Ngày trong ngày Trần Khánh hạ lệnh gϊếŧ mười mấy đầu trâu khao binh sĩ, mặc dù luật pháp Bắc Tống quy định muốn gϊếŧ trâu phải được quan phủ phê chuẩn, nhưng giờ là thời loạn, hết thảy tòng quyền.
Hôm sau trời vừa sáng Trần Khánh mang theo mấy tên binh sĩ cuốc bộ xuống núi tới huyện thành, Triệu Tiểu Ất là người bản địa cho nên sẽ làm người dẫn đường.
- Tiểu Ất. Nhà ngươi ở đâu?
- Ở Thôi Mô Trấn phía tây, cách nơi đây cũng gần, khoảng hai mươi dặm.
Trần Khánh nhớ chuyện trước khi Lưu Ngũ chết có nhờ mình bèn tò mò hỏi:
- Lưu Ngũ vì sao nhất định phải để ta nói cho nhi tử của hắn biết hắn vì nước hi sinh?
- Ai! Lưu Ngũ là đại cữu ta, từ nhỏ đã làm du côn vô lại, về sau thành hôn tính vẫn không đổi, cả ngày chơi bời lêu lổng, về sau ông ngoại ta sai người để cho hắn gia nhập sương quân, hắn vẫn thích ăn ngon cờ bạc, tham gia quân ngũ vài chục năm còn chưa cầm nổi một văn tiền về cho gia đình.
Con hắn rất xem thường, thậm chí không nhận người phụ thân này, có một lần hắn bị chính nhi tử chửi bới, nói hắn trên không thể đền nước, dưới không thể nuôi nổi gia đình, chỉ là một kẻ phế vật vô dụng.
Lưu Ngũ bị đả kích rất lớn, liền chạy tới gia nhập Hoàn Khánh Quân, một lòng muốn tác chiến cùng người Tây Hạ, kết quả ngay cả cái bóng người Tây Hạ cũng không thấy, tâm nguyện duy nhất của hắn chính là để con hắn biết hắn có thể gϊếŧ địch báo quốc, không phải phế vật.
Trần Khánh gật gật đầu:
- Hai ngày nữa chúng ta đi thăm nhà Lưu Ngũ một chút!
... ...
Lân Du là một huyện tầm trung, nhân số ước chừng vạn nhân khẩu, mấu chốt là rời xa chiến trường, không lọt vào tàn phá của Kim Binh, trên cơ bản giữ vững cảnh vật Tống triều.
Kim Binh giao chiến cùng quân Tống tại Hòa Thượng Nguyên khiến các huyện nam bộ hứng chịu ảnh hưởng, đại lượng bách tính đào vong tới huyện Lân Du, bên trong thành Lân Du chật ních mấy vạn nạn dân, trong huyện đều là tạp âm ầm ĩ, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.
Chỗ cửa thành đứng mấy tên lính canh, nhìn chằm chằm mỗi người đi đường, Triệu Tiểu Ất rất cơ linh tiến lên cho mỗi người một chút tiền, binh sĩ cầm đầu ước lượng số tiền rồi vung tay cho bọn họ tiến vào.
Vừa tiến vào thành liền ngửi được mùi thối đập vào mặt, tiếng khóc trẻ con, tiếng mắng chửi của phụ nữ, nam nhân không nhịn được quát lớn, cùng thanh âm rao hàng của tiểu thương lẫn lộn.
Tại cửa thành giống như một phiên chợ, chật ních nông dân tới bán đồ, trên đất đầy vũng bùn, rau quả bị dẫm nát vụn hòa cùng nướ© ŧıểυ gia cầm, mùi hôi nồng nặc.
Triệu Tiểu Ất huých cùi chỏ vào người Trần Khánh, bĩu môi sang một phía, Trần Khánh lúc này mới để ý, trên tường thành bên cạnh có treo bố cáo.
"Truy nã năm trăm kỵ binh quân Tống, người biết nơi hạ lạc lập tức báo quan phủ, nếu tin là thật sẽ thưởng ba ngàn xâu, dám can đảm tư thông, giấu diếm không báo sẽ bị diệt toàn tộc!"
Trần Khánh hừ một tiếng mang theo đám người bước nhanh rời đi, khi cách xa cửa thành một trăm bước, lúc này hắn mới hít một hơi thật dài, không khí ở cửa thành quá bẩn rồi.
- Đông chủ, chúng ta nên đi đâu trước? Triệu Tiểu Ất hỏi.
Trần Khánh hơi trầm ngâm phân phó hai binh sĩ đối diện:
- Các ngươi đi mua bốn con la, đợi lát nữa dùng để vận chuyển dầu muối, thuận tiện mua hết dầu muối chất lên xe!
- Chúng ta hiểu!
Hai tên binh sĩ nhanh rời đi, lúc này Trần Khánh mới nói với Triệu Tiểu Ất:
- Ta muốn mua cỏ khô thì phải đi chỗ nào?
Bọn hắn có sáu trăm con chiến mã, mỗi ngày hao phí lượng cỏ khô kinh người, cỏ khô từ Trần Thương mang theo chỉ đủ chiến mã ăn thêm mười ngày, tiếp xuống phải làm sao?
Vấn đề cỏ khô cho chiến mà là đại sự Trần Khánh quan tâm nhất.
Triệu Tiểu Ất gãi gãi đầu:
- Ta bên cạnh ngõa tử ngược lại có một nhà chuyên bán cỏ khô, không biết hiện tại còn mở cửa hay không?
- Mang ta đi xem!
Ngõa tử chính là tống hợp thể thương nghiệp Đại Tống, hàng hóa đa dạng đủ mọi loại, kỹ viện khách sạn cũng phân bố trong đó, trên cơ bản mỗi tòa thành đều có.
Ngõa tử ở Lân Du nằm giữa thành, chiếm diện tích gần hai trăm mẫu, có khoảng chừng một trăm năm mươi cửa hàng to nhỏ, nhìn bên ngoài giống hệt thị trường bán buôn của tiểu thương hậu thế.
Trước cổng Ngõa Tử là một mảnh quảng trường được lát đá, chung quanh đều có mấy tòa đại tửu lâu, phòng xá của đại hộ cũng không tệ, xem ra chính là trung tâm thương nghiệp của huyện thành, chỉ là trên quảng trường dựng đầu lều vải của nạn dân, ăn mày cùng tiểu thương chen chúc kêu to gọi nhỏ, khiến con đường rất hỗn loạn.
Bên trái đại môn là một loạt tiệm lương thực, có chừng bảy tám tiệm, nhà gần nhất bên trên có treo bảng hiệu nền trắng chữ đen "Kiều Ký Súc Lương"!
Chính là cửa hàng này chuyên bán lương thực súc vật.
Trần Khánh dẫn theo Triệu Tiểu Ất tiến vào cửa hàng, bên trong tiệm khá lớn, nhưng ánh sáng lờ mờ, bên tường bày hai cái sọt, bộ dáng mấy nam tử như đang kiếm tiền mua đậu đen, nhân viên phục vụ rất không kiên nhẫn đầy vẻ khinh bỉ.
Chưởng quỹ dáng người gầy còm nhìn thoáng qua Trần Khánh, ồm ồm nói:
- Hồi tử không thu, tiền Thiểm Tây không thu, Xuyên tiền cũng không thu!
Trần Khánh khẽ giật mình, nghe không hiểu ý tứ trong đó?
Triệu Tiểu Ất hừ một tiếng:
- Chúng ta dùng tiền bạc Tuyên Hòa, có được hay không?
Con mắt chưởng quỹ sáng lên, lập tức tiến lên cười bồi nói:
- Khách quan chớ trách, nạn dân tới tiểu điếm quá nhiều không chịu nổi quấy rầy, mời vào trong phòng ngồi!
Triệu Tiểu Ất thấp giọng giải thích với Trần Khánh: Hồi tử là tiền giấy do triều đình phát hành, giờ đã thành giấy lộn, tiền Thiểm Tây cùng tiền Xuyên đều là tiền sắt, năm văn mới có thể đổi được một văn tiền Tuyên Hòa, tất cả các cửa hàng lớn đều không thu.
Thì ra là thế, lần này Trần Khánh mới hiểu.
Phòng trong xem như là phòng khách quý, bên trong bày trí một bộ bàn ghế cùng rất nhiều dụng cụ gàu hót, mẹt lớn, mẫu nhiên liệu.
Chưởng quỹ châm cho bọn họ hai cốc trà nóng, cười tủm tỉm nói:
- Bản nhân họ Uông, là chưởng quỹ tiểu điếm, khách quan cần gì, cần bao nhiêu lượng, chúng ta sẽ hết sức thỏa mãn.
Trần Khánh liếc qua súc lương, thô liệu, cỏ linh lăng, đậu đen, lúa mạch, còn có một số vật không rõ, hắn bốc một nắm hạt đậu trông giống như đậu hà lan hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là đậu dại, mọc đầy bờ sông, xem như là thứ rẻ nhất, mấy văn tiền có thể mua một đấu, nguyên bản tiểu điếm có mấy trăm thạch, nhưng đều bị nạn dân mua sạch rồi.
- Đậu đen thì sao?
- Đậu đen ba mươi văn một đấu, lúa mạch đồng giá, nhưng trên cơ bản đều bị nạn dan mua hết, đám người này giống như châu chấu đi tới chỗ nào liền quét sạch chỗ đó.
- Vậy mua cỏ khô đi! Trần Khánh rất phản cảm với thái độ của hắn với nạn dân, cũng lười nhiều lời trực tiếp nói thẳng chủ đề.
- Cỏ tinh và thô đều có, cỏ linh lăng cam đoan là tử hoa cỏ linh lăng Hà Tây, giá cả có thể thương lượng, chỉ xem khách quan muốn mua bao nhiêu?
- Ta dự định muốn năm ngàn gánh cỏ tinh, các ngươi phụ trách đưa hàng!
Uông chưởng quỹ trợn to mắt nhìn, lập tức lắc đầu như trống bỏi:
- Bây giờ căn bản không có chỗ nhập hàng, cỏ tinh và thô trong tiểu điếm đều dùng cỏ linh lăng dồn lại, hết thảy có ba ngàn gánh, mà ta lại không thể bán hết cho ngươi, chỉ bán tối đa năm trăm gánh.
Trần Khánh lấy sáu thỏi bạc năm mươi lượng đặt trên bàn:
- Ba trăm lượng bạc mua toàn bộ ba ngàn gánh, ngươi có bán hay không?
Uông chưởng quỹ nhìn chằm chằm đống bạc, mắt nhỏ chớp chớp, ai da, đây chính là giá tiền gấp năm lần đấy!
- Bán! Khách quan có thành ý như vậy ta sao có thể không bán? Không biết khách quan muốn đưa đi đâu? Nếu xa quá ta không thể chấp nhận.
- Không xa, lộ trình mười dặm mà thôi!
Trần Khánh thản nhiên nói.
... ...
Trong đêm, Uông chưởng quỹ đi lại trước cửa bậc thang huyện nha mang theo tâm sự nặng nề.
Ba ngàn gánh cỏ khô bán sạch trong ngày, mà lại bán giá cao, bản thân hắn chí ít có thể kiếm được mấy chục lượng bạc, nhưng Uông chưởng quỹ vô tình phát hiện ra một cơ hội đại phát tài.
Ba ngàn quan tiền đấy! Cả một đời hắn cũng không thể kiếm nhiều như vậy.
Hai mươi năm bán cỏ khô cho đủ loại người, phủ Phượng Tường ai sẽ cần mua cỏ khô? Mua nhiều hay ít? Trong lòng của hắn đều rõ, nhưng hôm nay bán đi ba ngàn gánh cỏ khô, đối phương lại có nhu cầu mua cả đậu đen hẳn là để nuôi ngựa.
Đối phương ít nhất cũng có ba bốn trăm con ngựa, ai có thể có nhiều ngựa như vậy, ngoại trừ Kim Binh, nhưng Kim Binh sẽ đi mua thức ăn cho ngựa sao?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, chính là năm trăm tên kỵ binh quân Tống bị treo thưởng ba ngàn xâu tiền kia, đối phương hẳn là trốn ở huyện Lân Du, tám chín phần mười ngay tại trong trại Kỳ Lân.
Khát vọng phát tài rốt cuộc áp đảo lương tri người Tống.
Uông chưởng quỹ bước vào huyện nha...
Huyện lệnh Lý Bá Lương híp mắt hỏi:
- Ngươi xác định đối phương chính là kỵ binh quân Tống đang bị truy nã treo thưởng?
- Tiểu nhân không dám khẳng định, nhưng một lần mua cỏ khô cho mấy trăm con ngựa, ngoại trừ bọn hắn ti chức nghĩ không ra còn có người nào?
- Nói không chừng là đám nghĩa quân Dương Quả đấy? Bọn hắn cũng đang trữ cỏ khô, điều này cũng rất bình thường!
- Huyện quân, Dương Quả đám người làm gì có ngựa, bọn hắn trữ cỏ khô làm gì, có nhiều tiền như vậy không bằng mua lương thực, không thể nào là bọn hắn.
Lý Bá Lương thầm mắng một tiếng, đành phải miễn cưỡng nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ phái người tới Kỳ Lân trại dò xét một chút, nếu thật là bọn hắn tự ta sẽ bẩm báo lên trên.
- Còn tiền thưởng của tiểu nhân!
Lý Bá Lương lạnh lùng nhìn hắn một cái:
- Yên tâm đi! Nếu như là sẽ không thiếu của ngươi một văn tiền.