Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 51: Quỷ Diên Hương

« Chương TrướcChương Tiếp »


Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

---------------------

Hứa Thanh Lãng vừa đạp cửa không bao lâu, Châu Trạch liền đi xuống, mở cửa tiệm sách ra, trên trán của hắn có chút mồ hôi, thần sắc cũng có vẻ hơi uể oải, một bộ dáng không được nghỉ ngơi tốt.

Nói thật, hắn cũng vừa mới tỉnh dậy nhưng không phải là tự nhiên tỉnh giấc như trước đây, mà là bị làm cho giật mình tỉnh giấc.

Hỉnh ảnh cuối cùng trong giấc mơ, trên người mình quấn lấy từng sợi tóc màu đen, cho dù là bây giờ hồi tưởng lại, cũng đủ khiến cho người khác da đầu tê rần.

- Từ Nhạc!

Cô em vợ chống nạnh, một dạng tư thế tôi cần anh cho tôi lời giải thích!

Châu Trạch gật đầu với Hứa Thanh Lãng, ra hiệu Hứa Thanh Lãng đi vào, theo sau đó Châu Trạch ở ngay trước mặt của cô em vợ, lại lần nữa khóa cửa tiệm sách lại, cách ly cô ấy ở ngoài cửa tiệm sách.

Cô em vợ vẻ mặt không dám tin, Từ Nhạc dám coi thường mình!

Tính cách của cô công chúa bộc phát, lần này cô đến là dự định đòi một lời giải thích cho chị của mình, hơn nữa còn từ chỗ Hứa Thanh Lãng biết được câu chuyện về cô gái Maserati, sao có thế như vậy mà bỏ về?

Được lắm, anh khóa cửa phải không!

Cô em vợ cúi người, từ trên đất nhặt một hòn đá to một chút chuẩn bị đập vỡ cửa kính nhưng vừa mới chuẩn bị chạy lấy đà, Châu Trạch ở trong nhà nghiêng người sang liếc nhìn cô.

Lúc này, ánh mắt Châu Trạch có vầng sáng màu đen đang xoay vòng.

Cô em vợ bị dọa sợ đến cả người run rẩy, lảo đảo về sau vài bước, vô ý thức kẹp chặt hai chân của mình lại.

Lần bị dọa trong phòng vệ sinh vào tối hôm đó một lần nữa tái hiện trong đầu của cô.

Đêm đó, cô bị dọa đến độ không khống chế được mà tiểu tại chỗ.

- Từ Nhạc, anh... anh đợi đó cho tôi!

Cô em vợ bỏ lại câu nói thù hằn cuối cùng, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, đồng thời trong lòng thầm trách bản thân sao lại đi lo chuyện bao đồng, về nhà kể lại cho cha mẹ là được rồi.

Nói bọn họ con rể mà họ chọn lựa, đang nuôi phụ nữ bên ngoài!

...

Trong phòng sách, Hứa Thanh Lãng sau khi bước vào thì luôn tìm từ, nuốt nước miếng, anh ta cũng được xem là người có thể diện lớn nhưng vào lúc này, trong lòng vẫn có một loại cảm giác sợ hãi như cũ.

Bời vì hắn lúc đó, bao gồm cả nữ Thi cùng với Châu Trạch đều không nhìn ra thân phận thật sự của cô gái đó!

Cái này quá kinh khủng rồi, hơn nữa nghĩ kĩ càng cảm thấy thật sự đáng sợ!

Cũng giống như bạn xem những chương trình tạp kỹ mô phỏng theo những người thành đạt, mô phỏng một ca sỹ ca hát, bạn có thể sẽ cảm thấy rất thú vị nhưng đột nhiên có một người mô phỏng ba mẹ bạn, mô phỏng chồng bạn hoặc mô phỏng vợ bạn sinh sống chung với bạn, kết quả là bạn hoàn toàn không mảy may phát giác, đây là việc kinh khủng đến mức nào!

- Tối hôm qua, người lái chiếc Maserati đến, không phải là bác sĩ Lâm, không phải là vợ của anh! Vợ của anh vốn dĩ không có đổi xe, từ sau khi anh nói sự thật cho cô ấy biết, cô ấy đã xin nghỉ không đi làm.

Hứa Thanh Lãng cuối cùng cũng nói ra. Con ngươi của Châu Trạch hơi co lại, không nói gì mà ngồi lên ghế ở đằng sau quầy.

Trong giấc mơ, người đàn ông mặc áo sweater đến từ Thành Đô đã nhắc nhở mình, cho nên bây giờ cho dù nghe thấy những lời nói của Hứa Thanh Lãng trong lòng quả thực có giật mình, nhưng vẫn có thể trải qua được.

- Anh sao có thể bình tĩnh đến như vậy? - Hứa Thanh Lãng cảm thấy có chút kỳ quái - Hoặc là, anh biết người phụ nữ đó là ai?

Châu Trạch lắc đầu:

- Khi đó, tôi thật sự không biết một tí gì, tôi cảm thấy đó chính là bác sĩ Lâm. Bây giờ nghĩ lại, quả thực có rất nhiều chỗ không thể nói rõ được. Cô ấy đột nhiên đến tìm tôi, dường như đã nghĩ rõ tất cả mọi chuyện, nhất cử nhất động, tuy là nhìn thì cảm thấy ngượng ngùng thiếu tự nhiên nhưng lại vừa đúng đủ để khıêυ khí©h nơi nhạy cảm nhất trong trái tim của người đàn ông.

- Đó là ma quỷ gì? - Hứa Thanh Lãng mím mím môi hỏi lại - Là loại ma quỷ nào?

- Một con ma nữ thích ở dưới đầm nước dùng hai tay nhảy múa bên cạnh đường Hoàng Tuyền ở Địa Ngục. Người phụ nữ này, không có mặt. - Nói đến đây, trong lòng Châu Trạch đột nhiên có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nữ vô diện, người nhìn thấy dung mạo của cô ấy đều cảm thấy người không có mặt như cô ấy rất kinh dị, cũng rất kỳ lạ nhưng không hề để ý đến, cô ấy không có mặt, là bởi vì cô ấy có năng lực biến đổi thành bất kỳ khuôn mặt nào mà cô ấy muốn!

Đây chính là bản chất của vô diện, chỉ có không mới có thể biến thành có.

- Nữ vô diện? - Hứa Thanh Lãng nhíu nhíu mày - Cái này hình như trong tiểu thuyết chí quái đời nhà Thanh tôi có từng thấy qua, nghe nói cô ấy hay quyến rũ những người chết đi qua Hoàng Tuyền không cam lòng tụ lại, vẫn cứ luôn chờ đợi cơ hội trở về dương gian.

- Cũng gần như vậy. - Châu Trạch gật đầu, đồng thời nói - Tìm quyển chí quái tiểu thuyết đó ra cho tôi mượn đọc.

- Để về nhà tôi tìm, đều là đồ vật khi còn nhỏ, đoán chừng cũng tìm không ra. Đúng rồi, anh và quỷ nữ đó phát sinh quan hệ chưa? Giống như anh vừa mới nói, cô ấy đến tìm anh là để câu dẫn anh đúng không?

- Chưa. - Châu Trạch lắc lắc đầu, cầm lấy ly nước mới trên quầy, uống một ngụm, ra vẻ trầm ngâm nói - Bước ngoặt cuối cùng, tôi phát giác có chút không đúng, liền dừng lại rồi.

Châu Trạch không thể thừa nhận bởi vì tên khốn nạn đáng chết Hứa Thanh Lãng vào buổi chiều hôm đó nói với mình nói một đống gì mà cơ thể, linh hồn, DNA, đội nón xanh những thứ vô dụng đó hại cho mình khi đó tâm lý sản sinh ra chướng ngại cho nên chưa bị câu dẫn thành công.

Trên thực tế, bản thân Châu Trạch cũng đã bối rối, trong tiệm sách này của hắn, tiểu thuyết thực thể trên mạng được bày nhiều nhất, những quyển truyện trùng sinh, xuyên việt cũng không ít.

Nhân vật chính trong sách người ta sinh con đẻ cái đều rất bình thường, thoạt nhìn cũng đều là chuyện đương nhiên, không cảm thấy có cảm giác không hài hòa gì.

Sao đến phiên mình thực hiện tình tiết trong tiểu thuyết, lại phát sinh nhiều chuyện quanh co đến vậy chứ?

Mình có phải...

Rảnh rỗi?

Không đúng, người rảnh rỗi phải là Hứa Thanh Lãng, chỉ có tên ngốc này mới nhàm chán đi phụ mình phân tích và suy nghĩ đến vấn đề triết học này.

Hình như cũng chẳng thể trách Hứa Thanh Lãng, nếu như không phải chiều hôm đó Hứa Thanh Lãng nói với mình những vấn đề đó, bây giờ có lẽ mình đã gạo nấu thành cơm rồi.

Hơn nữa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Người ta câu cá, mình mắc lên lưỡi câu, kết cục chính là cá nằm trên thớt.

- Thất bại rồi? - Hứa Thanh Lãng hỏi.

- Ừm. - Châu Trạch gật gật đầu.

- Vậy tại sao cô ấy để mắt đến anh?

- Có thể người ta không giống vị Bạch phu nhân kia, coi trọng môn đăng hộ đối. - Châu Trạch cười nói.

"..." Hứa Thanh Lãng.

- Có thể là vì ghen ghét chăng, bởi vì tôi có thể trở về, cô ấy không thể, hơn nữa, tôi bây giờ còn có thân thể, lại còn có cuộc sống mới. - Châu Trạch suy đoán nói.

- Cô ấy bây giờ cũng trở về rồi, hơn nữa còn rất rõ ràng, mục tiêu của cô ấy chính là anh. -Hứa Thanh Lãng phân tích - Như vậy có nghĩa là, sự trở về của cô ấy, vốn không hề đơn giản như vậy, rất có khả năng có hạn chế khác.

- Ví dụ như, vì một số mục đích đặc biệt, có người cố ý để cô ấy có thể trở về? - Châu Trạch thay đổi góc độ để suy nghĩ vấn đề.

- Tôi luôn cảm thấy anh đã biết chút gì đó, cho nên, tôi bây giờ là phí công lo lắng rồi đúng không, trong lòng anh thực ra đều đã có tính toán rồi?

- Nằm mơ nên biết.

- Anh có phải cảm thấy tôi rất ngu ngốc nên sẽ tin loại chuyện hoang đường này? - Hứa Thanh Lãng hỏi ngược lại.

Châu Trạch vươn tay vỗ vỗ trán.

Tiểu Loli vội vã đem công việc của quỷ sai giao cho mình, nữ Vô Diện cũng được thả ra từ Địa Ngục, rất có khả năng là vì bắt người đàn ông Thành Đô kia, cũng chính là người nhắc nhở mình trong giấc mơ.

Nữ Vô Diện kia hiển nhiên là dự định thừa dịp khi làm công vụ làm một chút dự định của bản thân, ví dụ như, tính kế mình?

- Nói tóm lại, khoảng thời gian này, tôi cố gắng hết sức không rời khỏi tiệm sách, đợi cho tình thế qua đi mới tiếp tục nói.

- Nên như vậy. - Hứa Thanh Lãng gật gật đầu, sau đó xích lại gần Châu Trạch - Này, trong lòng anh có phải vẫn còn có khúc mắc gì đó với cơ thể và DNA không?

Châu Trạch lắc đầu:

- Tôi nhàm chán tới như vậy sao?

- Kỳ thực việc này rất dễ nghĩ thoáng, DNA chỉ là một đoạn mã hóa nhưng con cháu kỳ thực cũng là kết tinh của linh hồn mình, thôi bỏ đi, vấn đề này tôi cũng chẳng thể lý giải rõ nổi rồi. Nói tóm lại, những người bình thường không xuyên việt cũng chẳng mượn xác hoàn hồn và con cái mà người vợ sinh cũng chẳng thể nói được chưa chắc không phải là con của mình đâu, anh cũng không cần quá để ý việc này.

- Trước đây không phát hiện ra anh quả thực rất biết an ủi người khác. - Châu Trạch đứng dậy, nói với Hứa Thanh Lãng - Đến phòng vệ sinh với tôi một lát.

Hứa Thanh Lãng theo Châu Trạch đến phòng vệ sinh, Châu Trạch trực tiếp cởϊ áσ khoác và quần áo bên trong.

- Anh cần chú ý luyện tập rồi. - Hứa Thanh Lãng lắc lắc đầu, lộ rõ vẻ rất không vừa ý.

Đúng vào lúc này, nữ thi từ trên lầu đi xuống, phòng vệ sinh ở ngay đối diện đầu cầu thang, Bạch Oanh Oanh trực tiếp nhìn thấy hai người đàn ông ở trong cùng một nhà vệ sinh!

- Ai da, người ta đột nhiên phát hiện bản thân vẫn chưa ngủ đủ.

Giả bộ ngáp một cái, Bạch Oanh Oanh làm bộ muốn lên lầu nghỉ ngơi lần nữa, không làm phiền đến thế giới hai người ở bên dưới.

- Đem hòm thuốc ở lầu hai xuống đây, chuẩn bị tốt băng gạc và thuốc tiêu viêm. - Châu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh.

- Được, ông chủ.

Bạch Oanh Oanh vội vàng chạy lên lấy đồ, trong lòng nhưng lại nghĩ ông chủ của bọn họ có cần kịch liệt đến vậy không?

Đều phải chuẩn bị trước đồ cầm máu rồi?

- Rốt cuộc anh muốn làm gì? - Hứa Thanh Lãng khoanh tay, nhìn Châu Trạch, ánh mắt sâu xa, lộ ra ý phản cảm rõ ràng.

Châu Trạch cười:

- Anh rõ ràng không phải là Gay, tại sao bình thường phải giả bộ làm ra bộ dáng như vậy?

- Đời sống tình thú, anh có hiểu không? - Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ bụng dưới của Châu Trạch - Tuy rằng nói là thân thể của người khác nhưng anh cũng phải tập luyện đi, nhìn phần thịt dư này xem, chậc chậc, buồn nôn.

Móng tay của Châu Trạch lập tức biến dài khiến Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút.

Chao, không phải chỉ là chế giễu thân thể anh một chút thôi sao, có cần tức giận đến như vậy không?

Có điều, một khắc sau Châu Trạch dùng móng tay của ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ trên người mình một đường từ dưới cằm vẽ xuống, một vệt máu chầm chậm bị kéo ra, giọt máu cũng tràn lan ra ngoài.

Cùng lúc đó, vị trí từ cổ đến bụng dưới của Châu Trạch xuất hiện từng sợi bột phấn màu đen, những bột phấn này giống như dây mực mà thợ mộc dùng, rất nhỏ, trước đây dường như chẳng mảy may nhìn thấy.

Móng tay quẹt qua, những dây mực này cũng theo đó mà tróc ra, Châu Trạch thở dài nhẹ nhõm, nhìn bản thân mình trong gương, cùng với những vệt máu dài trước ngực của mình.

- Đây là cái gì?

Hứa Thanh Lãng ngưng thở, cúi đầu ngồi xổm xuống quan sát những mảnh vụn bột phấn màu đen này.

- Là tóc. - Châu Trạch trả lời.

Tóc quấn quanh ở linh hồn của mình.

- Ông chủ, tôi vào trong nha. - Bạch Oanh Oanh xách theo hòm thuốc đi vào nhà vệ sinh, khi cô nhìn thấy những bột phấn màu đen trên đất kia, trên mặt lập tức lộ ra vẻ quái dị, nói - Ông chủ, đây là đồ mà hai người dùng làm dụng cụ trợ hứng tán tỉnh à?

- Cô biết thứ này? - Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ bột phấn trên mặt đất hỏi.

- Đây là Quỷ Diên Hương, là oán khí trên người lão quỷ trên trăm năm biến thành, phu nhân nhà tôi lúc trước cũng có một ít.

- Nói công dụng. - Hứa Thanh Lãng hỏi.

- Xúc động của người kí©h thí©ɧ, nếu như lúc đó anh muốn làm cái gì, mà trên người đồng thời cũng hấp thu những đồ vật này, có thể khiến cho anh cấp thiết muốn làm việc đó gấp mười lần trăm lần.

Hứa Thanh Lãng nghe vậy, khóe miệng kéo ra ý cười, sau đó liếc qua nhìn Châu Trạch, cười nói:

- Lão Chu à, nữ Vô Diện này là muốn đến tìm anh để phối giống nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »