Cố Thời Phương đem hai củ khoai lang phỏng tay đưa đến nơi an toàn, liền ngày đêm kiêm trình mà hướng Phi Vân phong chạy về.
Trước khi nàng rời đi, Đoan Thanh cũng bởi vì nội lực xảy ra vấn đề không thể không bế quan, đích thực làm cho nàng không yên lòng. Nếu không có việc tiểu tử kia ở bên ngoài chọc phải rắc rối lớn, Cố Thời Phương tuyệt sẽ không tại thời điểm mấu chốt này rời Phi Vân phong. Bởi vậy nàng mới sốt ruột đem Cố Tiêu đuổi trở về, suy tính có thể thêm một người chiếu cố cũng là tốt.
Nhưng nàng không ngờ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Đoan Thanh.
Nơi đây cách Kim Thủy trấn bất quá hơn mười dặm, khắp nơi đều là đường mòn hoang dã, xơ xác tiêu điều đến ngay cả chim bay thú chạy cũng không thèm ở lại kiếm thức ăn. Cố Thời Phương một người một ngựa trên con đường đất rong ruổi, cuốn lên vô số bụi mù.
Đột nhiên, một người xuyên qua gió bụi dừng ở ngay sau lưng nàng. Cố Thời Phương một roi liền muốn ra tay, cũng may phía sau liền vang lên thanh âm quen thuộc: “Thời Phương, là ta!”
“A Thương?” Cố Thời Phương kinh ngạc một chút, ghìm ngựa tại chỗ xoay quanh vài bước mới ổn định, lúc này liền quay đầu nhìn lại. Người dừng ở trên lưng ngựa của nàng đích thực là Đoan Thanh vốn nên ở Phi Vân phong bế quan. Nhưng mà trước mắt hắn hơi thở phù phiếm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vừa thấy bộ dáng chính là tình huống không tốt.
Nàng trong lòng trầm xuống: “Ngươi làm sao vậy?!”
Đoan Thanh bất động thanh sắc mà lén chùi vết máu bên khóe miệng: “Kinh Mộng địch của ngươi đâu?”
Cố Thời Phương nhíu mày: “Ta đưa cho Tiêu nhi rồi. Đã xảy ra chuyện gì?”
Cây địch kia là vật cũ tùy thân của Cố Thời Phương, dùng trúc phượng hoàng chế thành, khi vận đủ nội lực thổi ra, thanh âm như chim điên hót loạn, truyền xa hơn mười dặm, vì thế mới có tên là “Kinh Mộng”.
Lúc hắn đang bế quan nghe được tiếng địch này vang lên, liền cưỡng ép xuất quan đi tìm. Đến dưới chân núi chỉ thấy được tàn cuộc hỗn chiến, cùng một dòng chữ viết bằng máu ngựa lưu lại.
Chữ viết kia quá mức quen thuộc, khiến cho tim Đoan Thanh trầm xuống, chỉ hơi điều tức liền khẩn cấp đuổi theo. Đáng tiếc cuối cùng vẫn là mất tung tích.
“Tiểu tử này gặp vận xui gì chứ, cư nhiên lại gặp phải tên Hách Liên Ngự khốn kiếp kia!” Cố Thời Phương nghe hắn nói xong, lập tức liền đoán được đến tột cùng là ai làm chuyện tốt này, mặt mày sinh ra sát khí.
Nàng nhận thức Đoan Thanh đã hơn hai mươi năm, chỉ biết tên kia tựa như đỉa đói, sống chết quấn lấy Đoan Thanh không bỏ. Chỉ cần lộ ra một chút mùi máu, đều muốn điên cuồng cắn theo, cố tình lại gϊếŧ không được chém không đứt, quả thực đáng tức giận.
Phu thê bọn họ hai người độc lai độc vãng, sau lại dẫn theo Cố Tiêu như vậy cũng có chút phiền toái nhỏ, muốn liều mạng xử lý một lần cho dứt điểm. Bất quá Táng Hồn cung của hắn nhà lớn nghiệp to, dây dưa mãi không dứt. Vì thế, hai người đành phải mắt không thấy tâm không phiền mà thoái ẩn giang hồ, có bạn tốt Thẩm Vô Đoan hỗ trợ, cũng bình yên qua mấy năm nay, không ngờ hiện tại lại phải đối mặt với kẻ điên này.
Đoan Thanh nói: “Nếu ta không đoán sai, Hách Liên Ngự đã biết chúng ta ẩn cư tại Phi Vân phong, Tiêu nhi là trên đường về nhà vừa lúc gặp phải hắn. Hai người hẳn là đã xảy ra xung đột, cho nên mới có tiếng địch cảnh báo.”
“Hắn như thế nào sẽ…” Cố Thời Phương lời đang nói chợt ngưng bặt. Nàng rất nhanh đem sự tình gần đây suy ngẫm một lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Không xong!”
Nàng ra đi gấp gáp, sau khi xuống núi cũng không che dấu hành tung ổn thỏa. Lại bởi vì hộ tống Sở gia huynh đệ mà vận dụng ám thủ do tiên phụ Cố Tranh lưu lại, dọc theo đường đi gϊếŧ không biết bao nhiêu kẻ đến ám sát. Ngoài Miên Phong thành lại chém bị thươngThanh Long điện chủ của Táng Hồn cung, làm sao có thể không khiến cho người chú ý?!
Một khi nàng bại lộ thân phận, như vậy Hách Liên Ngự tìm hiểu nguồn gốc chính là sự tình hợp lý. Chỉ là Cố Thời Phương không ngờ tới, đối mặt với cục diện khẩn trương như vậy, Hách Liên Ngự thế nhưng không vội vàng đến chặn gϊếŧ mình, ngược lại thừa dịp nàng không ở đó, đi Phi Vân phong muốn tìm Đoan Thanh gây rắc rối.
Ý nghĩ vừa điểm, Cố Thời Phương trong mắt liền hiện lên sát ý, bàn tay cầm Kinh Hồng bên hông, đao chưa ra khỏi vỏ, sát khí sắc bén lạnh thấu xương đã xuất ra.
“Việc đã đến nước này, nhiều lời vô dụng.” Đoan Thanh vỗ nhẹ xuống bả vai nàng, đem nàng một thân hung thần áp chế “Hách Liên Ngự nếu bắt theo Tiêu nhi, chắc chắn sẽ không vội hại đến tính mạng hắn. Chúng ta nhanh chóng hướng đến Táng Hồn cung một chuyến.”
“Hắn chính là muốn lấy Tiêu nhi làm mồi câu con cá là ngươi!” Cố Thời Phương buông tay ra, giương mắt nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Đoan Thanh “A Thương, ngươi không thể đi.”
Đoan Thanh lắc lắc đầu: “Một mình ngươi không phải là đối thủ của hắn. Huống chi muốn xâm nhập Mê Tung lĩnh, cho dù ngươi khinh công tuyệt đỉnh cũng có chạy đằng trời.”
Cố Thời Phương hỏi ngược lại: ““Vô Cực công” của ngươi đã ổn định sao?”
Đoan Thanh không nói, nàng liền tự mình đáp: “Nhìn sắc mặt này của ngươi, liền biết tình huống chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn xấu đi.”
Cố Thời Phương bình thường tùy tùy tiện tiện, nhưng thời điểm nàng đối đãi Đoan Thanh lẫn Cố Tiêu, đều dùng hết cẩn trọng cả đời của mình. Đừng nói là sắc mặt Đoan Thanh hiện tại giống như người chết bị đóng băng, cho dù là móng tay hắn thiếu một mẩu nhỏ cũng rất nhanh bị phát hiện ra.
Nàng một câu nói trúng, Đoan Thanh không biết phải trả lời thế nào.
Hắn xuất thân từ Thái Thượng cung, từ nhỏ tu tập tâm pháp tối cao “Vô Cực công” của môn phái. Nội công này chính là con đường đạo gia tu tâm luyện thể, cần vứt bỏ tạp niệm lấy thanh minh linh đài, tập trung tinh thần quy về một mối. “Vô Cực công” tổng cộng chia làm ba cảnh giới: nhập tình, vô tình, vong tình, đối ứng với ba trọng cảnh của đạo môn “Chí nhân vô kỷ, thần nhân vô công, thánh nhân vô danh”(*). Mỗi một cảnh giới lại chia thành ba tầng, tổng cộng là chín tầng, bên trong sinh biến hóa, cần thông hiểu đạo lí để suy chín lần chín quy về một mối căn nguyên.
[(*) Một câu trong Nam Hoa kinh của Trang Tử: Bậc chí nhân quên mình, thần nhân quên công lao, thánh nhân quên danh tiếng]
Năm xưa khi hắn mới quen Cố Thời Phương, đúng là lúc mới vào Vô tình cảnh. Ấn theo công pháp cần phải lánh đời tĩnh tu, nhưng cuối cùng vẫn là bị mối tình hết sức chân thành của nữ nhân kia làm tan chảy hàn băng trong lòng, cùng nàng dắt tay sóng vai, làm phu thê tình nồng ý đậm suốt nhiều năm như vậy.
Cũng chính bởi vì như thế, tuy rằng những năm gần đây công lực của hắn càng ngày càng thâm hậu, nhưng rốt cuộc cũng chôn xuống tai hoạ ngầm. Hiện giờ tiến đến Vong tình bình cảnh, càng là tạp niệm gút mắc, nỗi lòng bất ổn, nhiều lần chân khí suýt nữa chạy loạn dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Đặt ở trước mặt Đoan Thanh chỉ có hai con đường: một là tự phế nội công, hai là đoạn tình tuyệt niệm phá tan bình cảnh, nếu không hắn nhất định là sẽ chết ở trong tay chính mình, thậm chí bởi vì sinh ra tâm ma làm hại tới những kẻ chí thân chí ái của mình.
Không muốn phụ bạc nàng cùng Cố Tiêu, cũng chỉ có thể tự mình buông bỏ nửa đời tu hành. Lựa chọn như vậy, Đoan Thanh cũng không do dự bao lâu, bởi vì bên nặng bên nhẹ ở trong lòng hắn vừa xem là hiểu ngay, căn bản không cần cân nhắc.
Hắn lúc này bế quan, vốn là tính toán nuốt Phục đan dược tự phế công lực, đem thương tổn giảm đến mức thấp nhất. Nhưng không ngờ tới trên đường đột nhiên phát sinh biến cố, khiến cho chân khí không bị phế, ngược lại bởi vì đột nhiên bị cắt ngang mà ở trong kinh mạch tán loạn. Đoan Thanh mạnh mẽ đem nội lực áp xuống đan điền để đuổi theo, cuối cùng vẫn là không bắt kịp.
Một đường ngày đêm không ngừng không nghỉ, hắn thân là nỏ mạnh hết đà trên thực tế đã tới cực hạn, chỉ cần tiến thêm một bước phỏng chừng liền sẽ như đàn đứt dây.
Cố Thời Phương phủ tay lên bàn tay hắn đang ôm nàng. Bàn tay nàng cũng không mềm mại nhẵn nhụi giống nữ tử bình thường, ngược lại bởi vì bao nhiêu năm luyện võ sinh ra vết chai, lòng bàn tay xúc cảm thậm chí là có chút thô ráp.
Nữ nhân cũng không dịu dàng đó dùng bàn tay chai sần trấn an trượng phu mệt mỏi đến cực điểm phía sau, nhẹ giọng nói: “Ta không cùng bọn họ đánh bừa, lén vào tìm đươc Tiêu nhi liền bỏ chạy. Ngươi nếu mà lo lắng, ở ngay bên ngoài tiếp ứng chúng ta, được hay không?”
Đoan Thanh nhìn mặt nghiêng của nàng, thở dài, chậm rãi buông tay ra: “Thời Phương, mỗi lần ngươi nói dối, khóe mắt liền sẽ giật giật.”
Cố Thời Phương bị bắt thóp, cũng không xấu hổ, nàng đưa tay sờ sờ cái mũi, cười nói: “A Thương, làm người đôi khi không cần thẳng thắn như vậy. Thôi, nếu không lừa được ngươi, vậy… ta cũng chỉ đành mạnh bạo!”
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên thúc khuỷu tay về phía sau. Đoan Thanh bất ngờ không kịp đề phòng bị một chiêu này của nàng trúng giữa Đàn trung huyệt, lực đạo vừa vặn, chặn đứng khí huyết trong ngực hắn, nhất thời không thể động đậy.
Không đợi Đoan Thanh đề khí giải huyệt, Cố Thời Phương một tay bắt lấy cánh tay hắn đem người kéo về phía trước, khiến cho nửa người trên của trượng phu ngả xuống. Nàng dựng thẳng lên một chưởng liền chặt xuống sau gáy hắn.
Lần này, Đoan Thanh ngay cả hé răng cũng không kịp, người liền gục trong lòng nàng.
“Ách… lần đầu tiên động thủ với ngươi, tỉnh lại đừng phạt ta quỳ bàn tính a.” Cố Thời Phương đem hắn đỡ lên, tựa vào trên lưng mình, tròng mắt xoay chuyển, lẩm bẩm “Tên Thẩm Lưu kia cách nơi này quá xa, trông cậy không được… Thôi, trước hãy tìm một đại phu đã.”
Chủ ý quyết định, Cố Thời Phương rút ra một cái khăn lụa đem hai người cột vào nhau, miễn cho Đoan Thanh rớt xuống, lập tức hai chân thúc vào bụng ngựa. Con ngựa liền hướng Kim Thủy trấn mà chạy như điên.
Trước khi Đoan Thanh tỉnh, nàng kịp thời đem người đưa đến trấn trên, tìm được một cái dược quán đáng tin cậy, lưu lại ngân lượng mở tĩnh thất, chờ đại phu xem mạch khai phương thuốc dưỡng khí ngưng thần, tự mình hầu hạ hắn uống thuốc xong, lúc này mới thở phào.
Đánh giá người nọ còn khoảng một canh giờ mới tỉnh, Cố Thời Phương biết thời điểm mình nhất định phải đi rồi.
“Ngủ cũng nhíu mày! Tuy rằng ngươi nhíu mày thật đẹp, nhưng ta luyến tiếc a.” Nàng ngồi ở bên giường, ngón tay tinh tế xoa dịu nếp gấp giữa mày Đoan Thanh, cúi người ở trên ấn đường của hắn khẽ hôn một cái “Ta đáp ứng ngươi, không cùng hắn chống chọi.”
Dừng một chút, nàng tháo xuống một khối ngọc bội mình đeo trên cổ. Đó là khối bùa hộ mệnh bằng phỉ thúy, cũng là đồ vật cuối cùng Cố Tranh lưu cho nàng ngoại trừ Kinh Hồng đao.
Cố Thời Phương đem khối ngọc bội này đeo lên cổ Đoan Thanh, cẩn thận để vào bên trong áo, cười cười: “A Thương, ta đem thân gia tánh mạng đều lưu cho ngươi. Chờ ta mang Tiêu nhi trở về!”
Nói xong, nàng cầm lấy đao, không liếc mắt nhìn lại giường lấy một cái, đẩy cửa mà ra.
Thời điểm bước chân đi, trái tim bỗng dưng hẫng một nhịp, chân vấp vào ngưỡng cửa một cái. Nhất đại Kinh Hồng đao khách thiếu chút nữa ngã rạp xuống đất.
Cố Thời Phương phi một cái: “Xui xẻo!”
Phi xong, cuối cùng vẫn là nhịn không được quyến luyến, quay đầu lại nhìn Đoan Thanh một cái, lúc này mới đi ra.