- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Hành Vân Tri Đạo
- Chương 7-2
Phong Hành Vân Tri Đạo
Chương 7-2
Vân các không phải là nơi mà một hạ nhân cấp thấp có thể vào, nếu không nghĩ biện pháp, ta có thể vĩnh viễn không thể thấy được người ta muốn gặp. Ta không sợ bị mọi người phát hiện, ta chỉ sợ Vân sẽ nhìn thấy ta mất...... Cho nên ta đi vào rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận. Ta đón những cơn gió lãnh liệt, thật cẩn thận tránh né tuần vệ thỉnh thoảng xuất hiện, dần dần đã đến gần nơi Vân các. Khi cuối cùng đã đứng trước cái cổng vòm quen thuộc ấy, ta rất kích động. Vô số lần, ta nằm mơ mình luôn luôn đến nơi này, mơ thấy thân ảnh khinh dật của Vân khi y tung thân múa kiếm với những cánh hoa hồng nhạt bay tán loạn giữa không trung. Những ngày lưu lạc bên ngoài, ta từng do dự có nên trở về không, có nên mãi mãi đi luôn như vậy không. Để cho Thanh Nhai sơn trang, Vân các nghĩ rằng ta chỉ là một giấc mộng đẹp......
Nhưng có một ngày, ta bừng tỉnh...... Trong đầu không ngừng lập lại câu nói mà ta đã từng nói với y: cho dù biến thành quỷ...... Ta cũng sẽ trở về tìm ngươi...... Ta thật sự thành quỷ, quỷ người gặp người sợ. Đi trên đường, không muốn lộ ra khuôn mặt, ta sợ mình sẽ bị xua đuổi mất. Ta trở thành quỷ, mất đi quyền lợi được đứng trước mặt ngươi, ta muốn chết...... Muốn tự sát quá...... Nhưng lại sống, còn sống rất ương ngạnh.
Có phải là chưa phải thời điểm để ta được chết? Ta nghĩ vậy, vì trên thế gian này còn một chuyện chưa được ta giải quyết...... Sau đó ta hôn mê, đã thấy giấc mộng này, mơ thấy lời thề kia. Cho nên, ta đã trở về, Vân. Vân! Ngươi biết không? Người khi chết đi sao lại biến thành quỷ? Đó là bởi vì tâm nguyện chưa được giải quyết, chết không nhắm mắt. Được tái kiến ngươi là việc cuối cùng ta phải làm, sau đó ta sẽ được an tâm chết đi. Cho nên ta muốn gặp ngươi, Vân.
Cơn gió đã tàn, cũng phải có một lần thổi cuối cùng...... Rồi sau đó mới biến mất.
Bởi vì rất quen thuộc, cho nên cứ việc phòng ở đích đại môn nhắm chặt, ta còn là lập tức tìm được rồi tiến vào phòng ở đích biện pháp.
...... Có một phiến cửa sổ, phỏng chừng rằng Vân sẽ không đóng lại. Bởi vì đó từng là nơi ta và y ôm nhau cùng quan vọng bầu trời qua khung cửa ấy.
Vân nói rằng, phiến cửa sổ này sẽ vĩnh viễn rộng mở, chỉ vì trong lúc vô tình đã nói mình hy vọng rằng chỉ cần hé mắt ra là có thể nhìn thấy sao trời. Phiến cửa sổ này đối diện giường, chỉ cần nó không đóng lại, nằm đấy thôi cũng có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài.
Từ lúc ta nói những lời này, Vân thật sự chưa từng khép lại khung cửa ấy.
Mà hiện giờ, khi ta mang một loại phức tạp tâm tình đi đến bên cạnh phiến cửa, lệ nóng đã đong đầy vành mắt.
Không đóng cửa, nhiệt độ thấp như thế, cửa sổ vẫn như cũ mở toang. Tựa như nó đang chờ đợi điều gì đó, đê rộng mở, là chờ ta sao, Vân!
Ta hủy đi nước mắt, sau khi đem tất cả cảm động chôn sâu dưới đáy lòng, mới trở mình đi vào. Không cần tìm kiếm, ta tiến thẳng vào phòng, đã liền thấy được y. Hiện không có ánh trăng. Lại càng không có sao...... Đêm khuya như đã được quết một màu sơn tối, y như cũ vận bạch y, nhắm mắt lại nằm trên giường, tại lúc tối như vậy ta vẫn còn có thể nhìn rõ được sắc mặt trắng bệch của y!...... Là của ta ảo giác sao?
Trong trí nhớ của ta, bộ y phục phảng phất như tùy thời có thể sáng lên bây giờ lại có sắc ảm đạm như vậy...... Ta cảm thụ cái sinh khí như sắp mất đi của Vân, tựa như, đã chết đi rồi...... Lúc tưởng tượng đến đây, ngực ta cứng lại, có loại mong muốn phải đến gần y.
...... Phòng càng ngày càng đậm sắc đen, nếu không nương vào màu trắng trên y phục của Vân, ta có thể phải nghiêng ngả lảo đảo một phen mới có thể đi đến trước mặt y. Mà cái này, chính là hiệu quả mà ta muốn. Ở tối đen trung, ta thân thủ nhẹ nhàng sờ thân thể của y...... Ta sợ sẽ đánh thức y. Lạnh như băng, thân thể y...... Lúc này ta mới chú ý, căn phòng của Vân căn bản không đốt củi, mà y chỉ một độc y mỏng mang, không có chăn! Ta đau lòng nha!
Ta nâng mi, dưới đáy lòng mắng y, rướn người sờ sờ giường trong.
Không lâu sau tay đã đυ.ng tới tấm chăn muốn tìm, nhưng ta không đắp cho y...... Bởi vì thứ ta cầm không phải là thứ ta mong muốn mà là chăn đơn dùng trong mùa hè. Tại sao vẫn còn cái chăn này ở đây, tại một thời tiết lạnh như vậy! Ngay sau đó, mũi ta đau xót, nước mắt thẩm thấu hốc mắt. Sau khi trở lại nơi đây, cảnh trí vẫn
không hề
thay đổi!
...... Ta nhanh chóng đứng dậy, lấy tay dùng sức che miệng lại...... Ta sợ mình khóc thành tiếng. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Ta một bên lau nước, một bên thầm mắng y.
Nước mắt chà lau thế nào cũng không hết, ta đơn giản là chỉ mặc kệ. Thân thủ ta nương theo trí nhớ mò mẫm bước đến tủ chăn. Nhưng lần này đã thất bại, ta đá trúng thứ gì đó trên mặt đất,tựa như đồ sứ.
“Khuông đương!” Một tiếng động vô cùng lớn vang lên tại buổi đêm yên tĩnh!
“Ai?” Trong bóng đêm, Vân quát lạnh một tiếng sau đó ngồi dậy. Toàn thân ta run rẩy, tim đập nhanh hơn, lấy tay che miệng lại chậm chạp ngồi xổm xuống...... Ta nhớ rằng mình đang mặc hắc y gần như chìm vào màn đêm, hiện tại phòng đang rất tối, chỉ cần ta không phát ra âm thanh, Vân sẽ rất khó phát hiện được.
“Hừ!” Trong bóng đêm, ta nghe y hừ lạnh một tiếng. Mở to mắt nhìn thân ảnh màu trắng mơ hồ của y, nhìn y đến gần ngọn nến...... Y muốn đốt đèn! Ta cả kinh, liều lĩnh đứng lên:
“Đừng!” Ta sợ ngọn đèn dầu, lo lắng rằng Vân sẽ thấy được bộ dáng của ta dưới ánh đèn. Sau khi phát ra tiếng nói, ta nghe thấy có vật gì đó rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh liên tiếp.
“...... Phong Vang?” giọng nói kinh hãi của Vân vang lên trong căn phòng tối, nghe thấy cái tên lâu ngày không được nhắc, ta rơi lệ đầy mặt.
“Đừng đốt đèn, ta không thể ra mặt dưới ánh đèn, ta là quỷ......” Đúng vậy, ta là quỷ, trong tâm trí của toàn bộ Thanh Nhai sơn trang, ta là người đã chết, khi ta xuất hiện...... Cũng chỉ là quỷ. Đại hỏa đột nhiên phát sinh trong Thanh Nhai sơn trang, đốt nơi ở của Phong Vang, đốt nó thành tro, tàn bụi cũng không được tha....... Lúc trước ta nghe người khác nói vậy. Nơi phát sinh hỏa hoạn là nơi ta đã trụ nửa năm trước, ta ghé qua nhìn một chút, nơi đó đã thành bình địa, chỉ có vách tường chung quanh dính than đen đã kể ra chúng nó đã từng bị đại hỏa hừng hực đốt cháy.
“Lúc ấy lửa đột nhiên dấy lên, hỏa thế thực mãnh. Căn bản còn chưa kịp cứu người. Đợi lúc nó bị dập tắt, người bên trong đã thành tro tàn......” Sau khi nghe người khác nói vậy, ta đã sáng tỏ đây là thủ đoạn của nam nhân kia. Cho rằng ta đã chết, rồi sau khi vứt ta ở con sông ấy...... Hắn mới thoáng bình tĩnh, hắn biết rằng nếu không nói cho Vân một lý do,Vân nhất định sẽ có thể tâm tồn quyến luyến. Cho nên, hắn dùng phương pháp này...... Kết hợp với biểu hiện giả dối nói rằng ta bị hỏa thiêu. Thế là, ta đã có cớ để dùng thân phân phận này.
“Ta là quỷ...... Quang minh sẽ làm ta hồn phi phách tán......” Đúng vậy, chỉ cần ta xuất hiện trước mặt ngươi với gương mặt này...... Ngươi kinh hãi, sau sẽ có bộ dáng né tránh ta.... Ta làm sao có thể chịu được vẻ mặt ấy?
“Ta là quỷ, từ địa ngục đến, chỉ mong gặp được ngươi......”
Sau đó rời đi, vĩnh viễn rời đi.
Ta chưa nói xong, Vân đã xác định được vị trí của ta, xông lên ôm lấy ta. Vì cảm thụ được cái ôm của y mà nước mắt ta chảy ra càng nhiều. Ta siết chặt nắm tay, không muốn chúng phản khống chế ôm lấy y.
“...... Ta là quỷ......” Ta làm giọng mình trở nên lạnh lùng.
“Ta không cần biết ngươi là cái gì!” Y gào thét, “Ta chỉ muốn ngươi trở về!”
“...... Ngươi đã nói ngươi sẽ trở về mà, cho dù là thành quỷ......” Giọng y chốc trở nên nghẹn ngào, ta một mực chờ ngươi....... Thế nhưng ngươi lại bắt ta chờ lâu như vậy......” Tuy rằng bóng tối làm ta không thấy được bộ dáng của y, nhưng ta biết giờ phút này y nhất định đang khóc...... Cho tới bây giờ, y kiên cường như vậy cũng vì ta mà khóc. Một người mà mặc kệ chịu đau đớn như thế nào cũng không chịu chảy qua một giọt lệ như y...... Ta nén không nổi nữa rồi, gắt gao mà ôm lấy y:
“Thực xin lỗi...... Ta cũng muốn trở về...... Hảo muốn gặp ngươi...... Nhưng......” Ta là quỷ...... Con quái vật mà người ghê tởm — ta do dự có nên trở về hay không, ta sợ khi ta trở về ngươi đã quên ta mất rồi.
“Ngươi đã trở lại, ngươi đã trở lại, ngươi cuối cùng đã trở lại......” Tay y càng không ngừng vuốt ve cơ thể ta, xác nhận sự tồn tại của ta. Nhưng khoảnh khắc tay y muốn xoa mặt ta, ta chặn lại:
“Đừng......”
“Tại sao?” Y nghi hoặc.
“Để ta chạm vào ngươi, Phong Vang, để ta xác định đây là xá© ŧᏂịŧ của ngươi, để ta biết rằng ngươi thật sự đã trở lại......” Y thở dài cúi xuống thì thầm. Ngực ta ê ẩm đau:
ta cũng muốn a, nhưng, ta không muốn cho ngươi cái xúc cảm khi chạm đến vết thương ấy.
“Phong Vang, cho ta chạm vào ngươi, cho ta cảm thụ ngươi, Phong Vang...... Phong Vang......” Y bối rối sờ soạng cơ thể của ta, tay lại muốn xoa mặt ta, mắt thấy sẽ đυ.ng phải vết thương, “Đừng!” Ta sợ hãi kêu lên đẩy y ra.
“Phong Vang?” Trong bóng tối, thanh âm ngạc nhiên của y truyền đến,
“Tại sao, tại sao......” Ta cảm giác được y lại muốn tới gần ta, ta cũng không muốn như vậy, ta sợ y sẽ thấy được gương mặt của ta, ta sợ ta sẽ quyến luyến cái ấm áp ấy của y, không bao giờ... có thể rời đi nữa...... Không, ta phải đi thôi...... Ta là quỷ, không còn có tư cách làm bạn với người như y......
“Ta phải rời khỏi đây, Vân.” Ta áp lại đau đớn trong lòng từng bước lui lại, nước mắt không ngừng trào ra.
“Ta chỉ là muốn gặp ngươi lần cuối cùng...... Vân, hãy quên Phong Vang ta đi...... Ngươi nhất định phải hảo hảo sống, ta sẽ vĩnh viễn cầu nguyện cho ngươi......”
“Ngươi đang nói cái gì vậy Phong Vang?” Thanh âm trầm thấp kinh hoảng của y vang lên,
“Ngươi phải đi?” Dùng đôi mắt hàm chứa nước mắt, ta thật sâu nhìn thoáng qua thân ảnh màu trắng mơ hồ trong bóng đêm của y, sau đó hướng cửa phòng rời đi.
“Phong Vang!” Giọng nói kinh ngạc của y vang lên, đồng thời, người đã tới gần ta, dùng sức túm cánh tay của ta kéo vào phòng.
“Ngươi còn muốn rời khỏi ta, ngươi còn muốn rời đi ta!” Y bi thống kêu to, ta cho dù có che lại lỗ tai cũng biết y rất thống khổ, mà ta cũng đau không kém gì y.
“Không có biện pháp, ta đã không còn là Phong Vang nữa, ta là quỷ a, ta nhất định phải đi......” Ta đối với thân ảnh của y không ngừng khóc.
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ! Ngươi có biết ta đã chờ bao lâu không? Suýt chút nữa đã ta đã cho rằng mình sẽ không thể chống đỡ nổi nữa! Thật vất vả ngươi mới xuất hiện, ngươi lại nói phải đi...... Không, ta không cho ngươi đi, không cho! Cho dù ngươi là quỷ hay nghiệt chủng gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ không cho ngươi rời đi một lần nữa!” Nương theo quang mang mơ hồ của bóng đêm, y phút chốc đã bắt được ta, dùng sức ôm ta vào người.
“Vân, đừng......” Ta bị siết rất khó chịu, không ngừng giãy dụa.
“Phong Vang, ta không cho phép ngươi rời khỏi ta......” Sau khi gầm nhẹ một tiếng, y dùng sức ấn trụ ta, cấp tốc hôn ta. Không một tia thương tiếc mà dùng lưỡi tách môi ta ra, sau đó càn quét hết thảy trong miệng ta...... Ngay cả hơi thở của ta y cũng muốn cướp đi, không hề một khe hở, dã man cắn hút. Ta vì hành động điên cuồng của y mà cảm giác được đau đớn, mi nhăn lại......
“Vân, đau......”
“Đây là sự trừng phạt, dành cho ngươi cư nhiên không nói một tiếng đã rời khỏi ta...... Cho dù là ngoài ý muốn, cũng không được tha thứ......” Tạm đưng một lát, y khàn khàn nói.
“Ngô!” Y cúi đầu một lần nữa xâm nhập khoang miệng của ta, cuồng dã hơn so với lần trước......
“...... Ngươi làm ta nếm mùi của sự tuyệt vọng khi mất đi thứ ta yêu thương...... Ngươi làm ta hiểu được cái chua xót của chờ đợi......”
“Phong Vang, những điều này, ngươi tự làm tự chịu...... Là ngươi...... Ngươi phải bị trừng phạt......”
“...... Ta sẽ dùng hết thảy biện pháp để trói buộc ngươi...... Cho dù ngươi là quỷ...... Ta cũng muốn giữ lại ngươi......”
“Đây là ta phạt ngươi..... Không có sự cho phép của ta thì ngươi không được đi...... Càng không thể chuyển sang kiếp khác...... Kể cả khi hóa thành cô hồn dã quỷ...... Ta chỉ muốn ngươi phải vĩnh viễn ở bên người ta......!”
“Phong Vang, nhận sự trừng phạt này đi.” Ta nghe lời nói bi thống của y, rốt cuộc không còn cự tuyệt y nữa. mắt không ngừng chảy lệ, cuối cùng ta chủ động ôm lấy y, tham luyến hương vị trên người y. Quần áo ta không lâu sau đã bị y mạnh mẽ xả hạ gần hết. Hành động giống như những lời y đã từng nói: trừng phạt ta. Cho nên, không thương tiếc, không ôn nhu, y dùng tay kiềm chế tất cả hành động của ta, dùng răng cắn lên cơ thể ta.
Đau quá! Ta cắn môi dưới, không cho thanh âm khuếch tán ra. Tựa như trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy, y tìm một đoạn vải bố, nhét vào miệng ta.
“Trừ ta ra, ngươi cũng không được phép lộng thương chính mình!” Giọng y như nhanh như chậm, khi ta nghe rõ được toàn bộ, bên cạnh, du͙© vọиɠ của y đã không khống chế được nữa. Ta biết chính ta đã làm y thành như vậy, đau đớn mà y làm ra đột nhiên trở nên không hề trọng yếu.
Ta muốn y, muốn y điên cuồng. Ý niệm này vừa nảy sinh đã ngày càng lớn dần, trong một khắc liền làm chủ ý thức của ta. Đợi đến khi ta thoáng có thể khống chế tư tưởng của mình thì lại phát giác chân mình đã vòng qua kẹp lấy thắt lưng tinh tế mà cứng cỏi của y.
“Ngô!” Ta kêu rên, mặc cho cái miệng đã bị che lại. Không chỉ bởi vì phát giác mình đã không để ý liêm sỉ, mà đa số bởi vì tất cả cử động của Vân đều tập trung trên hạ thân của ta. Bàn tay có chút lạnh của y phủ lên bộ vị yếu ớt nhất của ta, ta thở dốc. Nơi mẫn cảm này bị Vân mạnh mẽ xoa nắn, đau đến mức mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra. Ta theo tiềm thức lấy tay ngăn cản, lại bị y gạt ra một bên.
“Rất đau đúng không?” Thanh âm trầm thấp của Vân vang lên, tràn ngập từ tính, làm ta không tự chủ được toàn thân rét lạnh. Trừ bỏ đau đớn, còn có kɧoáı ©ảʍ dần dần kéo đến nữa. Nhưng, ta cũng không thể trả lời được, ta đã mất đi phương tiện để nói chuyện. Huống hồ, liền, tính miệng không có bị che lại, ta hoài nghi mình còn có thể nói được hay không khi đau và kɧoáı ©ảʍ cứ không ngừng kí©h thí©ɧ như vậy.
“Chính là, cái đau này, không bằng cái cảm giác khi ta biết ngươi đã bị hỏa thiêu – không đáng kể.”
“Ngô” Giọng y trầm xuống, bàn tay cầm phân thân của ta đột nhiên dùng sức siết lại, đau đến mức lệ nóng cuồn cuộn. Phân thân đã mềm đi một nửa mà còn bị y siết như vậy, rốt cuộc hoàn toàn nhuyễn xuống, mà y, hình như đã chơi đùa xong, buông tha cho nó.
“Phong Vang......” Giọng nói nguyên bản trầm thấp của Vân đột nhiên trở nên nhu hòa, làm ta vẫn đang chịu khổ thì toàn thân cứng ngắc. Không thể khống chế mà lùi bước, lại bị y hung hăng cố định lại chỗ cũ.
“Phong Vang, mệt rồi sao?” Y thanh âm mềm nhẹ, hơi thở nóng rực dừng lại tại nhĩ gian của ta.
“Vậy ở lại đây đi, đừng ly khai nữa..... ” Thanh âm tràn ngập uy hϊếp, làm ta sợ tới mức chỉ có thể liều mạng gật đầu.
“A!” Y kêu một tiếng, cắn cắn vành tai của ta, đùa bỡn nó đến nỗi nó như bị lửa ngầm trong cơ thể đốt cháy vậy.
“Nhớ rõ nga, ngươi đáp ứng rồi......” Tay y chầm chậm trượt xuống từ thắt lưng ta! Cuối cùng dừng lại nơi huyệt khẩu. Ta muốn y lấy ngón tay thâm nhập vào trong, y lại cố ý trằn trọc lưu luyến. Bộ vị khó nói này bị y chơi đùa dần dần nóng lên. Ta đã có hơi mất tự chủ, bắt đầu thở hồng hộc, khát cầu y có thể đi vào cơ thể đang ngứa ngáy tê dại của ta. Nhưng, hình như không muốn ta thoải mái, hình như y đang xem nó như tế phẩm, tra tấn ta đến mức cơ thể ta sắp mất cảm giác, nó chậm rãi, chậm rãi đi dạo ngoài cửa.
“Ngô......” Ta khó nhịn dùng chân kẹp chặt thắt lưng y lần nữa, dùng phân thân không biết khi nào lại cương lên cọ xát hạ phúc trơn nhẵn của y.
“Muốn sao?” Thanh âm y vang lên ngay sát lỗ tai đã gần như bị nướng chín của ta.
“Ngô!” Ta gật đầu.
Y lấy mảnh vải bố trong miệng ta ra, nói:
“Phong Vang, thề, ngươi sẽ không bao giờ... Rời khỏi ta nữa.”
Một đoạn ý thức còn lại làm ta do dự......
“A!”
Ta bị y hung hăng áp trên vách tường lạnh như băng. Như không kịp đợi ta thở một hơi, y đã dùng sức bại khai phía sau của ta, không được bôi trơn, cứ vậy mà cực lực chen vào du͙© vọиɠ nóng bỏng của y.
“......” Ta đau đến mức nói không ra lời, toàn thân không ngừng co rút.
“Phong Vang, nhìn trời thề, ngươi sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta nữa!” Tiếng la của y giữa đêm tịch mịch hết sức động lòng người.
“A......” Ta mở ra cái môi đang vô lực run rẩy mà kêu lên thống khổ. Gần mực thì đen mà......Phỏng chừng vì bị nam nhân cường bá kia cầm trụ rất lâu nên y mới như vậy? Cũng có thể lý giải được đi.
“Phong Vang, tại sao ngươi không nói, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi, ngươi còn muốn biến mất?” Thanh âm y tràn ngập thống khổ. Thực xin lỗi, Vân, ta không thể đáp ứng ngươi...... Ta phải rời đi, sau bình minh, sau khi chuyện này chấm dứt, ta sẽ vĩnh viễn rời đi. Thà rằng mang theo cái oán hận của ngươi mà rời đi, ta không muốn ngươi nhìn gương mặt này của ta...... Tuy rằng ngươi hận, nhưng ít nhất trong trí nhớ của ngươi sẽ luôn luôn có ta.
“Hảo......” Trong bóng đêm. Y cười lạnh,
“Ngươi không trả lời? Ngươi không đáp ứng? Ta sẽ tìm mọi cách để không cho ngươi đi!”
“A!” Rồi, y không chút thương tiếc, đem tất cả bộ vị nóng hừng hực của y chôn vào cơ thể nhỏ hẹp của ta. Mãnh liệt đau nhức làm đầu óc ta trống rỗng, ta có hơi chết lặng mà cảm giác được, thân thể ta bị y điên cuồng tiến vào mà bị xé rách, chảy ra máu tươi nóng đỏ. Không có dừng lại, không có trìu mến, không có ôn nhu...... Y dùng răng nanh cắn bả vai ta, cho đến khi nó xuất huyết mới buông lỏng khớp hàm, rồi cắm sâu du͙© vọиɠ mình trong cơ thể ta. Đau quá...... Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ ta sẽ thành một con quỷ chân chính a...... Dưới thống khổ, ta lại vẫn có thể tự giễu mình.
“Vân......” Thân thể bị tốc độ xỏ xuyên quá mức làm ta buồn nôn, ta suy yếu gọi y.
“Vân....
“Đau......”
“Vậy ngươi...... thề, sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta......”
“......” Ta nhắm mắt lại.
“Phong Vang!” Y gầm nhẹ, có chút hổn hển.
“Hảo, nhĩ hảo! Ngươi không đáp ứng phải không? Vậy ngươi nhận cái này đi, nhận cái thống khổ của nội tâm không thể so với đau đớn xá© ŧᏂịŧ của ta đi!” Y rút ra khỏi cơ thể của ta, cũng buông lỏng lực trụ cả người ta.
“Ngô!” Nặng nề từ trên tường mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, đau đớn do va chạm ở hạ thân làm thần kinh ta như muốn vỡ ra. Lời nói vừa rồi của y làm cho ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng ta không có ý định né tránh...... Bởi vì, đây là một đêm cuối cùng. Vân muốn hận cũng thế, muốn làm gì cũng thế, đều theo ý y đi.
Phong kiên quyết muốn rời đi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Hành Vân Tri Đạo
- Chương 7-2