- Ngại quá, đã quấy rầy hai nhà họp mặt, tôi chỉ tới xử lý chuyện của tôi, sau đó… Các người cứ tiếp tục đi nhé.
Nói xong, Châu Trạch bước xuống băng ca, đi đến trước thi thể Trần Trạch Sinh, thò tay vỗ nhẹ lên bả vai hắn, một làn khói đen xuất ra, ngưng tụ thành hình dáng Trần Trạch Sinh.
Cái bóng này chỉ có mình Châu Trạch có thể nhìn thấy, những người bình thường không thể nào thấy được.
- Còn chưa kịp thành hôn đây này. - Trần Trạch Sinh nói với Châu Trạch, trái lại, thái độ của hắn rất thản nhiên, dường như việc bị Châu Trạch bắt là chuyện không có gì đáng để kinh ngạc.
- Vợ của anh ở phía trước chờ anh.
Nói xong, Châu Trạch mạnh mẽ chộp lấy hắn, sau đó đi thẳng ra ngoài.
- Anh đứng lại đó cho tôi!
Anh trai không có phản kháng, thế nhưng em trai lại lấy hết dủng khí chỉ vào mặt Châu Trạch, quát:
- Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
- Chuyện nên làm tôi đã làm xong, các người cứ tiếp tục đi.
Châu Trạch cố ý liếc nhìn vị cha sứ vẫn im lặng từ nãy giờ bên cạnh ba người phụ nữ, nhếch mép cười cười.
Cha sứ cũng cười đáp lại hắn, cúi đầu thấp hơn.
Châu Trạch nhớ tiểu loli từng đánh giá hắn là một kẻ rất thức thời.
Hiện tại, xem ra vị cha sứ này càng thức thời hơn.
Không nói gì thêm, Châu Trạch xoay người rời khỏi, người em trai kia chỉ vào Châu Trạch, thế nhưng lại không dám đuổi theo, bởi vì hắn hiểu rất rõ một việc. Cáng cứu thương là tự tay hắn kéo ra khỏi tủ đông, đặt lên băng ca, điều này có nghĩa là cái tên trước mắt đã nằm trong tủ đông một thời gian rất dài.
Hắn cảm thấy cái thế giới này chắc chắn là điên rồi, thật sự điên mất rồi!
Lôi Trần Trạch Sinh đi một mạch, ra đến đường cái, hai bên là cây hoa cải dầu tươi tốt.
Lúc này, Trần Trạch Sinh mới mở miệng:
- Đại nhân, tôi tới tìm ngài để nhờ hỗ trợ đấy!
- Vậy sao vừa nãy anh không nói? - Châu Trạch hỏi.
- Bởi vì tôi phát hiện dường như đại nhân ngài cũng không vui vẻ gì. - Trần Trạch Sinh khẽ cười, nói. - Bởi vì em trai tôi có một vài vấn đề về tâm lý, tôi cảm thấy không yên lòng bỏ lại nó. Việc kinhu doanh trong nhà vốn đã không tốt, chỉ có thể nói là cố gắng duy trì, tôi đi rồi, một mình hắn sợ là gánh không nổi.
- Tôi thấy được em trai của cậu có vấn đề về tâm lý.
Đúng vậy, muốn cả gia đình có thể tụ họp một chỗ ngay cả khi đã chết, thần kinh hắn không có vấn đề mới là lạ.
- Anh nói anh lo lắng em trai của mình không gánh nổi, vậy người lúc trước nhảy lầu không phải anh à? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Ha ha, thật ra tôi đã biết sợ rồi. Lúc đó, cả hai đã nói sẽ ở cùng nhau, nhưng khi cô ấy nhảy xuống, tôi liền có cảm giác sợ. - Trần Trạch Sinh thành thật nói.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó tôi cảm thấy thật có lỗi với cô ấy, cho nên ngày hôm sau, sau khi hoàn tất thủ tục với cảnh sát, tôi cũng nhảy theo.
Tôi vốn tưởng rằng có thể tìm thấy cô ấy trên đường hoàng tuyền, thế nhưng không hiểu sao lại phát hiện mình quay về nhà.
Có lẽ vì em trai đã phục hồi thi thể của tôi quá tốt. Tuy là hai tên liễm trang sư kia có chút vấn đề về chất lượng, nhưng ít nhất trên phương diện mặt mũi, bọn họ đã làm rất tốt, khuôn mặt của tôi giống y hệt lúc còn sống.
Nói xong, Trần Trạch Sinh ngồi xổm xuống, tiện tay lấy ra một điếu thuốc, đốt lên.
Điếu thuốc này đã được đốt qua, người bình thường hiển nhiên không ngửi thấy mùi khói.
Châu Trạch cũng lấy ra một điếu thuốc. Thật ra, từ tận đáy lòng, hắn quả thật có hảo cảm với vị trước mắt. Làm việc rất dứt khoát, nói chuyện cũng rất dứt khoát.
Đáng tiếc, hắn đã chết, nếu không, cả hai làm bạn cũng rất thoải mái.
- Có phải là đã bị mị lực của tôi hấp dẫn rồi không? - Trần Trạch Sinh chớp chớp mắt nhìn Châu Trạch. - Những người hiểu được vẻ đẹp của cuộc sống thường không quá tệ.
- Lời này do anh nói nghe có chút buồn nôn.
- Ha ha, từ lúc mười tuổi, tôi đã bắt đầu đi theo bên cạnh cha. Em trai không muốn, nó sợ phải nhìn thấy thi thể, cho nên chỉ có mình tôi kế nghiệp.
- Ban đầu, tôi cũng sợ thi thể, về sau, tôi phát hiện vẻ đẹp của chúng. Một loại đẹp yên tĩnh, đẹp đến mức có thể khiến người ta chìm đắm vào một loại cảm xúc nào đó, tựa như đang nghe một khúc piano tươi sáng.
- Tôi chăm chút dung nhan của người chết, bọn họ chăm chút tâm tình của tôi. Tôi cho bọn họ thể diện cuối cùng, bọn họ cho tôi một thoáng bình an.
- Thật ra, tôi không muốn chết, nếu không phải cô ấy một lòng muốn tự tử, mà tôi cũng thích cô ấy, thì tôi thật sự không muốn chết.
- Tôi cũng cảm thấy rất tiếc hận, lúc trước, khi tôi chết, liễm trang sư không phải anh.
Lời này là Châu Trạch nói thật tâm, lần trước, người phụ nữ kia đâm hắn đau muốn chết. À, mặc dù lúc đó hắn chết rồi, nhưng chung quy vẫn là đau.
- Ha ha, đại nhân, tôi hỏi ngài một vấn đề, hiện tại tôi xuống dưới, trên đường hoàng tuyền có tìm thấy được cô ấy không? Tôi đã đến chậm một hôm, tôi sợ lúc xuống dưới sẽ không thấy cô ấy.
- Đoán chừng là không tìm thấy, đường hoàng tuyền rất đông đúc.
Có một điều hắn chưa nói, đó chính là những người đi trên đường hoàng tuyền, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, trên cơ bản điềm chết lặng lê từng bước về phía trước, như vô số con rối, không có linh hồn.
- Vậy quả thật là tiếc nuối. - Trần Trạch Sinh lắc đầu. - Tôi cố gắng tìm thử xem.
Châu Trạch đâm móng tay vào lòng bàn tay mình, mở ra một cái cánh cửa hình tứ giác, vòng sáng màu đen bắt đầu lưu chuyển ở giữa, hơi thở đến từ Địa Ngục từ từ tràn ra.
- Vào đi thôi, nên đến nơi anh phải đến.
- Cảm ơn.
Trần Trạch Sinh tiến về phía cánh cửa trước mặt, cả người bị hút vào đó.
Trần quy trần, thổ quy thổ, Âm ti hữu tự, Hoàng Tuyền khả độ. Đây xem như là lần Châu Trạch đưa người vào Địa Ngục bình an nhất.
Yên lặng hút xong điếu thuốc, Châu Trạch quay đầu nhìn thoáng qua tòa biệt thự lấp ló trong rừng hoa cải dầu lần nữa, nghĩ đến vẻ mặt của ba người phụ nữ đang ngồi cùng bàn cơm với đám thi thể kia… Quả là quái gở.
Cho dù là một người đã chết, lại còn là quỷ sai…
Thế nhưng nghĩ đến cách hành xử của hai gia đình kia, Châu Trạch cũng cảm thấy da đầu run lên.
Một người chết như Trần Trạch Sinh có thể thản nhiên ra đi.
Còn đám người sống kia lại y hết đám hề hóa trang bước lên sân khấu, không ngừng gãi đầu diễn xiếc.
Cái thế giới này…
Dường như vẫn luôn là như thế!
Cho tới bây giờ vẫn không hề thay đổi.
***
- A ha ha ha ha…
Giữa buổi trưa, tiếng cười sang sảng của Hứa Thanh Lãng từ trong tiệm sách vọng ra, hắn cười rất khoa trương, cứ như là vừa nhặt được hơn mười vạn.
Đêm qua, Châu Trạch về trễ, nên đi ngủ cũng trễ, đang định ngủ nương trên đùi Bạch Oanh Oanh thêm chút nữa.
Nhưng còn chưa được bao thì đã bị tiếng cười của Hứa Thanh Lãng đánh thức.
- Lão Châu à, đúng là anh có năng lực, vừa nãy người của Lưu gia mới gọi điện cho tôi, cái cửa hàng kia bọn họ sẽ cho chúng ta thuê một năm năm vạn, năm vạn một năm đấy, lại còn nằm ngay đường cái nữa chứ, cái này khác gì với cho không?
- Ờ! - Trái lại, Châu Trạch không cảm thấy quá bất ngờ. Tối hôm qua hắn đi bắt quỷ, tiện đường ngủ một giấc, làm hỏng buổi minh hôn của nhà người ta, Lưu gia làm vậy coi như trả phí bít miệng cho hắn, vậy thôi.
- Đi, chúng ta đến cửa hàng xem thử.
Cứ như vậy, Châu Trạch bị Hứa Thanh Lãng lôi đến trục đường phía nam, cái cửa hàng kia ở đối diện con đường này, phía bên kia đường là Wenfeng World (1) và Trung tâm thương mại.
(1) Tên 1 công ty lớn ở Trung quốc.
Cửa hàng này có diện tích khoảng 100 mét vuông, trước kia được thuê để bán quấn áo và đồ trang sức.
- Cậu có dự định mở tiệm mì nữa không? - Châu Trạch hỏi.
- Mở chứ, tôi nấu rất ngon. - Hứa Thanh Lãng đáp.
- Vậy cậu nhìn xem bọn họ nấu có ngon không? - Nói xong, Châu Trạch chỉ chỉ về phía hai cửa hàng bên cạnh.
Hứa Thanh Lãng nhìn sang, trong phút chốc, mặt hắn dài ra, bên trái cửa hàng có một cái “Mì sợi Trùng Khánh”, còn có thêm một “Mì thịt bằm Kỳ Sơn”, bên phải là “Mì sợi Lan Châu” và “Tiệm mì Vân Thôn”.
- Lúc trước cậu đi xem cửa hàng, không phát hiện à? - Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, một bộ sinh không thể luyến (2).
(2) Sinh thời không thể yêu nhau. Ý chỉ sự tiếc hận.
- Đến lúc đó rồi tính tiếp, anh có dời tiệm sách qua trước, nếu thật sự không được, tôi mở quán cà phê, bán thêm ít điểm tâm trong tiệm của anh. - Hứa Thanh Lãng nói.
- Hẳn là cậu đã tính như vậy từ trước? - Châu Trạch cũng không dễ bị lừa.
- Với tư cách là một người đàn ông sở hữu hai mươi mấy căn hộ, nếu tôi cứ tiếp tục để bàn tay đáng thương của mình tiếp xúc với khói dầu thì chính là phạm tôi. Đúng, là phạm tội!
- Vậy treo bảng hiệu của ai? - Châu Trạch hỏi.
- Treo bảng “Thâm dạ thư ốc” của anh.
- Vậy thì được.
- Đói bụng không? - Hứa Thanh Lãng hỏi Châu Trạch, đồng thời, lấy một cái bình giữ nhiệt trong balô ra. - Đi, ăn thử bát mì, tôi muốn thử xem chỗ này bán được không, nếu như khó ăn, tôi sẽ suy nghĩ một chút về việc có nên cạnh tranh hay không.
Bên trong bình giữ nhiệt chính là nước ô mai.
Châu Trạch không từ chối, từ sáng đến giờ hắn còn chưa ăn gì, liền theo Hứa Thanh Lãng tiến vào Tiệm mì Vân Thôn. Gọi hai tô mì, Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng chọn một cái bàn nhỏ ngồi xuống, chờ ăn.
- Ai nha, vừa nghĩ đến việc kinh doanh ở cái khu náo nhiệt này, quả thật có hơi kích động. - Hứa Thanh Lãng bày ra bộ dáng không thể chờ đợi nổi nữa.
Thế nhưng, hắn phát hiện Châu Trạch không chuyên tâm nghe mình nói, mà đang ngẩng đầu, nhìn lên trên.
Phía trên đầu là một cái quạt trần, đang quay rất nhanh.
Dạo gần đây, thời tiết càng lúc càng nóng, mặt trời cũng rất lớn, hơn nữa, bởi vì nhà bếp nằm trong tiệm, không có vách ngăn, lửa, than và hơi nước có mặt khắp nơi, nếu như không bật quạt thì sẽ oi bức không chịu nổi.
- Thứ này đẹp lắm hả? - Hứa Thanh Lãng hỏi Châu Trạch.
- Lúc còn bé, khi đi học, cứ đến hè, ngồi trong phòng học tôi thường ngẩng đầu nhìn quạt trần, sợ nó rơi xuống nện lên người mình. - Châu Trạch nói.
- Ha, đúng là trùng hợp, hồi bé tôi cũng từng như vậy.
- Này, cậu biết xem phong thủy à? - Châu Trạch hỏi.
- Trình độ nửa vời. - Trái lại, Hứa Thanh Lãng không chút che giấu, kế đó, hắn nói. - Thật ra rất đơn giản, nếu như anh không cảm thấy có gì khó chịu, vậy thì phòng thủy chỗ này cũng không tệ.
Dù sao anh cũng là quỷ.
Châu Trạch ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện Hứa Thanh Lãng nói cũng có đạo lý. Chính hắn lại không có lý do để phản bác.
Mì của hai người được bưng lên.
Hứa Thanh Lãng chọn một phần, từ từ ăn.
Châu Trạch mở bình giữ nhiệt ra, uống một ngụm ô mai, sau đó ngoạm một đũa mì lớn.
Nhìn mình ăn như hổ đói, lại nhìn Hứa Thanh Lãng từ tốn gắp từng đũa, Châu Trạch lắc đầu nói:
- Làm màu.
- Anh thì biết cái gì, đây gọi là tinh tế thưởng thức hương vị của đối thủ cạnh tranh.
Châu Trạch nghe xong, đẩy tô mì trước mặt ra, ăn không nổi nữa.
- … - Hứa Thanh Lãng.
Đúng lúc này, bàn bên cạnh có một nam thanh niên nhận điện thoại. Hắn ta nói với đầu dây bên kia:
- Anh ở Tiệm mì Vân Thôn, anh đã đến từ sớm rồi, sao em vẫn chưa đến?
Nam thanh niên này hình như là sinh viên, trông rất trẻ.
Lúc này, có một nữ sinh đeo balô xuất hiện ở cửa, cô ta đứng trước cửa, cầm một vật giống như bảng thông báo, nhìn về phía nam sinh, kích động hô:
- Em thi đậu rồi! Em thi đậu rồi!
Sau đó, nữ sinh chạy thẳng về phía nam sinh.
Giang hai tay ra.
Cầu ôm…
- Thật hâm mộ cuộc sống của sinh viên. - Hứa Thanh Lãng nói.
Nữ sinh chạy về phía nam sinh, trực tiếp nhảy vào ngực hắn ta, nam sinh theo thói quen đón lấy, sau đó nhấc cô gái lên… Đây là một đôi tình nhân trẻ đang thể hiện tình yêu cuồng nhiệt của mình.
Đây là hương vị thanh xuân.
Là vẻ đẹp của tuổi trẻ.
Nhưng mà…
Quạt trần rất thấp.
Nam sinh theo thói quen ôm nữ sinh đứng lên.
Đầu nữ sinh vừa vặn va vào quạt trần.
- Vù vù…
Một cái đầu…
Rời xuống bàn của Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng.