Lạnh,
Lạnh quá...
Châu Trạch không biết vì sao nơi này lại lạnh như vậy.
Anh bước đi trên một con đường nhỏ u tối, hai bên đường nở đầy hoa nhưng lại không có chút không khí lãng mạn tốt đẹp nào. Mỗi đóa hoa kiều diễm giống như một sự mỉa mai, cũng giống như mọi người đang vây xem.
Hoa nở bên bờ, người đi đầu thai;
Châu Trạch nhớ rằng kí ức cuối cùng của mình lúc trước là lửa, lửa rất lớn, ngọn lửa ngút ngàn đó đã đốt cháy mình hoàn toàn, nhiệt độ khiến lòng người kinh hoàng cực độ kia đã thiêu mình thành tro.
Nhưng trong nháy mắt.
Anh đã đến nơi đây.
Trên con đường này quả thật còn có rất nhiều người.
Có người già,
Có trẻ nhỏ,
Cũng có rất nhiều người trẻ tuổi và người trung niên.
Có nam có nữ.
Mọi người mặc quần áo không giống nhau.
Có người ăn mặc rất đơn giản, có người mặc quần áo rất thời thượng, khuôn mặt cũng trang điểm lòe loẹt.
Tất cả mọi người đều lê bước trên đường,
Không ai nói chuyện.
Cũng không ai phát ra âm thanh nào khác,
Chỉ còn lại tiếng đế giày ma sát “xoẹt...xoẹt...xoẹt” ngẫu nhiên truyền tới.
Châu Trạch cũng chết lặng tiến về phía trước cùng mọi người. Thỉnh thoảng anh lại nhìn quanh, cũng có lúc quay đầu, anh mơ hồ biết được mình đang đi tới nơi nào.
Anh, đã chết rồi;
Mà nơi đây,
Là địa ngục.
Nơi đây, là thế giới của người chết, là nơi người chết trở về,
Mình,
Cuối cũng vẫn chết.
Anh không biết nên làm gì bây giờ, cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Anh không muốn chết, là người thì đều không muốn chết. Nhưng ở nơi này, anh hoàn toàn không biết nên làm gì mới đúng, anh rất hoang mang, cũng rất bất lực.
- La la... ... ... ... ... ... ...!
Âm thanh của một điệu hát dân gian từ xa xa truyền đến,
Châu Trạch quay đầu sang, anh nhìn thấy từng đóa hoa đỏ tươi đang tiến tới đây. Trong khi đó dòng người vẫn lẳng lặng làm ngơ, tiếp tục lê gót đi về phía trước.
Chờ sau khi tới gần, Châu Trạch mới nhìn rõ, mỗi đóa hoa đỏ tươi là một cái ô giấy hoa đào. Xa xa, có một đám thiếu nữ đứng xếp thành một đội ngũ cầm ô thướt tha đi tới.
Họ có thân hình mảnh mai, dáng người thướt tha, tất cả đều mặc sườn xám màu tím, trong lúc đi lại thỉnh thoảng lộ ra phần chân dài trắng ngần, mơ hồ mà mị hoặc, khiến lòng người sợ hãi.
Các cô búi tóc rất cẩn thận, thậm chí dáng đi của họ đều ngay ngắn, giống như đoàn ca múa xuất sắc nhất thế gian, hơn nữa các cô đã tập luyện hơn trăm năm.
Các cô bước đi,
Các cô tiến lên,
Từ một bên của con đường nhỏ rẽ sang một lối khác,
Trùng hợp thế nào,
Họ lại đi ngang qua trước mặt Châu Trạch.
Gương mặt xinh đẹp, nước da trắng ngần. Chỉ cần ngâm một giai điệu trong trẻo đã phác họa nên khung cảnh Thượng Hải xưa thơ mộng dưới mưa bụi.
Trên cổ tay mỗi thiếu nữ đều đeo một chiếc vòng tay, màu sắc không giống nhau, độ lớn cũng khác nhau, nhưng chúng đều tôn lên cổ tay trắng như tuyết của các cô, khiến người ta nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Đáng tiếc,
Các cô không phải đang đi trên phố đi bộ mua sắm đường Nam.
Cũng không phải ở hội sở cao cấp lộng lẫy vàng son,
Các cô đang giẫm chân trên con đường hoàng tuyền,
Đi lướt qua biển hoa Bỉ Ngạn.
Các cô nhìn không chớp mắt, người sau nhìn chằm chằm người trước.
Người đứng đầu,
Thì có ánh mắt trống rỗng.
Khi thiếu nữ cuối cùng đi qua trước mặt Châu Trạch,
Cô ta bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch.
Anh trông thấy có vài con giòi đang bò ra từ đôi mắt xinh đẹp động lòng người của cô thiếu nữ. Hơn nữa trong lỗ mũi cô có con giun đang thò đuôi ra lắc lư. Ngoài ra anh còn thấy con rết với vô số cái chân đang bám lên trên vành tai mỏng manh của cô.
Thứ vốn xinh đẹp mĩ lệ nhất thế giới,
Hiện giờ,
Đã trở nên xấu xí và tồi tệ.
Kinh khủng?
Đương nhiên kinh khủng!
Buồn nôn?
Đương nhiên buồn nôn!
Nhưng Châu Trạch,
Đã là một người chết rồi, người sống có thể bị dọa cho chết khϊếp, nhưng người đã thành quỷ thì sao đây?
Thiếu nữ nhìn lướt qua Châu Trạch,
Châu Trạch cũng đang nhìn cô ấy,
Ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi, ngay sau đó, người thiếu nữ tiếp tục đi về phía trước, phong thái đong đưa, bóng lưng thướt tha, sườn xám bó sát phát huy tác dụng phác họa triệt để dáng người xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ.
- Các cô...định đi đâu?
Vì vô thức đi sát theo đoàn thiếu nữ đang tiến về phía trước nên Châu Trách lỡ tách ra khỏi đoàn người ban đầu.
Mà đám người đang im lặng bước đi trên con đường nhỏ,
Lại không có một ai nhìn sang bên này, có vẻ như bọn họ sẽ không biết suy nghĩ, cũng không có cảm giác, mà Châu Trạch có lẽ là một trường hợp ngoại lệ.
Nhóm thiếu nữ bước từng bước nhẹ như khói tỏa. Cứ vậy, các cô tiến về phía trước, nỉ non ngâm nga nhưng chẳng có chút cảm xúc nào.
Hoàn cảnh vốn đã áp lực, thêm sự xuất hiện của các cô mà càng thêm vắng lặng.
Châu Trạch tiếp tục tiến về phía trước, anh đi cùng các cô.
Sau đó Châu Trạch nhìn thấy các cô đi từng bước vào trong một đầm nước.
Đầm nước không lớn,
Tựa như một mặt gương,
Sự xuất hiện của các cô dường như đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây, khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Những thiếu nữ ở đầu đã đi vào trong đầm nước, những người sau cũng tiếp tục đi theo.
Châu Trạch đến bên cạnh đầm nước, anh không đi xuống dưới cùng mà chỉ đứng bên cạnh xem.
Tất cả ở đây đều là một nơi vô cùng xa lạ với anh. Bất kì ai, cả cuộc đời chỉ có một lần tới đây, mà sau khi tiến vào sẽ không có cách nào đi ra lần nữa.
Ở giữa đầm nước có thứ gì đó trồi lên,
Là một đôi tay,
Đôi tay trắng muốt, móng tay sơn đỏ,
Vô cùng đẹp đẽ,
Đôi tay nhẹ nhàng nhảy múa tựa như ảo mộng hấp dẫn ánh mắt người khác trong phút chốc, càng không có cách nào để thoát ra.
Đẹp sẽ hấp dẫn con người, nhưng vẻ đẹp này lại lấy mất hồn phách của con người.
Đôi mắt Châu Trạch dần lộ ra vẻ say mê, thậm chí bản thân bắt đầu không kìm được đến nỗi đi về phía trước mà cũng không hay biết.
Lúc đầu là mu bàn chân,
Sau đó là đầu gối,
Tiếp đến là phần eo,
Cuối cùng là cổ cũng chìm vào mặt nước.
Thậm chí cả người anh cũng dần tiến vào trong mặt nước.
Nước trong đầm không lạnh, thậm chí còn rất ấm áp, mặt nước thanh tịnh, tầm nhìn rất cao. Khi bạn tiến vào trong hồ, bạn cũng không có cảm giác nghẹt thở..
Châu Trạch nhìn thấy đoàn thiếu nữ cầm ô lúc trước, các cô ở dưới nước nhưng vẫn lả lướt động lòng người như vậy, không ngừng tiến lên phía trước.
Mà ở chỗ gần anh nhất,
Lại có một thiếu nữ mặc váy đỏ, cô đứng dưới nước nhưng hai tay lại đang nhảy múa trên mặt nước.
Châu Trạch bắt đầu đi về phía thiếu nữ mặc váy đỏ,
Không phải bởi vì sắc đẹp,
Cũng không phải bởi những lí do vô căn cứ khác,
Mà là vì trên người thiếu nữ này phảng phất có một loại ma lực không thể nói rõ, khiến ta lại gần, lại gần sát, khiến ta không thể kìm lòng.
Cuối cùng,
Châu Trạch tiến tới gần thiếu nữ,
Và tay của cô cũng dần thu xuống dưới mặt nước.
Thiếu nữ có mái tóc rất dài và dày, làn tóc ở trong nước bồng bềnh bay múa, khiến người khác không thể thấy rõ mặt cô.
- Cuối cùng... đã đợi được... người như vậy...
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo ngọt ngào lại mềm mại,
Mê hoặc lòng người.
Thiếu nữ xinh đẹp vươn đôi tay khoác lên vai Châu Trạch, động tác này rất thân mật.
- Anh... đi theo tôi...
Mười lăm phút sau
Mái tóc của thiếu nữ bắt đầu bay bổng, từng sợi tóc đen bắt đầu lướt qua khuôn mặt Châu Trạch;
Được mỹ nhân lướt nhẹ qua mặt là một hành động chan chứa tình cảm. Nhưng kế tiếp, tóc của cô lại biến thành sợi dây cứng nhất thế gian, bắt đầu quấn chặt cổ Châu Trạch.
- Anh tới đây... Đi theo tôi...
Mái tóc rối tung không còn che lấp khuôn mặt thiếu nữ,
Khuôn mặt cô cuối cùng cũng lộ ra,
Cô không có gương mặt,
Mặt của cô bằng phẳng không có gợn sóng, cũng không có nếp nhăn. Đây là một khuôn mặt trơn nhẵn, đủ để ngàn vạn thiếu nữ ghen ghét ngưỡng mộ,
Nhưng cô không có mũi, không có miệng cũng không có mắt, lại càng không có lỗ tai.
Cô gái không có mặt...
Châu Trạch cảm thấy mình không thể hít thở, l*иg ngực anh sắp nổ tung ra, đồng thời thân thể anh sắp không thể chống đỡ được nữa.
Tiếng cười của thiếu nữ không có mặt vẫn thanh thúy kỳ ảo như trước, nhưng lúc này vào tai Châu Trạch lại như tiếng ma ám.
Châu Trạch đã tỉnh táo lại,
Anh không biết nơi đây dùng cách lôi kéo này rốt cuộc có ý gì,
Nhưng tóm lại,
Kết quả cuối cùng chắc chắn không hề tốt đẹp chút nào!
- Anh ở đây... theo tôi...!
Thiếu nữ không có mặt tiếp tục cười, mái tóc nhảy múa cuồng loạn.
Châu Trạch vô thức vươn tay nới lỏng mái tóc đang cuốn lấy cổ anh, anh cố gắng giãy giụa.
Thiếu nữ không có mặt cảm thấy rất hứng thú với biểu hiện không biết lượng sức của anh.
- Anh không thoát được đâu, đừng vùng vẫy nữa, người có thể đi đến đây đều có linh, tôi đã nuốt đủ rồi, thì sẽ có cơ hội quay về!
Anh đã định trước,
Sẽ trở thành,
Tế phẩm của tôi!
Nhưng trong nháy mắt khi vừa dứt lời.
Thiếu nữ không có mặt bỗng thét lên kinh hãi:
- Sao có thể… Không thể nào…
Mười móng tay của Châu Trạch chậm rãi dài ra, biến thành màu đen kịt, khi ở trong đầm nước thì lóe ra ánh sáng khác thường, hơn nữa màu sắc móng tay của Châu Trạch lúc này giống hệt với màu móng tay của ông lão được anh chữa trị trước khi chết.
- Xì xì xì xì... phụt.. ... ... Xì xì xì xì...phụt... ...
Âm thanh nước sôi trong vạc dầu truyền tới,
Phần tóc của thiếu nữ không có mặt đang bám vào Châu Trạch bị cắt đứt, cơ thể Châu Trạch dần lui về phía sau, bắt đầu thoát khỏi sự trói buộc của thiếu nữ không mặt.
- Không thể nào… Không thể nào... Việc này không thể xảy ra được…Tại sao! Tại sao mày có thể thoát khỏi đây!
Vì sao mày có thể thoát khỏi đây mà tao lại không thể!
Vì sao!
Vì sao!
Việc này không công bằng!
Không công bằng!
Thiếu nữ không có mặt lấy tay ngăn cản Châu Trạch.
Nhưng khi Châu Trạch dùng tay tránh ra, móng tay chạm vào tay thiếu nữ không mặt, khiến bàn tay cô ta vốn trắng nõn như ngọc bỗng bị phỏng tạo ra một cái lỗ.
- A a a a! ! !
Thiếu nữ không có mặt hét lên thảm thiết,
Cơ thể cô ta lui về phía sau, từ đó mất đi sự khống chế với Châu Trạch.
Cơ thể Châu Trạch bắt đầu nổi lên,
Khi sắp trồi lên mặt nước.
- Mày chạy không thoát đâu… Mày sẽ bị bắt trở lại đây!
Ở đây,
Mới là nơi của người chết trở về!
Bọn mày, mày và bọn nó, cho dù rời đi được, nhưng cuối cùng sẽ bị bắt trở lại thôi!
Thiếu nữ không có mặt gào thét điên cuồng ở bên dưới.
Cô ta ghen ghét,
Cô ta hâm mộ,
Cô ta điên cuồng!!!
Mà khi Châu Trạch đang không ngừng nổi lên,
Thì dần mất đi ý thức,
Con đường nhỏ nơi U Minh Hoàng Tuyền,
Hoa Bỉ Ngạn đẹp mắt,
Thiếu nữ không mặt đang gào thét,
Thiếu nữ mặc sườn xám uyển chuyển,
Tất cả mọi thứ,
Dường như đang dần dần cách anh càng xa…