Chương 15: Cuộc sống nên nghĩ làm thế nào để vượt qua

Tiếng pháo tạm biệt năm cũ, sau khi đồng hồ điểm không giờ, tiếng pháo hoa nổ từ bốn phương tám hướng truyền đến, vô cùng náo nhiệt, cũng đặc biệt dồn dập, vốn chỉ là âm thanh thưa thớt nhưng lúc này lại bao phủ khắp bầu trời mặt đất.

Châu Trạch thổi thổi móng tay, âm thanh ồn ào bên ngoài cũng không có ảnh hưởng gì đến anh. Anh không có nhà, tuy rằng hiện tại trên danh nghĩa có một ngôi “nhà”, nhưng anh lại không muốn về.

Rất nhiều người khi còn sống đều có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là nếu bản thân có thể sống lại thì muốn thế nào, phải làm sao.

Lời nói hùng hồn, phóng khoáng tự do, vạn hộ hầu trong mắt như không.

Nhưng khi thật sự trở về từ Địa ngục, bạn sẽ chợt phát hiện, thứ mà bạn theo đuổi lúc trước, loại suy nghĩ đó, mơ ước đó, sẽ giống như khi đi nhà trẻ được thầy cô hỏi:

- Các bạn nhỏ, khi lớn lên các em muốn làm gì?

Sau đó các bạn nhỏ sẽ cùng trả lời: nhà khoa học, bác sĩ, nhân viên ngành hàng không, quân nhân,...

Mơ ước, lúc nào cũng luôn tròn đầy và vẹn nguyên.

Mà sự thật, chưa nói có bao nhiêu mỏng manh, nhưng nếu là một người dễ nổi máu gà, thì nhất định sẽ có hạn chế.

Có lúc, có thể hô hấp, có thể nghe thấy âm thanh, có thể mài mông làm việc suốt ngày, uổng phí thời gian.

Đây có lẽ mới là năm tháng an nhàn thực sự.

Tối nay Hứa Thanh Lãng vẫn ngủ ở trong tiệm như trước, Châu Trạch nghe được tiếng cậu ta đóng cửa tiệm.

Cậu ta nói mình có hai mươi mấy căn phòng, nhưng Châu Trạch biết rõ, cha mẹ cậu ta ở ngay trong tiệm.

Người một nhà, nhất định phải đông đủ.

Tết năm nay, tự nhiên càng quan trọng.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa, từng đợt hơi ẩm bắt đầu tràn vào khiến người người cảm thấy có chút áp lực.

Điện thoại Châu Trạch vang lên, là điện thoại của cô vợ nhà mình.

- Alo.

Châu Trạch nhận điện thoại.

- Ngủ chưa?

Bác sĩ Lâm hỏi.

Châu Trạch cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc,

Nếu tôi ngủ rồi còn nhận điện thoại của cô được sao?

Lẽ nào là người chết... À không, là quỷ ư?

Không đúng, hình như có vấn đề gì đó.

Châu Trạch hơi nghiêng người vào sát ghế, trong đầu hiện ra hình ảnh bác sĩ Lâm dùng ngón tay ấn nhẹ vào l*иg ngực anh, gọi anh một tiếng:

- Anh cái con quỷ chết tiệt này....

Lần đầu tiên cảm thấy, ăn ngay nói thật, tại sao có thể khiến người ta hoa mắt mê hồn.

Có lẽ do quá nhàm chán, cũng có thể đơn thuần là do quả rảnh,

Châu Trạch phát hiện suy nghĩ của anh bây giờ hơi phân tán,

Nghĩ hơi nhiều rồi.

- Chưa ngủ.

Châu Trạch trả lời.

"Két..... ..."

Bác sĩ Lâm đẩy cửa hiệu sách đi vào, cô cầm một cái ô màu đỏ, phía dưới mặc quần da, trên khoác áo lông trắng, tóc xõa rối tung trên vai.

Châu Trạch nhất thời quên bỏ điện thoại xuống,

Cô gái này,

Thật sự rất đẹp.

Nhất là khí chất của cô luôn làm cho người ta có một cảm giác nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, trong phút chốc, đâm xuyên trái tim người đàn ông.

- Sợ tôi một mình cô đơn lạnh lẽo sao?

Châu Trạch đứng lên, rót cho bác sĩ Lâm một cốc nước.

Cô là nữ chủ nhân của nơi đây.

Ừ,

Chính xác mà nói, tiền mà Từ Nhạc dùng để mở hiệu sách này chính là lấy từ nhà cô.

Bác sĩ Lâm nhận cốc nước, lắc đầu, không nói chuyện.

Hai người là quan hệ vợ chồng nhưng trên thực tế lại là những người xa lạ mà lại quen thuộc nhất, ở vào vị trí còn lúng túng xấu hổ hơn cả lam nhan khuê mật.

Muốn tiến thêm một bước, khó;

Muốn lui về phía sau một bước, càng khó.

- Đi ra ngoài một chút đi.

Châu Trạch cảm thấy trong phòng hơi nặng nề, hơn nữa anh không thể mời bác sĩ Lâm lên phòng ngủ trên tầng hai.

Dù hôm nay bác sĩ Lâm uống nhầm thuốc, định lấy thân nuôi hổ, nhưng nhìn tủ lạnh trên tầng hai của mình, đoán chừng cô sẽ lập tức bấm số máy của bệnh viện tâm thần để đưa mình vào đó cải tạo thật tốt.

- Trời mưa rồi.

Bác sĩ Lâm nói.

- Mưa nhỏ, không sao đâu.

Châu Trạch xua tay một cách nhàn hạ thoải mái.

"Rầm rầm lạp lạp... ..."

Mưa to rồi,

Hơn nữa còn rất to.

Lúc trước đến cái ô mà Châu Trạch cũng không cầm theo nên bây giờ được thể nghiệm mưa xuân quý như dầu xối ướt sũng, bác sĩ Lâm còn cầm ô đứng bên cạnh, nhưng Châu Trạch từ chối lời đề nghị đứng chung dưới một cái ô.

Chính mình giả bộ, có phải nuốt nước mắt cũng giả bộ đến cùng.

Vuốt mái tóc ướt sũng, Châu Trạch rùng mình một cái, anh cũng không quá sợ lạnh, hơn thế anh còn chịu lạnh rất tốt, chỉ là cô gái bên cạnh dù đã cầm ô cũng không bị ướt gì nhưng vẫn rét run lên.

Trạm dừng xe buýt có thể che mưa,

Nhưng gió lạnh buổi tối thì vẫn không thể ngăn cản được.

Chút suy nghĩ riêng mình...

Nam nữ ở chung,

Đêm mưa ướt người,

Giai nhân thương tiếc,

Đây vốn là cơ hội tốt, thời cơ tốt để hai bên bồi dưỡng tình cảm, thậm chí cướp cò cũng là chuyện có thể, nhưng hai người lại không nói gì.

Châu Trạch châm một điếu thuốc, bác sĩ Lâm thì đứng ở bên cạnh.

Một người muốn trốn tránh, một người thì kháng cự dĩ nhiên không hợp nhau.

Dưa hái ép sẽ không ngọt.

Đáy lòng Châu Trạch hơi oán giận Từ Nhạc, nếu sau khi kết hôn cái tên yếu đuối kia dám bá vương ngạnh thượng cung thì bây giờ sẽ không có chuyện như bây giờ, dù bác sĩ Lâm làm vợ người ta hay đã có bầu hoặc có con, có lẽ cũng xinh đẹp không ai sánh bằng, thậm chí còn hơn thế.

Bản thân anh chỉ cần thuận nước đẩy thuyền thì đâu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Đương nhiên, sự oán giận này là không công bằng với Từ Nhạc, nếu đêm đó Châu Trạch bá vương ngạnh thượng cung, lẽ nào bác sĩ Lâm lại không liều mạng hô to “sàm sỡ”? Sau đó gọi cảnh sát đưa Châu Trạch vào đồn công an? Tạo một cái tội danh?

Mưa vẫn tiếp tục rơi,

Châu Trạch gẩy tàn thuốc rơi trên mặt đất,

- Cô lái xe tới à?

- Gọi xe.

Bác sĩ Lâm đáp.

- Tôi tiễn cô về.

- Ừ.

Không cần tiếp tục xoắn xuýt chuyện đi bộ dưới mưa đêm ba mươi này bắt đầu thế nào,

Ít nhất, hai người cảm thất lúc này dừng lại là thích hợp nhất.

Dùng app trên điện thoại đặt xe, Châu Trạch và bác sĩ Lâm cùng ngồi vào trong xe.

Mười lăm phút sau đã đến nơi, Châu Trạch và bác sĩ Lâm cùng xuống xe, lái xe đã đưa khách đến địa điểm yêu cầu thì sau đó rời đi.

Nhà thì ở tầng trên, nhưng Châu Trạch và bác sĩ Lâm không đi lên bên trên luôn.

Cảnh này giống như đôi tình nhân là học sinh trung học đi đến dưới nhà bạn gái, hai bên sắp xa cách, quấn quýt triền miên, lưu luyến không muốn rời xa.

Nhưng bầu không khí lúc này cũng không có nét ngây ngô của học sinh trung học, nó giống như canh thịt không cho gia vị, ăn không có vị nhưng đổ đi thì lại tiếc.

- Anh không lên sao?

Bác sĩ Lâm hỏi.

- Không, chờ thêm một thời gian nữa rồi nói, chuyện của chúng ta, cũng phải giải quyết thôi.

Bác sĩ Lâm hiểu ý ngoài lời của Châu Trạch, nói:

- Thật xin lỗi.

Châu Trạch cười cười, sau đó vươn tay định vỗ vai bác sĩ Lâm, nhưng tay vừa đưa ra bỗng lại thấy hơi xúc động rồi ôm lấy cô.

Thân thể bác sĩ Lâm cứng ngắc lại nhưng không phản kháng.

Hai người nhích lại gần một chút, nhưng cũng không tính là động tác thân mật, liên hệ khách quan đến thân phận của hai người thì có thể nói là rất khách khí rồi.

Trên người cô rất thơm, cũng không biết khi tắm dùng loại sữa tắm nào, tóm lại rất thơm.

- Tôi vẫn luôn hiếu kì một việc, trong lòng cô, có phải có một người khác không?

Châu Trạch lại nói thêm

- Người đó có thể là nam cũng có thể là nữ.

- Đúng vậy.

Bác sĩ Lâm thẳng thắn thành khẩn trả lời không chút do dự.

Lúc trước, chồng cô luôn sợ hãi rụt rè làm cô không đành lòng,

Chớp mắt một cái, chồng mình lại như thay đổi thành một người khác vậy, làm cô có thể giải tỏa gánh nặng trong lòng.

- À.

Châu Trạch lên tiếng, ánh mắt hơi liếc lên trên, muốn nhìn xem trên đầu mình rốt cuộc có xuất hiện màu sắc tự vệ đặc biệt nào không.

Vẫn có chút mất mát,

Chưa nói đến yêu,

Cũng không thể nói thích rất nhiều,

Thậm chí cả quen thuộc cũng đều là miễn cưỡng,

Nhưng cô, dù thế nào trên danh nghĩa cũng là người phụ nữ của mình, kết quả, mình vẫn bị treo nón xanh rồi.

Ừm, chỉ cần là nam nhân,

Không,

Chỉ cần là công,

Khi gặp phải loại chuyện thế nay có lẽ trong lòng cũng không vui nổi.

- Thật xin lỗi.

Đây là lần thứ hai nói xin lỗi.

Châu Trạch buông tay ra, hai người chậm rãi tách ra.

- Nói xin lỗi thì khách khí rồi.

Châu Trạch ngồi xuống dựa vào ụ đá bên cạnh, mưa đã nhỏ hơn, ở đây còn có một mái hiên nhỏ.

- Tôi sẽ cho anh thêm một khoản tiền, anh có thể lại mở một hiệu sách.

Sau khi nói xong, bác sĩ Lâm lại nói thêm một câu:

- Thật xin lỗi.

Châu Trạch vốn định rộng lượng xua tay nói: “Tiền tôi cũng không thèm.”

Nhưng nhớ đến tủ lạnh của mình, lại nhớ đến cuộc sống sau này của mình,

Châu Trạch đột nhiên cảm thấy không nói nên lời,

Lỡ như,

Lỡ như,

Lỡ như cô ta tưởng thật, cảm thấy đưa tiền là sỉ nhục mình rồi thật sự không đưa tiền đền bù tổn thất nữa thì sao?

- Qua mấy ngày nữa hẵng nói.

Châu Trạch nhún vai:

- Người kia trông thế nào?

- Anh ấy trong mắt tôi rất đẹp trai.

Bác sĩ Lâm đáp.

Là nam,

Đâm,

Lại thêm một dao,

Là nữ còn dễ tiếp nhận hơn một chút.

Châu Trạch cảm thấy cường độ quang hợp trên đầu mình càng mạnh hơn một chút rồi.

- Không còn cơ hội nào, đúng không?

Châu Trạch hỏi một câu rất ngu, vừa hỏi xong đã thấy hối hận, nhưng vẫn tự an ủi, đây là tôi đang hỏi thay Từ Nhạc đáng thương.

Chiếm cứ cơ thể người ta, hiện tại vợ người ta cắm sừng thì cũng nên hỏi giúp một câu vì sao chứ?

Ừm, chính là như vậy.

- Không có cơ hội nữa rồi.

Bác sĩ Lâm trả lời nhanh như cũ, cũng rất khẳng định.

Cô gái này cũng là bác sĩ ngoại khoa, phong cách nói chuyện đúng là thật dứt khoát, y như khi cầm dao mổ cắt đúng vị trí quan trọng, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.

Nếu không người bệnh sẽ càng đau đớn hơn, về mặt tình cảm cũng như vậy.

- Được rồi được rồi, không so thì không so, mỗi người sống cuộc sống của người đó, cô về ứng phó ba mẹ cô cho tốt đi.

Châu Trạch hơi buồn phiền nói.

Bác sĩ Lâm gật đầu, xoay người đi vào hành lang.

Châu Trạch đứng lên, chuẩn bị gọi xe rời đi thì đúng lúc đó một số điện thoại lạ lẫm gọi tới:

- Alo.

- Anh gì ơi, xe của tôi quay lại rồi.

- Thông minh như vậy?

Châu Trạch hơi ngạc nhiên, anh nhận ra đây là giọng của lái xe lúc nãy.

- Hai người để quên túi xách ở chỗ ngồi phía sau xe, tôi trả lại cho anh.

- A, cảm ơn.

Chiếc xe kia lái đến dưới tầng chung cư, tài xế đưa một chiếc ví nữ qua cửa sổ xe.

- Anh kiểm tra xem.

- Được.

Châu Trạch cũng không khách khí, mở túi của bác sĩ Lâm ra, bên trong có điện thoại, một sạc dự phòng và mấy gói khăn giấy.

Lấy ví tiền ra xem, vừa mở ra Châu Trạch liền ngây ngẩn cả người,

Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào vị trí ảnh chụp trong ví,

Chỗ đó có một tấm ảnh,

Trong ảnh, cô gái rất trẻ, thậm chí còn hơi...non nớt, mặc áo blue trắng không hợp người.

Mà bên phải cô gái là một người đàn ông, Châu Trạch vừa thấy lạ lẫm lại vừa thấy quen thuộc.

Sửng sốt một hồi,

Châu Trạch mới nhận ra,

Đây không phải là mình sao.

Đây là một bức ảnh cắt ghép, hẳn là ảnh chụp chung nhưng được cắt rồi ghép lại thành ảnh hai người chụp chung.

- Có thiếu gì không?

Tài xế thúc giục hỏi.

- Không sao, cảm ơn bác tài, anh có thể đi rồi.

Tài xế lái xe rời đi.

Châu Trạch tiếp tục cầm ví tiền nhìn nhìn, anh thậm chí không nghĩ đến việc gọi một tiếng cho bác sĩ Lâm xuống lấy túi xách.

Một chút kí ức không tính là đã phủ đầy bụi nhưng cũng không được để trong lòng bắt đầu hiển hiện,

Nhớ mang máng,

Năm sáu năm trước, hình như anh có dẫn dắt một đám thực tập sinh do trường học sắp xếp, trong đó có một cô gái hình như họ Lâm, hơn nữa cũng rất giống với cô gái trong bức ảnh này.

Nữ đại mười tám biến a,

Khóe môi Châu Trạch lộ ra một nụ cười,

Bác sĩ Lâm năm đó ngây thơ như vậy, ai mà biết năm sáu năm sau lại trở nên duyên dáng như bây giờ, mình đúng là không chú ý đến tiềm lực dưỡng thành của cô gái này.

Hơn nữa lúc đó anh cũng rất qua loa với đám thực tập sinh mà bệnh viện giao cho, mấy sinh viên này ở bên cạnh anh đơn giản giống như bị bắt làm cu li.

Châu Trạch lắc lắc ví tiền trong tay,

- Mẹ kiếp, đáng đời mày kiếp trước sắp ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân.

Thật bất ngờ lần này không phải mắng Từ Nhạc,

Mà là tự mắng mình,

- Con mắt,

- Đúng là mù rồi...

Châu Trạch giang hai tay, duỗi cái lưng mệt mỏi,

Người cho mình đội nón xanh,

Hóa ra lại là chính mình,

Rạng sáng sau cơn mưa, mùng một Tết,

Nhìn lên trời.

Châu Trạch trang trọng vỗ l*иg ngực mình,

Anh dừng lại một chút,

Rồi nghiêm túc nói:

- Từ Nhạc, anh đúng là anh em tốt của tôi!

Vợ anh tôi nuôi, anh đừng lo.