Từ Hòa Thượng Nguyên đi về phương bắc ngoài hai mươi dặm là núi Trần Thương, qua núi Trần Thương chính là Vị Hà, đối diện bờ bắc Vị Hà là Quắc huyện.
Lúc xế chiều Trần Khánh suất quân vượt qua Vị Hà tới Quắc Huyền, hắn không vội tiến vào trong thành, chủ lực Hoàn Nhan Tông Bật mặc dù rút về Kinh Triệu nhưng vẫn an bài mấy vạn quân Nữ Chân cùng quân Hán ở phủ Phượng Tường do Vạn phu trưởng Hoàn Nhan Một Lập làm thống lĩnh.
Bờ bắc Vị Thủy là nơi sản xuất lương thực có tiếng, bốn phía Quắc Huyền cũng không ngoại lệ, ruộng lúa mạch mênh mông khắp nơi, lúc này lúa mạch đã thu hoạch xong chỉ còn trơ lại gốc rạ trụi lủi.
Bầu trời âm u, đại địa thê lương đìu hiu, không thấy một bóng người, cũng không thấy thôn trang nào, chỉ có từng bầy quạ đen bay quan bầu trời phát ra tiếng kêu thê lương.
Trần Khánh suất quân nghỉ ngơi tại rừng cây phía đông Quắc Huyền, hắn đứng trên tảng đá lớn nhìn về phía thành cách đó hai dặm, cửa lớn huyện thành đóng chặt, trên đầu thành ẩn ẩn có binh sĩ đi tuần tra, trực giác nói cho Trần Khánh biết nhất định là binh sĩ Nữ Chân.
Chủ lực Kim Binh từ Hòa Thượng Nguyên rút quân không phải giả, nhưng cũng không có nghĩa là bọn chúng sẽ từ bỏ phủ Phượng Tường.
Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, là hai tên thủ hạ do Trần Khánh phái đi tìm hiểu tình huống trở về, đằng sau còn đi theo ba tên kỵ binh quân Tống.
Ba tên kỵ binh quân Tống do Ngô Giai bố trí bên ngoài trinh sát, không cùng nhiệm vụ với Trần Khánh.
Trinh sát cầm đầu họ Tưởng, hắn thi lễ với Trần Khánh rồi nói:
- Ngô đô thống phái ra hơn một trăm tên trinh sát, ba người chúng ta phụ trách tình báo Quắc Huyền, tại hạ áp đội Tưởng Thanh!
- Xin nói rõ tình huống của Quắc Huyền?
- "Hồi bẩm tướng quân, Kim Binh dùng kế vườn không nhà trống, trong hai mươi dặm chung quanh huyện thành toàn bộ rời vào trong thành, trong thành có chừng một ngàn Kim Binh, năm trăm quân Nữ Chân, cùng năm trăm quân Hán, Phù Phong, Kỳ Sơn cùng huyện Bửu Kê cũng giống như vậy, mà đại quân chủ lực thì đóng ở huyện Phượng Tường.
- Nơi nào tạo ra lương thực?
- Chỉ có thể đi phía bắc phủ Phượng Tường, nơi đó là huyện Lân Du và huyện Phổ Nhuận, chỗ đó có ít quân Hán đóng quân, theo ti chức biết chỗ đó không thực hiện vườn không nhà trống, nghe nói phụ cận còn có nghĩa quân hoạt động.
Trần Khánh muốn tìm nơi bảo quản lương thực, Quắc Huyền hiển nhiên không thích hợp, mấy vạn đại quân Nữ Chân đánh tới lúc nào cũng có thể ép bọn hắn ra bã, chỉ có bên ngoài mới thích hợp.
Trần Khánh cười hỏi Triệu Tiểu Ất bên cạnh:
- Ta nhớ ngươi chính là người huyện Lân Du, ngươi xem chúng ta nên đi huyện Lân Du hay huyện Phổ Nhuận?
Triệu Tiểu Ất cười nói:
- Đương nhiên là đi huyện Lân Du, mặc dù mặt phía bắc là vùng núi, nhưng mặt phía nam lại là bình nguyên, sông Đỗ chảy qua hơn nửa huyện, từ xưa chính là huyện lớn sản xuất lương thực, mà huyện Phổ Nhuận không có sông, bình nguyên cũng không nhiều, quá nghèo.
Mấu chốt là lương thực, Trần Khánh cuối cùng quyết định đi huyện Lân Du.
Tưởng Thanh nhắc nhở Trần Khánh:
- Tướng quân phải coi chừng lính canh Kim Binh, nếu như bị bọn chúng phát hiện sẽ rất phiền toái, ta đề nghị tướng quân tốt nhất nên đi vào ban đêm.
- Đa tạ nhắc nhở!
Màn đêm buông xuống, năm trăm kỵ tiếp tục di chuyển về phía bắc.
Vào lúc canh ba, dưới Ung Thủy Kiều, đang khi ngủ say mấy tên Kim Binh canh gác chợt bừng tỉnh bởi tiếng vó ngựa, bọn chúng vội vàng bò dậy nhìn về phía xa, chỉ thấy một đội kỵ binh quân Tống ước chừng khoảng năm trăm người từ phía nam Ung Thủy Kiều phi nhanh tới.
Thập trưởng cầm đầu đám quân canh gác lập tức chăm chú nhìn, chỉ thấy hơn bốn trăm kỵ binh đang qua cầu chạy về phương bắc.
Thập trưởng trạm gác lúc này ra lệnh:
- Phát xạ năm quả pháo lệnh báo cho huyện Kỳ Sơn.
Năm quả pháo lệnh thay nhau bắn lên, sáng rực bầu trời đêm.
- Tướng quân, mau nhìn!
Dương Hoa chỉ về phía sau hô to.
Bọn kỵ binh nhao nhao ghìm chặt chiến mã, chỉ thấy năm cây pháo sáng sau lưng bọn họ nổ tung phát sáng, nơi này có thể nhìn rõ, khẳng định huyện Kỳ Sơn ngoài mười dặm cũng thấy rõ ràng, bọn họ bị phát hiện, đây chính là tín hiệu cảnh báo tới huyện Kỳ Sơn.
Tất cả binh sĩ nhìn qua chủ tướng Trần Khánh, muốn vòng qua huyện Kỳ Sơn hay trực tiếp khiêu chiến.
- Chúng ta không phải trinh sát!
Trần Khánh tỉnh táo nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta là quấy rối quân địch, nếu như công chiếm huyện Kỳ Sơn có thể làm loạn bố trí của địch, đó chính là việc chúng ta phải làm.
Phó tướng Dương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút:
- Có lẽ trinh sát đối phương chỉ muốn nhắc nhở quân coi giữ huyện Kỳ Sơn coi chừng chúng ta dạ tập huyện thành, bọn chúng rất có thể sẽ không rời huyện Kỳ Sơn!
Trần Khánh khẽ cười nói:
- Mặc kệ là nguyên do gì, chỉ cần chúng ta có chuẩn bị, biết người biết ta, coi như khó tránh một trận chiến chúng ta cũng không thất bại!
Hắn lập tức ra lệnh với đô đầu Dương Hoa:
- Ngươi mang mười huynh đệ tiến về Kỳ Sơn quan sát tình huống quân địch, nếu như quân địch ra khỏi thành phải lập tức báo cho chúng ta!
- Theo ta đi!
Dương Hoa mang theo mười binh sĩ chạy gấp về phía huyện thành.
Trần Khánh lập tức mang theo binh sĩ chạy về phía rừng cây ngoài mấy trăm bước.
Huyện Kỳ Sơn cũng có một ngàn Kim Binh đóng giữ, bao quát năm trăm binh sĩ Nữ Chân cùng năm trăm binh sĩ quân Hán.
Chủ tướng gọi Hoàn Nhan Khắc Lực là một mãnh tướng đồng thời còn là một Thiên phu trưởng.
- Xác định chỉ có năm trăm kỵ binh?
Hoàn Nhan Khắc Lực cao giọng quát hỏi.
- Chỉ có năm quả pháo sáng tương đương không vượt quá trăm người!
Thám tử bên ngoài lấy số lượng pháo sáng để ước định nhân số quân địch, hạn mức cao nhất là chín quả pháo sáng, mang ý nghĩa nhân số quân địch vượt quá ngàn người.
Lúc này Hoàn Nhan Khắc Lực hạ lệnh toàn quân lập tức tập kết, nghênh chiến quân Tống.
Chủ tướng Quân Hán Thi Dương run sợ, vội vàng nói:
- Tướng quân, hiện tại vẫn còn nửa đêm đấy!
Hoàn Nhan Khắc Lực trừng mắt trâu quát:
- Đánh rắm! Mấy trăm quân Tống nửa đêm quá cảnh là muốn đi đâu? Muốn làm gì? Nếu tứ vương tử hỏi ta cái gì cũng không biết, ngươi muốn ta rơi đầu phải không?
Thi Dương bất đắc dĩ, đành phải chạy đi triệu tập quân sĩ, trên thực tế bọn hắn chỉ là sương quân Phượng Tường, không phải cấm quân chủ lực, nhiệm vụ của sương quân chủ yếu là thủ thành, bắc cầu, vận chuyển các loại hậu cần, bọn hắn không tham gia trận Phú Bình, khi Kim Binh đánh lén tới, bọn chúng nhao nhao đầu hàng, bị xếp vào quân Hán Kim Binh.
Để bọn hắn tác chiến cùng tinh nhuệ quân Tống một là thẹn với lòng, hai là không có kinh nghiệm tác chiến gì, nhất là ban đêm tác chiến chưa bao giờ được huấn luyện qua.
Nhưng năm trăm binh sĩ quân Hán không còn sự lựa chọn, bọn hắn chỉ có thể đi theo sau kỵ binh Nữ Chân, chạy dọc theo quan đạo hướng nam.
Một hơi chạy ra năm sáu dặm, đến cái bóng quân Tống cũng không thấy.
Thi Dương thoáng buông lỏng, nói nhỏ với Hoàn Nhan Khắc Lực:
- Có lẽ nào quânTống cũng phát hiện ra pháo hiệu cho nên lách qua huyện Kỳ Sơn hay không?
Về mặt thời gian xác thực rất có khả năng này, Hoàn Nhan Khắc Lực vẫn có chút do dự, nếu như có thể bắt được nhóm quân Tống đi lạc, biết được hướng đi của địch hắn cũng có cái bàn giao lên cấp trên.
Đúng lúc này có binh sĩ bỗng nhiên chỉ vào huyện thành Kỳ Sơn hô to:
- Ánh lửa! Có ánh lửa!
Trên tường thành Kỳ Sơn xuất hiện một đạo hỏa trụ hừng hực, đây là khói lửa cảnh báo của Kỳ Sơn.
- Không tốt!
Hoàn Nhan Khắc Lực quát to một tiếng, phi nước đại quay lại huyện thành.
Khi còn cách huyện thành một dặm, bên trong rừng cây cách bọn họ tầm ba mươi bước chân truyền ra tiếng thét:
- Bắn!
Mũi tên dày đặc như mưa rào tập trung bay về phía kỵ binh, kỵ binh không kịp đề phòng lập tức người ngã ngựa đổ.
Mấy trăm kỵ binh lập tức xông ra giống như thanh chủy thủ cắm vào mạn sườn kỵ binh Nữ Chân.
Phó tướng Dương Nguyên Thanh suất lĩnh một trăm kỵ binh luồn ra phía sau đánh tới đội ngũ quân Hán, quân Hán đều là bộ binh, từ cách xếp hàng chạy bộ có thể nhận ra bọn họ khuyết thiếu sĩ khí cùng huấn luyện.
Nhưng dùng một trăm kỵ binh đối phó với năm trăm quân Hán vẫn tương đối nguy hiểm, chỉ là Trần Khánh không có lựa chọn khác, chỉ có thể được ăn cả ngã về không, nếu như kỵ binh quân Tống không địch lại phải lập tức rút lui!
Hoàn Nhan Khắc Lực đã kịp phản ứng trong hỗn loạn, dưới tình thế cấp bách hắn liên thục thét lên:
- Quân Tống nhân số không nhiều, các huynh đệ bình tĩnh, tiêu diệt toàn bộ quân địch!
Nhưng Hoàn Nhan Khắc Lực chỉ kịp hô tiếng thứ hai, Trần Khánh đã vung thương gϊếŧ tới, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước bắt vua, một mực chính là nguyên tắc tác chiến hàng đầu của Trần Khánh.
Hoàn Nhan Khắc Lực vừa hô to liền bại lộ vị trí, trường thương trong chốc lát đâm tới trước mặt khiến hắn giật mình, nâng mâu đón đỡ, không ngờ đây là hư chiêu, hắn đỡ vào khoảng không.
Trong nháy mắt Trần Khánh có thể cảm nhận được tim của đối phương nổ tung, hắn rút thương, máu tươi dũng mãnh phun ra khỏi vết thương.
Trần Khánh cũng không quay đầu lại đánh tới nơi tập trung đông quân đối phương nhất.
Hai tên binh sĩ quân Tống chém rụng đầu Hoàn Nhan Khắc Lực, dùng trường mâu xốc lên, hô lớn:
- Chủ tướng quân địch đã chết! Chủ tướng quân địch đã chết!
Hành động này không chỉ đả kích sĩ khí quân địch, còn làm quân tâm bên mình phấn chấn.
Năm trăm quân Tống sĩ khí tăng vọt, từng người đều vô cùng dũng mãnh nhào tới gϊếŧ kỵ binh Nữ Chân liên tục bại lui.
Thi Dương nghe rất rõ, hắn vừa nhìn liền thấy đầu người treo trên trường mâu, biết đại thế cuộc chiến đã mất, vô luận kết cục như thế nào người Nữ Chân sẽ gϊếŧ hắn giải hận, còn không bằng đi trước một bước.
Hắn cũng mặc kệ thủ hạ, quay đầu chạy như điên về phía tây, mấy tên thân binh vội vàng chạy trốn phía sau.
Thi Dương đào vong khiến binh sĩ quân Hán như bị đánh gẫy sống lưng, trong nháy mắt mấy trăm người suy sụp, các binh sĩ quăng mũ cởi giáp liều mạng chạy trốn, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho mình hai cái chân.
- Không cần quản bọn hắn, gϊếŧ Nữ Chân Thát tử!
Dương Nguyên Thanh suất lĩnh hơn tám mươi kỵ binh quân Tống quay đầu gϊếŧ lại, một đám kỵ binh Nữ Chân đau khổ chống cự hai mặt thụ địch, rốt cuộc không ngăn nổi dưới sự suất lĩnh của Bách phu trưởng rút lui về phía tây.
- Gϊếŧ Thát tử!
Trần Khánh rống to:
- Trảm tận gϊếŧ tuyệt cho ta, một tên cũng không để lại!!
Tay cầm trường thương dẫn đầu truy sát kỵ binh Nữ Chân, tốc độ ngựa nhanh chóng như hổ lạc bầy dê không ngừng gϊếŧ hơn mười kỵ binh Nữ Chân.
- Tướng quân coi chừng!
Dương Nguyên Thanh thét to, một mũi lang nha tiễn trong bóng tối bắn ra, trong nháy mắt tới mặt, Trần Khánh theo bản năng né đầu qua một bên, lang nha tiễn sượt qua tai, khiến hắn toát mồ hôi lạnh, phản ứng hơi chậm chút tiễn này sẽ bắn nổ đầu mình a.
Dương Nguyên Thanh chạy tới gần chăm chú nhìn về phía kỵ binh Nữ Chân trốn phía xa:
- Kỵ binh Nữ Chân mặc dù chạy loạn, không nên đuổi theo, xạ kỵ của bọn hắn quá lợi hại, nếu là kế dụ địch thường thường sẽ chuyển bại thành thắng, chúng ta không thể không đề phòng!
Trần Khánh thầm hổ thẹn, giặc cùng đường chớ đuổi, hắn đã quên kinh nghiệm xương máu này.