Chương 22: Băng phách

Tôn Mẫn Phong bình sinh gặp qua vô số nghi nan tạp chứng, cảm thấy trên đời ba loại người chính là có bệnh không thuốc nào trị được.

Không ốm mà rên, muốn chết không muốn sống, cùng với không có việc lại đi tìm việc.

Đến lúc hắn nhìn thấy môn chủ nhà mình đối với cái kẻ nửa chết nửa sống kia mà thất hồn lạc phách, đã cảm thấy Sở Tích Vi chính là loại người cuối cùng: có bệnh, trị không được.

“Y trúng chính là ‘U mộng’, độc này ta không thể giải!” Tôn Mẫn Phong bắt mạch, buông tay “Ngươi không cần dùng ánh mắt này nhìn ta. Thực sự không phải là ta cố ý thoái thác, mà là y bị vây trong giấc mộng của chính mình không ra được. Dùng ngoại lực tuy rằng có thể mạnh mẽ đánh thức y, nhưng chỉ cần một ngày không giải được, độc này liền từ từ thâm nhập vào kỳ kinh bát mạch, cho dù là thần tiên cũng khó cứu.”

Sở Tích Vi nhìn qua người đang mê man trên giường, trong mắt tơ máu dầy đặc, cơ hồ muốn che lấp cả tròng đen tròng trắng, thành một màu đỏ đáng sợ.

“… Đánh thức y!”

“Cần gì chứ?” Tôn Mẫn Phong chậm rãi mà cẩn thận lấy ra kim châm bằng vàng, theo ánh sáng lóe lên nhìn chói đau cả mắt “Loại chất độc này có thể làm cho người trầm mê với quá khứ. Hiện tại cái dạng này của y chính là tỏ rõ không nguyện ý tỉnh lại. Ngươi để y an an tĩnh tĩnh mà chết trong giấc mộng, không tốt sao?”

“Ta nói: đánh-thức-y!” Sở Tích Vi quay đầu, sắc mặt lạnh lùng “Là ta nói chuyện không rõ ràng, hay là lỗ tai ngươi điếc?”

Tôn Mẫn Phong nhìn hắn như vậy, trong lòng rơi “lộp bộp” một cái, ý cười trên mặt cũng thu lại.

Một lúc lâu sau, hắn nói: “Chủ tử, ngươi nghĩ kỹ chưa? Hiện tại đem y đánh thức, chịu khổ so với cái chết còn đau đớn hơn. Cái này là thâm cừu đại hận thế nào mới khiến ngươi nhẫn tâm như vậy chứ?”

Sở Tích Vi chậm rãi nhếch lên khóe miệng: “Mạng y là của ta. Ta muốn y chết, y mới có thể chết… Ta muốn y sống, như vậy y nghĩ cũng không được nghĩ đến cái từ

«chết»!”

Tôn Mẫn Phong nhìn Diệp Phù Sinh, nói: “Phối giải dược cho ‘U mộng’ không khó, cái khó chính là thiếu thuốc dẫn.”

Sở Tích Vi nhướng mày: “Vật gì?”

“Cực hàn chi huyết.” Tôn Mẫn Phong dang tay “Có thể là máu của linh vật sinh trưởng ở nơi khổ hàn, cũng có thể là tâm đầu huyết của cao thủ thượng thừa tu luyện võ công cực hàn, nhưng hai món này… chúng ta đều không có.”

“Bộ Tuyết Dao cũng không có sao?”

“Hắc.. không phải là kẻ đào hố nào cũng sẽ sẵn sàng lấp hố. Bộ Tuyết Dao chế tác loại độc dược này, vốn là muốn đem người tra tấn đến chết. Biện pháp duy nhất để giải thoát chính là dứt khoát chém một đao, hắn như thế nào lại phối chế giải dược cơ chứ!?”

Sở Tích Vi trầm mặc một lúc lâu “Có thể kéo dài không?”

“Có thể. Ta nhiều nhất có thể kéo dài cho y thời gian ba tháng. Ba tháng sau còn không có giải dược, y chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.” Tôn Mẫn Phong nhịp nhịp ngón tay “Về phần biện pháp kéo dài, phải xem ý tứ của chủ tử ngươi thế nào.”

Thấy Sở Tích Vi nhìn lại, Tôn Mẫn Phong giải thích: “Lão cung chủ tặng cho chủ tử Băng phách châu, mặc dù không phải là vật cực hàn chí âm, nhưng cũng là bảo vật âm hàn khó kiếm. Dùng nó nghiền nát thành bột phấn làm thuốc, lại thêm ta châm cứu, có thể đem độc tính ‘U mộng’ áp chế xuống… Bất quá, nó chính là

vật hộ thể của chủ tử ngươi, một khi lấy đi, chỉ sợ «Chính Dương công

» của ngươi sẽ bất ổn.”

Sở Tích Vi giật mình, ngón tay từ trong áo kéo ra một sợi thiên tàm ti se thành chỉ, phía dưới treo một viên châu màu trắng to bằng ngón tay cái, ở dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lung linh.

Hắn cũng không thèm nhìn mà tháo sợi dây, đem hạt châu vứt qua. Tôn Mẫn Phong lấy tay vừa tiếp xúc liền lạnh thấu xương rùng cả mình, trong khoảng khắc một làn sương trắng mỏng manh bao trùm toàn bộ bàn tay. Hắn lấy chiếc khăn lụa đem viên châu bọc kỹ lưỡng, nhìn sắc mặt Sở Tích Vi hiện ra bệnh thái ửng hồng, lắc đầu, âm dương quái khí: “Thật bỏ được a… Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, cũng không rõ đến tột cùng là y thiếu ngươi một mạng, hay là muốn mạng của ngươi.”

“Nhiều lời!” Sở Tích Vi ho khan hai tiếng, thân thể có chút bất ổn. Tôn Mẫn Phong từ trong túi lấy ra một chai dược ném cho hắn, nói: “Mỗi ngày uống một viên, nhớ kiềm chế vui giận cực độ, mau chóng hồi cung tìm lão cung chủ đi.”

“Ta biết.” Sở Tích Vi nuốt một viên thuốc, nhìn Diệp Phù Sinh “Lúc nào y có thể tỉnh lại?”

“Sáng mai ta cam đoan trả lại cho ngươi một kẻ tung tăng nhảy nhót, hiện tại ngươi ra cửa quẹo phải, đi ngủ đi!”

Sở Tích Vi bị đuổi ra khỏi cửa, trong tay nắm chặt lọ thuốc, đối diện cánh cửa đóng kín nghĩ ngợi đến xuất thần. Đột nhiên nghe tiếng gió vừa động, lọ thuốc liền cất vào trong tay áo, hắn xoay người nhìn kẻ vừa đến, lại khôi phục thần sắc gợn sóng không sợ hãi: “Sự tình thực hiện như thế nào?”

Người đến chính là nữ tử quỷ dị được gọi là “Nhị nương”, nàng khẽ gạt nước mắt, cất giọng u oán âm trầm: “Bộ Tuyết Dao hành sự nhanh chóng, khi phát hiện có biến liền dẫn theo ‘Thiên chu’, ‘Bách túc’ lui lại. Người của chúng ta chỉ bắt được tôm tép không câu được cá lớn, bất quá…”

“Bất quá cái gì?”

“Chúng ta bắt được Lệ Phong, chủ tử tính toán xử trí như thế nào?”

Sở Tích Vi cười nhạo một tiếng: “Bắt chó săn, tự nhiên là muốn cho chủ nhân đến xem. Bằng không hắn vĩnh viễn sẽ không học được cách quản giáo thủ hạ của mình.”

Nhị nương hiểu ý, nói: “Thuộc hạ liền phái người đi Táng Hồn cung truyền tin.”

“Lại thay ta tuyên ‘Phong Vũ lệnh’ tìm vật cực hàn trong thiên hạ. Người tìm được sẽ trọng thưởng.”

“Dạ.” Nhị nương cúi người làm lễ, đang muốn rời đi, lại nghĩ tới một việc “Chủ tử, Thiếu trang chủ của Đoạn Thủy sơn trang kia… chết sống đòi quay về sơn trang.”

“Vậy để cho nó đi.”

“Chỉ là…” Nhị nương do dự một chút “Hiện tại tình thế không rõ, Cổ Dương thành không được an toàn. Đoạn Thủy sơn trang bị hủy trong sớm tối, trước mắt khắp nơi nhìn ngó chằm chằm. Nó chỉ là một hài tử thân phận mẫn cảm tùy tiện xuất đầu lộ diện, chỉ sợ…”

“Nhị nương, có phải nữ nhân đều có bệnh mềm lòng hay không?”

Thanh âm Sở Tích Vi không mang chút tình cảm nào từ trên đỉnh đầu truyền đến, trái tim Nhị nương nhảy dựng, quỳ một gối xuống đất: “Thuộc hạ không dám.”

“Trên giang hồ không phân biệt nam nữ già trẻ. Nó cầm đao, đi lên con đường này, như vậy liền phải chuẩn bị đối mặt với hết thảy mọi thứ, còn cần ngươi tới quan tâm thay sao?” Sở Tích Vi nhếch một bên khóe miệng, “Nó muốn đi, cứ để cho nó đi, nhìn xem có thể từ trong đống đổ nát thê lương kia đào ra được thi thể toàn thây nào hay không.”

“… Dạ.”

“Thời điểm nó liệm di cốt, ngươi mang vài người ở bên cạnh quan sát, nếu phát hiện kẻ nào lén lút, không cần ta nói cũng nên biết phải làm như thế nào rồi chứ?!”

“Thuộc hạ minh bạch!”

Trong lòng thoáng nhẹ nhõm, Nhị nương không dám lưu lại lâu, từ trong miệng phát ra một tiếng than vãn nức nở như quỷ khóc, vài thân ảnh trong bóng tối kích động, theo nàng biến mất vào đêm đen.

Lúc này đêm khuya sương xuống, nhưng Sở Tích Vi cũng không trở về phòng. Hắn ngồi dưới tàng cây hoa đào đã rụng hơn nửa ở trong sân, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào cánh cửa đóng chặt. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, bóng Tôn Mẫn Phong tất bật in trên cửa sổ. Không biết qua bao lâu, từ trong phòng bỗng dưng truyền đến một tiếng kêu đau đớn không nhịn được, giống như một người sống sờ sờ bị bẻ gãy xương cốt lại cắt xé từng khối thịt ra.

Sở Tích Vi sắc mặt trắng bệch đứng bật dậy. Bàn chân mới vừa bước lên một bước liền sững lại, cường bách chính mình quay trở về. Hắn tự giễu mà cười cười, đột nhiên tự cho mình một cái bạt tai.

“… Đồ thứ không tiền đồ! Y xứng đáng sao?!”

Vừa nói như thế, hắn vừa ngồi đến càng nghiêm chỉnh ngay ngắn, chỉ là nghe bên trong truyền đến thanh âm ngắt quãng, hai tay lơ đãng lại khẩn trương nắm chặt thành quyền, từng ngón tay trắng bệch cả ra.

“… Ta chính là tiện!” Hít sâu vào một hơi, Sở Tích Vi bỗng nhiên đứng dậy, ba bước thành hai đi qua một cước đá văng cánh cửa “Đồ thứ lang băm! Ngươi trị bệnh như thế nào lại giống như gϊếŧ người vậy? Y đau đến thế ngươi liền không thể điểm nhẹ…”

Thanh âm hắn ngừng bặt. Trên giường, Diệp Phù Sinh đã mở hai mắt, chính diện nhìn thẳng qua. Sở Tích Vi trong lòng hoảng hốt, bất ngờ không kịp đề phòng mà bốn mắt giao nhau. Tập trung nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Diệp Phù Sinh trống rỗng tan rã, căn bản không phản xuất bóng dáng của hắn.

Chân tay Diệp Phù Sinh lộ ra ngoài chăn bị cột chặt vào cạnh giường; Mắt cá chân, cổ tay đều bị cắt thành miệng vết thương lớn nhỏ. Bàn tay Tôn Mẫn Phong đặt trên người y, vận công dọc theo kinh mạch đi xuống, đem máu độc bầm đen từng chút một bức ra ngoài.

Thấy trong mắt Sở Tích Vi đang ngưng tụ thành bão táp, Tôn Mẫn Phong bớt thời giờ giải thích: “Ta vừa mới châm cứu hoàn tất, mạnh mẽ đem y đánh thức. Y trúng độc đã lâu, độc tố đi qua vết thương cũ lan tới tay chân, nếu không muốn về sau tàn phế, liền phải tiêu độc. Quá trình này… ngươi có biết nữ nhân sinh hài tử không? Đại khái sinh bảy cái bào thai còn không đau bằng… Thoát thai hoán cốt, cũng không phải là chuyện giỡn chơi.”

Sở Tích Vi: “…”

“Ngươi không ngủ a? Vậy liền đến hỗ trợ đi. Ta muốn ra ngoài nấu thuốc, đang tính gọi người tiến vào trông chừng y.” Đẩy xong độc huyết ra ngoài, Tôn Mẫn Phong lau mồ hôi “Nơi này có một hộp cao dược giúp lưu thông máu huyết, ngươi bôi vào trên miệng vết thương cho y. Lại dùng tấm vải tẩm thuốc này băng đôi mắt của y lại, hai canh giờ sau gỡ xuống, ánh mắt của y có thể khôi phục bình thường. Bất quá dược cao bôi lên vết thương sẽ cực kỳ ngứa ngáy khó nhịn, băng vải tẩm thuốc sẽ khiến hai mắt y đau nhức như bị móc ra. Ngươi không được để cho y giãy dụa, càng không cho y gỡ băng vải xuống.”

Sở Tích Vi tiếp nhận hộp cao dược cùng băng vải, nhịn không được hỏi hắn: “Có thể giảm bớt thống khổ không?”

“Ngạc nhiên nha! Đau là y đau cũng không phải ngươi, sợ cái gì?” Tôn Mẫn Phong liếc hắn một cái, nhấc hòm thuốc bước ra cửa.

Sở Tích Vi ở bên giường ngồi xuống, cầm khăn ấm lau sạch sẽ máu đen trên tay chân Diệp Phù Sinh. Ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo, lại giống như chạm phải ngọn lửa phỏng tay, nhịn không được rụt lại.

Diệp Phù Sinh thẳng băng băng mà nhìn chằm chằm về phía trước, ý thức đã từ từ quay lại, nhưng vẫn không nhận ra người trước mắt như cũ, khàn khàn hỏi: “… Ngươi là ai?”

Sở Tích Vi có chút tức giận, giận quá đến mức phản cười.

Hắn không trả lời, sầm mặt từ trong hộp móc ra một khối dược cao xanh ngọc, động tác thô lỗ, xuống tay lại nhẹ nhàng, ngay cả dược cao cũng đặt trong lòng bàn tay ủ cho ấm lên, mới chậm rãi thoa đều lên khớp xương tay chân Diệp Phù Sinh.

“Hài tử đi theo ta… ở nơi nào?” ngứa ngáy từ miệng vết thương lan vào tận trong xương cốt, giống như vô số con kiến đồng loạt gặm cắn, thanh âm Diệp Phù Sinh mang theo run rẩy không thể kiềm chế, giọng nói cũng suy yếu đến đáng thương.

Sở Tích Vi nhìn y như vậy, cơ hồ không thể nhớ nổi bóng dáng lãnh khốc cường thế mười năm trước kia. Đến tột cùng là chính mình biến đến cường đại, hay là y biến đến yếu ớt?

Hắn vẫn không trả lời như cũ.

“Vì sao lại… cứu ta?” Diệp Phù Sinh lắc lắc đầu, một khối băng vải mang theo mùi thuốc bịt chặt hai mắt. Dược cao phía trên lạnh buốt vừa tiếp xúc với làn da đã hòa tan rất nhanh, chất thuốc thấm vào đôi mắt, tựa như hai ngón tay lạnh như băng cắm vào trong hốc mắt, điên cuồng mà chọc ngoáy, giống như muốn đem tròng mắt móc sống ra!

Sắc mặt Diệp Phù Sinh nhất thời trắng bệch, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình.

Sở dĩ thiếu chút nữa, là bởi vì y cắn phải bàn tay một người.

Cánh tay Sở Tích Vi ngay trước khi tai nạn xảy ra đã kịp thời duỗi qua, Diệp Phù Sinh cắn phải cạnh bàn tay hắn, nhất thời cắn chảy cả máu.

Sở Tích Vi lại giống như không biết đau, một tay khác vuốt ve dấu răng lâu ngày trên ngón trỏ của Diệp Phù Sinh, cảm giác so với ngứa ngáy đau nhức của y thật không đáng kể, lại giống như chạm phải một khối nghịch lân, khiến Diệp Phù Sinh toàn thân đều run rẩy lên.

“Nó vẫn còn sống… Ngươi, ta cũng đều còn sống.” Sở Tích Vi dùng một loại ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ chậm rãi nói dứt câu “Sư phụ, ngươi nói xem, ta là ai?”

Diệp Phù Sinh run rẩy há miệng, một búng máu bị y nuốt xuống, sặc ho không ngừng, sắc mặt lại trắng bệch giống như một thi thể.

Một khắc kia y giống như thực sự đã chết, thẳng đến khi bàn tay Sở Tích Vi bóp lên cổ họng, y mới sống lại.

Khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười, Diệp Phù Sinh hướng về phía hắn nghiêng đầu, nhẹ giọng kêu: “A Nghiêu…”