Chương 20: Phiên ngoại Luyến Phong 8

Chi ra chút tiền, Phong Vang đưa Thường Diễm vào lớp học, cũng thường xuyên mời đại phu đến xem bệnh cho Thường phu nhân.

Đối với hành động này, Thường phu nhân vô cùng biết ơn, thời thời khắc khắc đều nghĩ cách báo đáp cho bọn họ.

Đáng tiếc nàng thân mình cốt nhược, ngoại trừ chia sẻ cho Phong Vang một ít việc nhà, thật sự cũng không giúp được nhiều.

Hiểu tâm tư của nàng, Phong Vang và Nhiễm Vân Uý thường thường an ủi nàng đừng nghĩ nhiều, dưỡng bệnh tốt là đủ, dù sao cũng không đáng là bao.

Khi đưa Thường Diễm đến trường, Nhiễm Vân Uý lại ngoài ý muốn được phân chức vị tiên sinh dạy bảo cho chúng học trò.

Phu tử xây dựng lớp học ngày đó hiển nhiên nhìn ra khí chất tài hoa của y, lập tức kinh vi thiên nhân, thù lao cao bao nhiêu cũng lôi y vào cho bằng được.

Phong Vang hiển nhiên là vui vẻ đáp ứng!

Vì thế y liền bắt đầu đảm nhiệm chức vị tiên sinh này, mỗi tháng nhận thù lao cao hơn cả một tiên sinh bình thường.

Công việc này, số tiền này, làm cuộc sống nghèo khó của bọn họ rốt cuộc đã có chút dư dả.

Nhưng dù rằng như thế, Phong Vang vẫn tiếp tục nhịn ăn, Nhiễm Vân Uý có lẽ biết lý do, hắn đang cố kiếm tiền để chuộc lại viên ngọc bội kia.

Nhìn cố gắng của Phong Vang, y không nỡ nói cho hắn biết, cho dù dùng tất cả số tiền mà y dạy học đi chăng nữa, trong vòng mười mấy năm cũng chưa thể chuộc lại...... Mà đến lúc đó, có lẽ thục kì sớm đã qua......

(thục = giảng dạy)

Không muốn để Phong Vang thất vọng, y một bên dạy học, một bên nghĩ cách liều mạng kiếm tiền.

Tất nhiên, trong một khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ cướp bóc ra, nếu muốn kiếm được phí dụng đáng kể, có thể nói là khó như lên trời.

Vì thế, y không lúc nào là không phiền não về chuyện này, nếu như viên ngọc này thật sự không có cách chuộc lại, trừ cảm giác hơi mất mát ra thì đối với y cũng chẳng sao. Nhưng Phong Vang thì khác, hắn không thể quên được cảm giác ôn nhu ngắn ngủi của mẫu thân ngày hôm đó......

Ngày tháng dần trôi, cuộc sống bình lặng vẫn chưa thay đổi.

Nhưng mũi tên duyên phận của trời cao không buông tha cho bất kì ai, vì vậy tại trần gian luôn luôn phát sinh những chuyện không thể tránh khỏi......

Hôm ấy là một ngày rất đẹp, muôn hoa thi sắc.

Chạng vạng, y cùng Thường Diễm từ trường ở trấn trên trở về, ngang qua một tiểu quán, y cho nó một ít tiền vào trong mua đồ ăn, còn mình đứng bên ngoài chờ.

Lúc nhìn thấy đứa trẻ hào hứng chạy, trái xem phải ngắm, y yên tâm tùy ý dạo quanh phụ cận gần đó, vô tình nhìn thấy một thư quán nhỏ, liền nghỉ chân lấy ra một quyển sách đứng xem.

“A! Buông tay——”

Chợt y nghe tiếng Thường Diễm thét chói tai.

Buông quyển sách trên tay, y vừa lúc bắt gặp một nam tử tráng kiện so với Thường Diễm lớn tuổi hơn rất nhiều, đang muốn quăng cho nó một cái tát.

Không chút suy nghĩ, chân đã đá một viên đá nhỏ lên, sau đó phất tay đánh về phía tên nam tử kia, ngay lúc bàn tay to của hắn sắp đánh trúng Thường Diễm, viên đá liền đến trúng đích.

“A!” Nam tử đau đớn kêu la.

Y vọt đến, nâng dậy Thường Diễm ngã trên mặt đất, vội hỏi vừa xảy ra chuyện gì.

Thường Diễm ánh mắt lộ ra kinh hoàng kể lại cho y sự tình, nó không cẩn thận làm rơi đồ ăn, đi một đoạn cảm thấy tiếc không thôi nên không chú ý đυ.ng phải người này, người kia chẳng nói chẳng rằng vừa mở miệng liền nói phải dạy nó một bài học.

“Chết tiệt, là ngươi ném đá vào ta phải không?”

Nam tử kia tỉnh táo lại tức giận túm tay y, lại bị y dùng lực thoát ra.

“Đừng đυ.ng vào ta!”

Tuy Thường Diễm là người phạm lỗi trước, nhưng hành vi của tên này thật sự trơ trễn, y tất nhiên không cần khách khí với hắn.

“Ngươi——”

Nhìn thấy mặt y, tên kia đột nhiên giật mình kinh hỉ.

Y nghi hoặc, chợt nhớ ra điều gì, nhanh chóng ôm lấy Thường Diễm rời khỏi nơi này.

Sau lưng, không ngừng vọng đến tiếng hô của nam tử kia......

“Chủ tử—— Chủ tử—— Vân Uý công tử—— là Vân Uý công tử——”

Đúng vậy, chắc chắn đó là thị vệ bên người nam nhân kia, hắn sẽ xuất hiện, hắn nhất định sẽ——

“Vân Uý——”

Giọng nói quen thuộc mang theo thê lương lọt vào tai, y kinh hãi, tăng tốc cùng Thường Diễm biến mất ở đầu đường.

Giống như mọi ngày bận rộn, bọn họ đang chăm chỉ làm tác vụ của mình.

Phong Vang phụ trách nhuộm vải với bàn tay khéo léo, hắn làm tại nơi này đã một thời gian, cho dù trên mặt hắn mang một vết sẹo xấu xí, cũng âm trầm ít nói, nhưng hắn làm việc rất kỹ càng, số lần mắc lỗi đếm được trên đầu ngón tay, nhanh chóng chiếm được không ít hảo cảm của ông chủ.

Hôm đó cũng giống mọi khi, lúc hắn hoàn tất việc đang chờ đốc công kiểm tra xong, đang định sắp xếp đồ trở về nhà, lại xuất hiện một thân ảnh mà bây giờ vốn không nên xuất hiện.

“Vân......”

Hắn ngơ ngác gương mặt mếu máo kia, y lại bi thương đau đớn nữa rồi, biểu cảm kia đã bao lâu không trở về?

“Phong ca ca......” Thường Diễm cẩn thận chạy tới bên người hắn, mở to đôi mắt bối rối nhìn Phong Vang.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi cả hai người bọn họ, nhưng không ai trả lời.

“Vân, đừng như vậy, ta sẽ sợ đấy, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hắn bất an lay người y, thật sự đã lâu rồi, cái loại cảm giác tâm can co rút đau đớn mới quay lại......

“Phong Vang......” Y đột nhiên ôm lấy hắn, cúi đầu nói, “Chúng ta trốn đi, trốn một lần nữa nhé......”

Hắn sửng sốt, thật lâu sau, hắn mới phản ứng lại, ôm lấy y, kiên định mà đau lòng trả lời: “Hảo.”

Chung quy ngày này đã đến? Nam nhân kia, đã tìm ra bọn họ......

Cuộc sống bình lặng này sẽ sắp rời bỏ bọn họ rồi.

Ôm chặt lấy người trong lòng ngực, tình cảm mãnh liệt không thể phân cách tụ thành một khối.

Thường Diễm một mực im lặng đứng một bên ngước nhìn, trong đôi mắt đen láy của nó phản chiếu lại bóng hình nghĩa vô phản cố của bọn họ.