- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Đao
- Chương 7: Vây Khốn
Phong Đao
Chương 7: Vây Khốn
Editor: Ổ Xù Già
Tạ Ly nghĩ chắc năm nay mình bị sao Thái Tuế chiếu, nếu có thể còn sống thoát ra ngoài, cậu nhất định sẽ tự dội cho mình một bồn máu chó mực.
Khi nãy cậu mơ mơ hồ hồ bị cơ quan đẩy vào căn phòng đá, ngay cả đao cậu cũng mang ra đập cửa nãy giờ rồi, kết quả lại chẳng có chút tác dụng gì. Cậu sợ hãi, hoang mang tột độ.
Diệp Phù Sinh suy tính rất hoàn hảo, trong tối tai mắt y minh mẫn, nghe tiếng gió hú phía sau cánh cửa, đoán đó là một gian phòng trống, lại thấy có kẻ địch ở đây, bèn dứt khoát đưa Tạ Ly ra khỏi cuộc chiến, chờ giải quyết phiền toái xong sẽ đi tìm. Tiếc là trên đời này ngoài trẻ ngoan ra vẫn còn nhiều đứa nghịch ngợm, không chịu nghe lời.
Tạ Ly còn nhỏ, lại chưa từng trải sự đời, cho nên đúng là có chút bản lĩnh — tự đi tìm đường chết.
Thấy đập cửa không có tác dụng, Tạ Ly dứt khoát đi tìm đường khác. Cậu không biết nơi này bố trí thế nào, cũng không có đèn đuốc gì, đành chạy tới chạy lui trong tối như con ruồi không mục đích. Cũng nhờ cậu to gan, tìm được một phần tường hở gạch, đúng là mèo mù vớ phải chuột chết. Sau khi đánh rớt bảy viên gạch, Tạ Ly nhìn vị trí của bảy viên gạch nọ một chốc, sau đó dứt khoát tung ngay một chưởng.
Mấy viên gạch bị thế chưởng làm hõm vào, ‘ùynh’ một tiếng thật lớn. Tạ Ly nhanh chóng lăn sang một bên né tránh, vách tường sụp một nửa, một luồng gió lạnh thổi vào, buốt cả mặt.
Một tia sáng nhạt xuyên qua lỗ hổng chiếu vào trong, ánh mắt đã quen dần với bóng tối bị ánh sáng làm cay xè. Tạ Ly nhặt một tảng đá lên quăng qua, bên trong vang lên tiếng va chạm, rơi xuống lăn mấy vòng.
Bên trong có vật cản.
Người thông minh đều sẽ do dự, đáng tiếc Tạ Ly ngốc không chỉ một lần.
Năm nay cậu mười tuổi. Ba tuổi học võ, bốn tuổi cầm đao, cha không thương mẹ lại mất sớm, một đứa trẻ ngây thơ gây họa thì làm nũng, gặp chuyện thì mách phụ mẫu đã sớm chìm vào trong mơ rồi.
Đoạn Thủy sơn trang, Đoạn Thủy đao, Tạ Vô Y… từ nhỏ cậu đã để ý mấy chữ này, cũng ghi tạc trong lòng. Ba năm nay cậu ngày đêm luyện võ, bốn mùa không ngừng, mắt thấy thế gian giả dối, cũng thấy một thời phồn hoa đã qua, một gốc cây non còn chưa trưởng thành đã đâm ra chồi muốn đỉnh thiên lập địa. Cho dù cậu còn nhỏ nhưng lúc nào cũng muốn đưa đôi vai ra gánh vác, chưa bao giờ thấy khó mà lui.
Tạ Ly hít sâu một hơi, lấy thanh Đoạn Thủy đao trên lưng xuống cầm trên tay. Người cậu quá nhỏ, thanh đao này cũng không xê xích với cậu bao nhiêu, nhìn vào trông rất buồn cười.
Ngay sau đó, cậu lập tức nhảy vào. Còn chưa kịp đứng vững, đã nghe phía trên có tiếng gió vù vù, cậu cúi đầu theo bản năng, búi tóc cao cao xõa ra, vòng buộc tóc bằng thanh kim thạch bị cắt thành hai đoạn.
Cũng trong giây phút đó, Tạ Ly kịp lia mắt nhìn, phát hiện đây là một gian phòng đá bài trí như gian trước đó, chỉ là nơi này lớn hơn rất nhiều, trên tường có ba ngọn đèn sáng, chính giữa có một thạch đài hình tròn bị nước bao phủ, bốn góc đều có con rối đứng canh.
Con rối được mô phỏng theo kích thước nam tử bình thường, khắc diện mạo y như nhau, nhìn vào giống như bốn huynh đệ ruột. Trên tay bốn con cầm bốn loại vũ khí đao, thương, kiếm, kích riêng biệt, rất giống tứ đại thiên vương hàng yêu trừ ma.
Con rối cầm kiếm cách cậu gần nhất, nó công kích không thành công lại tiếp tục đâm thiết kiếm trong tay, linh hoạt độc ác, mũi kiếm đυ.ng vào thân Đoạn Thủy đao, chỉ cách cổ họng Tạ Ly trong gang tấc.
Thiết kiếm rung lên, Tạ Ly lùi về sau ba bước, chợt nghe thấy tiếng gió ở sau lưng, cậu lập tức vung đao, ngăn cản trường kích. Lực kích làm cậu quỵ xuống, lòng bàn tay thủng một lỗ.
Còn chưa kịp thở ra, Tạ Ly bỗng biến sắc, vội vàng rút đao lại lăn một vòng. Tám tiếng xoẹt xoẹt xoẹt vang lên, bụi đất mịt mù, nơi cậu quỵ ban nãy đã có thêm tám cái lỗ thủng.
Con rối thứ ba đã cầm thương xông tới, thương thứ chín đυ.ng vào vỏ đao Đoạn Thủy, hai lực xung kích, Tạ Ly cảm giác nội tạng đang xáo trộn, cậu cố nuốt xuống một ngụm máu tươi. Vào lúc này, lưỡi đao của con rối thứ tư cũng đã bổ xuống.
Keng một tiếng, một thanh đao sáng như thu thủy đã lóe ra khỏi vỏ. Tạ Ly chịu đựng từ lâu, cho đến lúc này mới rút đao ra, hai thanh đao chạm vào nhau lóe ra ánh lửa.
Đao ra khỏi võ, chiêu vẫn chưa hết. Đoạn Thủy đao thuận thế bổ xuống, thanh đao của con rối bị chém thành hai đoạn. Con rối ấy quăng vũ khí, mười ngón tay kêu răng rắc, tạo thành quyền đập về phía cậu.
Bốn con rối bao vây quanh cậu, hết chiêu này tới chiêu khác, khiến Tạ Ly hận không thể đầu thai thành con khỉ cho rồi. Cậu liếc qua, thấy thạch đài vẫn yên tĩnh như trước, từ đầu đến cuối con rối chưa từng để cuộc chiến lan qua bên đó.
Tạ Ly vờ tung một chiêu, ngay lúc Đoạn Thủy đao sắp chạm vào thiết kiếm, cậu thầm thu lực lại, bay ra ngoài. Cậu cứ nghĩ kế hoạch rất hoàn hảo, ngay khi sắp rơi xuống bệ đá, con rối cầm thương lại chẳng chịu buông tha, trường thương trong tay nó bay ra, lao về phía mặt cậu. Cậu đang ở giữa không trung không thể tránh né, muốn mượn lực cũng khó. Đôi mắt Tạ Ly co lại, trường thương xoẹt ngang qua vành tai.
“Thiếu tâm
nhãn mà còn có thể thiếu tới mức này, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy!”
Một giọng nam xa lạ vang lên bên tai, thanh trường thương bị một ngón tay trắng bệch phất sang một bên,
lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Một bóng đen như quỷ mị xuất hiện ngay bên cạnh Tạ Ly, một tay túm lấy cổ áo cậu, xách như xách con gà con phi thân đến trên thạch đài bị nước bao quanh.
Quả nhiên bốn con rối không hề đuổi theo, chỉ đứng bên cạnh hồ nước u ám không nhúc nhích. Sở Tích Vi lạnh lùng quăng một cái, cậu nhóc lập tức ngã xuống đất, hít ngay một đống bụi.
Sở Tích Vi quan sát nơi mình đang đứng. Thạch đài này cỡ chừng một trượng vuông, xung quanh được bao bọc bởi hồ nước xanh trong. Hắn nhíu mày, ném một thỏi bạc vào, vang lên tiếng bì bõm kỳ lạ.
“Đây là cấm địa của Đoạn Thủy sơn trang. Ngươi là thiếu trang chủ, có từng tới đây chưa?”
Tạ Ly ho khan mấy tiếng, nói: “Thiếu trang chủ còn chưa phải là trang chủ.”
“Chậc, vô dụng!” Sở Tích Vi đá cậu một cước: “Đứng lên, sắp bắt đầu rồi.”
Bắt đầu cái gì?
Tạ Ly không hỏi, cậu lau vết máu dính bên khóe miệng, cầm Đoạn Thủy đao đứng dậy, thủ thế nghênh đón.
Sự thật chứng minh, hiếm khi được Môn chủ Bách Quỷ môn nhắc nhở thế này dĩ nhiên là không phải thuận miệng hù người.
Mấy tiếng rầm rầm vang lên liên tục, quanh thạch đài đồng loạt dựng lên mười mảnh lưới sắt, trên đỉnh có một tảng đá thật to, tạo thành một l*иg sắt khổng lồ. Sở Tích Vi đè bả vai Tạ Ly, quan sát kỹ từng mảnh lưới sắt, đánh ra một chưởng. Sau một hồi lắc lư kịch liệt, chiếc l*иg sắt ấy vẫn trơ ra như cũ. Tạ Ly đứng sau nhìn thấy, kinh hoảng nói: “Tảng đá phía trên hạ xuống ba tấc!”
Sở Tích Vi nhíu mày, vận sáu thành công lực tung thêm một chưởng. Tấm lưới sắt trước mặt vẫn cứ trơ ra, riêng phần phía trên bệ đá lại hạ xuống gần nửa thước!
Nếu như không thể dùng một chiêu duy nhất phá vỡ l*иg sắt này, sẽ bị đè cho bất động, thậm chí bị nghiền thành thịt vụn.
“Đưa đao cho ta.”
Tạ Ly do dự một chốc rồi mới đưa Đoạn Thủy đao cho hắn. Sở Tích Vi vận khí, nắm lấy cán đao. Tạ Ly còn chưa kịp nhìn rõ, Đoạn Thủy đã ra khỏi vỏ.
Tạ Ly mở to mắt ra nhìn ánh đao, bên tai cậu cũng vang lên tiếng leng keng không dứt. Đao pháp của Sở Tích Vi cũng không hề hoa mỹ, vừa ra khỏi vỏ đã thành chiêu, Tạ Ly chỉ vừa chớp mắt một cái, hắn đã tra đao vào vỏ.
Bốn miếng lưới sắt trước mặt bị hắn chém thành mười hai đoạn, tám đoạn trên dưới lung lay sắp đổ, bốn đoạn ở giữa văng ra tung tóe.
Cũng vào lúc đó, tảng đá cực to trên đầu rơi xuống ầm ầm, bụi bay mịt mù, cấp tốc rơi xuống hai con người bằng xương bằng thịt ấy.
Sở Tích Vi nắm lấy Tạ Ly, bật người, bay nhanh ra khỏi l*иg sắt. Tảng đá to đi lướt qua tà áo hai người họ, nện mạnh xuống bệ đá, tạo nên chấn động cực lớn làm bọt nước văng ra khắp nơi.
Bọt nước vẩy tứ phía nhưng cậu nhóc mà Sở Tích Vi giữ trong tay lại không dính một giọt nước nào, nhanh chóng thoát khỏi đợt công kích. Trong lúc hai người sắp đáp xuống đất, đột nhiên có tiếng cơ quan khởi động, ba mặt vách tường đồng loạt mở ra, để lộ một mảng cơ quan với rất nhiều lỗ hổng. Từng cây thạch châm từ trong lỗ hổng lao ra, dày đặc, sắc nhọn vô cùng.
Hai người họ đang ở giữa không trung, lên xuống khó khăn, trước mặt là bốn người rối giơ vũ khí cản đường, trái phải phía sau đều là thạch châm, chỉ trong một chốc nữa thôi, hai người sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Cây thạch châm lao nhanh nhất đã sắp bắn vào gáy Tạ Ly.
Sở Tích Vi đẩy Tạ Ly về phía trước, ở trên không trung thân thể nghiêng một cái, Đoạn Thủy đao trong tay hắn thuận thế quét qua nửa vòng, giống như cơn gió lớn thổi bay lá rụng. Đợt thạch châm ở gần người hắn bị đao khí hút vào, theo thế đao quay người lại, đánh rớt đợt thạch châm kế tiếp.
Một mình hắn phiêu đãng giữa mưa châm nhưng ba tấc quanh người hắn lại trống không đến lạ thường.
Tiếc là dù khinh công có tốt cỡ nào cũng không thể giúp hắn đứng vững giữa không trung.
Sở Tích Vi còn chưa kịp đứng vững, người rối cầm kích đã lao tới gần hắn, một chém một đâm, chỉa thẳng vào mặt Sở Tích Vi. Thế đao còn chưa kịp thu về, Sở Tích Vi khẽ nâng tay trái lên, chưởng vung thành đao chém ngang, trúng ngay vào khớp tay con rối.
Cổ tay trông như thật ấy đứt lìa, trường kích rơi xuống loảng xoảng. Lúc này phần cổ tay bị đứt của người rối bỗng phun ra một làn khói xanh vàng. Sở Tích Vi chưa kịp phản ứng đã bị phun vào ngay mặt, dù hắn kịp nín thở, nhưng đôi mắt vẫn đau buốt.
Có lẽ người rối cũng biết tình hình của hắn, bốn con lập tức vây lại. Tạ Ly thầm mắng một tiếng tiêu rồi, cậu nhóc nhờ thân hình nhỏ nhắn của mình, chui kẽ hở vào, che trước người Sở Tích Vi. Cậu đạp mạnh một cái lên đầu gối con rối cầm kiếm, lực dội ngược lại làm cậu suýt nữa đứng không vững nhưng từ khớp gối trở xuống của con rối nọ cũng đã bị cậu đá văng ra ngoài.
Sở Tích Vi híp mắt, nghe thấy bèn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Ly giật mình, mắt đảo một vòng: “Trên người mấy con rối này đều có vết rách, nhìn vào cứ tưởng là hoàn chỉnh, giống như đã từng có người dùng vũ khí sắc bén chém đứt.”
“Cơ quan này vây nhốt là chính, gϊếŧ người là phụ. Cơ quan bố trí liên hoàn, chỉ người có thực lực mới có thể mở hết toàn bộ cơ quan, đây rõ ràng là khốn cục, thật không biết là bày ra cho thần thánh phương nào…” Sở Tích Vi cười khẽ một tiếng, thản nhiên ngồi xuống đất: “Nhóc con, hiện giờ ta không nhìn thấy, bốn tên tiểu tử này giao cho ngươi đó, đừng để bọn chúng tổn thương đến ta.”
Một người trưởng thành nói với một cậu nhóc như vậy đúng là mặt có chút dày, vậy mà cậu nhóc lại chẳng cảm thấy gì.
Tạ Ly chỉ sửng sốt một chốc rồi tiện tay lại thanh Đoạn Thủy đao trên tay hắn, nghênh chiến với bốn con rối.
Tiếng kim loại va chạm, leng keng leng keng, cậu nhóc canh giữ trước mặt Sở Tích Vi, nửa bước không rời. Bảy năm cố gắng luyện võ đến giờ mới thấy được tác dụng, dù nội lực không đủ nhưng nhờ thân pháp linh hoạt né tránh công kích, đồng thời lợi dụng điểm yếu của chúng tấn công, một địch bốn, dù không phải quá tài giỏi những cũng không đến nỗi tệ.
Cậu càng đánh, trong đầu lại càng tỉnh táo.
Nếu như cậu sinh ra trong một gia đình bình thường, mười tuổi là cái tuổi không sầu không lo, nhưng tiếc là cậu lại xuất thân từ giang hồ, cả đời đã định sẵn phải sống trong bóng đao ánh kiếm.
“Cơ nghiệp của Đoạn Thủy sơn trang không thể hủy trong tay ngươi, ngươi là con trai của Tạ Vô Y, cho nên vĩnh viễn không thể làm một đứa trẻ!”
Trên trán cậu đầy mồ hôi, mái tóc tán loạn, gương mặt bị kiếm cắt trúng một vệt dài.
Đao Đoạn Thủy để ngang đầu, chặn lại một chiêu kiếm Thái sơn áp đỉnh của con rối.
Thiết kiếm nặng nề đè xuống, Tạ Ly quỵ xuống gần như không gượng dậy nổi. Cậu có thể rút đao, có thể tránh né. Nhưng phía sau cậu là Sở Tích Vi đã bị thương hai mắt và trên tay cậu cầm là Đoạn Thủy đao.
Đầu gối nện xuống sàn nhà đã đổ máu, cậu cắn răng, gân xanh như lồi ra. Cậu cố hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy.
Ở sau lưng cậu, Sở Tích Vi nhíu mày, ngón tay từ từ mở rộng, một chưởng sắp tung ra.
“…Phi lưu…”
Giọng nói khàn khàn non nớt phát ra khỏi cổ họng, Đoạn Thủy đao vang một tiếng, chém bay thiết kiếm, lưỡi đao chém vào vết rách trên người con rối, ghim mạnh vào hông nó.
Chiêu ấy gọi là Phi lưu xuyên thạch. Sở Tích Vi không chần chờ nữa, nghe tiếng xác định vị trí, một chưởng lướt qua ngang đầu Tạ Ly nện lên người con rối. Con rối vốn đang bị lưỡi đao chém vào lập tức văng ra ngoài.
Một chưởng kinh thiên động địa ấy làm Tạ Ly giật mình nhưng lại không thể dọa ba con rối nọ. Bọn chúng dàn thành hình tam giác tấn công, ra đòn vừa nặng vừa tàn nhẫn, chỉ trong thoáng chốc đã tới trước người.
Tạ Ly cảm thấy hoa mắt, Sở Tích Vi nghe thấy tiếng tay áo tung bay.
Diệp Phù Sinh phá cửa tiến vào. Thân hình y như con chim én, nhẹ nhàng xuất hiện giữa cuộc chiến. Gần như không cần nói trước, y và Sở Tích Vi cùng xuất chưởng, trái một phải hai, tóc tai Tạ Ly bù xù bay loạn xạ, cậu nhóc giật mình chui vào giữa hai người, lúc này mái tóc bị thế chưởng làm bay toán loạn mới dừng lại.
Mà lúc này, dưới đất cũng xuất hiện một đống gỗ nát vụn.
Thế chưởng mạnh mẽ quyết liệt, chưởng xuất ra không thể thu hồi, cũng không lưu đường sống.
Thấy người đến là Diệp Phù Sinh, Tạ Ly thở phào một hơi, quay đầu qua thì phát hiện trước cửa động còn có một người.
Do ngược sáng cậu nhìn không rõ diện mạo người đó, chỉ biết thân gầy như da bọc xương, trong mơ hồ có thể nhìn ra đó là một người phụ nữ. Tạ Ly mở to mắt ra muốn nhìn cho rõ, nào ngờ có một cánh tay chạm vào gáy cậu, ấn mạnh một cái.
Còn chưa kịp kêu lên một tiếng, Tạ Ly đã ngã xuống.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Đao
- Chương 7: Vây Khốn