Một kiếm phá vân khai thiên địa. Ba đao chém xuống định Càn Khôn.
Phá Vân kiếm biến mất trên giang hồ cũng đã có mười năm. Trong ba đao thì Đoạn Thủy đang là thời kỳ chính thịnh nổi bật, Vãn Nguyệt chỉ truyền cho nữ tử đến nay đã mất đi vinh quang ngày xưa, mà Kinh Hồng từ ba mươi năm trước nổi danh tới nay, tất cả truyền nhân đều là phù dung sớm nở tối tàn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cố Tiêu thời điểm ngày thường ở trà quán nghe thuyết thư kể truyện đều có thể nhìn thấy những kẻ gọi là giang hồ nhân sĩ đầy mặt thổn thức, hết thảy đều than thở giang sơn còn đó mà không biết anh hùng đi đâu. Y nghe những lời luận bàn đó trong lòng sớm đã hâm mộ, chỉ hận không thể sinh ra sớm hơn mười, hai mươi năm, để tận mắt có thể trải nghiệm.
Nhưng mà y chẳng thể ngờ tới, nữ sư phụ lưu manh kia vậy mà lại chính là chủ nhân nhất đại Kinh Hồng đao đời này.
Cho đến lúc Cố Thời Phương đem y quỳ trước linh vị tổ sư gia dập đầu ba cái, đầu óc Cố Tiêu vẫn còn mờ mịt không phục hồi lại tinh thần.
Cố Thời Phương nhìn thấy thú vị, một bên lột vỏ trái cây sạch sẽ đưa qua cho Đoan Thanh, một bên hỏi: “Đứa nhỏ này bị cái bánh gạo từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu phát ngốc rồi hả?”
Bọn họ rời khỏi chỗ ở ban đầu, cực khổ vòng vo hai tháng, mới dừng lại ở một ngọn núi vô danh. Bởi vì ngọn núi này cao ngất trong mây, cổ thụ, vách đá lởm chởm, nên được Đoan Thanh đặt cho cái tên là “Phi Vân phong”.
Nơi đây cách xa hương trấn, lưng tựa lạch trời, là địa phương dễ thủ khó công, thập phần thích hợp cho người tu luyện. Chỉ là cách chỗ có dân chúng hơi xa một chút, cho dù đi đến thành trấn gần nhất, cũng tốn một cả ngày lộ trình. Vừa vặn là Cố Thời Phương khinh công trác tuyệt, mang theo hai hai bao đồ dùng linh tinh to tướng cũng như vác bông, dưới chân như cưỡi gió nhẹ, không quá một canh giờ đã có thể đi một vòng.
Đoan Thanh liếc nhìn Cố Tiêu một cái, cầm miếng trái cây lên ăn, lúc này mới chậm rãi nói: “Hẳn là khoảng cách giữa ảo tưởng cùng hiện thực chênh lệch quá lớn, nên không thể tiếp thu.”
“Ta như thế nào lại cảm thấy ngươi đang cười nhạo ta?” Cố Thời Phương ngoáy ngoáy lỗ tai, thò mặt lại gần cướp lấy quả anh đào hắn vừa ngậm giữa đôi môi, nguyên lành nuốt xuống.
Đoan Thanh liếc nàng một cái, không nói gì, lỗ tai lại đỏ lên. Một lúc hắn mới rũ mắt nói: “Đừng hồ nháo, làm việc đi thôi!”
“Ôi chà, A Thương! Da mặt ngươi càng ngày càng mỏng!” Cố Thời Phương đùa giỡn hắn hai câu, lúc này mới thong thả đi lên phía trước, tóm lấy cổ áo sau gáy Cố Tiêu, đem y nhấc lên giống xách con gà con đi ra ngoài.
Kiếp sống Cố Tiêu học đao thực khổ, khổ đến mức nằm mơ cũng không muốn nghĩ lại.
Ngày thường Cố Thời Phương vui thì cười giận thì mắng không hề khó khăn. Khi truyền thụ đao pháp lại cực kỳ nghiêm khắc bá đạo. Nàng không lấy Kinh Hồng đao, hai tay khoanh lại trước ngực, nói: “Trong vòng một nén nhang, ngươi có thể bắt được góc áo ta, cơm chiều liền thêm cái đùi gà. Nếu không làm được, liền ăn dưa muối đi!”
Cố Tiêu từ dưới đất nhặt lên một nhánh cây, dồn khí đan điền, dưới chân phát lực, lập tức vọt lên. Thể trạng y còn bé, khí lực cũng không lớn, vì thế thông minh tránh tập kích chính diện, mà là vòng qua thân Cố Thời Phương, nhánh cây từ một góc độ xảo quyệt mà đâm ra, cũng hiểu được giữ lại ba phần dư kình, khi tiến khi lui. Từ tuổi y mà nói, cho dù phóng tầm mắt qua các môn phái thế gia, cũng hiếm có được đệ tử xuất sắc như vậy.
Cố Thời Phương nhìn thấy hài lòng, hai tay vẫn bất động như cũ, lại ngay thời điểm suýt xảy ra tai nạn nhích người tránh khỏi nhánh cây, giơ tay nhấc chân đều thong dong thoải mái. Thế cho nên sau một nén nhang, Cố Tiêu đã đầu đầy mồ hôi, nhưng nàng ngay cả một sợi tóc cũng không loạn.
Ngay trong nháy mắt này, nàng bỗng nhiên nhấc chân, mũi chân đảo qua cẳng chân Cố Tiêu, thân thể ngả về phía trước. Cả người Cố Tiêu liền ngã nhào xuống, may mắn nện lên đùi nàng chưa ăn một miệng bụi đất.
“Ngươi trốn nhanh quá!” Cố Tiêu đặt mông ngồi phịch xuống đất, mệt đến lè cả lưỡi.
“Trốn?” Cố Thời Phương gõ lên đầu y một cái “Đồ đệ ngốc! Nhìn cho rõ ràng rồi nói sau.”
Ánh mắt Cố Tiêu dừng lại dưới chân nàng. Nơi bọn họ luyện võ là một vùng đất cát, giờ phút này trên mặt cát dày đặc dấu chân nho nhỏ hỗn loạn của y. Dấu chân Cố Thời Phương lại chỉ có một đôi, tựa hồ nàng vẫn đứng ngay tại chỗ, động cũng không động.
“Nhìn hiểu chưa? Không phải là ta nhanh, mà là ngươi quá chậm.” Một làn gió nổi lên, Cố Thời Phương vứt bỏ nhánh cây trong tay y “Võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không gì phá được. Chân lý của Kinh Hồng đao ở ngay một chữ ‘Nhanh’. Chính là phiên nhược Kinh Hồng, uyển nhược du long (*). Vô luận bộ pháp, thủ pháp hay là đao pháp, ngươi so với địch nhân càng phải nhanh hơn, nếu không…”
[(*)Phiên nhược kinh hồng, Uyển
nhược du long: ý từ bài Lạc thần phú của Tào Thực, tả vẻ đẹp của nữ thần sông Lạc, đại ý Nhẹ nhàng như chim hồng bay,
Uyển chuyển như rồng uốn lượn]
Khi nói chuyện, Cố Tiêu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, không kịp phản ứng, sau lưng liền có một người dán lên. Y theo bản năng mà há miệng, kết quả liền bị nhét một miệng đầy anh đào.
Cố Thời Phương ở phía sau y đứng lên, cầm trong tay quả anh đào còn sót lại nhét vào miệng, một hơi phun ra tám chín cái hạt, tạo thành một cái đống nho nhỏ ở trên mặt đất, còn không quên quay đầu hướng Đoan Thanh oán giận: “Rất chua, ngươi như thế nào lại nuốt trôi được?”
Đoan Thanh đứng cách nàng ba trượng dưới một thân cây, nhìn nhìn trên cái đĩa chẳng còn dư lại mấy quả anh đào, lắc đầu không nói.
Khuôn mặt Cố Tiêu căng thẳng vẫn chưa thả lỏng. Y ngậm một miệng đầy anh đào, nuốt cũng không được, nhả cũng chẳng xong, lông tơ sau gáy vẫn còn dựng thẳng lên.
Cố Thời Phương xoa đầu y: “Ngươi xem, vừa rồi nếu ta là địch nhân, chẳng phải là ngươi đã mất mạng rồi?”
Sắc mặt Cố Tiêu trắng bệch, Cố Thời Phương xoa xoa bụi bẩn trên mặt y, nói: “Kinh Hồng quyết chia làm bảy bước luyện tập. Chính là mắt, tai, tay, chân, tâm, cảm, đao. Bất luận một chỗ không đủ nhanh, ngươi đều có khả năng mất tiên cơ. Cho nên từ giờ trở đi, không cho than mệt, không cho kêu khổ, lại càng không chuẩn lười biếng, tóm lại vi sư sẽ không hại ngươi.”
“… Đệ tử minh bạch!” Cố Tiêu phồng má, vất vả đem một miệng đầy anh đào nuốt xuống, phun ra mấy cái hạt, lúc này mới khom người ứng hạ.
Đoan Thanh đứng một bên nhìn, ăn xong một quả anh đào cuối cùng trong đĩa, lúc này mới xoay người lại đọc sách, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nhấc lên, bộ dáng rất là vui vẻ – xem ra một lớn một nhỏ này tương lai vài năm cũng sẽ không nhàm chán.
Quả nhiên.
Cố Thời Phương là nghiêm sư, cũng là ác sư tận sức đem đồ đệ chọc đến phát khóc.
Nội dung mỗi ngày Cố Tiêu luyện tập chính là thiên kì bách quái. Không phải chui trong bụi cỏ nắm đôi đũa bắt con muỗi, chính là bị bịt kín mắt quẳng vào trong rừng cây nghe Cố Thời Phương ném cục đá lên vật nào đó để phân biệt phương hướng; Còn không thì đuổi theo hươu nai qua hết núi đến đồi, càng về sau liền trực tiếp biến thành hai người đối đầu. Đừng nói nhàm chán, mà ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có đủ.
Nhoáng một cái đã sáu năm. Thân thể hài đồng thấp bé nhanh chóng trưởng thành thiếu niên cốt cách cao lớn, mặt mày cũng dần dần sắc nét. Khuôn mặt Cố Thời Phương cũng tăng thêm vài phần phong vận của phụ nhân, chỉ có Đoan Thanh thủy chung không thay đổi gì, bình thản như một bức bích họa trải qua năm tháng.
Thiếu niên vạn dặm giang hồ khó. Anh hùng nào thoát tuổi thêm tăng.
Cố Tiêu thuở nhỏ đi theo Cố Thời Phương, trước có nền tảng căn cơ bảy năm, lại thêm sáu năm gian khổ tập luyện không kể ngày đêm. Vào đầu mùa xuân năm y mười sáu tuổi, Cố Thời Phương rốt cục đại phát từ bi, ném cho y một cây đao cùng một bọc hành trang, đem y đá xuống Phi Vân phong đi lịch lãm giang hồ.
Nàng nói cái gì ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng, cần thiết phải đi ra ngoài kiến thức một phen. Cố Tiêu khoác tay nải ôm quyền hành lễ âm thầm phun tào, cảm thấy sư phụ là ghét bỏ mình làm kỳ đà cản mũi nàng cùng sư công chìm trong mật ngọt.
Sau lưng là thâm sơn cùng cốc, trước mắt là thiên địa mênh mông. Trên đầu dương quang sáng lạn, dưới chân hồng trần ngàn dặm.
Cố Thời Phương bởi vì trộm uống rượu bị bắt gặp, đang bị phạt tại gia không tới tiễn, chỉ có Đoan Thanh cùng y đi một đoạn đường xuống Phi Vân phong.
“Một bước giang hồ sâu như biển, không thể sơ suất!”
“Sư công yên tâm, đệ tử minh bạch.”
“Giang hồ hiểm ác, tử thương đếm không hết, ngươi cần phải cẩn thận.”
“… Ngài liền không thể nói điểm gì cát tường sao?”
Đoan Thanh cười cười: “Ta hỏi ngươi, nếu gặp phải hiểm cảnh, tiến thoái lưỡng nan, ngươi làm như thế nào?”
Cố Tiêu nghĩ nghĩ: “Đồng quy vu tận. Chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng… Ai nha, sư công! Vì sao ngươi đánh ta?”
“Ngu ngốc!” Đoan Thanh thu hồi tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Làm việc không được lỗ mãng, suy nghĩ kĩ mới làm. Để phòng nhân tâm hiểm ác, không thể dễ tin người khác, không thể nhất thời xúc động. Được rồi, ta chỉ đưa đến nơi đây, ngươi đi đi thôi, ta cùng với sư phụ ngươi chờ ngươi trở về. Nếu làm nhục uy danh của Kinh Hồng, hoặc là có thương tổn, liền chờ giáo huấn đi!”
“… A.”
Thiếu niên xốc hành trang, lưng đeo trường đao, từng bước chầm chậm đi xa dần. Đoan Thanh lắc lắc đầu, xoay người nhìn đến vạt áo choàng xanh nhạt
lấp ló sau đại thụ.
“Nếu đã đến, vì cái gì không ra gặp y?”
“Thích a. Vẻ mặt tiểu tử kia nhìn ngươi đều muốn khóc rồi, ta mà đi ra, không chừng y khóc nhè mất!” Cố Thời Phương từ phía sau đại thụ đi ra “Ta cuối cùng cũng không thể chiếu cố y cả đời. Có những việc phải tự mình học lấy, có bị giáo huấn có bị chịu thiệt mới nhớ lâu. Nhân dịp ta và ngươi còn sống, cho dù y đâm thủng trời, cũng còn có thể giúp y vá
lại, không sợ nhiều năm sau ta và ngươi xuống mồ, một mình y bị vạn trượng hồng trần ép tới tan xương nát thịt.”
“Ngươi nói có đạo lý.” Đoan Thanh thở dài, đưa tay bẻ một cành đào, lấy tay tước thành trâm hoa, nhẹ nhàng cài lên búi tóc nàng “Hoa đào mới nở, rất xứng với ngươi.”
Cố Thời Phương không phải là mỹ nhân, nhiều nhất chỉ có thể nói là mi thanh mục tú, dung mạo có vài phần mặn mà của nữ nhân phương Nam. Nhưng tính cách nàng nhanh nhẹn, ăn mặc trang điểm cũng không sắc sảo, thoạt nhìn có chút mộc mạc.
Nhưng một nhánh trâm hoa đào được Đoan Thanh cài lên, thật giống như ở trên bức tranh thủy mặc nhạt nhòa điểm một nét son, giống như giữa vùng đất khô cằn nở ra một đóa hoa xinh đẹp, diễm lệ khiến cho người ta phải nín thở.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, bất nhược nhân diện đào hoa tương ánh hồng (*)
[(*) Lấy ý từ hai bài thơ
:
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng: từ bài Cầu Ô Thước của Tần Quán – Gió vàng móc ngọc ngày gặp lại.
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng: từ bài Đề đô thành Nam trang của Thôi Hộ – Mặt người và hoa đào cùng ánh lên màu hồng]
Nàng vuốt đóa hoa mềm mại trên tóc, cao hứng giống như hài tử được cho kẹo, nhịn không được kiễng chân ôm lấy Đoan Thanh, ở trên mặt hắn hôn một cái: “A Thương…”
Đoan Thanh mỉm cười, để mặc nàng nắm chặt tay mình: “Gió lớn rồi, trở về thôi. Y nhất định sẽ bình an quay về!”