Trương Tuấn bước nhanh về phía trước với lấy bảo kiếm, từ trên xuống dưới cẩn thận xem xét rồi nhẹ rút kiếm, nhịn không được thở dài một tiếng.
Hắn vuốt ve vỏ kiếm hỏi:
- Đây chính là kiếm của Trần Đô đầu?
Trần Khánh gật gật đầu:
- Vốn là bội kiếm của Hoàn Nhan Lâu Thất, bị ti chức đoạt được, dùng chính nó chém đầu Hoàn Nhan Lâu Thất.
- Ngươi có biết đây là kiếm gì không?
- Ti chức chỉ biết nó là một thanh danh kiếm!
Đây là hiển nhiên vì bội kiếm của Hoàn Nhan Lâu Thất há có thể là vật thường.
Trên mặt Trương Tuấn hiện lên vẻ thống khổ:
- Đây chính là danh kiếm Trạm Lư, đồng thời cũng là bội kiếm của Thái Thượng Hoàng!
Nguyên lai kiếm này là của Tống Huy Tông Triệu Cát, Trần Khánh hiểu ra, xem ra chuôi kiếm này không thuộc về hắn.
- Đầu Hoàn Nhan Lâu Thất đâu?
Giờ khắc này Trương Tuấn rốt cục tin.
Trần Khánh đem hộp gỗ đặt lên bàn, mở nắp ra, bên trong chính là đầu Hoàn Nhan Lâu Thất dùng vôi bôi lên cổ chống hư thối, diện mục vẫn sinh động như thật.
Lúc này một vị quan viên bước tới, khom người thi lế nói:
- Tuyên phủ sứ tìm ti chức?
- Võ tham quân, ngươi đến xem đầu người này có phải Hoàn Nhan Lâu Thất hay không?
Tên quan viên này gọi Vũ Cừ, vốn là trưởng sử Phu Châu, được Trương Tuấn coi trọng, hiện tại đảm nhiệm chức vụ ghi chép sự tình tham quân dưới trướng Trương Tuấn.
Tại Phu Châu hắn nhiều lần gặp qua Hoàn Nhan Lâu Thất cho nên tương đối quen thuộc.
Vũ Cừ nghiêm nghị quan sát tỉ mỉ gương mặt, lại nhìn sau tai một chút, gật gật đầu nói với Trương Tuấn:
- Không có vấn đề, đây chính là Hoàn Nhan Lâu Thất!
- Có chắc không?
- Có thể khẳng định, sau tai Hoàn Nhan Lâu Thất có một nốt ruồi son rất lớn, đây là đặc điểm đặc thù của hắn, cho nên ti chức có thể khẳng định.
Trương Tuấn đại hỉ, cười tủm tỉm nói với Trần Khánh:
- Chúc mừng Trần Đô đầu lập được bất thế chi công, ta lập tức phái người đưa đầu này cùng bảo kiếm tới Lâm An, không biết Trần Đô đầu bên kia còn có tín vật gì khác không?
- Còn có kim bài, quan ấn cùng đại đao kim bối của Hoàn Nhan Lâu Thất, ti chức lập tức để người đưa tới, chỉ là cung tiễn của Hoàn Nhan Lâu Thất tương đối vừa tay ti chức, cho nên...
- Cung tiễn, ngựa... Trần Đô đầu có thể giữ lại, mấu chốt là kim bài cùng quan ấn, đại đao cũng đưa cho ta, ta gửi lượt tới Lâm An.
... ...
Gặp chủ soái Trương Tuấn một lần không thể nghi ngờ là chuyện vui với đôi bên, Trương Tuấn có thể thêm vào báo cáo mấy bút công lao, khiến cho báo cáo không đến mức bết bát, có thể nói lần này Trần Khánh lập công cực kỳ trọng yếu đối với đường quan lộ của Trương Tuấn.
Trương Tuấn cũng vui vẻ đồng ý để nạn dân đi qua thành, mà Trần Khánh cũng nhận được khen ngợi, Trương Tuấn chính thức phong hắn làm Chính Tương chỉ huy sứ, thưởng ngân lượng một ngàn.
Điều này ngang với thăng quan ba cấp, nhảy qua hai bước dự bị cùng phó tướng, một bước thăng tướng, đây là vị tướng duy nhất sau khi trận chiến Phú Bình qua đi được Trương Tuấn tự mình thăng chức.
Đương nhiên đây chỉ là chức vụ trong quân, còn phải được Binh bộ tán thành sau đó trao tặng quan giai tương ứng mới là mấu chốt, giống như quân hàm vậy.
Sáng ngày hôm sau Trần Khánh rởi khỏi Tử Ngọ Quan, suất lĩnh ba trăm binh sĩ tiến về Đại Tán Quan.
Ba ngày sau, Trần Khánh cùng quân đội đã tới Đại Tán Quan..
... ...
Ngô Giai cùng Vương Ngạn tự mình nghênh đón vị tướng trẻ truyền kỳ này.
Vương Ngạn lập tức dẫn Trần Khánh đi tìm hiểu cách bố trí của quân Tống.
- Đô thống, vì sao doanh trại không đồn trú tại Đại Tán Quan, mà là trú đóng ở phương bắc hai mươi dặm bên ngoài Hòa Thượng Nguyên?
Hòa Thượng Nguyên có địa hình lồi lên trên hướng bắc Chung Nam sơn, giống như cá sấu há miệng về phía Quan Trung, mặc dù địa thế nơi này cũng rất hiểm yếu, nhưng vẫn kém một chút so với Đại Tán Quan.
Vương Ngạn khẽ cười nói:
- Đây chính là chỗ cao minh của Ngô đô thống, ngươi nói xem, trú quân tại Hòa Thượng Nguyên cùng Đại Tán Quan có gì khác biệt?
Trần Khánh nhìn về phía xa xa bình nguyên Quan Trung, trầm ngâm chốc lát nói:
- Tại Đại Tán Quan là để thủ thế, còn ở Hòa Thượng Nguyên là công thủ nhiều mặt.
- Ngươi nhìn rất chuẩn!
Vương Ngạn tán thưởng gật gật đầu, hắn cũng nhìn bình nguyên Quan Trung phía xa, cảm thán nói:
- Hòa Thượng Nguyên giống như một cây gai độc cắm phía sau lưng người Nữ Chân, mặc dù Quan Trung đi Hán Trung còn có rất nhiều yếu đạo như Lạc Thảng Đạo, Tử Ngọ Đạo, Bao Tà Đạo..., nhưng nếu như Kim Binh không nhổ cây gai Hòa Thượng Nguyên uy hϊếp Quan Trung này, bọn chúng có thể đánh tới Hán Trung sao?
Trần Khánh giờ mới hiểu được, khó trách Kim Binh có thể quét ngang Tống triều nhưng thủy chung không cách nào cướp được Tứ Xuyên, gốc gác chính là do Ngô Giai bày ra con cờ này tại Hòa Thượng Nguyên.
- Đô thống chuẩn bị an bài ti chức thế nào?
Vương Ngạn suy nghĩ một chút nói:
- Lý Giáng bỏ mình, ta liền quyết định bổ nhiệm ngươi kế nhiệm chỉ huy sứ trinh sát Bát Tự Quân, vừa vặn đại soái tấn thăng ngươi làm chỉ huy sứ, ngươi chấp chưởng trinh sát doanh đúng là danh chính ngôn thuận, Ngô đô thống sẽ cho ngươi thêm hai trăm quân tinh nhuệ, thủ hạ của ngươi sẽ lên tới năm trăm người, đủ để một mình đảm đương một phương.
- Ngô đô thống muốn đưa ti chức ra ngoài?
Trần Khánh hiểu chiến lược của bọn họ.
Vương Ngạn nhìn chăm chú nói:
- Hành động của ngươi tại thành Kinh Triệu mở ra con đường mới cho chúng ta, ta cùng Ngô đô thống đều cho rằng nếu có một đội quân ở bên ngoài quấy rối con đường hậu cần của quân địch sẽ trực tiếp ảnh hướng tới thế tiến công của Kim Binh với Hòa Thượng Nguyên, mà chủ tướng chấp hành nhiệm vụ này ngoại trừ ngươi không ai thích hợp hơn.
Trần Khánh không phản bác được, đào mềm dễ bóp, đằng này dùng cả hai tay bóp.
Hôm sau trời vừa sáng Trần Khánh suất lĩnh năm trăm kỵ binh từ Đại Tán Quan di chuyển về phương bắc.
Vương Ngạn đứng trên quan ải dõi mắt nhìn Trần Khánh bắc thượng, Ngô Giai cũng chầm chậm đi tới cười nói:
- Nghe nói Hoàn Nhan Tông Bật cùng Hoàn Nhan Tông Phụ liên hợp treo thưởng đầu hắn, giá cả cũng tăng lên mười vạn xâu, mà đầu của ta và ngươi cộng lại chưa tới một nửa của hắn, hắn còn chưa tới hai tư tuổi, đúng là hậu sinh khả uý!
Vương Ngạn cũng cảm thán nói:
- Mỗi khi quốc gia đối mặt với thời khắc nguy vong đều sẽ có tuổi trẻ tuấn kiệt dạng này hoành không xuất thế, đây chính là may mắn của Đại Tống ta!
Ngô Giai cũng trở nên nghiêm túc:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, Kim Binh từ Hà Đông, Trung Nguyên tăng thêm năm vạn binh tới Quan Trung, binh lực người Nữ Chân đã lên tới tám vạn, tăng thêm năm vạn Tề quân và mấy vạn hàng quân Quan Trung, tổng binh lực quân địch Quan Trung gần tới hai mươi vạn, chỉ sợ thật thành công tiến vào Tứ Xuyên Đạo.
Vương Ngạn cũng biến sắc vội hỏi:
- Đại soái biết chưa?
- Chính đại soái phái người nói cho ta biết.
- Triều đình thì sao?
- Triều đình hẳn cũng biết chiến lược của Kim quốc tây tiến, nhưng đại quân Niêm Hãn còn đang ở Giang Hoài, triều đình không kịp chiếu cố phía tây, Xuyên Thiểm bên này chỉ có thể dựa vào chính chúng ta, bất quá Lưu Tử Vũ còn có tám vạn quân tại Hi Hà Lộ, Lưu Kỹ còn một vạn quân ở Tần Phượng Lộ, cũng có thể kiềm chế một bộ phận Kim Binh.
Vương Ngạn nhướng mày:
-Ngài đã quên quân độ Tây Hạ, bọn chúng có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không, quân đội Lưu Kỹ phải đối kháng với Tây Hạ, quân của Lưu Tử Vũ phải thủ Hi Hà Lộ, chỉ sợ không cách nào trợ giúp chúng ta.
Ngô Giai cười ha ha một tiếng:
- Kim Binh đến hai mươi vạn quân thì thế nào? Hòa Thượng Nguyên không thể chứa nhiều người như vậy, chúng ta chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, có gì phải sợ?
Tân quan Hoàng Hà Bồ thông tới Kinh Triệu Lộ, từng cỗ từng cỗ xe ngựa vận chuyển lương thảo chật ních quan đạo, không nhìn thấy điểm cuối.
Đây là dân phu phục vụ hai mươi vạn Kim Binh, chịu trách nhiệm vận chuyển ba mươi vạn thạch lương thực cùng hai mươi vạn gánh cỏ khô tới Quan Trung.
Bởi vì Quan Trung rỗng tuếch, Hoàn Nhan Tông Bật lại hạ lệnh mấy vạn hộ bách tính theo đường Thiểm Tây tiến về bắc bộ lấp đầy Quan Trung, lao động trồng trọt cung cấp lương thực cho Kim Binh.
Kim quốc tăng binh Quan Trung, đả thông con đường tới Tứ Xuyên cố nhiên là ý đồ chiến lược của bọn chúng, nhưng chiếm toàn bộ Thiểm Tây Lộ, Tần Phượng Lộ cùng Hi Hà Lộ mới là việc cấp bách hiện tại của bọn chúng.
Mặc dù Kim Binh chiến thắng cuộc chiến Phú Bình nhưng quân đội Ngô Giai vẫn như cũ chiếm cứ Hòa Thượng Nguyên, uy hϊếp Quan Trung, quân Lưu Kỹ còn ở Kính Châu, quân Lưu Tử Vũ tại Vị Châu tiếp tục đối kháng Kim Binh.
Chỉ dựa vào ba vạn Kim Binh cùng mấy vạn hàng quân tại Quan Trung không thể nào khiến Kim quốc đạt được mục đích chiếm lĩnh Tây Bắc, Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Thịnh lúc này mới hạ lệnh, tăng thêm năm vạn binh tinh nhuệ tới Quan Trung, đồng thời phái sứ giả tiến về Tây Hạ mệnh lệnh Tây Hạ cùng phối hợp xuất binh.
Ngày buổi sáng, một đội kỵ binh Nữ Chân mấy ngàn người nhanh như chớp vọt ra từ Bồ Tân Quan, cầm đầu là một tên đại tướng ba mấy tuổi, thân hình khôi ngô cao lớn, tướng mạo hung hãn, eo đeo kim bối đại đao.
Người này chính là trưởng tử Hoàn Nhan Lâu Thất tên Hoàn Nhan Hoạt Nữ, là một Vạn phu trưởng tiếng tăm lừng lẫy Kim quốc, đảm nhiệm Thái Nguyên Lưu Thủ, nghe nói phụ thân bị một tên quân Tống chém chết, bản thân vạn phần đau đớn, được sự đồng ý của Kim Đế hắn từ Thái Nguyên chạy đến Kinh Triệu, chuyên tới báo thù rửa hận cho phụ thân.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ suất quân xuyên qua trấn nhỏ, bỗng nhiên ghìm cương ngựa trước cổng tiểu trấn, bố cáo treo thưởng dán trên tường đập vào mắt hắn.
Số tiền thưởng lại là mười vạn xâu, chỉ sợ đây là phần thưởng cao nhất mà Kim quốc phát ra.
"Tống quân Trần Khánh, người lấy được thủ cấp thưởng mười vạn xâu!"
- Trần Khánh! Hoàn Nhan Hoạt Nữ lẩm bẩm cái tên này.
- Ta không muốn phần thưởng, ta muốn tự tay chém bay đầu hắn trên chiến trường!
Hoàn Nhan Hoạt Nữ cắn chặt răng, mãnh liệt rút roi quất chiến mã chạy vội vào trong tiểu trấn.