- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Đao
- Chương 65: Phiên ngoại 2 (thượng) – Năm xưa chỉ chuyện tầm thường
Phong Đao
Chương 65: Phiên ngoại 2 (thượng) – Năm xưa chỉ chuyện tầm thường
Chu Thận từ nhỏ chính là thần đồng. Cái gì mà ba tuổi biết ngàn chữ năm tuổi giảng thơ Đường tuy rằng có chút khoa trương, nhưng bản lĩnh xem qua là nhớ, học một hiểu ba cũng là thiên bẩm.
Lão tiên sinh dạy học sẽ nói về hắn “Trẻ nhỏ dễ dạy”. Nhưng mà mỗi khi nghe xong, mẹ hắn liền muốn cầm cái chày cán bột đập tứ tung mà thu thập hắn.
Nguyên nhân không ngoài hắn. Chỉ vì hắn tuy có thiên phú, lại không chịu chăm chỉ học hành. Lão tiên sinh mỗi lần nói xong “Trẻ nhỏ dễ dạy”, đều phải bỏ thêm một câu “Ngọc không mài không sáng, cứ để mặc tự trôi, sợ rằng sẽ vô dụng”.
Cha của hắn – Chu Diệp – là một người lính dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, bao năm ở biên thùy đánh giặc, thật vất vả mới được làm Đại tướng quân. Theo lý mà nói, cho dù hắn có là kẻ vô dụng cũng không ảnh hưởng gì, không thiếu ăn thiếu mặc, sống một đời ăn chơi cũng được. Đáng tiếc mặc dù hắn không có nghiêm phụ lại có nghiêm mẫu. Mẹ hắn xuất thân dòng dõi thư hương, ghét nhất kẻ chơi bời lêu lổng. Bởi vậy mỗi lần thấy hắn lười biếng đều phải giáo huấn ngôn hành mẫu mực một phen. Lúc nào vận khí không tốt, đúng dịp cha hắn về thăm nhà, liền bị phu thê hai người hợp tấu.
Chu Thận không chỉ một lần muốn thu gom nữ trang trốn nhà đi bụi. Nhưng mà không đợi hắn chân chính thực thi, chiến hỏa ở Kinh Hàn quan đã bùng nổ.
Cha của hắn vừa đi liền vĩnh viễn không trở về. Mẹ hắn sau khi biết được tin tức thì mất hồn mất vía, từ đó về sau triền miên trên giường bệnh, không đầy hai tháng đã đi đoàn tụ với cha hắn.
Mọi người nói cha hắn vì nước quên thân, tự sát dùng thủ cấp làm tín vật
dâng cho phản vương, đại nghĩa không thua Phàn Vu Kỳ giúp Kinh Kha ám sát Tần vương.
Nhưng hắn không tin. Người trong nhà biết việc trong nhà. Cha hắn là một nam nhân hết sức bình thường, tuy rằng cũng đánh giặc, nhưng bên tai mềm nhũn, chưa bao giờ chịu để mẹ hắn rơi một giọt lệ, làm thế nào lại nhẫn tâm lấy phương thức như thế mà chết?
Nhưng mọi người đều nói như vậy, hắn không tin cũng phải tin.
Một năm đó Chu Thận mới mười hai tuổi, còn chưa hiểu đạo lí đối nhân xử thế, liền chợt biến thành hài tử không cha không mẹ. Đưa mắt nhìn bốn phía, thân nhân chỉ còn lại mỗi mình huynh trưởng Chu Khê.
Chu Khê đối xử với hắn thật tốt, nhưng mà dù sao thân cũng ở trong quân ngũ có trọng trách, quanh năm suốt tháng cũng về nhà không được mấy lần. Vì thế Chu Khê liền xin phép thượng cấp, đem hắn cũng đưa đến quân doanh, ở bên cạnh mình làm tiểu binh thu thập tạp vụ, một bên làm việc, một bên «
được
» huynh trưởng ân cần dạy bảo mà giáo dục đọc sách.
Chu Khê nói: “Trên chiến trường sinh tử vô thường, ta tuy rằng đi lên con đường này không hề hối hận, nhưng không hy vọng ngươi cũng như vậy. Ngươi cố gắng đọc sách, tương lai khảo thủ công danh làm văn quan, không cần trở nên nổi bật, chỉ cần bình an là được.”
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Năm hắn mười ba tuổi, gặp quân địch công thành, ngay cả tường thành cũng bị phá vỡ một góc. Trời mùa đông lạnh giá, tình thế nguy cấp, Chu Khê gấp đến độ lửa cháy lông mày, hắn nhất thời lắm miệng hiến kế sách “Hắt nước lên tường ngưng thành băng”, giải được nguy cơ, cũng lọt vào mắt chủ soái.
Chủ soái Tần Hạc Bạch lúc ấy hai mươi chín tuổi, cũng ngang ngửa với Chu Khê, nghe nói nhân phẩm cực tốt, nhưng Chu Thận cũng không thích hắn lắm.
Tuy rằng đều nói “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”, chỉ là có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện làm xương khô?
Chu Diệp chết, bọn họ cửa nát nhà tan, hết thảy lại mang đến uy danh cho Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch. Chu Thận dù sao cũng còn nhỏ, chưa biết thu liễm cảm xúc, Tần Hạc Bạch ngược lại cũng không tức giận, lúc rảnh liền đem hắn gọi lại cùng ăn uống trò chuyện, so với ca ca ruột Chu Khê còn muốn thân thiết hơn.
Tần Hạc Bạch mặc dù là xuất thân giang hồ, nhưng cũng không phải là thảo khấu, học thức tuy rằng chỉ bình thường, nhưng so với Chu Thận ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thì còn tốt hơn không ít. Người thiếu niên đều có lòng tranh cường háo thắng, một hồi thường xuyên qua lại như thế, Chu Thận liền dốc sức đọc sách, cuối cùng cũng có chút bộ dáng của học giả. Kết quả hắn đắc ý không được trong chốc lát, lại nhìn thấy Tần Hạc Bạch đối Chu Khê cười nói: “Lệnh đệ đã ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, tại hạ không phụ gởi gắm.”
Chu Thận tức quá phát cười.
Trải qua trận chiến này, quan hệ hai người bọn họ ngược lại dịu đi. Tần Hạc Bạch có lòng thân cận, Chu Thận trẻ tuổi dù sao cũng không phải là ý chí sắt đá, hai người rất nhanh liền thân nhau.
Mặc dù Chu Thận có tên trong quân doanh, nhưng không thực sự muốn nhập ngũ, dùng cũng là tên giả. Nhưng mà mỗi khi bọn Tần Hạc Bạch gặp phải việc khó khăn, Chu Thận lại nhịn không được muốn xen miệng. Hắn trời sinh trong lòng mưu mô nhiều như mưa rơi bờ cát, nhìn vấn đề không câu nệ lề thói cũ, đề ra nhiều phương pháp giải quyết rắc rối. Tuy rằng mọi công lao đều được tính ở trên đầu Chu Khê, hắn cũng thực sự cao hứng.
Chu Khê thành quân sư, ánh mắt nhìn hắn lại càng ngày càng sầu lo. Hắn không hiểu là vì cái gì, liền đến hỏi Tần Hạc Bạch.
Tần Hạc Bạch nói: “Hắn là nửa vui nửa buồn. Vui chính là ngươi thiên tư quá người, lo chính là ngươi bước lên lối rẽ.”
Quả nhiên, cũng không lâu sau, Chu Khê liền đem hắn ném ra khỏi quân doanh. Chu Thận tức giận lại không có lời nào để nói, giận dỗi bỏ đi, tự nghĩ nơi này không lưu ta thì có chỗ khác lưu.
Kết quả đi chưa đi quá hai mươi dặm, Tần Hạc Bạch đã đuổi theo.
Khi đó loạn Đông Hải tạm thời vững vàng, chủ soái như hắn ở trong quân thực sự là trang sức nhiều thực dụng, liền đem sự vụ liên can quẳng hết cho Chu Khê, lưu lại phương pháp liên lạc khẩn cấp, liền chạy đi tìm Chu Thận.
Tần Hạc Bạch là một người tốt tính đến cơ hồ không biết giận. Chu Thận cùng hắn đồng hành trên đường, vừa không nhàm chán cũng không khó chịu. Dựa theo quan hệ với Chu Khê, hai người cũng kết bái làm huynh đệ, thân thiết đến mức thiếu điều đóng chung một cái khố.
Đoạn thời gian đó bình yên đến không thể tưởng tượng được. Tần Hạc Bạch dẫn đi hắn nhìn biển rộng trời cao, thăm thú nơi thành trấn ngựa xe như nước, sau đó một đường xuôi nam, tại một vùng non xanh nước biếc gặp được Tam Muội thư viện.
Vào thời điểm đó, chính là lúc Nguyễn Thanh Hành xin nghỉ, ở trong thư viện dạy dỗ học sinh. Tần Hạc Bạch dựa vào thể diện của mình dẫn hắn đi cửa sau xin gặp vị Nam Nho vang danh khắp thiên hạ kia.
So sánh với Tần Hạc Bạch lúc trước, kỳ thực Chu Thận càng chán ghét Nguyễn Thanh Hành hơn, giống như mỗi hài tử không thích đọc sách đều chán ghét tiểu hài tử nhà bên chăm chỉ chong đèn ngồi học. Nơi này lại chính là Nam Nho thư đạo nổi danh khắp thiên hạ. Hắn từ nhỏ đến lớn gặp qua rất nhiều tiên sinh dạy học, không người nào không tỏ vẻ kính trọng người này, bởi thế hắn liền ghét lây. (*)
[(*) nguyên văn «
yêm ốc cập ô
» nói lệch từ «
ái ốc cập ô – yêu ai yêu cả con quạ đậu trên nóc nhà người nấy
». VN mình có câu tương đương «
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng]
Nhưng hắn không thể cô phụ hảo ý của Tần Hạc Bạch.
Chu Thận chính là người có chút tùy hứng, nhưng hắn không phải là không biết tốt xấu, cũng hiểu được Tần Hạc Bạch cùng nhà mình không có can hệ gì, lại giúp mình đến bực này, cho dù đem xương cốt mình đều quẳng cho chó ăn, cũng không thể đem tấm chân tình này đạp dưới chân.
Sau bảy câu vấn đáp, Nguyễn Thanh Hành tuy rằng chưa nói muốn thu hắn làm đệ tử, lại đề bút viết cho hắn tràn đầy hai tờ giấy, để hắn trở về đem nội dung này học thuộc lòng một lượt.
Thời điểm rời khỏi Tam Muội thư viện hắn rầu rĩ như cha chết mẹ chết. Ngược lại, Tần Hạc Bạch vui sướиɠ ngây ngất, nói Nguyễn Thanh Hành đồng ý viết cho hắn như vậy, chính là đã quyết định thu hắn làm đồ đệ.
Hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện tốt. Bất quá nhìn gương mặt Tần Hạc Bạch cười đến phát ngốc, cũng cười theo.
Đáng tiếc không bao lâu sau, chiến sự Đông Hải lại bắt đầu, Tần Hạc Bạch mang theo hắn vội vàng chạy về. Một lần chiến sự quá gấp, ngay cả hắn cũng ra chiến trường, nếu không có Tần Hạc Bạch cứu giúp, chỉ sợ hắn cũng đã bị chém thành thịt nát.
Từ đó về sau, nhiệm vụ của hắn ngoại trừ đọc sách, lại phải thêm luyện võ.
Tỏa Long thương của Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch xuất thần nhập hóa, hắn đối với Chu Thận không hề dấu giếm, ngay cả Trảm Long tam đoạn sát cũng tận lực dạy dỗ. Đáng tiếc Chu Thận trời sinh đối với binh khí không hứng thú, tuy rằng có thể nhớ kỹ ba mươi sáu đường thương pháp, sử dụng trên tay lại còn không bằng lấy que cời sắt mà bới lửa.
Rơi vào đường cùng, Tần Hạc Bạch đành phải bỏ qua binh khí, dạy hắn tu tập nội công, lại nhờ bạn hữu trên giang hồ tìm kiếm vơ vét công phu quyền cước. Kết quả bên kia còn chưa có hồi âm, Nguyễn Thanh Hành đã phái người đưa tới bí tịch “Bôn Lôi chưởng” cùng “Loạn Vũ kỳ”.
Tần Hạc Bạch cái này không am hiểu, đành phải đem bí tịch ném cho chính hắn tự nghiên cứu, chỗ nào không rõ liền viết thư đi hỏi Nguyễn Thanh Hành.
Lăn lộn như vậy một năm, lại thường ra chiến trường tập luyện, Tần Hạc Bạch rốt cục cảm thấy hắn có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Dựa theo ý tứ của Chu Khê đem hắn tống ra khỏi quân doanh, một đường lên phía Bắc, đến Thanh Tuyết thôn ở tạm.
Cũng không biết Tần Hạc Bạch làm sao tìm được một cái địa phương thế ngoại đào nguyên đến như vậy, an bình đến không thể tưởng tượng nổi. Chu Thận cầm cái chìa khóa tìm được căn nhà nhỏ kia, sau khi đẩy cửa phòng ngủ, thấy được cơ man nào là sách xếp trên kệ gỗ.
Chính là bộ sách lúc trước Nguyễn Thanh Hành viết ra, bởi vì một năm chiến sự mà hắn không có cơ hội đọc, không ngờ Tần Hạc Bạch không biết thu thập từ lúc nào hoàn tất, cố ý phái người đặt ở nơi này.
Phía trên còn có một tờ giấy ghi: “Mừng sinh nhật mười bốn của A Thận, Tần Vân Phi.”
Ngày đầu tiên dọn vào ngôi nhà, Chu Thận ôm giá sách khóc thành một con mèo mướp.
Xuân đi thu đến, hắn một mình ở nơi này suốt năm năm, trở thành thanh niên mười chín tuổi, trầm ổn rất nhiều.
Một năm này chiến sự Bắc Man lại nổ ra, Tần Hạc Bạch cùng Chu Khê từ Đông Hải quay trở về, lại dấn thân vào việc chống Bắc Man. Chu Thận nghe được tình huống tiền tuyến an ổn, cũng không đi quấy rầy bọn họ. Kết quả mới nghe chiến sự coi như kết thúc, Tần Hạc Bạch đã mang theo Chu Khê đến.
Huynh đệ gặp mặt, vô cùng mừng rỡ. Chu Thận ôm Chu Khê không biết nói cái gì cho phải, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tần Hạc Bạch đứng dưới tàng cây, ý cười ấm áp như nắng xuân.
Thật vất vả đem Chu Khê đi nghỉ ngơi, hắn đến trước mặt Tần Hạc Bạch, nghẹn nửa ngày mới xuất ra một câu: “Chúng ta đánh ván cờ đi?”
Tần Hạc Bạch cười nói: “Ta có thể ở lại đây ba ngày, toàn bộ giao cho ngươi an bài.”
Ngày đầu tiên bọn họ hạ chín bàn cờ, bốn thắng bốn thua một hòa.
Ngày hôm sau bọn họ đánh một trận. Tỏa Long thương của Tần Hạc Bạch vẫn chiếm thượng phong, Bôn Lôi chưởng của hắn cũng có tiến bộ.
Ngày thứ ba hắn tự mình xuống bếp, làm một bàn lớn đồ nhắm. Chu Khê uống một ly liền gục. Tần Hạc Bạch mặt không đổi sắc mà càn quét hết bàn, ôm bụng thở dài một tiếng: “A Thận, ngươi về sau vẫn là đừng nấu cơm nữa, dễ xảy ra tai nạn chết người.”
Chu Thận hỏi hắn vì cái gì, Tần Hạc Bạch nghĩ nghĩ, nói: “Ăn quá ngon! Ăn một lần không dừng được, không ăn liền đói chết.”
Đêm đó, Tần Hạc Bạch cùng Chu Khê ra đi. Mà thời điểm đó chính là kỳ thi Hương sắp đến, Chu Thận cũng thu thập đồ vật lên kinh phó khảo.
Ngày đầu mới vừa thi xong, hắn liền nhận được thư của Nguyễn Thanh Hành, thỉnh hắn đến phủ một lúc.
Lúc Chu Thận đến, Nguyễn Thanh Hành đi thẳng vào vấn đề, nói cho hắn hai sự việc.
Chuyện thứ nhất, Tần Hạc Bạch có tâm bất phục, hắn mặc dù không hề nghĩ đến phản quốc, lại đối với đế vương bất kính, gây ra mối lo ngại lộng quyền.
Chu Thận nghĩ thầm, Tần Hạc Bạch thích làm như thế nào thì làm cái đó, miễn sao không hại nước hại dân, đâu có gì liên quan tới ta?
Chuyện thứ hai, Chu Diệp không phải là tự sát, mà là chết vào tay Tần Hạc Bạch.
Chén trà trong tay Chu Thận
rơi xuống đất vỡ tan.
Nguyễn Thanh Hành nói: “Ngươi nếu không tin, có thể đi hỏi huynh trưởng của ngươi.”
Chu Thận gởi thư đi, thấp thỏm bất an mà đợi mấy ngày, không nhận được hồi âm, mà là Chu Khê tự mình trở lại.
Chu Khê đầy vẻ phong trần mệt mỏi, gặp mặt câu nói đầu tiên liền hỏi: “Ai nói cho ngươi biết?”
Nhìn thấy Chu Khê như vậy, trong lòng Chu Thận trầm xuống. Hắn hiểu rất rõ huynh trưởng. Nếu đó là lời nói dối, Chu Khê căn bản không cần khẩn trương như vậy.
Vì thế hắn hỏi: “Đừng hỏi ta làm sao biết được. Ngươi nói cho ta biết, vì cái gì?”
Sự thật y như năm đó hắn suy đoán. Cha hắn chỉ là một nam nhân bình thường, không có tình cảm cao thượng gì, làm thế nào dám bỏ rơi gia đình mà hy sinh cho đại cuộc. Chính bởi vì thế, để thực hành kế hoạch, Tần Hạc Bạch đã tự tay cắt lấy thủ cấp của cha hắn.
Năm đó, thời điểm phát sinh hết thảy những chuyện này, là Chu Khê tận mắt nhìn thấy.
Chỉ là tính cách của hắn không giống Chu Diệp, từ nhỏ đã đọc đủ thứ sách thánh hiền, Chu Khê càng minh bạch cái gì là cá nhân cái gì là đất nước. Tuy rằng trên phương diện tình cảm không thể tiếp thu, lý trí lại ép buộc hắn phải chấp nhận.
Nhiều năm như vậy, Chu Khê đi theo bên cạnh Tần Hạc Bạch nam chinh bắc chiến, Tần Hạc Bạch cũng có ý thông qua việc chiếu cố hắn để bù đắp lại chuyện này, vì thế khúc mắc trong lòng Chu Khê dần dần được giải trừ, không nói ra chân tướng cho Chu Thận biết.
Sau khi nghe Chu Khê nói xong, Chu Thận chỉ cảm thấy trong đầu vang ong ong, một búng máu thiếu chút nữa đã phun ra, bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống, hỏi: “Ngươi có biết mẫu thân là chết như thế nào không?”
Chu Khê một bụng muốn nói lập tức nghẹn lại. Chu Thận nói: “Cũng phải, thời điểm đó ngươi không ở nhà… Ta cho ngươi biết, nàng là tâm bệnh mà chết. Sau khi biết tin tức của cha nàng liền ngã bệnh, rốt cuộc không gượng lại được.”
Dừng một chút, hắn nhìn Chu Khê sắc mặt trắng bệch: “Ngươi rời nhà nhiều năm như vậy, còn có nhớ nàng xinh đẹp đến mức nào không? Nhưng một mỹ nhân như vậy, chỉ trong hai tháng biến thành xương bọc da, thời điểm nàng tắt thở ta ôm đều cảm thấy lỏng lẻo.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi. Chu Khê ở phía sau rốt cục mở miệng: “Ngươi có tư cách trách ta, cũng có tư cách hận tướng quân. Nhưng mà những năm gần đây hắn đối tốt với ngươi, không phải là giả dối.”
Chu Thận nói: “Ta hiện tại lại hy vọng, hết thảy đều là giả dối.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Đao
- Chương 65: Phiên ngoại 2 (thượng) – Năm xưa chỉ chuyện tầm thường