Chương 5: Đường Hẹp

Trần Khánh không có thời gian rèn luyện cùng cấp trên và thủ hạ, vừa nhậm chức đã phải lên đường.

Lý Giáng giao cho hắn lệnh tiễn "Đêm nay phải rút quân quy mô lớn về phương tây, nhất định phải có trinh sát đi đầu dò la quân địch mai phục, ngươi dẫn theo trinh sát hai bộ dò xét Kinh Triệu bắc tuyến, nếu có phát hiện phải lập tức phái người về bẩm báo!"

- Tuân lệnh!

Trời còn chưa có tối hẳn, Trần Khánh suất lĩnh hai mươi hai tên kỵ binh trinh sát rời khỏi sơn cốc chạy về hướng nam...

Thời gian đã là cuối thu, thời tiết âm u, mưa lớn hai ngày liên tục khiến không khí ẩm ướt, khắp đại địa bao phủ một lớp sương mù mênh mông.

Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, từng nhánh kỵ binh Nữ Chân cướp bóc, gϊếŧ chóc tàn quân quân tống trong bình nguyên Quang Trung.

Trần Khánh giống như đang trong mộng, hai ngày trước hắn còn suất lĩnh một đội trinh sát xâm nhập biên cảnh, nhưng chỉ chớp mắt hắn lại dẫn một tiểu phân đội nhà Tống xâm nhập chiến khu.

Chín trăm năm thời không phảng phất như được nối với nhau bởi một sợi dây vận mệnh.

... ....

Ngày kế tiếp, trời mới tờ mờ sáng, Trần Khánh suất lĩnh tiểu đội từ mặt phía nam Vị Thủy mà tới, nơi đặt chân là một gò đất nhỏ, nơi xa có dòng sông uốn lượn, hai bên là đồng lúa mạch mênh mông vô bờ.

Lúa mạch chuyển màu vàng báo hiệu mùa thu hoạch, cho dù chiến tranh kéo dài, nhưng nông dân lòng nóng như lửa đốt vẫn phải liều lĩnh ra ruộng gặt hái.

Trời mưa rào liên tục khiến cho lúa mạch đổ rất nhiều, không thu hoạch sẽ bị hư thối nảy mầm.

Những nông phu này cũng giống như chim hoàng yến trong mỏ than, chim hoàng yến có thể thăm dò trong giếng có độc khí hay không, những nông phu này cũng có thể chứng minh xung quanh có kỵ binh Nữ Chân hung hãn hay không.

Nhưng Trần Khánh cùng đám thủ hạ cũng không thể rời quá xa quân chủ lực, hiện tại mặc dù không có quân địch, nhưng tiếp xuống khó mà khẳng định.

Trần Khánh thấy một rừng cây phía xa liền nói:

- Chúng ta tới rừng cây phía trước nghỉ ngơi!

Sau đó suất lĩnh kỵ binh chạy về phía rừng cây.

Khi còn cách cánh rừng khoảng mấy trăm bước, Trần Khánh bỗng hô to:

- Dừng lại!

Đám người nhao nhao ghìm ngựa:

- Đô đầu, xảy ra chuyện gì?

- Trên mặt đất có dấu vó ngựa!

Đám người lúc này mới chú ý tới trên mặt đất lộn xộn rất nhiều dấu vó ngựa mới tới từ hướng tây bắc, một mực kéo dài tới rừng cây.

- A! Có địch!

Tất cả mọi người đều khẩn trương, Trần Khánh quát to:

- Không được loạn, chuẩn bị cung nỏ tác chiến!

Đám người lập tức lấy cung tiễn đồng thời tản ra.



Ô...

Tiếng kèn nổi lên, một đội kỵ binh Nữ Chân từ trong rừng lao ra, ước chừng khoảng hai mươi người, từng người đều cởi trần, tóc tai bù xù, khuôn mặt bôi đen.

Bọn hắn không phải không muốn mặc khôi giáp, chỉ là phát hiện quân địch hơi muộn, vì không muốn kinh động trinh sát quân Tống mà thôi.

Chính như trinh sát quân Tống muốn bắt bọn họ hỏi khẩu cung, kỵ binh Nữ Chân cũng muốn bắt đối phương để tra hỏi chủ lực quân địch.

Hai mươi tên kỵ binh Nữ Chân mai phục trong rừng cây, chờ đợi quân Tống mắc câu, không ngờ bị kỵ binh quân Tống phát hiện.

Trần Khánh thầm hô may mắn, mình suýt nữa phạm vào sai lầm sơ đẳng, cho rằng có nông dân đang làm đồng liền không có địch nhân, thật tình không biết bây giờ là mới sáng, quân địch nửa đêm tiến vào rừng nghỉ ngơi, nông dân làm đồng căn bản cũng không phát hiện ra bọn chúng.

- Bắn tên!

Trần Khánh quát to, đồng thời giơ nỏ quân dụng bắn tên.

Hơn hai mươi mũi tên bay lượn bắn về phía kỵ binh Nữ Chân, đám kỵ binh này bống biến mất trên lưng ngựa, bọn hắn núp dưới bụng ngựa, hơn hai mươi mũi tên chỉ bắn ngã hai con ngựa, đám kỵ binh Nữ Chân lại không tổn hao gì.

Đợi hai mươi mũi tên bắn xong, kỵ binh Nữ Chân nhao nhao xuất hiện trên lưng ngựa, giương cung lắp tên phóng tới quân Tống, phi thường thành thạo, uy lực cực lớn, hai tên trinh sát quân Tống bị loạn tiễn bắn trúng liền kêu thảm một tiếng ngã ngựa.

Chiến đấu dạng này mà đứng bất động khác gì bia ngắm sống cho địch nhân, nhất định phải tiến lên nghênh chiến mới đoạt được tiên cơ.

Rút lui càng không có khả năng, quân địch cưỡi ngựa thành thạo hơn bọn họ, tốc độ nhanh hơn, bọn họ sẽ bị quân địch ở phía sau truy sát xạ kích, cuối cùng không còn một mống.

Trần Khánh quyết định rất nhanh, hô lớn:

- Theo ta gϊếŧ địch!

Hắn vung trường thương suất lĩnh hai mươi tên thủ hạ xông lên.

Hai đội kỵ binh lấy cứng đối cứng đυ.ng vào nhau. Rầm! Một tiếng vang thật lớn, bùn đất vẩy ra, chiến mã hí dài, binh sĩ kêu thảm, nông dân ở phía xa bị dọa lập tức co chân chạy bảo vệ tính mạng.

Song phương chém gϊếŧ loạn thành một bầy.

Kỵ binh trinh sát Nữ Chân đều dũng mãnh thiện chiến, võ nghệ cao cường, thuật cưỡi ngựa cũng rất thuần thục, nhưng bọn hắn lại không biết phối hợp, đều tác chiến cá nhân.

Mà đội trinh sát quân Tống này mặc dù tạm thời chấp vá, thuật cưỡi ngựa cũng không cao minh, nhưng bọn hắn dù sao cũng đều là tinh nhuệ được chọn lọc trong quân đội, đầu tiên chính là được huấn luyện nghiêm chỉnh, giảng cứu trận hình, giảng cứu phối hợp, tăng thêm trang bị khôi giáp kiên cố, trang bị thắng đối phương một bậc.

Trong lúc nhất thời hai đội quân trinh sát vậy mà đánh ngang tay, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, nhân số thương vong song phương dần tăng.

Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước bắt vua! Trần Khánh vung lên thanh thiết thương đánh tới tên Bách phu trưởng đối phương.

Hắn chưa từng luyện thương pháp, dùng chính là trọng kiếm chi thuật trong môn đấu kiếm, giảng cứu tìm kiếm sơ hở một kích đâm qua.

Hai ngựa đối đầu, Lang Nha bổng của đối phương mang theo tiếng xé gió hung hăng đập về phía Trần Khánh.

Trần Khánh nghiêng người tránh qua, một thương đâm về phía bụng dưới đối phương, tốc độ cực nhanh, không đợi đối phương thu hồi Lang Nha bổng đón đỡ, trường thương của hắn đột nhiên thay đổi quỹ tích đâm về phía chiến mã đối phương.

Quá ngoài dự đoán của mọi người, chiến mã né tránh không kịp, Bụp! một mâu xuyên đầu.

Chiến mã ngã xuống, kẹp láy một chân của Bách phu trưởng, không đợi Bách phu trưởng bò dậy, Trần Khánh đâm một thương xuyên từ phía sau lưng, bách phu trưởng kêu thảm một tiếng bỏ mình.



Thủ lĩnh bỏ mình, ảnh hưởng cực lớn tới sĩ khí kỵ binh Nữ Chân, đây chính là đặc điểm chung trong quân đội, bọn hắn không có cừu hận nước mất nhà tan. Bọn hắn đến Trung Nguyên chính là vì cướp bóc tài nguyên cùng nữ nhân.

Sĩ khí của binh sĩ toàn bộ nhờ du͙© vọиɠ đánh cướp chèo chống, nhuệ khí tuy mạnh nhưng tính bền không cao, một khi mất đi sĩ khí, bọn hắn cảm thấy được không bù mất, không muốn tái chiến nữa.

Kỵ binh Nữ Chân cũng không ngoại lệ, thủ lĩnh bỏ mình, các binh sĩ phát hiện mình đang ở thế hặ phong, liền nổi lên ý niệm rút lui.

Sĩ khí quân Tống lại đại chấn, càng đánh càng hăng, phối hợp ăn ý, thường thường ba người hợp thành một đội tác chiến, chỉ trong chốc lát lại có mấy tên kỵ binh Nữ Chân bị đâm rơi xuống ngựa.

- Rút lui!

Một thập trưởng Nữ Chân hô to một tiếng, đám người nhao nhao dục ngựa quay đầu chạy trốn.

Trần Khánh đã sớm tiếp cận hắn, nâng nỏ nhắm ngay chiến mã đối phương bóp cò, một tiễn bắn ra trúng ngay chân chiến mã, chiến mã uể oải ngã xuống hất văng thập trưởng Nữ Chân bay xa hơn trượng.

Tám tên kỵ binh Nữ Chân còn lại đã trốn xa, Trần Khánh không hạ lệnh đuổi theo, bọn hắn bắt lấy ba tên tù binh đã đầy đủ khai thác thông tin địch nhân.

- Dẫn bọn hắn đi, chia nhau thẩm vấn! Ngũ trưởng Trịnh Bình mang theo mấy tên thủ hạ nắm tóc ba tên tù nhân kéo xuống.

Trần Khánh hơi mệt tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, gϊếŧ địch ba ngàn, tự tổn hai ngàn, một trận chiến này bọn hắn gϊếŧ chết chín tên kỵ binh Nữ Chân, bắt sống ba người, nhưng bản thân cũng tổn thất sáu tên huynh đệ, chỉ có thể coi là thắng thảm!

Nếu không phải mình xử lý thành công Bách phu trưởng đối phương, nếu không phải kỵ binh Nữ Chân có chút khinh địch, không mặc khôi giáp, hôm nay khẳng định bại là bọn họ.

Cảm nhận được sự cường hãn của kỵ binh Nữ Chân, nếu như Bát Tự Quân gặp kỵ binh chủ lực của quân địch nhất định sẽ bị diệt toàn quân, Trần Khánh thầm lo lắng.

... ...

Kết quả thẩm vấn khiến Trần Khánh giật nảy cả mình, Hoàn Nhan Tông Bật suất lĩnh một vạn kỵ binh chủ lực ngay tại ngoài ba mưới dặm, hôm qua xác thực bọn chúng đã phát hiện ra hnafh tung của Bát Tự Quân, lúc này đang chờ Bát Tự Quân xuất hiện.

Thời gian rất gấp, Trần Khánh chôn cất qua loa thi thể chiến hữu, gϊếŧ chết ba tên tù binh, sau đó lập tức suất lĩnh thủ hạ chạy gấp về phương bắc.

Một khắc đồng hồ sau, Trần Khánh đã gặp chủ lực Bát Tự Quân đang nối thành hàng hành quân về phía tây nam.

Nghe xong Trần Khánh báo cáo, Lý Giáng cũng lấy làm kinh hãi, lập tức dẫn hắn tới gặp Vương Ngạn.

- Khởi bẩm đại soái, Trần Đô đầu đạt được tình báo, Hoàn Nhan Tông Bật suất lĩnh một vạn kỵ binh đang ở ngoài ba mươi dặm phía đông.

Vương Ngạn lập tức ngưng trọng, tình báo này thật đúng lúc, tình thế hết sức nghiêm trọng, một khi kỵ binh quân địch đánh tới, toàn quân bọn hắn sẽ bị diệt.

Hắn cũng ý thức được, chỉ sợ bọn họ không tránh khỏi một kiếp này.

Trên đường Trần Khánh cũng đã nghĩ tới một đối sách, hắn ôm quyền nói:

- Khởi bẩm thống chế, nơi này cách Vị Thủy cũng chỉ ba mươi dặm, bên kia vừa vặn có một cây cầu, nếu như chúng ta phái một đội quân ngăn cản quân địch, tranh thủ chút thời gian cho chủ lực rút lui có lẽ còn một chút cơ hội!

Ánh mắt phó tướng Phó Tuyển lập tức sáng lên, vội vàng thấp giọng nói:

- Đại soái, đây đúng là một biện pháp tốt!

Vương Ngạn thở dài một tiếng, đây chính là muốn hi sinh một số huynh đệ đổi lấy đại bộ phận binh sĩ sống sót!

Vương Ngạn mặc dù không đành lòng nhưng hắn cũng đành tiếp nhận biện pháp duy nhất này.

- Cầm sinh tử ký đến!