giá trị nhất trên người tôi bây giờ chỉ là cái điện thoại, có thể đưa cho các anh." Trình Phi nhượng bộ để giữ an toàn, lấy điện thoại từ túi ra đưa tới: "Còn tiền thì tôi vừa tốt nghiệp, lương thực tập chỉ đủ ăn, còn phải nhờ gia đình phụ tiền nhà."

Gã tóc vàng nhìn động tác của cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên, cầm lấy điện thoại, nhấc nhấc trong tay rồi nói: "Cô em cũng khá là hiểu chuyện đấy. Nhưng mà, bọn này không thiếu tiền điện thoại đâu. Hay là thế này, em đi uống vài ly với tụi anh, coi như kết bạn?"

Nói rồi, gã tóc vàng đưa tay ra định nắm lấy cánh tay Trình Phi.

Trình Phi đã có chuẩn bị từ trước, ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào người mình, cô nhanh chóng lấy bình xịt hơi cay từ trong túi ra, xịt thẳng vào mặt gã tóc vàng.

"Chết tiệt! Mắt tao!" Gã tóc vàng hét lên đau đớn, ôm mặt, đám còn lại cũng ngẩn người vì tình huống bất ngờ này.

Nhân lúc mấy tên kia còn sững sờ, Trình Phi không dám chậm trễ nửa giây, liền giật lấy điện thoại từ tay gã tóc vàng, bỏ lại câu "Đưa đây!" rồi xoay người bỏ chạy!

Gã tóc vàng: “...”

Gã tức điên, chửi ầm lên: "Bắt con nhãi đó lại! Đừng để nó chạy!"

....

Xung quanh khu công nghiệp không có khu dân cư nào mới, Trình Phi chỉ còn cách cố sức chạy về phía khu vực chờ giải tỏa.

Trên đường chạy, cô cố lấy điện thoại ra để báo cảnh sát, nhưng không may là phần pin cuối cùng đã hết sạch ngay lúc này. Màn hình vừa sáng lên thì điện thoại liền tự động tắt nguồn.

Tiếng gió rít qua tai, cổ họng cô đã bắt đầu thấy vị tanh ngọt của máu, và chẳng bao lâu sau, cô bắt đầu thấy kiệt sức, đôi chân mỗi lúc một mềm nhũn.

Hết cách rồi…

Nghe tiếng bước chân ngày càng gần phía sau, Trình Phi hoàn toàn hoảng sợ. Đúng lúc này, trong tầm mắt cô, đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một nhà xưởng bỏ hoang, trên bức tường rách nát dán chữ "Phá dỡ" màu đỏ, phía trong xưởng mơ hồ thấy có chút ánh đèn.

Bên trong có người!

Đôi mắt Trình Phi lập tức sáng lên hy vọng. Cô cắn chặt răng, khát khao tìm người giúp đỡ mãnh liệt hơn bao giờ hết, không kịp nghĩ ngợi gì, lao thẳng vào qua cánh cửa nhỏ bên hông bức tường.

Mấy tên du côn phía sau đuổi tới nơi, một tên định bước vào thì bị gã đeo khuyên mũi đưa tay ngăn lại.

Gã tóc vàng dẫn đầu không hiểu: "Làm gì vậy?"

Gã đeo khuyên mũi khẽ nhếch cằm, ra hiệu: "Nghe đồn tối nay hắn ta sẽ đến, tốt nhất là đừng gây chuyện."

Gã tóc vàng nghe vậy, tức tối giật tóc, lẩm bẩm chửi rủa: "Vậy giờ làm sao? Con nhãi đó xịt đầy ớt cay vào mặt tao, để yên vậy sao? Tao không nuốt nổi cục tức này!"

Gã đeo khuyên mũi nhìn đôi mắt sưng đỏ của đồng bọn, trầm ngâm một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: "Đi thôi, vào tìm nó."

....

Trước đây Trình Phi từng nghe đồng nghiệp kể rằng, khu nhà xưởng này từng là một trung tâm sửa chữa ô tô lớn, sau do thị trường ảm đạm, doanh nghiệp cắt giảm quy mô và chuyển đi nơi khác, để lại nơi này bỏ hoang cả mấy năm trời.

Sân nhà xưởng cỏ dại mọc um tùm, bên trong xưởng xếp đầy xe mô tô hạng nặng và xe bán tải đã được độ lại, hướng phía trong không ngừng vang lên những tiếng ồn ào, khung cảnh này quái dị đến mức giống như một căn nhà ma trong phim kinh dị.

Nhưng so với ma quỷ, Trình Phi sợ nhất là những kẻ vô nhân tính.

Cô nhanh chóng chạy về phía nhà xưởng, đến trước lối vào, cô dừng lại, tim đập thình thịch, cẩn thận thò đầu ra quan sát bên trong.

Hoàn toàn trái ngược với vẻ hoang vắng bên ngoài, bên trong nhà xưởng lại đông đúc người.

Có cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Mấy gã đàn ông thì hút thuốc uống rượu, trên cổ và cánh tay xăm đủ loại hình, nhìn một cái là biết không phải người tốt. Những cô gái thì đều rất trẻ, gió đêm thổi lạnh buốt, nhưng trang phục của họ lại cực kỳ mỏng manh, phần lớn da thịt ở ngực và đùi lộ ra ngoài, trang điểm đậm, miệng phì phèo điếu thuốc, thỉnh thoảng buông vài câu chửi tục.

Cảnh tượng đúng là ma quỷ vờn quanh động nhện.

"...” Trình Phi không bao giờ nghĩ mình lại thấy một khung cảnh như thế này.

Trực giác nói với cô rằng đám người này không phải người tốt, khả năng giúp đỡ cô gần như bằng không. Thậm chí, có khi họ còn cùng phe với đám du côn say rượu khi nãy.

Nghĩ tới đây, suy nghĩ "mượn điện thoại báo cảnh sát" của Trình Phi lập tức dừng lại.

Cô hít thở sâu, suy nghĩ vài giây, quyết định từ bỏ việc cầu cứu đám người kia rồi nhẹ nhàng, rón rén đi vào bên trong, định tìm lối ra khác.

May mắn là trời đã tối đen, ánh sáng trong khu nhà xưởng cũng không quá sáng, đám người kia mải mê uống rượu tán dóc, không ai chú ý đến cô.

Cô thuận lợi đi vào bên trong nhà xưởng.

Nhà xưởng này rất rộng, có hai tầng, thang máy đã cũ hỏng từ lâu không dùng được nữa. Trình Phi men theo góc tường đi một đoạn, thấy một cầu thang xoắn ốc bằng sắt đen, liền cúi người đi lên tầng hai.

Khác hẳn với không khí ồn ào ở tầng một, tầng hai yên tĩnh lạ thường, đồ đạc trong phòng rất ít, chỉ có một cái bàn đánh bài bị sứt góc, mấy cái ghế, vài tủ sắt han gỉ, một chiếc quạt đen rẻ tiền, không gian trống trải như một vùng cấm biệt lập.

Không chắc tầng hai có người hay không, Trình Phi không dám bất cẩn, bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt di chuyển, thận trọng quan sát xung quanh.

Thế nhưng ngay lúc đó, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phía dưới cầu thang xoắn vọng lên, xen lẫn vài giọng nói đàn ông ầm ĩ.

……

Hỏng rồi!

Trình Phi sững người, bối rối, đường từ phía cầu thang xoắn đã bị chặn lại mà cô thì vẫn chưa tìm thấy lối ra thứ hai. Trong lúc cấp bách, cô vội vàng nhìn quanh, rồi cắn răng kéo cánh cửa tủ sắt ở góc phòng, chui vào trong, sau đó khép cửa tủ lại.

Ngay khi cửa tủ kim loại đóng lại, phía cầu thang xoắn đã có người lên.

Trình Phi sợ đến mức không dám thở mạnh, tim đập loạn xạ, tất cả các dây thần kinh trong cơ thể cô đều căng ra như dây đàn.

Qua khe hở nhỏ trên cánh cửa tủ, cô nín thở rình xem, nhìn thấy có bốn, năm người đàn ông bước lên. Hai thanh niên trông giống vệ sĩ kéo ghế ra, sắp xếp chỗ ngồi.

Hai người cúi xuống ngồi.

Một người mặc bộ vest bạc sáng bóng, tay đang xáo trộn bộ bài, dáng vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt đầy bệnh hoạn, có chút thần kinh.

Người còn lại đeo một chiếc kính không gọng, khí chất nho nhã và điềm đạm, lịch sự.

Hai người mỗi người ngồi một phía nhưng lại để trống ghế chính giữa, dường như vẫn còn một vị khách quan trọng chưa đến.

Trình Phi cuộn mình trong tủ, trong lòng nóng như lửa đốt. Đang lo lắng, cô bỗng nghe thấy một tràng bước chân khác từ phía cầu thang xoắn vọng lên.

Cô hơi giật mình, theo bản năng nhìn ra, ánh mắt khẽ rung động.

Chỉ thấy từ cầu thang xoắn có một nhóm người chậm rãi bước lên, đồng loạt mặc vest đen, vẻ mặt lạnh lùng toát lên sự uy nghiêm. Trong số đó, nổi bật nhất là người đàn ông đi đầu.

Khung cảnh tàn lụi của nhà xưởng và đám người xung quanh dường như chỉ làm nền cho anh ta. Ánh sáng tối lạnh bao quanh, chiếu lên dáng người cao ráo và vững chãi của anh.

Xương cốt của anh rất nổi bật, đường nét sắc sảo và mạnh mẽ, tay đang chơi đùa với hai viên ngọc bạch ngọc, toát lên vẻ uy quyền lạnh lùng mà lại có chút phong trần quý phái. Chỉ qua một ánh nhìn xa từ trong khe hở, người ta đã có ấn tượng sâu sắc.

“Chào anh Chu” “Chào anh Chu” hai người đã ngồi sẵn cung kính đứng dậy, cúi đầu chào.

Người đàn ông gật nhẹ, không chút biểu cảm, ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa ở bàn chơi bài, đôi tay có những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, ra hiệu cho hai người kia ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, anh thậm chí chẳng buồn nhướng mắt.

Chớp mắt, cả căn phòng đã được phân chia rành mạch, thân phận và địa vị của từng người trở nên rõ ràng.

Trình Phi sợ hãi run rẩy, không biết những người này là ai, cũng không rõ họ muốn làm gì, chỉ có thể rút miếng ngọc phật đeo trên ngực ra, hai tay nâng lên trước ngực, vừa cầu nguyện vừa tiếp tục quan sát diễn biến tình hình.

Khi vị khách quý ngồi vào chỗ, cả hai bên chẳng còn hứng thú giả vờ nữa mà lập tức lật bài ngửa.

“Này,” người mặc vest sáng màu hất hàm, giọng lạnh nhạt nói: “Người của anh và người của tôi có chuyện. Ngay trước mặt anh Chu đây nên xử lý thế nào, cho một lời giải thích đi.”

Người đeo kính không gọng nghe vậy, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn phía sau.

Một thanh niên ăn mặc kiểu punk lập tức mặt tái mét, mồ hôi đổ từng giọt trên trán, khô khốc nuốt nước bọt.

Thấy đối phương không lên tiếng, người mặc vest sáng màu lập tức nổi nóng, giọng nói cao lên: “Mày coi lời ông nói là gió thoảng qua tai à?!”

Lời vừa dứt, người đàn ông ngồi ở vị trí chính mân mê viên ngọc bạch ngọc, thờ ơ liếc nhìn anh ta một cái.

Người mặc vest sáng màu nhận ra, ngay lập tức giảm bớt khí thế, không dám làm càn trước mặt người này, đành phải nén giận, hắng giọng quay đầu về phía chủ vị, cười gượng hỏi: “Không biết anh Chu có đề xuất gì hay không?”

Lời vừa dứt, người đàn ông mân mê viên ngọc cúi mắt xuống, bỏ một điếu thuốc vào miệng, người bên cạnh tinh mắt cúi xuống châm lửa cho anh ta ngay lập tức.

Thuốc lá vừa châm, khói trắng mờ mờ từ mũi anh ta bay ra, ánh mắt xuyên qua làn khói trắng hướng về nơi không rõ, không biết đang nhìn gì.

Chốc lát sau, anh ta từ tốn đứng lên.

Không gian xung quanh bỗng nhiên thay đổi một cách kỳ diệu, mọi người đều im lặng không dám thở mạnh.

Trình Phi tim đập thình thịch, ngón tay xiết chặt lấy lá bùa phật, không còn dũng khí ngẩng đầu lên, cả người nhỏ bé co rúm lại thành một khối, trong tầm nhìn chỉ còn thấy đôi giày da đen sạch sẽ không một hạt bụi ở ngoài khe hở.

Người đàn ông chậm rãi bước đi, khi đi ngang qua chiếc tủ sắt nơi cô đang trốn, bỗng dừng lại.

Trình Phi: “…”

Cách một cánh cửa, cô chăm chú nhìn đôi giày ấy, nín thở hoàn toàn.

Trong không gian tĩnh lặng đến chết chóc, cô chỉ nghe thấy nhịp tim hỗn loạn gấp gáp của chính mình, thình thịch thình thịch.

Đột nhiên, giống như cảnh quay chậm trong phim, với một tiếng “cạch” cực kỳ trong trẻo, viên ngọc trắng muốt rơi từ trên cao xuống.

Ánh mắt Trình Phi khẽ thu lại, ngay sau đó, chủ nhân của viên ngọc co một chân lên, quỳ nửa gối xuống.

Khoảng cách chưa đến nửa mét, qua khe hở của chiếc tủ sắt cũ nát, một đôi mắt đập thẳng vào tầm nhìn của cô. Đó rõ ràng là đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, nhưng vì con ngươi có màu hơi nhạt nên lại toát lên vẻ lạnh lùng và vô tình.

“…” Trình Phi đưa tay lên bịt miệng, kinh hãi mở to mắt.

Vừa thấy cô, người đàn ông khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên chút hứng thú, vừa bất ngờ vừa không bất ngờ như dã thú nhắm trúng con mồi.

Bốn mắt nhìn nhau, trong vài giây ngắn ngủi, đầu Trình Phi ong ong, chỉ còn lại một ý nghĩ: Tiêu rồi, bị phát hiện rồi.