“Tiên đế quyết tâm muốn phế Tần Hạc Bạch. Chỉ là Bắc Hiệp danh thanh cực thịnh, lại quyền cao chức trọng, ngay cả Tiên đế cũng không thể tùy tiện động đến hắn.” Diệp Phù Sinh thu hồi tay, trong ngữ khí đạm mạc lộ ra vẻ trào phúng chua chát “Nguyễn Thanh Hành mượn việc yếu thế ám chỉ mình không hai lòng, tạm thời được Tiên đế tín nhiệm. Muốn để phần tín nhiệm này được lâu dài, theo đó toàn bộ thế lực văn quan cũng giành được lợi ích lâu bền, thì việc lật đổ Tần Hạc Bạch là thế bắt buộc phải làm. Mà Nguyễn Phi Dự… chính là một cây đao hắn vì Tần Hạc Bạch chuẩn bị.”
“Bởi vì Nguyễn Phi Dự ngoại trừ sư phụ hắn thì không thể nhờ cậy vào ai, cho nên dù biết rõ núi có hổ, cũng phải đi lên núi, đúng không?” Sở Tích Vi cười lạnh một tiếng “Xuất thân hàn vi không chỗ dựa, hắn kẹp giữa quân thần văn võ vẫn còn có thể làm được đến thành quả ngày nay, cũng không hổ danh ‘Nam Nho’. Cho nên… ngươi nói kẻ khi quân thứ hai, chính là Nguyễn Phi Dự?”
Cố Tranh có võ công cao, nhưng mà chỉ dựa vào một mình hắn, muốn âm thầm từ trong tử lao cứu ra một người mà không phát sinh biến cố, thật sự rất khó. Trừ phi… còn có một người nắm thực quyền trong việc này âm thầm tương trợ.
Thời điểm đó, người phụ trách vụ án Tần công, không phải đúng là Nguyễn Phi Dự mới hơn hai mươi tuổi sao?
Diệp Phù Sinh vui mừng gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Sở Tích Vi xoay đầu lại: “Hắn lúc ấy là cây đao của Nguyễn Thanh Hành cùng Tiên đế, coi như là phong quang vô lượng, vì sao lại muốn mạo hiểm khi quân phạm thượng, cùng Cố Tranh đồng thời cứu người?”
Diệp Phù Sinh nhún vai, lắc đầu nói: “Cái này ta cũng không biết, chỉ biết là việc hắn nhúng tay bị Nguyễn Thanh Hành nắm chắc dấu vết. Nguyễn Thanh Hành vì bảo vệ đệ tử cũng để không liên lụy đến mình, đi trước một bước bán đứng Cố Tranh. Mà sư tổ thiếu khuyết tâm nhãn kia của ta cũng cương quyết không liên lụy đến những người khác, tự mình ngạnh cổ gánh vác đến tắt thở mới thôi.”
Y nói bình bình đạm đạm, thậm chí còn ẩn ẩn giễu cợt, chỉ là đôi mắt hoa đào trong vắt, mưa bụi lắng đọng lại, đông lạnh thành băng.
Sở Tích Vi bất giác nhớ tới Cố Thời Phương.
Thời điểm đó hắn mới tám tuổi, đối với nữ nhân kia ký ức kỳ thật đã mờ nhạt. Đến hiện giờ ngay cả dung mạo cũng nghĩ không ra, chỉ nhớ mang máng nữ nhân đó ngôn hành cử chỉ dứt khoát, cùng ánh mắt lạnh lùng khi ngẫu nhiên liếc đến.
Lúc ấy hắn còn quá nhỏ, không rõ là trong ánh mắt kia đến tột cùng ẩn giấu điều gì. Nhưng mà tiểu hài tử cũng thường cực kỳ mẫn cảm, thoáng nhìn ánh mắt của nàng liền nổi da gà toàn thân, cũng không dám ở trước mặt Cố Thời Phương làm càn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thẳng đến lúc này, hồi tưởng lại ánh mắt đó, hắn mới giật mình cảm thấy – cái nhìn kia của Cố Thời Phương, là mang theo hận ý thâm trầm cùng sát khí.
Chỉ là chung quy nàng không hề động thủ, thậm chí ngay cả đánh chửi cho hả giận cũng chưa từng, tận tâm tận lực mà đem mình cùng Sở Tuần hộ tống đến Du Châu thành. Hắn nhớ nữ nhân đó lúc phóng ngựa rời đi, tướng thủ thành là Lục đại nhân muốn lấy tiền tài báo đáp, lại bị nữ tử vung tay áo hất tung hai trăm lượng hoàng kim.
Hắn còn nhớ rõ nữ nhân nhẹ nhàng bâng quơ quay đầu liếc mắt một cái, từ dưới ánh hoàng kim rơi lấp loáng đầy trời nhìn về phía hắn cùng Sở Tuần, cuối cùng dừng lại ở hàng cây ven đường, ánh mắt thủy chung không thay đổi.
“Ta đây đi một chuyến, không vì phú quý, cũng không phải vì bọn họ.”
Nói xong, giơ roi giục ngựa, nhất kỵ tuyệt trần.
Khi còn nhỏ hắn ngây thơ không lý giải được, lớn lên lại cảm thấy phức tạp khó hiểu. Cho tới hôm nay biết được chân tướng, hắn rốt cục đã hiểu thái độ Cố Thời Phương khi đó, lại càng không lượng được nữ nhân này đến tột cùng có khí khái lẫm liệt tới bực nào.
Hắn nghĩ như vậy, nhịn không được xuất thần. Diệp Phù Sinh thấy bước chân hắn chậm lại, liền nghiêng đầu hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”
“Sư phụ ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Sở Tích Vi đã cảm giác không ổn, đột nhiên hoàn hồn. Chỉ thấy ý cười trên mặt Diệp Phù Sinh đã đọng lại nơi khóe miệng.
Một lúc lâu, Diệp Phù Sinh lại nở nụ cười, nói: “Khiến ngươi nhớ thương, lão nhân gia nàng nhất định thực vui mừng.”
Sở Tích Vi chỉ cảm thấy y cười so với khóc còn khó coi hơn, nhất thời liền hối hận.
Hắn không biết nên nói cái gì, đắn đo ngập ngừng một hồi, thật vất vả mới tìm được đề tài thay đổi, nói: “Việc này đã qua nhiều năm, ngươi làm thế nào lại biết được rõ ràng như vậy?”
Diệp Phù Sinh sờ sờ cằm: “Mấy năm nay ta đã từng lật xem qua án tông năm đó. Thời điểm phụng mệnh thanh tra người oan án sai càng hận không thể đem tổ tông mười tám đời của đối phương đều đào ra. Những đại án như án của Tần công đương nhiên là phải trọng điểm chú ý.”
Sở Tích Vi ánh mắt nhíu lại: “Sở Tử Ngọc muốn vì những kẻ oan ức lật lại bản án?”
“Tân pháp chính là khiến cho luật pháp công minh rõ ràng, dĩ nhiên bình thường trước khi đi đến hình phạt tử hình, ắt không thể thiếu phân đoạn phúc thẩm bản án cũ. Tử Ngọc có quyết định này, mà người đề xuất chính là Nguyễn Phi Dự.”
Diệp Phù Sinh mỉm cười “Bất quá, việc lật lại bản án phúc thẩm bắt đầu từ bảy năm trước, vì thế vô luận minh thị hay ám vệ đều vội đến heo chó không bằng, án tông chất đầy một phòng lại càng không biết được là sẽ liên lụy đến bao nhiêu người. Cho nên… không đợi chúng ta tìm ra chút manh mối, kẻ thi hành tân pháp là Nguyễn công đã phải rơi đài đầu tiên.”
Y nói đến mờ mịt, Sở Tích Vi cũng rất nhanh hiểu ý: “Việc Địa long xoay người là một chuyện có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nhưng mà Nguyễn Phi Dự bị bức từ quan, chắc chắn là do cựu đảng phản đối tân pháp mượn cơ hội tạo áp lực cho Sở Tử Ngọc.”
Diệp Phù Sinh cười tủm tỉm mà nói rằng: “Nhưng mà hắn lại sắp khởi phục, lại nắm đại quyền.”
“Một đối thủ cường thế sắp trở lại chiến trường, hoặc là nghĩ biện pháp đem hắn biến thành người của mình, hoặc là ngay trước khi khai chiến, phải nghĩ cách trừ khử hắn.” Sở Tích Vi ngẩng đầu nhìn sơn đạo lầy lội phía trước “Kẻ ủy thác Táng Hồn cung làm chuyện này, hẳn là có chủ ý như vậy.”
Táng Hồn cung ra mặt thuyết phục không thành công, liền tiết lộ tin tức đưa đến dư đảng án cũ, mượn bọn họ tạo áp lực cho Nguyễn Phi Dự. Nếu thành thì là đại hoan hỉ, nếu không thành liền nhất định sẽ ra tay lần thứ hai, mượn cơ hội này đem Nguyễn Phi Dự vĩnh viễn diệt trừ. Mối họa lớn trong lòng từ nay về sau biến mất, nồi cháo khê cũng âm thầm lợi dụng dư đảng án cũ đến gánh thay.
Diệp Phù Sinh giả mù sa mưa mà tán dương: “Ân uy đồng loạt thi triển, lại thêm kế mượn đao gϊếŧ người. Kẻ đưa ra mưu tính lần này rất có tâm cơ, chỉ là ánh mắt nhìn người kém một chút.”
“Tại sao lại nói như thế?”
“Ta lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn công, đã cảm thấy người này chính là lão vương bát ngàn năm, rùa vạn tuổi.” Diệp Phù Sinh cười cười “Sống đến lâu lắm liền chán sống, thấy được quá nhiều cũng nhìn quen, ngươi cảm thấy còn có cái gì có thể làm cho hắn thay đổi chủ ý của mình cơ chứ?”
“Ngươi cảm thấy kẻ phía sau màn ắt phải uổng phí tâm cơ?”
“Ta cũng không phải thầy bói đầu đường cuối ngõ, làm sao nói được chuẩn xác?” Diệp Phù Sinh theo ánh mắt của hắn nhìn qua “A, đến rồi!”
Bọn họ đang đứng ở chỗ cách bình nguyên không tính là quá xa, chung quanh cỏ cây thưa thớt, dưới chân con đường gập ghềnh. Lúc này phóng mắt nhìn vừa thấy, phía trước là một chỗ triền núi nhô ra. Bởi vì mấy ngày liền mưa xuống, đất màu bị trôi đi khá nhiều, mà lớp đất bùn trên đá cũng đã lỏng lẻo, mấy tảng đá lớn đều phơi mình trong mưa gió, nhìn lại có cảm giác nguy hiểm lung lay sắp đổ.
Đến nơi, thanh âm Sở Tích Vi liền đè thấp: “Ngươi xác định là nơi này?”
“Gần đây cũng không có nơi nào thích hợp hơn.” Ánh mắt Diệp Phù Sinh phóng ra xa “Lấy mình suy ra người, ta mà là bọn Hà lão bản, một ngày muốn đem huyết hải thâm cừu ra báo, nếu gặp một cái địa phương rất có ý nghĩa như thế này, nhất định sẽ nhịn không được mà chọn phương pháp gậy ông đập lưng ông.”
Sở Tích Vi từ nhỏ chính là kẻ tính tình ngoan cố, loại sự tình lâm trận bỏ chạy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn. Diệp Phù Sinh càng là người tính tình bướng bỉnh, trời là lão Nhị y là lão Đại, cho dù thực sự đến thời điểm sống chết trước mắt, nhất định vẫn vung đao tiến lên, dù tan xương nát thịt cũng không lùi.
Bọn họ bỏ lại ba người kia chạy đến chỗ này, dĩ nhiên không phải là vung chân chạy trốn. Nếu thực sự đánh nhau, cho dù hai người bọn họ đều thương thế chưa lành, liên thủ bắt lấy Hà lão bản cũng không phải là vấn đề gì khó.
So với Hà lão bản thân ở ngoài sáng, bọn họ càng quan ngại chính là hỏa lôi.
Sở Tích Vi một đường đi theo bọn họ đến An Tức sơn, đối phương năm người đã xuất ra bốn, chỉ có hán tử cao lớn vẫn chưa thấy bóng dáng. Có câu “Minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng”, tại thời điểm mấu chốt này, bọn họ nhất định phải cẩn thận thêm vài phần.
Tuy rằng không biết Tú Nhi chỉ là một thiếu nữ yếu ớt, làm thế nào tránh khỏi Nhϊếp Hồn đại pháp, tương kế tựu kế đem bọn họ dẫn vào trong khu đất trống trong thung lũng, nhưng nhất định không phải là hành động vô ý. Sau đó lại thấy Hà lão bản chủ động ra mặt, trong mắt lửa hận bừng bừng, vẫn cố tình ép xuống nói vòng nói vo, thấy thế nào cũng giống như là kéo dài thời gian.
Lúc Diệp Phù Sinh tâm tư xoay chuyển, vừa mới thoáng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sở Tích Vi một cái, bốn mắt giao nhau, hai bên liền hiểu ý.
“Cựu án có liên quan với Nam Nho rất nhiều, dư đảng liên đới không dưới mấy trăm người, trong đó một nửa hẳn là đã già yếu.” Diệp Phù Sinh khóe miệng nhếch lên “Năm người bọn họ dám làm chuyện này, đương nhiên là đã quyết tâm nếu không thành công liền xả thân, nhưng tuyệt đối sẽ không nguyện ý lại tiếp tục gieo mầm tai vạ cho người khác. Vì thế, dù là đồng quy vu tận, cũng muốn chọn một cái biện pháp có thể đoạn tuyệt hậu hoạn.”
Sở Tích Vi ý vị không rõ mà cười cười: “Tỷ như lũ cuốn?”
Năm đó Nguyễn Phi Dự tại An Tức sơn thiết kế lũ cuốn, chôn sống ba nghìn người Tần gia quân. Hiện giờ hắn lại trở về nơi đây, còn đúng lúc gặp trời đổ mưa liên tiếp mấy ngày, làm sao có thể không hảo hảo lợi dụng một phen?
Hà lão bản vốn là không hy vọng mình có thể gϊếŧ nhất đại Nam Nho, mục đích của hắn chính là đem Nguyễn Phi Dự dẫn vào thung lũng kia, sau đó chuyện xưa tái diễn, đem mình cùng cừu nhân đều chôn vùi dưới làn nước lũ, thi cốt khó tìm, trần ai lạc định.
Diệp Phù Sinh đã từng vì tra lại án tử này mà tới An Tức sơn. Mặc dù không nói rõ như lòng bàn tay, tốt xấu gì đối với nơi này cũng có chút quen thuộc. Hơn nữa Sở Tích Vi cũng không biết được mười năm qua đến tột cùng là học được bao nhiêu kỹ năng loạn thất bát tao gì, lại có thể căn cứ theo cỏ cây sinh trưởng cùng địa hình biến hóa, dễ dàng suy tính ra nơi có thể phát sinh lũ cuốn. Hai người vừa cộng lại, cũng không tốn thời gian mò mẫm tìm đường, thẳng đến nơi này.
Quả nhiên, cho dù cơn mưa đã xóa đi rất nhiều dấu vết, nhưng cái mũi Diệp Phù Sinh so với chó còn linh mẫn hơn, theo hướng gió thổi tới, nhạy bén mà bắt được một mùi thuốc súng.
Cơn mưa to khiến thiên lôi hỏa dễ bị ướt, vì để chắc chắn kíp nổ, nhất định phải đặt ở nơi được che chắn kỹ càng. Những mỏm đá dưới triền núi liền là chỗ không thể tốt hơn.
Hán tử cao lớn kia nhất định cũng ẩn nấp ở gần đó.
Liếc nhìn nhau, hai người dưới chân mượn lực một chút, đồng thời thi triển khinh công hướng triền núi mà đi.
Nhưng mà chưa chạy quá một trượng, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên biến sắc, đưa tay bắt lấy Sở Tích Vi, đem hắn kéo mạnh ra phía sau mình, đồng thời tay phải cầm chiếc lá che đầu cuốn theo nội lực hướng bên hông bay ra, vừa vặn đánh văng một vật.
Đó là một cái khăn lụa màu trắng tuyết, bốn góc thêu hoa văn bằng chỉ bạc, sau khi được người lấy thủ pháp đặc biệt dẫn theo nội lực lại như mũi đao xé gió bay tới, đâm toạc qua phiến lá mới giảm bớt lực rơi xuống bùn, không còn vẻ tinh khiết nữa.
“Trò hay còn chưa có mở màn, như thế nào lại muốn đem con hát đuổi xuống đài chứ?”
Tiếng cười ôn hòa vang lên, như từ chân trời, lại gần trong gang tấc, âm cuối hơi kéo dài, mang theo một tia nghiền ngẫm nhàn nhạt, không khiến cho người ta chán ghét, mà chỉ làm nhân tâm kinh sợ.
Ánh mắt Sở Tích Vi lạnh đi, lại trong một khắc này cảm giác được bàn tay Diệp Phù Sinh đang nắm chặt tay mình đột nhiên cứng ngắc, lòng bàn tay thấm ra một chút mồ hôi lạnh.
Quen biết người này mười mấy năm, hắn chưa từng thấy y có bộ dáng thất thố như vậy bao giờ.
Sở Tích Vi khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy từ phía sau một tảng đá lớn ven đường một người đi ra, trên thân mặc áo dài bằng lụa trắng thêu chìm hoa văn, trên mặt là một cái mặt nạ trắng bằng bạc thoáng nhìn như quỷ mị.
Lúc này trời còn chưa sáng rõ, người này một thân bạch y vậy mà lại không khiến hai người bọn họ chú ý, nếu hắn không chủ động ra tay, chỉ sợ…
Sở Tích Vi bất động thanh sắc, chỉ là bước chân vừa động, liền từ phía sau Diệp Phù Sinh vòng đến trước người y, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu mang theo châm chọc: “Tôn giá muốn xem diễn tuồng, không bằng quay về Mê Tung lĩnh kêu lên một hồi, hà tất phải ở đây màn trời chiếu đất đội mưa chịu gió chứ?”
Người tới vươn ra tay năm ngón tay phải, hai ngón tay đeo hộ chỉ ở trong mưa càng bày ra vẻ đẹp lạnh lẽo: “Những cái đó tô son điểm phấn che phủ bên ngoài, nào có vẻ đẹp sinh động của ân oán thị phi?”
Điều này chứng tỏ người đến không thể nào có thiện ý.
Sở Tích Vi nhíu mày, tránh khỏi bàn tay Diệp Phù Sinh kéo lại để y có thể bước lên phía trước.
Mưa lạnh tạt đầy mặt, lại không ngăn được màu đỏ trong mắt Diệp Phù Sinh. Y vào giờ khắc này như xóa sạch mọi vẻ biếng nhác phóng túng, cả người tỏa ra khí lạnh thấu xương, như một thanh đao ra khỏi vỏ.
Diệp Phù Sinh nhìn chằm chằm người này, từ mũi giày lụa thêu hoa văn dọc một đường đi lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt mang mặt nạ bạc trắng, thanh âm khàn khàn, âm điệu mang theo sát khí: “… Là ngươi!”
“Cố Tiêu, mười năm không gặp, sống có tốt không?” Sau mặt nạ truyền ra tiếng cười, tựa như giật mình nhớ ra cái gì đó “A, lại nói… ngươi hiện tại gọi là Diệp Phù Sinh mới phải … ờ, chắc là sau khi Cố Thời Phương chết, ngươi cảm thấy không còn mặt mũi nào đi theo họ của nàng, cho nên đổi tên, phải không?”
Sở Tích Vi trong lòng giật thót, hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Phù Sinh, lại phát hiện trên mặt người nọ không có bất luận biểu tình gì.
Diệp Phù Sinh nhìn mặt nạ kia, đem hai câu nói này lật qua lật lại trong đầu ngẫm nghĩ, bỗng dưng nhớ lại ngôn hành cử chỉ quái dị của Tử y nhân trong Kim Thủy trấn, nói: “Ngươi là Mộ Yến An.”
Khẽ cười một tiếng, giọng điệu người nọ ngược lại thực ôn hòa: “Ta họ Hách Liên, tên một chữ Ngự. Yến An là tên tự, lần này cần phải nhớ cho kỹ!”