Chương 9-2

Đêm khuya thanh vắng, ta ôm cái bụng hơi hơi trướng đau nằm trên giường trằn trọc.

“Còn khó chịu sao?” Người nằm kế bên ta nhích lại gần.

Liếc mắt nhìn kẻ mà từ đầu đến cuối chỉ ăn lèo tèo mấy cọng rau, ta oán phẫn trả lời: “Ta đã nói là ăn không vô, ngươi còn liều mạng đút......”

Y nâng khóe miệng tạo nên một nụ cười nhạt, kéo thân thể ta lại. Tay thoáng đặt lên bụng ta.

Bỗng một dòng nước ấm thong thả tản ra trên cái bụng trướng đau. Lúc sau, ta không còn khó chịu nữa, thậm chí còn vì thoải mái mà nhắm lại hai mắt.

“...... Ta không thể nào tin được ngươi...” Trong căn phòng thanh tĩnh, thanh âm mềm nhẹ của y vang lên, “Ngươi chưa từng yêu quý chính mình, một lòng đều nghĩ cho người khác.”

Ta mở mắt nhìn y.

Lát sau, ta mở miệng đánh tan yên lặng: “Vân, có thể, không đau.”

Y cười không nói, sau một trận trầm ngâm mới thu tay lại.

Nhớ lời nói vừa rồi của y, ta có chút vui vẻ: “Nói ta không yêu quý chính mình, ngươi thì có chắc. Ta cả ngày đều lo lắng cho ngươi, lo ngươi mỗi ngày không ăn được không uống được, cơ thể sẽ suy nhược nha.”

“...... Vậy, Phong Vang...... Chúng ta quan tâm lẫn nhau đi.” Y nỉ non, sau khi nói xong, cúi mình xuống để một cái hôn nhẹ nhàng tại trán ta.

Nguyên lai... Còn có phương pháp này......

Giữa ôn nhu của y, ý thức của ta trở nên mờ đυ.c.

“Phong Vang......”

“Ân?”

“Mệt không?”

“Không......”

“Ra ngoài được không...... Tối nay, sao trời đẹp quá.”

“Ngồi trên cây được không?”

“Hảo, ngươi muốn đi đâu cũng được.”

Đêm xuân, gió có chút thê lãnh.

Ngồi trên cây cao, chúng ta ôm nhau, làm màn đêm thê lãnh trở nên nóng bức.

Bất cứ ngọn gió nào đều không thổi tan được cái ôn nhu ấy.

“Cái từ bảy sao tạo thành, giống giống cái thìa kia gọi là Bắc Đẩu thất tinh(sao Bắc Đẩu)[1].”

“Bắc Đẩu thất tinh?”

“Ân, chúng đều có tên cho riêng mình, từ phía trước bắt đầu theo thứ tự là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ky, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Diêu Quang.”

(tất cả đều nằm trong

chòm sao

Bắc Đẩu)


“...... Nga, cái bên kia là sao gì?”

“Cái được rất nhiều sao tạo thành, giống như một con sông ngân hà kia a?”

“Ân, chính là cái đó.”

“Nó là sao Ngưu Lang.”

“Sao Ngưu Lang?”

“Ân....... Phong vang, ngươi nhìn lại bên kia, ngôi sao đang lóe sáng kia, nó là sao Chức Nữ.”

“Ngưu Lang Chức Nữ?...... A, ta đã từng được nghe chuyện về hai cái tên này!”

“Vậy kể xem, ta muốn nghe ngươi kể.” Vân đem mặt nhẹ nhàng dán lên má ta.

Ta nhìn lên bầu trời đang cất chứa hai ngôi sao đang tỏa sáng kia, một bên nhớ lại, một bên kể:

“Ngưu Lang là một người chăn bò trẻ tuổi, nhìn thấy bảy cô tiên hạ phàm tắm rửa thì đem lòng yêu một tiên nữ gọi là Chức Nữ, hắn trộm đi vũ y(váy áo)

của Chức Nữ, làm nàng không thể quay về Thiên Đình, chỉ có thể ở lại thế gian. Đến cuối cùng, nàng cũng đã trót yêu Ngưu Lang nên nguyện gả cho hắn, từ đó về sau không hề có ý nghĩ muốn trở lại Thiên Đình. Nhưng chuyện tình của bọn họ bị Vương Mẫu nương nương(Thiên Hậu)

biết được, bà ta một mực muốn chia cắt bọn họ.”

“Chức Nữ phải trở về Thiên Đình cả ngày buồn bực không vui, mà Ngưu Lang bởi vì Chức Nữ rời đi, không có lòng dạ nào làm việc. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Thần Ngưu(người bạn đồng hành tinh quái của Ngưu Lang – một con bò đực, cũng chính là con đã xúi Ngưu Lang đi trộm vũ y của bảy cô kia)

Ngưu Lang đã cưỡi một con quái vật đến Thiên Đình. Một lần nữa, chuyện này lại bị Vương mẫu nương nương phát hiện, cuối cùng bà ta muốn xử tử Ngưu Lang.”

“Chức nữ vì Ngưu Lang mà khóc cầu tình, các tỷ muội khác của nàng cũng đau khổ cầu xin...... Vương mẫu nương nương lui bước, bà ta không xử tử Ngưu Lang mà lấy thiên toa(kẹp tóc)

vạch ra một con sông rộng trên bầu trời để chia cắt đôi tình lang, chỉ cho phép đôi vợ chồng có thể gặp nhau trong một đêm, là đêm thứ bảy của tháng Bảy âm lịch(đêm Thất Tịch).”

“Đến lúc ấy, các con quạ sẽ bay lên bầu trời, tạo nên một cây cầu trên không trung

( 鵲橋, “Ô kiều”)
, đó là sự tích Ngưu Lang Chức Nữ.”

“Chuyện xưa đẹp quá, kết cục đẹp quá.” Sau khi kể xong, ta cảm khái.

“Ngươi cho rằng......” Vân ngẩng đầu lên, mắt chứa thâm ý nhìn ta, “Một năm chỉ có thể gặp lại một lần là một kết thúc tốt đẹp?”

“Đúng vậy.” Ta gật đầu, “Tuy rằng bọn họ hàng năm chỉ có thể gặp một lần, nhưng bọn họ vẫn còn có năm sau a, năm nay kết thúc năm sau sẽ đến, năm sau kết thúc thì vẫn còn có một năm nữa đến...... Một năm một năm, gặp mãi gặp mãi, chính là vĩnh viễn a.”

“Sau một năm gặp lại, bọn họ chỉ cần chờ năm tới đến mà không phải băn khoăn năm tiếp có thể gặp nhau được hay không đâu.”

“Bọn họ có được thời gian gặp lại nhau không ngừng, có được hy vọng, có được tương lai......”

“Bọn họ như vậy, còn không hạnh phúc sao?” Hạnh phúc hơn chúng ta, bọn họ không biết hạnh phúc là gì bởi họ không phải nếm trải đau khổ....... Chúng ta, mặc dù có được hiện tại, nhưng thế còn tương lai? Ta không thấy nó đâu cả.

Vân vùi mặt vào cổ ta..... Có lẽ là bị tâm lý ta tác động... Khi y dùng lực ôm chặt ta, ta tựa hồ nghe được y đang nói: “Tương lai của chúng ta, nhất định có tồn tại.”

“Nhất định.” Trời xanh minh chứng.

Vân bỗng đưa một vật gì đó đến trước mặt ta.

“Đây là?” Hai tay cầm một khối ngọc bội vừa thấy chỉ biết rằng giá trị nó rất xa xỉ, ta ngơ ngác nhìn, cũng không ngẩng đầu lên hỏi y.

Vân thân thủ cầm lấy vật ta vẫn đang nắm trong tay, đeo lên cổ ta.

“Đây là vật của nương cho ta lúc ta còn rất nhỏ, ngọc bội tránh ma quỷ, ta vẫn mang trên cổ. Còn bây giờ, ta giao nó cho ngươi.”

“Thứ này nặng như vậy xem ra rất đắt tiền, ngươi cho ta làm gì.” Ta vừa nghe, vội vàng muốn tháo xuống.

“Ngươi mang đi.” Y ngăn cản động tác của ta.

Y nâng mặt ta lên, bắt ta nhìn thẳng tình ý trong mắt y.

“Ta biết rằng ta không thể cho ngươi cái gì cả, nhưng chỉ có nó, là thứ duy nhất trong Thanh Nhai sơn trang thuộc sở hữu của ta. Nó, là tín vật đính ước ta đưa cho ngươi, nó đại biểu cho lòng của ta, cũng đại biểu ngươi là người tối quan trọng với ta.”

Ta vừa nghe, mắt đã nóng lên, cảm thấy muốn khóc.

Đem ngọc bội đang rũ xuống trước ngực ủng vào lòng bàn tay, áp thật sát vào ngực.

“Nhưng.... ta nên cho ngươi cái gì? Ta cái gì cũng không có......” Ta nhớ rằng, tín vật đính ước phải trao đổi lẫn nhau.

“Ngốc.” Y trìu mến lấy tay xoa mặt ta, “Không phải ngươi đã cho ta một thứ rất quan trọng của ngươi rồi sao?”

“Lòng của ngươi......” Bàn tay ấm áp của y chuyển qua trước ngực ta, “Với cả thân thể ngươi.”

Y vừa nói xong, đem ta ôm vào ngực: “Ta đã có được tất cả của ngươi, như vậy đủ rồi.”

Ta thân thủ ôm lấy y, mặt thật sâu vùi vào trước ngực y.

“Ta cũng thế —— vậy là đủ rồi.”

Nếu lòng còn tham luyến thêm điều gì, chắc chắn sẽ bị trời phạt.

Ngày trôi qua thật nhanh, đặc biệt là những giờ phút hạnh phúc.

Nháy mắt, mùa xuân đã trôi qua.

Một ngày cuối xuân, Vân không còn đến tìm ta nữa...... Và cứ liên tục vài ngày như vậy.

...... Nam nhân kia đến.

Ta,

Tâm trống rỗng, hồn phách rời thể xác.

Chỉ có thể vùi đầu làm việc, dục niệm muốn đuổi đi hết thảy bất an đang rục rịch.

Ánh dương quang vàng lượm, xuyên qua cành lá bát tán trên mặt cỏ làm chúng trở nên bắt mắt.

Không khí có chút nặng nề, lát sau, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Không khí thực thanh tĩnh, chỉ có một mình ta trong sài phòng hẻo lánh ít người qua lại.

Giữa sự im lặng, tiếng bổ củi của ta dần trở nên có tiết tấu.

Đột nhiên, vô số tiếng bước chân cấp tốc truyền đến.

Ta vừa ngẩng đầu đã thấy, là Trương quản sự.

Còn chưa đến thời gian ăn trưa mà Trương quản sự đã đến, phía sau còn dẫn theo một đám người.

Nhìn những người kia, cây rìu trong tay ta “Cạch” một tiếng cắm trên cọc gỗ.

Có phải hay không...... Có phải hay không...... Bị phát hiện......

Toàn thân ta lạnh như băng, nhìn chằm chằm bọn họ đang càng ngày tới gần.

Sau đó Trương quản sự đứng trước mặt ta, hắn thật sâu nhìn ta sau đó quay đầu lại nói với đám người kia:

“Đã nói nơi này không cần điều tra mà. Sài phòng chẳng những là nơi xa Vân các nhất, mà còn rất ít người đến đây.”

Thấy bọn họ không tiến tới nữa, ta còn chưa kịp thở ra hơi thứ hai, lại là sửng sốt lần nữa.

Phục sức của đám người đứng sau Trương quản sự.... quần áo bằng bạc màu loé lên một loại ánh sáng cao quý.

...... Ta chưa bao giờ gặp qua những người mặc quần áo như vậy ở Thanh Nhai sơn trang.

Hơn nữa, vừa rồi Trương quản sự đã nói...... Vân các!

Lúc này, một tên dường như là cầm đầu của đám người này một không chút thay đổi trả lời Trương quản sự: “Chúng ta theo ý chỉ của Hoàng Thượng, chỉ trong ba thước cũng phải tìm cho ra.”

Lời nói của người này làm ta chấn động.

Hoàng Thượng! Hoàng Thượng...... Vậy ra hắn lấy thân phận thiên tử để đến thăm nơi này?

Còn có, tìm, tìm cái gì?

Lòng ta tràn đầy hoang mang, nhưng may mắn thay chưa có ai nhìn qua phía này.

“Cũng vậy thôi.” Trương quản sự thở dài, “Tìm đi, cùng lắm thì lúc sau đừng than phí thời gian.”

Trương quản sự sau khi nói xong tránh đường ra.

Đột nhiên thấy họ hướng ta bước tới, ta sợ tới mức liên tục thối lui.

Bọn họ cũng không để ý đến, chỉ lập tức xông vào căn phòng hẻo lánh chỉ có một mình ta trụ.

Ta đứng tại chỗ nghe ngóng, thanh âm tìm kiếm đồ vật không ngừng vang lên.

Mắt ta chuyển qua người Trương quản sự, sau một lúc lâu do dự, ta cuối cùng vẫn cả gan hỏi hắn: “Trương, Trương quản sự...... Rốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trương quản sự ngẩng đầu, nhìn ta có chút không kiên nhẫn, qua loa trả lời; “Vân các mất gì đó, Hoàng Thượng truyền lệnh nhất định phải tìm ra.”

“Mất cái gì?”

“Ngươi có phiền hay không.” Trương quản sự phất tay áo, “Dù sao cũng không liên quan đến ngươi, hảo hảo làm việc là được.”

“Vâng, vâng.” Ta chỉ có thể nao núng không ngừng gật đầu.

Đang lúc ta cầm rìu lên chuẩn bị tiếp tục công việc, đám người kia lục tục ra khỏi sài phòng.

“Không có chứ gì, các ngươi chỉ là phí công thôi.” Trương quản sự hừ lạnh.

Người kia không trả lời, bước nhanh qua người ta.

“Tên này là ai vậy?” Đột nhiên, có người hỏi.

Biết là đang hỏi mình, cơ thể của ta cứng đờ.

“Hắn a, các ngươi đa nghi quá rồi, hắn là người mà trong Thanh Nhai sơn trang ngoài cái nơi phía Bắc này ra thì chẳng đi đâu cả. Hắn chỉ ăn, ngủ và làm việc tại sài phòng.”

Trương quản sự cười nhạt trả lời.

Có lẽ là khẩu khí Trương quản sự không tốt, đám người này cũng lạnh lùng trả lời: “Mặc kệ có ra ngoài nhiều hay ít đi chăng nữa, ý chỉ của Hoàng Thượng là lục soát tất cả những người trong đây. Cho nên, Trương quản sự, mời ngươi xem xét lại, cho chúng ta điều tra tên này chút đi.”

Trương quản sự nghe được, có chút không tình nguyện nói với ta: “A Lộng, phối hợp một chút với vài vị thị vệ đại gia này. Lục soát. Không nên cử động.”

“Vâng.” Ta gật đầu. Từ lời nói của Trương quản sự, ta đã biết lai lịch của đám người này.

...... Xem ra, lần này, nam nhân kia thật sự đã lấy thân phận Hoàng Thượng đến đây.

Bất quá, trong Vân các rốt cuộc đã mất cái gì a? Nhìn vẻ mặt những người này, nhất định rất trọng yếu!

“Thật là, ngọc bội của chủ tử bị mất, có lẽ nó cũng chỉ có thể rơi ngay phụ cận Vân các thôi chứ. Chủ tử rất ít khi ra ngoài mà......”

Lúc họ tới gần, câu nói của Trương quản sự làm ta chấn động.

Ngọc, ngọc bội!

Không ngây dại giây phút nào nữa, khi nhóm người này tiếp cận ta, ta điên cuồng lui về phía sau.

Hành động ngoài ý muốn của ta làm mọi người sửng sốt.

“A Lộng?” Thanh âm nghi hoặc khó hiểu của Trương quản sự truyền đến.

Ta không dám nhìn một ai, chỉ ôm chặt thân mình run run nói: “Ta, ta, người ta rất bẩn, nhiều ngày không tắm rửa......”

“Sách, A Lộng, cái này thì liên quan gì, cũng không phải tiểu cô nương......” Lời nói lãnh phúng của Trương quản sự còn chưa dứt, giọng lạnh lùng của tên cầm đầu đám thị vệ cắt ngang lời nói của hắn.

“Xem ra, không phải người bẩn, mà là tay bẩn đi!”

“Các ngươi, lập tức đem hắn áp chế cẩn thận điều tra, vật bị mất của Vương gia có lẽ là trên người tên này.”

“Vâng.”

“Không!” Ta tột độ kinh hãi không ngừng thối lui, “Đừng. Đừng, đừng!”

Nháy mắt, ta bị người gắt gao ấn ngã trên cỏ.

Có một bàn tay chạy trước ngực ta, sau khi chạm đến một khối vật cứng, vạt áo ta bị kéo mạnh ra, sau đó cổ một trận đau đớn.

Ta trợn mắt lần nữa liền thấy, ngọc bội lần trước Vân đưa ta đã ở trên tay tên kia.

“A......” Ta thất thố giãy dụa, kêu la, đó là đồ của Vân cho ta, đó là đồ rất trọng yếu với Vân.

Nhưng, ta bị người gắt gao ngăn chận toàn thân, không thể nhúc nhích.

Tên cầm đầu giơ ngọc bội lên lạnh lùng cười, cũng liếc nhìn Trương quản sự thần tình xanh mét.

“Ngọc bội bị mất của Vương gia tìm được rồi.”

Ta vừa nghe được, dưới ánh sáng chói mờ của dương quang, dưới ánh sáng trong trẻo của ngọc bội phát ra từng trận khóc thảm.

***

Bị người hung hăng áp tên mặt đất lạnh như băng, khi nhìn đến người ngồi trên thụ vị kia, toàn thân ta lạnh lẽo và sợ hãi.

Đúng là nam nhân kia rồi, đang dùng ánh mắt thê lãnh nhìn chằm chằm ta.

Sau khi tiếp nhận ngọc bội từ tay tên thị vệ kia, trong con ngươi sâu và đen hiện lên ý cười: “Đúng vậy, là ngọc bội của hắn. Là ngọc bội mà hắn thực yêu quý...... Tìm được rồi, hắn nhất định sẽ rất cao hứng.”

“Hoàng Thượng, người kia!”

Nam nhân phất tay ngăn lại.

Hắn không nói gì mà đem ngọc bội cẩn thận để vào hộp gấm bên người, sau đó, tầm nhìn của hắn hoàn toàn tập trung trên người ta.

... Chẳng lẽ ta, thật sự vĩnh viễn cũng không chạm được, vào đám mây trắng kia sao?

Vĩnh viễn cũng không đủ tư cách chỉ để làm bạn với y thôi?

Kết quả giống như bây giờ, thể xác và tinh thần chỉ bị xé rách, với gương mặt thất thần...... Cuối cùng là rơi xuống địa ngục.

Vĩnh không thể xoay sở, thân thể chẳng những rất đau...... Còn rất nóng nữa, tựa như mình đang bị người đặt trên lò nướng vậy....... Đồng thời khi đang chịu cái đau nóng rát này, ngọn lửa sinh mệnh cũng như bị thứ ấy dập tắt rồi.

Nhanh vậy đã chết sao?

Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta phát hiện thân thể không còn đau như khi nãy nữa. Thần trí bắt đầu thanh tỉnh, cảm thấy mình hình như đang mờ nhạt dần.

Điều này, có phải là triệu chứng khi sắp chết không? A, ta sắp chết sao?

Sợ chứ?

Không sợ.

Tiếc nuối chứ?

Không có.

Thật sự quyết định rời đi sao?

Đúng, quyết định.

Ta chưa từng liều lĩnh yêu như vậy, được kết quả như thế là đủ rồi......

Lần này, có thể đi được rồi. Ta thậm chí đã thấy được, ánh sáng ấy đang nghênh đón mình.