Chương 5-2

Môi của Vân tiến tới thăm dò môi ta, thâm trầm và dày đặc hơn mọi khi. Dùng toàn lực mà ôm ta, phảng phất như muốn ta phải dung nhập vào thân thể y. Cảm thụ được cảm tình, ôn nhu của y.

Đáp lại của ta là cho y tất cả.

Trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lùng ở bên ngoài chiếu lên hai song cửa sổ, làm hết thảy lụa mỏng dưới ánh trăng trở nên thanh khiết nhưng mờ ảo.

Ta nằm trong lòng Vân, y khẽ vuốt người ta, như có như không. Ta hưởng thụ sự ôn nhu yên lặng này.

Để phá tan không khí trầm mặc. Ta nhìn y mở miệng:

“Vân, ta nghe Trần tổng quản nói, ngươi bị Hoàng Thượng cho trở về......” Nói đến đây, thân mình kề sát ta phút chốc cứng lại.

“Vân?” Ta ngẩng đầu. Y nhìn thẳng ta, ôn nhu cười:

“Ngươi muốn biết?” Ta nhẹ nhàng gật đầu:

“Khi đó thấy biểu tình tức giận của ngươi, ta nghĩ...... Ngươi chính là không thích điều đó......” Cho nên mới cảm thấy được có cái gì không thích hợp, Vân y không phải rất căm hận nam nhân kia sao? Có thể rời khỏi hắn, y hẳn là phải...... Ít nhất cũng không cần sinh khí như vậy.

Y cúi người xuống hôn lên trán ta:

“Không phải, điều làm ta tức giận là ánh mắt si mê của ngươi khi cô nương kia chạm vào ngươi.”

“Nào có si mê?” Ta trừng lớn mắt,

“Ta chỉ là bị dọa ngây người, ta không nghĩ tới Trà Linh sẽ làm như vậy.”

“Hiện tại ta đã biết a. Cho nên, ta không tức giận, bởi vì ta có được ngươi.” Giữa câu nói, môi y dừng lại trên má ta, nơi từng bị Trà Linh hôn lên.

Ta ha ha cười: y tựa như đứa nhỏ có đường còn ngại đường không đủ nhiều a, lòng tham không đáy.

Tay của ta đặt ở trước ngực y đẩy đẩy.

“Được rồi, nói cho ta biết, Hoàng Thượng vì cái gì phải cho ngươi trở về a......”

Miệng y câu ra một mạt cười lạnh:

“Ta cố ý hiến kế làm cho hắn phải đuổi ta ra......”

“Nếu không, ta còn phải bao lâu mới có thể nhìn thấy ngươi a......” Y thở dài,

“Ta thật sự chịu không nổi, một giây rời khỏi ngươi cũng đều thật gian nan......”

Ta cũng vậy a, dưới đáy lòng ta nhẹ nhàng kể ra.

“Vân, vậy ngươi là như thế nào bị hắn kêu trở về?” Tay y đặt trên lưng ta phút chốc nắm chặt lại:

“Phong Vang, ngươi như thế nào cái gì cũng muốn biết a?” Ta nghênh hướng ánh mắt khẽ cáu của y mỉm cười:

“Chuyện của ngươi ta đều muốn biết a.”

“Ngươi nha.” Mũi của ta lại bị y dùng môi chạm một chút, thương tiếc mà hôn.

“Kỳ thật cũng không phải kế sách gì, bất quá chỉ là khi hắn cùng đám quan thần đàm luận quốc sự, ta chỉ trích chống đối hắn mà thôi.”

“Đương là hoàng đế, so với thường nhân rất kiêu ngạo, ta ở trước mặt chúng quan viên chỉ trích hắn xử sự không công bằng, lòng tự trọng của hắn khẳng định đã bị lăng nhục, không tức điên lên mới lạ.”

“Nếu là người khác, dám chống đối Hoàng Thượng như vậy, nhất định sẽ sớm bị hắn trảm đầu......” Ta nói. Vân kéo ta gần sát lại y.

“Có thể là hắn cho rằng ta còn giá trị để lợi dụng......” Thanh âm y rất mờ ảo, ta cơ hồ nghe cũng không rõ. Vươn tay ôm vai y, khẽ nói:

“Được rồi, Vân, đừng nghĩ nữa, ngủ đi. Khi ngủ rồi...... Thì sẽ quên tất cả.”

“Không, ngủ...... còn có thể mộng.” Y ngâm khẽ.

“Chỉ có khi cùng một chỗ với ngươi. Phong Vang...... Ta sẽ hạnh phúc đến quên hết thảy ưu sầu.”

“Khi nghĩ như thế, ngươi đã là của ta.”

Phải không... Phải không?

Ta cũng vậy a. Vân cô độc a...... Ngươi biết không? Mất đi ngươi ta sẽ thành hai bàn tay trắng đó. Ngay cả sinh mệnh cũng thế, sẽ biến đi như ngươi vậy.

***

Khi ta cầm trong tay bộ xiêm y đưa tới trước mặt Trà Linh, nàng trầm mặc.

Cuối cùng, ta chịu không được sự yên lặng hít thở không thông này, mở miệng trước:

“Thực xin lỗi, Trà Linh! Ta......”

Trà Linh ngẩng đầu nhìn ta:

“Phong Vang, có thể nói cho ta biết nguyên nhân được không? Nói cho ta biết, ngươi là vì cái gì mà không tiếp nhận ta.”

“Ta......” Ta cắn môi dưới, một trận do dự,

“Ta, có ý trung nhân......”

“Là trước gặp gỡ nàng, rồi sau đó mới quen ta sao?”

“...... Phải” Đúng vậy, chính là một lần gặp, cả đời không quên, cho nên lòng ta sẽ không thay đổi.

“Ta đã biết.” Trà Linh nở nụ cười, nhưng hốc mắt ửng đỏ, “Đây là điều mà ông trời an bài.”

“Phong Vang, ta thích ngươi, thật sự. Tuy rằng chúng ta nhận thức không đến bốn tháng.”

“Trà Linh......”

“Phong Vang, nàng so với ta đẹp hơn không?”

“......” Ta nói không nên lời. Vân trong lòng ta, so với bất luận kẻ nào đều hoàn mỹ hơn.

“Nhất định là vậy, nhìn ngươi vì nàng mà chấp nhất như vậy......”

“Phong Vang!” Trà Linh hướng ta cười đến sáng lạn,

“Ta chúc ngươi cùng nàng có kết cục mỹ mãn.” Sau khi nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.

“Trà Linh!” Ta vội vàng gọi nàng,

“Cái này...!” Ta nâng cao bộ xiêm y.

“Đó là ta cho ngươi, ngươi hãy nhận đi!” Nàng cũng không quay đầu lại hô to.

Ta nhìn chằm chằm bóng dáng nàng chạy đi, chậm rãi rũ cánh tay xuống.

Trà Linh, nàng nhất định sẽ tìm được một nam nhân đáng giá để nàng có thể phó thác chung thân. Ta chân thành mong như vậy, bởi vì nàng là một cô nương rất tốt.

***

Mùa hè, những ngọn gió chậm rãi thổi lên cành lá.

Cuộc sống bắt đầu trở nên yên lặng, ngày ngày trôi qua y hệt nhau.

Là ta đa tâm sao? Khi cho rằng đây là sự yên lặng trước khi sóng gió ập đến?

Ta có cảm giác rất không thoải mái.

Mười ngày sau khi Vân từ kinh thành trở về.

Không trung bị mây đen bao phủ, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, áp lực nặng nề.

Ta đem bữa cơm trưa được tỉ mỉ chuẩn bị đến trước cửa Vân các, thuận tiện đem theo một bát canh.

Nhìn lên bầu trời xám xịt. Ta biết mưa rào sẽ sắp đổ xuống...... Mùa hè, là mùa bão táp bừa bãi tàn sát nhất mà.

Khi đã tiến vào Vân các, thiên địa đã rất ảm đạm, gió cuộn bay tất cả bụi đất. Hết thảy đều báo động trước bão tố sắp sửa tiến đến.

Ta đi ngược gió tiến lên phía trước, đến trước cửa phòng đang đóng, đang muốn đẩy cửa vào, trong phòng truyền ra một thanh âm, ta dừng tay.

...... Có phải..... Là thanh âm của nam nhân kia? Là.thanh âm..... nghiêm trang thuần hậu đó, khiến ta đến nay cũng không quên được......

“Vân Uý......”

“Ngươi buông ra!”

“Vân Uý...... Trẫm biết là trẫm sai lầm rồi, trẫm không nên đuổi ngươi đi, chính là, lúc ấy trẫm thật sự rất tức giận, ngươi nói những chuyện không có lợi cho trẫm trước mặt nhiều người như vậy, không lưu lại mặt mũi cho trẫm, làm trẫm rất tức giận, cho nên mới......”

“Ta nói ngươi buông ra!”

“Vân Uý, đừng sinh khí, trẫm hiện tại không phải là đang bỏ hết thảy mọi việc trong cung, tự mình hướng ngươi giải thích hay sao?”

“Ta không cần!”

“Đừng tức giận, Vân Uý, được chứ? Ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi, đương nhiên, trừ bỏ việc rời khỏi đây......”

“Long Khiếu Thiên, ngươi buông!”

“Vân Uý, trẫm đã ăn nói khép nép hướng ngươi giải thích như vậy, ngươi còn muốn trẫm thế nào!”

“Ta muốn ngươi lập tức biến mất trước mắt ta!”

“Điều đó không có khả năng! Ngươi là của trẫm, trẫm khi muốn đến thăm ngươi, lúc nào rời đi đều có thể!”

“Ngô! Long Khiếu...... Thiên...... Ngươi buông!”

“Không được, ngươi của là trẫm......, là của một mình trẫm...... Vân Uý......”

“Long...... Khiếu...... Ngô......”

Nguyên bản là một cuộc đối thoại đột nhiên lại biến thành tiếng ngâm nga đứt quãng, cho dù có che đậy đi nữa, không cần nghĩ cũng biết hiện tại trong phòng đang phát sinh chuyện gì.

Ta hẳn là nên rời đi...... Xoay người chạy trối chết đi......

Nhưng chân của ta lại đâm ra lì lợm, cứng còng đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích chút nào.

Thanh âm trong phòng từng tiếng từng tiếng truyền ra.

Lòng cũng phảng phất như bị người từng chút từng chút xé rách.

Có một giọt nước rơi vào trong bát.

..... Ta mới phát giác ra...... Mình đã khóc......

Không phải mưa, là nước mắt, ta khóc.

Đột nhiên...... Một cỗ gió to thổi tới...... Nhằm vào cánh cửa kia...... Gió làm cửa mở rồi......

Ta nhìn vào hết thảy ở bên trong...... Người trong phòng bị tiếng cửa mở kinh động......

Tia chớp đánh xuống.

..... Khoảnh khắc cửa mở ra, Vân đột nhiên đẩy ra người đang ở trên thân.

“Ngươi là người nào!” Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Lôi rống giận điên cuồng gào thét.

..... Ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân làm ta toàn thân run lên......

Ta đã sợ tới mức nói không nên lời.

Tầm mắt của ta chuyển qua người phía sau nam nhân...... Nhìn đến Vân y quan không chỉnh...... Sắc mặt trắng bệch......

Y nhìn chằm chằm ánh mắt của ta...... Rất thống khổ......

Mưa to khuynh sái đại địa——

Ta từng bước một lui về phía sau. Muốn tránh khỏi ánh mắt của y.

Một chốc đôi chân rời khỏi thềm đá, ta vứt bỏ hết thảy những thứ trong tay, không buồn để ý — vội chạy đi.

Đôi mắt sâu thẳm của Vân bi thống nhìn chằm chằm ta, làm ta đau đớn đến mức hít thở không thông...... Ta chỉ muốn chạy trốn...... Liều mạng thoát ly khỏi nó...... Lại, càng bị hãm vào sâu hơn.

Chạy trối chết, rồi vấp vào rễ cây, tất cả nước mắt bị mưa rửa trôi.

Mưa to quất vào cơ thể của ta, đau lắm.

Ta chật vật muốn ngồi dậy, lại bất lực. Giãy dụa, bò đến dưới gốc cây, muốn đỡ lấy thân cây mà đứng lên.

Nhưng một lần nữa không đạt được mục đích, ta nằm úp sấp dưới nền đất, khó nhịn mà cuồng nôn. Đến mức ngay cả mật cũng xổ ra......

Vân ở trước mặt ta kiệt lực giữ lại một tia tự tôn cuối cùng...... Ta đã cắt đi cái tự tôn đó của y rồi.

Nhớ lại ánh mắt đau thương bi tuyệt đó của y, dạ dày của ta lại càng không ngừng bị xáo trộn.

Dưới những giọt mưa này, dưới tán cây này, ta vẫn tiếp tục nôn mửa.

..... Cho đến khi kiệt sức.