Chương 13: Trời Giúp

Khoảng cách từ huyện Thuần Hóa tới thành Kinh Triệu cũng không xa, cước trình một ngày là tới.

Trần Khánh mặc dù tràn đầy dũng khí, nhưng cũng không phải lỗ mãng vô trí, trong lòng hắn rất rõ một ngàn năm trăm người cũng chưa chắc có thể đánh hạ thành Kinh Triệu, huống chi hiện tại hắn chỉ có năm trăm binh sĩ, dạng này xông lên chỉ sợ bị đối phương một ngụm nuốt sạch.

Hắn cần tìm cơ hội xuất kích, nếu điều kiện không cho phép, bản thân đành phải từ bỏ cơ hội lần này.

Thành Kinh Triệu chính là Trường An Đường triều trải qua hạo kiếp Đường mạt cùng chiến loạn Ngũ Đại Thập Quốc, hôm nay thành Trường An đã sớm không còn huy hoàng như thời Hán Đường, vô số cung điện tráng lệ đều bị chiến tranh tàn khốc biến thành mây khói.

Bình nguyên Quan Trung trải qua thời kỳ Bắc Tống yên bình trăm năm phát triển thương nghiệp lại khôi phục cảnh phồn hoa giàu có, đáng tiếc Kim Binh mấy lần xâm lấn, lặp đi lặp lại càn quét gϊếŧ chóc, gần trăm vạn nhân khẩu gặp tàn sát, người chết đói khắp nơi trong Quan Trung, thi cốt bách tính chìm nổi trong các khe rãnh, khắp nơi là cảnh hoang tàn, chó hoang kết thành bầy ăn xác người chết.

Màn đêm phủ xuống, khi còn cách thành Kinh Triệu chừng mười dặm, năm trăm binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi tại bìa rừng, cảnh tượng bi thảm dọc đường khiến đám binh sĩ trầm mặc xuống, không có người nói chuyện, mỗi người đều yên lặng gặm bánh.

- Tất cả mọi người nghe ta nói!

Trần Khánh đứng trên một tảng đá lớn, năm trăm binh sĩ đều vây xung quanh.

- Mục tiêu lần này chúng ta tới thành Kinh Triệu chính là vì gϊếŧ Hoàn Nhan Lâu Thất, đây là một cơ hội, nhưng nguy hiểm rất lớn, rất có thể chuyến đi lần này không về được, bao gồm cả ta, cho nên muốn mọi người lựa chọn, nếu như trong nhà có phụ mẫu vợ con cần lo có thể rời đi, ta tuyệt không miễn cưỡng!

Tất cả binh sĩ đều trầm mặc, một lát một tên binh lính hỏi:

- Tướng quân, có hi vọng gϊếŧ chết Hoàn Nhan Lâu Thất không?

- Có ba thành hi vọng, nhưng chúng ta phải nghênh chiến với một ngàn quân hộ vệ của hắn, trận chiến này rất có thể khiến chúng ta toàn quân bị diệt, nhưng chúng ta cũng có thể thành công gϊếŧ chết Hoàn Nhan Lâu Thất, cho nên ta để mọi người lựa chọn, nguyện ý cùng ta tiến lên, đối mặt với sinh tử.

Trần Khánh đứng bên bìa rừng nhìn về phía xa, trong bóng đêm lờ mờ có thể trông thấy hình dáng thành Kinh Triệu, trông giống như một đầu rồng màu đen nằm vắt ngang bình nguyên.

Phó tướng Dương Nguyên Thanh đi đến bên người Trần Khánh, trầm giọng nói:

- Tất cả huynh đệ đều nguyện ý đi theo tướng quân, cho dù tử chiến sa trường cũng không hối tiếc!

Kết quả vượt quá dự kiến của Trần Khánh, hắn vốn cho là chí ít có ba thành binh sĩ rời đi.

- Vì cái gì?

Trần Khánh không hiểu hỏi.

- Bởi vì mục tiêu là chủ tướng quân Kim Hoàn Nhan Lâu Thất, mấy lần hắn xâm lấn Thiểm Tây, đồ thành vô số, mấy trăm vạn dân chúng vô tội chết thảm, cơ hồ tất cả binh sĩ đều có người nhà chết ở trong tay hắn, các huynh đệ đều nguyện ý đi theo tướng quân, đều là bởi vì cừu hận khắc cốt nước mất nhà tan, muốn quyết một trận tử chiến với đám hộ vệ của Hoàn Nhan Lâu Thất.

- Gϊếŧ chết Hoàn Nhan Lâu Thất là mục tiêu tối cao của ta, nhưng cũng không phải mục tiêu duy nhất!

Trần Khánh trầm ngâm một chút giải thích cho Dương Nguyên Thanh:

- Ta đem nhiệm vụ lần này chia làm ba mục tiêu thượng trung hạ, mục tiêu thấp nhất ta hi vọng có thể tiêu hủy lương thảo vật tư quân địch, khiến hậu cần Kim Binh khi tây tiến gặp khó khăn.

Mà mục tiêu trung đẳng chính là tiêu diệt toàn bộ quân Ngụy Tề, cũng thiêu huỷ lương thảo vật tư của bọn chúng, tạo ra giả tượng Kinh Triệu phủ bị tấn công, khiến Kim Binh ý định tây tiến phải lui về.

Mục tiêu cao nhất đương nhiên chính là gϊếŧ chết Hoàn Nhan Lâu Thất, cũng không phải là không thể được nhưng khẳng định sẽ rất khó khăn, kỳ thật ta cảm thấy coi như chúng ta hoàn thành mục tiêu thấp nhất, thành quả cũng coi như huy hoàng, ta không cách nào giải thích cặn kẽ cho các binh sĩ, nhưng ta hi vọng ngươi có thể hiểu được!



Dương Nguyên Thanh gật gật đầu:

- Tướng quân nói đúng, chúng ta vẫn phải cẩn trọng đi từng bước một!

Lúc này hai tên kỵ binh từ đằng xa vội vàng chạy tới, trinh sát dò xét tin tức đã trở về.

Hai tên trinh sát vừa nhìn thấy Trần Khánh đều tung người xuống ngựa tiến lên phía trước nói:

- Tướng sĩ, tình huống là thật, cửa thành Đông còn chưa sửa xong, chỉ dùng bao cát lấp cửa thành!

Lư Ngu Hầu nói cho bọn hắn một tin tình báo trọng yếu, cửa đông đã bị hủy khi Kim Binh tiến đánh thành Kinh Triệu, hôm qua bọn họ rời đi còn chưa kịp sửa.

Đây không thể nghi ngờ là tình báo cực quan trọng, giải quyết vấn đề lớn khi bọn họ muốn vào thành.

Một tên trinh sát khác nói:

- Khởi bẩm tướng quân, còn có một tin tình báo trọng yếu khác, khi chúng ta trở về liền phát hiện một đội ngũ dân đói khát, ước chừng mấy vạn người.

Ánh mắt Trần Khánh sáng lên, tin tức này phảng phất mở ra cánh cửa mới trước mặt hắn, để hắn thấy được cơ hội. Đây chính là ông trời cũng giúp ta!

Mấy vạn nạn dân chạy từ Đồng Châu tới. năm vạn quân Ngụy Tề gϊếŧ tới Quan Trung lưu trú tại Đồng Châu, bọn hắn cũng không mang theo quân lương hậu cần cho nên trắng trợn cướp bóc lương thực của bách tính tại Đồng Châu, không riêng gì đánh cướp lương thực, còn gϊếŧ người cướp tài sản, gian da^ʍ phụ nữ, mấy vạn bách tính phải chạy nạn khỏi Đồng Châu tới Kinh Triệu.

Mấy vạn bách tính dìu già dắt trẻ bôn ba mấy ngày rốt cuộc tới Kinh Triệu, nhưng Kinh Triệu cũng hoang tàn khắp nơi, người chết đói đầy đất, khiến bách tính Đồng Châu lâm vào tuyệt vọng.

Nơi hoang dã gió lạnh căm căm, mưa phùn rả rích, mấy vạn dân đói tụ tập một chỗ, bên trong đa số là người già trẻ em, cũng không ít thiếu niên trai tráng, cây cối củ quả ven đường bị bọn họ đào sạch để ăn, quần áo tả tơi, tiếng khóc ngập trời.

Bảy ngàn thanh niên trai tráng đói khát tụ tập một chỗ, một tướng lĩnh quân Tống đứng ở trong đám người vung tay hô to:

- Chúng ta đều có phụ mẫu, có thê tử cùng con nhỏ, không có lương thực, không có quần áo, đói rét khổ cực, chúng ta có thể đứng nhìn bọn họ chết đói chết rét sao? Chúng ta không thể! Chúng ta tuyệt không thể để cho phụ mẫu vợ con chết đói!

- Không thể!

Mấy ngàn dân đói vung tay giận dữ hô, biệt khuất trong lòng mấy ngày qua đều bạo phát.

Tên tướng lĩnh này chính là Trần Khánh, hắn ra lệnh cho các binh sĩ tụ tập mấy ngàn thanh niên trai tráng lại, Trần Khánh tự mình động viên đám người.

- Mọi người nghe ta nói!

Trần Khánh giơ cao hai tay, thần sắc sục sôi:

- Trong thành Kinh Triệu có mấy chục vạn thạch lương thực, có hơn trăm vạn cuốn vải, nhưng chỉ hai ba ngàn binh sĩ trấn thủ, đây là lão thiên cho chúng ta cơ hội, ta là Bát Tự Quân Trần Khánh, ta nguyện dẫn mọi người đi cướp đoạt lương thực vải vóc, chúng ta mỗi người đều là nam nhi Đại Tống đỉnh thiên lập địa, chúng ta coi như chiến tử cũng tuyệt không để cho phụ mẫu vợ con mình chết đói, cần lương thực, muốn quần áo, mọi người hãy theo ta!

- Cần lương ăn! Muốn quần áo! Chúng ta muốn sống sót! Bảy ngàn thanh niên trai tráng kích động vạn phần, vung tay hô to.

Trong tuyệt vọng dân đói đã không để ý tới sinh tử, bốn vạn dân đói trùng trùng điệp điệp đi theo năm trăm quân của Trần Khánh chạy về phía đông thành, bảy ngàn thanh niên trai tráng dẫn đầu, bọn họ tay cầm gậy gỗ, cũng có người dùng trường mâu, xiên sắt, tạo thành dòng lũ lớn.

Ba ngàn quân coi giữ tề tụ bên trên Đông Môn, Đại tướng Dương Hãn vội vàng phái người tới bẩm báo cho Hoàn Nhan Lâu Thất, Hoàn Nhan Lâu Thất lưu lại trong vương phủ, là tòa phủ đẹp nhất Ngụy vương triều, vương phủ chiếm diện tích mấy trăm mẫu, tòa phủ này nằm ở vị trí Thái Cực cung Đường triều, một ngàn binh sĩ Nữ Chân đang bảo hộ Hoàn Nhan Lâu Thất.

Binh lực trong thành nội Kinh Triệu rất ít cũng chỉ là tạm thời, vốn có sáu ngàn quân thủ vệ Nữ Chân, bởi vì quân Tống đầu hàng ở huyện Thương Lạc lại tạo phản nên Hoàn Nhan Lâu Thất đành phái Đại tướng Hoàn Nhan Mộc Thoát suất lĩnh năm ngàn quân tiến đến Thương Lạc trấn trấn áp phản loạn, cân nhắc đến việc quân đội phải duy trì trật tự, Hoàn Nhan Lâu Thất lại điều năm ngàn Tề quân từ Đồng Châu tới tham gia hiệp trợ.



Hoàn Nhan Lâu Thất không thể ngờ tới hắn phái hai ngàn Tề quân tới huyện Thuần Hóa tiếp nhận quân Tống đầu hàng lại đưa tới một trận tai nạn.

Hoàn Nhan Lâu Thất người mặc khôi giáp đứng trước bậc thềm lạnh lùng nói:

- Nói cho Dương Hãn biết, không phải lo trước lo sau, hạ thủ phải độc, quản chúng là người già trẻ nhỏ, gϊếŧ hết là được, dám vào thành cướp lương, chính là tự tìm cái chết!

Cho dù bệnh nặng nhưng Hoàn Nhan Lâu Thất vẫn rất hung ác, tiếng như hồng chung, một đôi mắt bén nhọn khiến người ta sợ hãi.

- Phải đặc biệt đề phòng nhà kho, dám can đảm đến cướp lương thực, lột hết da các ngươi chứa cỏ!

Tên quân sĩ này bị dọa không nhẹ lập tức đáp ứng chạy vội mà đi.

Hộ vệ Ngân Mộc Nha thấp giọng nói:

- Nguyên soái, đám quân Hán này quân kỷ lỏng lẻo, sức chiến đấu thấp, ti chức lo bọn chúng không ngăn được nạn dân, không bằng để ti chức suất quân đi hỗ trợ bảo vệ nhà kho!

Hoàn Nhan Lâu Thất khoát tay chặn lại:

- Trước không nên gấp, nhìn xem tình hình bàn tiếp, bọn chúng tốt xấu đều là quân nhân, nếu ngay cả mấy vạn dân đói cũng không xử lý được, ta xem chúng lên cắt cổ tự vẫn cả đám là hơn!

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Hoàn Nhan Lâu Thất vẫn có chút lo lắng, liền phái hai tên binh sĩ đi thăm dò tình hình thực tế.

Trời đã tối, ngoài cửa đông đông thành đứng đầy dân đói, mấy ngàn cây đuốc được thắp sáng, trong mắt nạn dân dấy lên ngọn lửa giận dữ, cuốc xẻng gậy gộc giơ lên, cửa thành mặc dù hư hại nhưng được treo cao, khiến nhất thời nạn dân không xông qua được.

Một ngàn quân Ngụy Tề đứng đầy trên đầu thành, tay cầm cung nỏ cùng trường mâu sắn sàng đón địch.

Ba ngàn binh sĩ Tề quân bố trí làm ba khu, một ngàn binh đứng trên tường thành, một ngàn binh bố trí trên đường lớn trong thành, còn lại một ngàn binh phòng ngự trong nhà kho.

Nhà kho nằm ở phía đông thành Trường An, cách Đông Môn chỉ một dặm, chung quanh đều có tường cao vây quanh, chiếm diện tích ngàn mẫu, hình thành thế thành trong thành.

Trong kho hàng một ngàn binh sĩ nghiêm ngặt phòng thủ, tướng thủ kho phát hiện, không riêng gì nạn dân uy hϊếp nhà kho, ngay cả bách tính bên trong thành cũng ngo ngoe muốn động.

Càng làm cho hắn cảm thấy khϊếp sợ là, binh sĩ thủ hạ của hắn thế mà cũng đang dòm ngó kho tiền.

- Xông lên!

Không biết là ai hô to, thanh niên trai tráng trong mấy ngàn nạn dân ngoài cửa đông lập tức phát động, đám người trong bóng tối cũng tràn lên, vô số người liều chết chạy trước, nhảy vào sông hộ thành bơi về phía nội thành.

- Bắn tên!

Trên đầu thành loạn tiễn đồng thời bắn về phía loạn dân, không ngừng có người trúng tên kêu thảm ngã xuống, nhưng những mũi tên không dọa được nạn dân, bọn họ vẫn liều mình chạy tới, không phải bị gϊếŧ cũng chết vì đói, bọn họ không thèm để ý.

Đúng lúc này đầu thành loạn, Trần Khánh suất lĩnh năm trăm binh sĩ đánh tới, ba ngàn quân coi giữ tụ tập trên Đông Môn dẫn đến những nơi khác không có người trấn thủ, Trần Khánh suất quân từ mặt nam dọc theo đầu tường, cách Đông Môn một dặm đánh tới.

Trần Khánh dẫn đầu, hắn tay cầm thiết thương, trên dưới đâm gạt giống như hổ vào bầy dê, những nơi đi qua tràn đầy máu tươi, thây phơi từng đống.

Sĩ khí năm trăm quân Tống tăng vọt, gϊếŧ đến nỗi quân Ngụy Tề kêu cha gọi mẹ, chạy tứ tán.