Châu Trạch sợ phiền phức, thật sự rất sợ, nhưng cũng không có nghĩa là người ta đã chỉa mũi dùi về phía hắn mà hắn vẫn ngốc nghếch dùng hai mảnh lá cây che mắt, giả vờ như không có chuyện gì.
Thấy mình nói xong, sắc mặt Châu Trạch bỗng chốc nghiêm lại, Hứa Thanh Lãng sợ ngây người, hắn vô thức hỏi:
- Có chuyện gì à?
Châu Trạch lắc đầu:
- Không có việc gì.
- Vậy tôi lên trước.
- Ừm.
Hứa Thanh Lãng quay lên lầu, cẩn thận từng bước, theo bản năng, hắn cảm thấy có việc gì đó. Nhưng Châu Trạch không bằng lòng chia sẻ, hắn cũng không ép. Mỗi người đều có bí mặt của mình, cũng có tính toán riêng.
- Cô nghiêm túc?
Đường Thi nhìn Châu Trạch, cười mà không cười.
Châu Trạch cũng đang nhìn cô, tay hắn hơi run, vẩy tàn thuốc, nói:
- Sao cô lại điều tra tôi?
- Tôi đã nói rồi, là vì hiếu kỳ. - Đường Thi chủ động đi đến trước quầy, kéo gần khoảng cách với Châu Trạch, đồng thời, ngón tay gõ gõ lên quầy. - Anh biết không, anh khác với chúng tôi, thật sự rất khác.
- Trước kia cô từng nói rồi, bởi vì tôi không trải qua Địa Ngục chân chính, mà các người, đều từng bị tra tấn.
- Không, chuyện không đơn giản như vậy. Tôi và anh ấy đều từng trải qua sự kinh khủng của Địa Ngục, sau đó may mắn chạy thoát, mà anh, chỉ vừa bước lên đường Hoàng Tuyền thì đã có thể thoát thân.
- Anh biết không.
- Một sự kiện, một trải nghiệm…
- Đủ để thay đổi hoàn toàn một con người.
- Tỷ như tôi và anh ấy, mỗi lần nhắc đến 2 chữ Địa Ngục đều sẽ vô thức run lên. Bởi tất cả những hình ảnh đáng sợ của nó đều khắc sâu trong đầu chúng tôi.
- Chính vì vậy, cho dù đã “sống” lại một lần nữa, nhưng thái độ cùng với cách thức xử sự của chúng tôi thay đổi cực lớn.
- Anh thì khác, anh chỉ dạo chơi một vòng ở Địa Ngục, sau đó rời đi.
- Cho nên anh có thể thản nhiên ngồi nói chuyện phiếm về Địa Ngục với vị cảnh sát kia.
- Thì sao? Rốt cuộc cô có ý gì? Cô còn tra được những gì?
Tên lái xe đâm chết hắn đã chết.
Em họ của Từ Nhạc, người đã từng giúp hắn ta gϊếŧ chết hắn cũng đã chết.
Hai người cùng tử vong trong một khoảng thời gian ngắn.
Người bình thường có thể sẽ không liên hệ hai chuyện này lại với nhau, nhưng Châu Trạch thì khác. Hắn cảm thấy… Rất không tầm thường.
Từ Nhạc chết rồi, thân thể cho hắn.
Lái xe chết rồi.
Em họ cũng chết.
Những người có liên quan đến chuyện này đều đã chết.
Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
- Chúng tôi là dị loại, không thuộc về thế giới này. Thậm chí, khác với quỷ sai, chúng tôi chỉ là khách lén qua sông. Mà anh, là dị loại trong dị loại.
- Chúng ta không giống nhau.
- Nói điểm chính. - Châu Trạch gõ gõ quầy xuống quầy.
- Chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ, việc Từ Nhạc chết cùng với việc anh trùng sinh, không phải là chuyện ngoài ý muốn?
Đường Thi thấp giọng nhả từng chữ.
- Anh suy nghĩ kỹ một chút, trong chuyện này có chi tiết gì mà anh từng bỏ qua?
***
- Bọn họ đuổi theo tôi, bọn họ phát hiện tôi…
Móng tay ông lão đâm vào cánh tay hắn, cuối cùng, ông ta cũng mỉm cười, tựa như trút được gánh nặng.
Đèn xanh vừa chuyển, xe của hắn từ từ khởi động.
Đột nhiên một chiếc xe tải cỡ lớn vượt đèn đỏ, lao thẳng về phía hắn.
Nhà hỏa táng, ánh lửa cùng với nhiệt độ nóng cháy.
Trên đường Hoàng Tuyền chết lặng cùng lạnh lẽo.
Vô Diện Nữ gào thét không cam lòng.
Đầu ngón tay hắn mọc ra móng tay đen dài.
Mơ mơ màng màng lắc lư ven đường.
Một người đàn ông mặc áo gió lao ra từ tiệm sách.
Tên kia đã dùng gậy bóng chày đập chết Từ Nhạc.
Sau đó, hắn tiến vào thân thể Từ Nhạc.
***
Châu Trạch từ từ ngẩng đầu, mở mắt ra.
Người gϊếŧ chết Từ Nhạc…
Từ sau lần hắn báo cảnh sát, kết cục của hắn ta như thế nào?
Chuyện này Châu Trạch vẫn luôn không để tâm đến.
Hắn cứ xoay quanh với chuyện ở tiệm sách, rồi chuyện của bác sĩ Lâm. Hắn luôn cho rằng Từ Nhạc chết cùng với việc hắn tu hú chiếm tổ chính là nhân quả tuần hoàn, là báo ứng xác đáng.
Theo một nghĩa khác, chính là ông trời có mắt.
Nhưng nếu như ông lão kỳ quái kia đâm móng tay vào cánh tay hắn là cố ý.
Lái xe vượt đèn đỏ đâm chết hắn là cố ý.
Tất cả đều là cố ý.
Vậy thì…
Tên trộm vặt vì chút tiền mà nóng đầu dùng gậy đánh chết Từ Nhạc lúc trước…
Phải chăng…
Hắn ta cũng cố ý?
Nếu như hắn ta cố ý, vậy thì chuyện hắn chết đi sống lại…
Tất cả…
Đều đã được sắp đặt sẵn. Châu Trạch hắn tựa như một chiếc xe đua đồ chơi trong đường đua, thoạt nhìn có vẻ nhanh như điện xét, thế nhưng thật ra chỉ là chuyển động theo quỹ đạo định sẵn.
- Xem ra, anh đã nhớ ra chuyện gì đó.
Đường Thi lại bỏ vào miệng mình một viên kẹo bơ Thỏ Trắng.
Châu Trạch cầm điện thoại lên, hắn định gọi cho đồn công an. Lần trước, lúc báo án, hắn có đến đồn công an cho lời khai. Lần đầu tiên hắn gặp bác sĩ Lâm cũng ở đó.
Vị nữ cảnh sát kia đã dẫn bác sĩ Lâm đến trước mặt hắn, nói:
- Vợ của anh đến đón anh.
Châu Trạch ngẩn người hồi lâu.
Bất quá, trước khi gọi điện thoại, hắn nhìn Đường Thi, hỏi:
- Cô làm thế nào phát hiện ra?
- Chắc anh không biết, anh so với chúng tôi, tựa như trong ổ sói lẫn vào 1 con husky ngốc nghếch.
***
Mưa vẫn đang rơi, không có dấu hiệu dừng lại. Thông thành nằm ở khu vực đồng bằng sông Dương Tử, hiển nhiên, mùa này có mưa rất lớn.
Ở đây không có động đất, cũng không có sóng thần, thứ duy nhất thường xuyên xảy ra có thể tạo thành chút ảnh hưởng chính là ngập úng.
Châu Trạch mặc áo mưa, bước đi phía dưới khu nhà trọ cũ kỹ. Thùng rác bị ngâm trong nước, một chút rác rưởi tràn ra ngoài.
Đường Thi mang ủng, mặc áo mưa màu đen, hai cái đùi như ẩn như hiện trong màn mưa, chỉ có điều hiện tại Châu Trạch không có tâm tư thưởng thức dạng “phong cảnh” này.
Trước đó, hắn đã gọi điện đến đồn công an hỏi thử, tên trộm vặt kia bị giam khoảng nửa tháng, tội danh là Quấy rối trật tự trị an. Dù hắn đã đến tiệm của Châu Trạch “hành hung”, nhưng kết quả lại bị Châu Trạch quật ngã, cho nên muốn gán tội lớn cũng khó.
Hơn nữa, Châu Trạch không thể nói: Chú cảnh sát ơi, hắn là tội phạm gϊếŧ người, hắn gϊếŧ tôi, mà đó không phải tôi, tôi đã mượn xác hoàn hồn.
Nếu nói như vậy, sợ rằng tên kia không những không bị bắt giam, mà Châu Trạch hắn sẽ bị đưa vào viện tâm thần.
Thế nhưng, Châu Trạch vẫn tra ra được địa chỉ của tên kia, chính là ở khu này.
- Là căn này.
Đi lên tầng hai, Châu Trạch dừng trước một cánh cửa.
Hộ thuê nhà trong khu cư xá này đa phần là dân lao động nhập cư vào Thông thành. Cơ sở vật chất ở đây rất tệ, hơn nữa, còn phải dùng chung nhà vệ sinh.
- Anh xác định? - Đường Thi hỏi.
- Bảng số phòng chắc không sai.
Châu Trạch thử nhìn vào trong thông qua cửa sổ. Có rèm cửa, hơn nữa còn rất cũ nát, cho nên từ ngoài nhìn vào không thấy rõ lắm cảnh tượng bên trong.
- Tôi tìm thứ gì đó cạy cửa…
- Rắc… - Khóa cửa tự động mở.
Đường Thi bày ra tư thế “mời” với Châu Trạch.
Hắn ngẩn người một lúc.
Mỉm cười.
Đi vào.
Nghĩ thầm: Không làm tặc cùng cô quả thật đáng tiếc.
Căn hộ này thực chất chỉ có một phòng.
Ngoài giường và tủ quần áo, còn có một cái bục dùng để làm bếp, bên trên đặt một cái lò vi ba.
Trong phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng có vài chỗ đã đóng bụi, rõ ràng không có người ở suốt một khoảng thời gian dài.
- Hắn được thả bao lâu?
- Khoảng mấy tháng, ngày thứ hai sau khi tôi sống lại, hắn bị tống vào đồn công an, nửa tháng sau thì được thả ra.
Châu Trạch nhìn quanh một lượt, kiểm tra từng chút một.
- Hắn dọn nhà? - Đường Thi hỏi.
Châu Trạch lắc đầu:
- Không rõ nữa.
Tên gia hỏa dùng gậy bóng chày đánh chết Từ Nhạc đã…
Mất tích?
Châu Trạch đột nhiên chú ý đến một mảng tường phía sau giường. Nó có hơi khác biệt. Hắn giẫm lên giường, giơ tay sờ lên mảng tường kia, nói:
- Chỗ này hình như là mới trát lại.
- Bên trong có giấu thứ gì? - Đường Thi hỏi.
Đường Thi kề tai vào vách tường, giơ tay gõ gõ vài cái:
- Không giống như đυ.c rỗng.
Thật ta, vách tường trong những căn phòng thế này không rỗng là chuyện rất bình thường. Khi lắp đặt thiết bị cho căn hộ mới, đội thi công sẽ cử một lão sư phó đến trước, dùng một cây thước gõ lên vách tường và sàn nhà, nếu phát hiện vấn đề thì yêu cầu nhà đầu tư điều chỉnh lại, rồi mới tiến hành lắp đặt.
- Mở ra xem thử. - Đường Thi nói.
Châu Trạch gật đầu, vừa định nói “Để tôi đi tìm dụng cụ” thì chợt nhớ ra điều gì đó, hắn liếc mắt nhìn Đường Thi, sau đó tự giác lui về sau mấy bước.
Đường Thi nhìn về phía lò vi ba, điều khiển mấy thứ cứng rắn, ví dụ như dao phay. Kế đó, đám đồ vật kia bay lên, không ngừng đυ.c thủng vách tường, tuần tự từng thứ một.
Trong đầu Châu Trạch lại lần nữa xuất hiện suy nghĩ mở một công ty xây dựng.
Một mình Bạch Oanh Oanh thay thể cho cả một đội thi công.
Một mình Đường Thi thay thế cho tất cả các thiết bị, máy móc.
Hắn chỉ cần ngồi một chỗ đếm tiền là được.
Tuy nhiên, nhìn thấy bức tường kia từ từ nứt ra, Châu Trạch lập tức lắc đầu, xua tan mấy cái suy nghĩ thượng vàng hạ cám kia.
- Ầm!
Một mảng tường rơi xuống, vỡ vụn.
Một khuôn mặt người lộ ra.
Khuôn mặt này vẫn còn giữ biểu cảm kinh hãi, dường như cảm xúc trước khi chết được bảo tồn rất hoàn hảo.
Là người kia.
Là cái tên đã cầm gậy bóng chày đánh chết Từ Nhạc.
Trong không khí tràn ngập mùi chua.
Châu Trạch giơ tay kiểm tra thi thể, nhíu nhíu mày, nói:
- Hắn mới chết không đến một tuần.
- Anh không phải pháp y. - Đường Thi nhắc nhở.
- Cái này là thường thức mà bác sĩ ngoại khoa phải biết, căn cứ vào tình trạng thi thể có thể đánh giá đại khái thời gian tử vong. - Châu Trạch giải thích.
- Vậy tôi có thể nói cho anh, vách tường tôi mới đυ.c thủng chắc chắn không phải vừa được trát một tuần lẽ, mà ít nhất là 3 tháng.
Đường Thi bóc vỏ một viên kẹo, bỏ vào miệng mình, rồi nói:
- Trừ phi anh cho rằng hắn chết 1 tuần trước, sau đó dịch chuyển tức thời vào trong vách tường được trát từ 3 tháng trước.
Châu Trạch lập tức nhận ra vấn đề.
Rất rõ ràng, thi thể không thể nào đi xuyên qua vách tường được bịt kín.
Hít một hơi.
Mùi chua này…
Trước đó Châu Trạch chỉ nghĩ đó là mùi của thi thể.
Nhưng hiện tại…
Hắn bỗng nhận ra cái gì đó, liền vạch tóc thi thể ra.
Quả nhiên.
Tìm được 1 cái lỗ nhỏ.
Đó là dấu vết của kim tiêm.
- Đúng vậy, hắn chết lâu rồi, nhưng do bị têm formalin vào cho nên thi thể mới được giữ lâu như vậy.
Mặt khác…
Hẳn là hắn bị tiêm thứ này lúc còn sống.
Từ từ, từng chút một.
Bởi vì mượn vòng tuần hoàn máu để khuếch tán khắp cơ thể sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.