- Lần này nhờ có Trần Ngu Hầu, bằng không gặp phiền phức lớn!
Lý Giáng quả thực lo lắng, thám tử đối phương xuất hiện cách địa điểm quân chủ lực đóng quân ngoài năm dặm, không biết đã phát hiện ra bọn hắn hay chưa?
- Ta chỉ hỗ trợ một chút, coi như không có ta, tin tưởng Lý tướng quân cũng sẽ phát hiện ra thôi!
Lý Giáng cười khổ một tiếng nói:
- Không nói gạt ngươi, trinh sát chúng ta đã bị diệt gần hết, ta được đại soái phái tới tổ kiến tạm thời tổ trinh sát, trước đó ta là chỉ huy sứ bộ binh, chưa hề tiếp xúc qua trinh sát, bao quát năm mươi tên thủ hạ cũng chọn từ tổ kỵ binh ra, tất cả đều không có kinh nghiệm, căn bản không chú ý tới động tĩnh của đàn chim.
- Các ngươi là nhánh quân nào?
Trần Khánh lúc này mới nhớ tới, Phú Bình đại chiến hết thảy có tám đội quân Tống tham chiến.
- Trần Ngu Hầu, ngài biết không?
Lý Giáng vén tóc lên, Trần Khánh thấy rõ tám chữ trên trán hắn "Lòng son báo quốc, thề gϊếŧ Kim tặc".
Trần Khánh ngưng mắt, đây chính là Bát Tự Quân tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử!
Ngay cả Nhạc Phi cũng xuất thân từ đây.
Trong lòng Lý Giáng đã động ý niệm ái tài, Trần Ngu Hầu này trí dũng song toàn, lại có kinh nghiệm, đúng là tướng lĩnh cần nhất trong trinh sát doanh bọn họ.
Lý Giáng suy nghĩ một chút nói:
- Trần Ngu Hầu là người của Hoàn Khánh Quân nhỉ!
Trần Khánh gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng không biết mình thuộc về đội quân nào, hắn đã cầm tấm đồng bài Ngu Hầu này, vậy cũng chỉ có thể thừa nhận.
- Ta cho ngươi một lời đề nghị, đến quân doanh, ngươi tốt nhất đừng nói mình là người của Hoàn Khánh Quân.
- Vì cái gì?
- Binh bại lần này chính là do Hoàn Khánh Quân đưa đến, tất cả mọi người hận thấu xương đối với các ngươi!
Trần Khánh ngạc nhiên, hắn thầm hô không ổn.
... ....
Đoàn quân của Vương Ngạn ẩn thân tại một sơn cốc bên ngoài năm mươi dặm, lần này Phú Bình thảm bại, Bát Tự Quân hắn cũng bị tổn thất nặng nề, một vạn ba ngàn quân chỉ còn lại sáu ngàn người, tổn thất một nửa.
Trần Khánh chờ đợi chốc lát bên trong một gian lều nhỏ, mảnh lều bỗng được vén lên, xuất hiện một vị đại tướng, người mặc ô chùy giáp, đầu đội đầu mâu cánh phượng, eo mang một thanh chiến kiếm, tuổi chừng ba mươi bảy ba mươi tám, khuôn mặt thô dài, tướng mạo oai hùng, ánh mắt sắc bén.
- Các ngươi ai là Trần Ngu Hầu?
Trần Khánh không biết hành lễ thế nào, khóe mắt hắn liếc qua, gặp mấy tên tướng lĩnh đều quỳ một chân hành lễ, hai tay ôm quyền.
Hắn cũng học theo, một chân quỳ xuống ôm quyền nói:
- Ti chức Trần Khánh!
- Ta là đô thống chế Vương Ngạn, nghe nói ngươi không chỉ xử lý chín tên kỵ binh thám báo Nữ Chân, còn phát hiện đám thám tử ngay gần nơi đóng quân, đồng thời bắt sống bọn chúng?
- Không phải công lao của một mình ti chức, nếu không phải Lý tướng quân kịp thời phái ti chức đi chặn đường, bọn hắn sẽ chạy mất.
Vương Ngạn khen ngợi gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Tòng quân được mấy năm rồi?
- "Hồi bẩm đại soái, ti chức là người Thái Nguyên, tòng quân được ba năm.
Ngừng một chút, Vương Ngạn lại hỏi một vấn đề không liên quan cho lắm:
- Ngươi có biết chữ không?
Trần Khánh không hiểu ra sao, ôm quyền nói:
Ti chức là Ngu Hầu, cho nên vẫn có thể đọc viết.
Vương Ngạn ý vị thâm trường nhìn hắn một cái nói:
- Cơ hội là lưu cho người có dũng khí, nếu như ngươi tán thành Bát Tự Quân, vậy liền lưu lại đi!
Trần Khánh thở dài một hơi, nếu như Vương Ngạn tiếp tục hỏi, hắn sẽ bị lộ tẩy.
... ...
Mưa rốt cục tạnh, bầu trời vẫn âm u.
Vương Ngạn ngước nhìn bầu trời, trong mắt tràn ngập lo nghĩ, bọn hắn mặc dù bắt được thám tử Nữ Chân, nhưng lại để xổng hai tên thám tử khác, đối phương đã phát hiện tung tích của bọn họ.
- Đại soái, đêm nay nhất định phải xuất phát.
Phó tướng Phó Tuyển đứng một bên nhỏ giọng nói.
Vương Ngạn hơi do dự, hắn cũng biết tối nay là cơ hội cuối cùng, chỉ là bọn họ chưa chuẩn bị kỹ.
- Đại soái vẫn muốn chọn phương án tấn công?
Phó Tuyển hiểu rất rõ tâm tư của đại soái.
Vương Ngạn gật gật đầu, dứt khoát thẳng thắn nói:
- Trực tiếp bổ nhiệm Phó Mặc Sơn sẽ khiến nhiều người không phục, vẫn nên dựa theo quy củ cũ chọn lựa đi!
Trinh sát doanh của bọn họ đã bị diệt sạch, cần phải tổ kiến lại, Lý Giáng là chỉ huy sứ trinh sát doanh, nhưng bọn họ cần một đô đầu trinh sát.
Phó tướng Phó Tuyển muốn đề cử cháu của hắn là Phó Mặc Sơn.
Nhưng Vương Ngạn hiểu rất rõ Phó Mặc Sơn, dốt đặc cán mai lại còn lỗ mãng không theo lý trí, làm một hãn tướng xông pha chiến đấu còn được, làm đô đầu trinh sát lại không hợp.
Trinh sát doanh chỉ huy sứ Lý Giáng cũng cực lực phản đối Phó Mặc Sơn giữ chức.
Phó Tuyển thấy chủ soái không chịu nhả ra, đành bất đắc dĩ nói:
- Công tuyển đương nhiên là tốt nhất, nhưng ti chức sợ thời gian không kịp nữa!
- Hết thảy chỉ có bốn nhân tuyển, mấy trận luận võ mà thôi, vẫn kịp thời gian.
Phó Tuyển khẽ giật mình:
- Không phải là chỉ có ba nhân tuyển sao?
Vương Ngạn cười cười nói:
- Ngay vừa rồi Lý Giáng có đề cử Ngu Hầu Trần Khánh, kẻ xuất thân Hoàn Khánh Quân vừa theo về cùng hắn làm đô đầu trinh sát doanh.
- Cái gì!
Phó Tuyển biến sắc, Lý Giáng thế mà đề cử một kẻ xuất thân từ Ngu Hầu Hoàn Khánh Quân cạnh tranh chức đô đầu trinh sát, hắn điên rồi sao?
Phó Tuyển lạnh lùng nói:
- Bát Tự Quân có quy củ ưu tiên dòng chính, đại soái cảm thấy để một kẻ xuất thân Hoàn Khánh Quân, bại quân cạnh tranh có thích hợp không?
Vương Ngạn rất rõ ràng, Trần Khánh có thể lĩnh xuất bốn tên tàn quân đào thoát linh trinh sát Nữ Chân trùy sát, hơn nữa còn phản sát chín người, biểu hiện quá xuất sắc, đây là kẻ trí dũng song toàn.
Vương Ngạn thấy được tiềm chất trở thành vị tướng ưu tú từ ánh mắt sắc bén tỉnh táo của Trần Khánh.
Vương Ngạn liếc nhìn Phó Tuyển, thản nhiên nói:
- Hiện tại là thời kỳ phi thường, chúng ta cũng nên chọn phương án đề bạt đặc biệt.
Phó Tuyển còn muốn phản đối, Vương Ngạn đã khoát tay nói:
Chúng ta không có thời gian, triệu tập tất cả chỉ huy sứ đến thương nghị đi!
... ...
Bữa tối của Trần Khánh vẫn là bánh bột, chỉ được thêm một bát canh nóng.
Trước mắt hắn vẫn là Ngu Hầu, Ngu Hầu thuộc về quân lại, cấp bậc ngang với thượng sĩ, cũng không được lãnh binh, tương đương với sĩ quan chuyên nghiệp mà thôi.
Chỉ có một chức sĩ quan nho nhỏ, lại còn là giả mạo, thân phận tiền thân trước của hắn chỉ là một Ngũ trưởng.
Nhưng có thể leo ra từ đống người chết, có thể sống sót khi bị kỵ binh Nữ Chân truy kích , hắn đã cảm kích ông trời khai ân.
Lưu Ngũ cùng Triệu Tiểu Ất vẫn như cũ là thủ hạ của hắn, Lưu Ngũ là người ở Phượng Tường Phủ Lân huyện, tòng quân vài chục năm, thân mang kinh nghiệm dày dặn mới có thể sống sót tới giờ.
Triệu Tiểu Ất chỉ có mười bảy tuổi, mới tòng quân được nửa năm, là cháu của Lưu Ngũ, phi thường cơ linh, gầy gò giống như khỉ, hắn theo sát Lưu Ngũ cho nên may mắn sống sót.
Trần Khánh học Lưu Ngũ bóp nát bánh bột ngâm vào trong canh nóng, lại rắc thêm chút muối.
Người khác đều là ngồi cùng doanh cùng bộ, duy chỉ có ba người bọn họ lẻ loi trơ trọi ngồi bên vách núi, không người để ý.
Lưu Ngũ thấy hai bên không có người, liền hạ giọng nói với Trần Khánh:
- Tiểu Ất nghe được một chút tin tức. Tiểu Ất, nói cho Ngu Hầu đi!
- Nghe được cái gì?
Trần Khánh nghi hoặc nhìn qua Triệu Tiểu Ất.
- Túi tiền của ti chức bị rơi, cho nên có đi xung quanh tìm, đám binh sĩ kia không cho tới gần, nhưng ta nghe thấy trong lều truyền tới tiếng cãi lộn, thanh âm rất lớn.
- Tranh cãi chuyện gì?
- Vị tướng Lý Giáng mang chúng ta về đó! nói "Hắn có tư cách tham tuyển, hữu dũng hữu mưu, xử lý chín tên kỵ binh thám báo Nữ Chân". Bên cạnh lập tức có người rống to, nói cái gì mà trên mặt không chữ, không đủ tư cách, còn có người chửi ầm lên, mắng người Hoàn Khánh Quân đều là đồ chó, toàn làm hỏng việc!
Trần Khánh thầm nghĩ, đây là đang cãi vã vì mình sao?
- Sau đó thì sao?
Sau đó tựa như chủ soái nói một câu: "Dựa theo quy củ làm" khiến mấy người trong trướng đùng đùng nổi giận đi ra, ta cũng bị dọa vội vàng chạy về.
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Chính là vừa rồi... Ngu Hầu, bọn hắn tới!
Triệu Tiểu Ất bị dọa biến sắc.
Trần Khánh vừa quay đầu, chỉ thấy năm sáu vị tướng lĩnh mặc xuyên sơn giáp rảo bước về bên này, cầm đầu là một vị đại hán vạm vỡ, cao ít nhất cũng tầm 1m9, hình thể giống như gấu đen, khuôn mặt dữ tợn, mắt lộ hung quang.
Mấy tên tướng lĩnh tới trước mặt Trần Khánh, đại hán vạm vỡ cầm đầu khoanh tay, hất cằm nói:
-Ngươi chính là kẻ xuất thân từ Hoàn Khánh cẩu, đã gϊếŧ chết chín tên Kim binh?
Trần Khánh không để ý tới câu hỏi của gã, hắn dùng đôi đũa nhấn nửa chiếc bánh đang lơ lửng trong bát canh xuống đáy.
- Ông đây hỏi ngươi đấy!
Đại hán vạm vỡ trừng mắt, lộ ra vẻ hung ác.
Lưu Ngũ vội vàng đứng lên, cúi đầu khom lưng cười bồi nói:
- Tướng quân, chúng tôi chỉ là may mắn mới gϊếŧ được Kim Binh thôi.
- Lăn đi! Ông đây không hỏi ngươi!
Đại hán vạm vỡ đẩy nhẹ khiến Lưu Ngũ lảo đảo, lại lạnh lùng nói:
- Ông đây hỏi lần cuối, ngươi ngoan ngoãn đứng lên trả lời, còn dám giả ngu, ông đây một cước đá bể trứng ngươi.
Trần Khánh vẫn không thèm để ý đến hắn, đem miếng bánh cuối cùng bỏ vào trong bát canh.
Đại hán vạm vỡ thẹn quá hoá giận, tiến lên một cước đá bay bát canh trên tay Trần Khánh.
Trần Khánh bỗng đứng dậy, siết chặt nắm đấm, hằm hằm nhìn đại hán vạm vỡ.
Đại hán duỗi nắm tay to như cái đấu khua khua trước mặt Trần Khánh, mang theo lệ khí nói:
- Chó Hoàn Khánh không xứng ăn lương thực của chúng ta, chỉ xứng ăn nắm đấm ông đây.
Nói xong, hắn hung hăng đánh một quyền lên mặt Trần Khánh.
Trần Khánh chuyển thân tránh thoát một quyền hung ác, bước chân nhanh chóng lùi lại thoát ly phạm vi công kích của đại hán.
Trần Khánh lạnh lùng nói:
- Ta không biết ngươi, cũng không ăn chực quân lương của các ngươi, là chủ tướng các ngươi lưu ta lại, nếu như các ngươi không chào đón, vậy ta sẽ tới chào từ biệt Vương Tướng quân!
Đại hán vạm vỡ quay đầu hướng mấy tên đồng bạn cười nói:
- Có nghe thấy không, chó của Hoàn Khánh còn muốn đi cáo trạng ta đấy!
Một tên tướng lĩnh lùn giật dây nói:
- Mặc tử, để ý đến hắn làm gì, đem hắn đánh một trận sau đó ném ra ngoài là được.
Một tên tướng lớn tuổi hơn khuyên nhủ:
- Lão Phó, dạy bảo một chút là được rồi, không nên quá phận, miễn cho có người nói Bát Tự Quân chúng ta lòng dạ hẹp hòi, không chứa được ngoại nhân.
- Sợ rắm gì! Chó Hoài Khánh hại chúng ta bại trận, còn muốn nhìn xem cảm xúc bọn chúng?
Tuy nói như vậy, nhưng đại hán vạm vỡ vẫn còn lo lắng đại soái trách phạt, hắn liền giơ ngón tay chỉ vào mặt mình nói:
- Chó Hoài Khánh nghe đây, Ông đây tên Phó Mặc Sơn, đô đầu đệ nhất đệ tam doanh kỵ binh, chính tông dòng chính Bát Tự Quân, Ông đây chuẩn bị cạnh tranh vị trí đô đầu trinh sát doanh, nghe nói con chó Hoàn Khánh ngươi cũng muốn cạnh tranh, trong lòng ông đây khó chịu, hoặc là ngươi xuất ra bản sự để ông nhìn, hoặc là con chó Hoàn Khánh ngươi lăn được bao xa thì lăn.
Đối phương mở miệng một tiếng chó Hoàn Khánh, khép miệng một tiếng chó khiến lửa giận trong lòng Trần Khánh bùng lên.
Nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân, hắn cũng không muốn so đo, liền khắc chế lửa giận, lắc lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú đối với chức đô đầu của các ngươi, cũng không muốn đánh nhau với các ngươi, mời rời đi!
Phó Mặc Sơn được thúc phụ chỉ thị để hắn tới dò xét nội tình Trần Khánh một chút.
Hắn sao có thể bởi vì một hai câu của đối phương mà từ bỏ thăm dò.
- Vẫn còn cố giả trang, ông đây hạ chiến thư với ngươi, nhân chứng đều mời tới, chó Hoàn Khánh, ngươi trêu đùa ta đúng không?
- Ta lặp lại lần nữa...
Phó Mặc Sơn không cho hắn cơ hội mở miệng, tiến lên hung hăng tung ra một cước vào hạ bộ Trần Khánh.