Edit: Phương Thiên Vũ
Bởi vì việc này, Tống Kiểu Kiểu ngay cả lúc ăn cơm cũng có chút ủ rũ, Vương Tuệ Lâm thấy, không khỏi hỏi cô: "Làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?"
Tống Khánh Quốc tuy không có lên tiếng nhưng cũng nhìn về phía cô.
Tống Kiểu Kiểu bị hai người bọn họ nhìn sửng sốt một chút, lắc đầu, "Không có việc gì."
"Không có việc gì mà ăn cơm cứ gục mặt xuống?" Tống Khánh Quốc nói.
Tống Kiểu Kiểu cắn môi, "Con...... Có sao?"
Vương Tuệ Lâm hướng cô gật gật đầu, "Ân, có."
Tống Kiểu Kiểu có chút phiền muộn nhưng lại không muốn giả bộ, vì thế cô qua loa lùa hai đũa cơm liền bỏ bát xuống, "Ba mẹ, con ăn no rồi, con đi làm bài tập, ba mẹ từ từ ăn."
Nói xong Tống Kiểu Kiểu liền đứng lên đi về phòng mình.
Vương Tuệ Lâm cùng Tống Khánh Quốc đều nhìn theo bóng dáng Tống Kiểu Kiểu, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn qua rầu rĩ không vui, sau khi cô vào phòng hai người mới nhìn về phía đối phương.
"Nha đầu này là làm sao vậy?"
Vương Tuệ Lâm lắc đầu, "Không biết a, từ lúc trở về liền kì lạ, mới vừa rồi anh cũng thấy, hỏi con bé cũng không nói."
Tống Khánh Quốc thở dài một hơi, "Nha đầu này......"
Trở lại phòng Tống Kiểu Kiểu nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã 8 giờ, bình thường lúc này anh đã bắt đầu gọi video phụ đạo cô làm bài tập, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cứ như vậy đã qua năm phút cô cũng không có nhận được tin nhắn hay video của anh.
Cô vô cùng khẳng định, anh nhất định là đang giận cô, nhưng cô không biết rốt cuộc anh đang buồn bực cái gì, rõ ràng ngay từ đầu còn khá tốt, vấn đề gì cũng không có, chính cô cũng không biết vấn đề rốt cuộc xảy ra ở đâu.
Càng nghĩ như vậy cô càng cảm thấy có chút ủy khuất, nếu anh đã không gửi tin nhắn cho mình, không gọi video cho mình, vậy quên đi, dù sao cô cũng sẽ không gọi cho anh, cùng lắm thì tự mình làm bài tập, lại không phải cần anh dạy mới được!
Tống Kiểu Kiểu rầu rĩ ném di động sang một bên sau đó cúi đầu bắt đầu làm bài tập.
"WeChat không nhận...... Điện thoại cũng không nghe......"
"Này rốt cuộc là làm sao vậy a?"
"......"
Tống Kiểu Kiểu ôm di động, tức giận hốc mắt cũng đỏ lên, anh hiện tại là hạ quyết tâm thật sự không phản ứng lại sao?
Không được!
Dựa vào cái gì!
Cô có làm sai cái gì hay không, anh dựa vào cái gì đối với cô như vậy! Cô cảm thấy cô cần phải đi tìm anh hỏi rõ ràng một chút, cô rốt cuộc đã làm gì mà khiến anh làm như vậy, cho dù chết cô cũng phải chết rõ ràng!
Tống Kiểu Kiểu cất điện thoại vào trong túi, đứng dậy liền ra khỏi phòng ngủ, trong phòng tắm có tiếng nước, hẳn là mẹ cô đang tắm, ba cô hiện tại khẳng định còn nằm trên giường xem bóng, vì thế cô thả nhẹ động tác, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài cô đi đến đối diện, giơ tay gõ nhẹ, cô cũng không dám dùng sức gõ cửa, không dám lớn tiếng kêu tên của anh, chính là sợ bị Vương Tuệ Lâm bọn họ nghe thấy.
Tuy thanh âm không lớn nhưng tốc độ vô cùng nối liền, người bên trong tuyệt đối có thể nghe được, nhưng cô gõ một đoạn thời gian thật dài, bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không biết có phải anh cố ý hay không.
Tống Kiểu Kiểu tức giận đến mức muốn trực tiếp đá cửa! Anh thật sự thật quá đáng!!!
Lúc Tống Kiểu Kiểu sắp hết kiên nhẫn, thật sự chuẩn bị nhấc chân đá cửa, cửa gõ nửa ngày đều không có phản ứng đột nhiên chậm rãi mở ra.
Tống Kiểu Kiểu dừng động tác, còn chưa có nhìn thấy người cô đã đè thấp âm thanh hung tợn lên án: "Tôi gõ cửa như vậy cậu cũng làm như không nghe thấy, rốt cuộc tôi đã làm gì mà cậu tức giận......"
Lời còn chưa có nói xong đã đột nhiên im bặt, bởi vì cô thấy được thiếu niên đứng bên trong cánh cửa sắc mặt không đúng lắm, trên gò má luôn trắng nõn của anh nhiễm một tầng ửng đỏ không bình thường, đôi mắt cũng không có tia sáng, bộ dáng như có chút phát sốt.
Tống Kiểu Kiểu nhìn dáng vẻ này của anh, nháy mắt đã đem chuyện chính sự của mình quên đến không còn một mảnh, cô nhanh đi vào, duỗi tay đỡ lấy cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải cậu bị sốt không?"
Lục Kinh Tả sốt có chút hỗn độn, anh cúi đầu "Ân" một tiếng.
Tống Kiểu Kiểu vừa nghe như vậy liền xác nhận thật là bị sốt, thanh âm của anh mang theo giọng mũi thật nặng, chính là bị cảm phát sốt.
Cô trở tay đóng cửa lại, đỡ anh đi vào bên trong. Cô đỡ anh tiến vào phòng ngủ, đệm trên giường có chút hỗn loạn, cô có thể liên tưởng đến anh vừa rồi hẳn là giãy giụa ngồi dậy để đi mở cửa cho cô, nghĩ vậy cô không khỏi có chút đau lòng, đến nỗi cô ủy khuất bất mãn cái gì đều biến mất không còn một mảnh.
Lục Kinh Tả cả người vô lực ngã xuống giường, Tống Kiểu Kiểu hơi cong người đặt tay trên trán anh. Vừa sờ một cái cô liền bị hoảng sợ, trán anh nóng hầm hập, so với nhiệt độ cơ thể bình thường cao hơn rất nhiều, xem ra sốt rất nghiêm trọng, nóng như vậy phải đến bệnh viện mới được.
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng duỗi tay khẽ lay anh, kêu: "Lục Kinh Tả, mau tỉnh lại, chúng ta đến bệnh viện, đầu cậu thông minh như vậy cũng không thể bị sốt ngốc a."
Nhưng Tống Kiểu Kiểu lay một hồi cũng không thấy anh tỉnh lại, nếu như vậy cô căn bản không có cách nào dẫn anh đến bệnh viện.
Tống Kiểu Kiểu nhìn gương mặt anh bị sốt ửng đỏ, gấp đến độ như con kiến bị nóng, vì thế cô chuẩn bị trở về kêu Vương Tuệ Lâm cùng Tống Khánh Quốc, nếu có người lớn ở đây thì anh nhất định có thể được đưa đến bệnh viện.
Thế là Tống Kiểu Kiểu đứng thẳng người, nhấc chân chuẩn bị đi kêu Tống Khánh Quốc bọn họ, nhưng cô mới vừa xoay người, cổ tay liền bị một bàn tay nóng hổi cầm lấy.
"Đừng đi......" Thanh âm anh khàn khàn.
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng ngồi xổm xuống mép giường của anh, cô nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp lúc này sáng bức người, cô theo bản năng hạ giọng giải thích với anh: "Cậu bị sốt, tôi phải kêu ba tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Lục Kinh Tả lắc lắc đầu, "Không có nghiêm trọng như vậy...... Không đi bệnh viện......"
"Nhưng mà......"
"Thật không có việc gì, dưới tủ TV phòng khách có thuốc hạ sốt, cậu đưa thuốc cho tôi uống là được rồi."
"Thuốc hạ sốt?" Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng khách, sau đó nói: "Được, tôi đi lấy cho cậu...... Nhưng mà......"
Bàn tay anh lúc này còn nắm cổ tay cô.
Lục Kinh Tả theo tầm mắt cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy mình đang nắm cổ tay cô, da thịt phía dưới lòng bàn tay trắng trẻo ấm áp, bàn tay hơi siết chặt một chút rồi mới chậm rãi buông ra, thanh âm khàn khàn nói: "Đi đi."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, sau đó hướng phòng khách chạy tới, quả nhiên thấy một hòm thuốc ở dưới tủ TV, bên trong đủ loại thuốc, trong một đống thuốc cô cuối cùng cũng tìm được thuốc hạ sốt.
Sau khi tìm được thuốc Tống Kiểu Kiểu đi đến phòng bếp rót nước, lúc rót nước mới phát hiện trong nhà căn bản không có nước ấm, thế là cô nhanh chóng lấy ấm nước bắt đầu nấu.
Lục Kinh Tả ở bên trong đợi một đoạn thời gian cũng không thấy người tiến vào, không khỏi có chút lo lắng, vì thế anh đứng lên mơ màng đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu ngồi ở bên bàn trà, tay cô đang cầm hai cái ly, đem nước ở hai cái ly trực tiếp đổ qua đổ lại để nước ấm hơn một chút.
Tống Kiểu Kiểu cảm giác ly nước ấm đã không còn nóng mới một tay bưng ly một tay cầm thuốc đi đến phòng ngủ, ai ngờ mới vừa đứng lên quay người lại liền nhìn thấy Lục Kinh Tả dựa ở cửa phòng ngủ.
Anh lúc này mặc một bộ thể thao hơi mỏng khiến thân hình anh càng thêm cao gầy yếu ớt, đỏ ửng trên mặt vẫn còn chưa lui, nhìn qua không chút tinh thần, khác xa bộ dáng ngày thường, cô nhìn không khỏi có chút đau lòng.
"Cậu sao lại ngồi dậy? Trong nhà không có nước ấm, tôi mới vừa nấu một chút, lúc này mới hơi nguội, có phải chờ lâu quá hay không?"
Lục Kinh Tả dùng đôi mắt thâm thúy đen nhánh nhìn cô, giây tiếp theo nói khẽ một câu.
"Lại đây."
Tống Kiểu Kiểu lập tức đi về phía anh, cô mới vừa tiến đến anh đã duỗi cánh tay dài vòng qua eo cô, đầu nhẹ nhàng đáp ở cổ cô, dùng sức giam cô vào trong lòng mình.
Tống Kiểu Kiểu thình lình bị anh ôm như vậy, ly nước bị đổ hơn một nửa, cô mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không phản ứng kịp, cả khoang mũi đều là mùi hương nhàn nhạt trên người anh, trái tim không khỏi đập vô cùng nhanh, giống như là muốn nhảy ra ngoài, cô lắp bắp nói: "Cái kia...... nước bị đổ rồi."
Lục Kinh Tả trầm thấp "Ân" một tiếng.
Tống Kiểu Kiểu: "???" Chỉ là ân một tiếng, sau đó? Không có gì nữa?
"Kia......" Tống Kiểu Kiểu mơ hồ giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích."
Cô mới vừa động thanh âm của anh đã vang lên, giọng nói mang theo giọng mũi lại khiến cô thật sự bất động, thật sự tùy ý anh ôm như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì bị bệnh nên làm anh hiện tại trở nên yếu ớt như vậy?
Tống Kiểu Kiểu cảm thấy đúng vậy, bởi vì người lúc sinh bệnh tâm lý phòng ngự vô cùng yếu ớt.
Nghĩ như vậy, cô nhẹ nhàng dùng tay không cầm ly vuốt nhẹ phía sau lưng anh.
Phía sau lưng Lục Kinh Tả hơi hơi cứng đờ, sau đó càng thêm dùng sức ôm chặt cô.
Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được chút biến hóa nhỏ này của anh, mày thoáng nhíu lại, xem ra quả nhiên là như thế, vì thế động tác cô vuốt sau lưng anh không khỏi nhanh hơn, cũng lên tiếng: "Không có việc gì không có việc gì."
Qua thời gian rất lâu, Tống Kiểu Kiểu mới nghe thấy thanh âm của Lục Kinh Tả.
"Không cần thích cậu ta......"
Tống Kiểu Kiểu nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, cô không rõ anh nói gì, vì thế lại hỏi: "Cái gì?"
"Không cần thích cậu ta."
Không cần thích...... Ai?
Tống Kiểu Kiểu có chút ngốc.
"Không cần thích cậu ta." Anh vẫn đang lặp lại.
Tống Kiểu Kiểu tuy ngốc nhưng thấy anh giống như vô cùng chấp nhất nên nhanh chóng đáp ứng, "Tốt tốt, không thích."
Nghe được lời này Lục Kinh Tả phát ra một tiếng than thỏa mãn, "Cũng không cho cậu quên chuyện lúc trước đồng ý với tôi."
Chuyện lúc trước đồng ý với cậu ấy? Chuyện cô đồng ý hình như rất nhiều, anh nói là chuyện nào??
"Ngạch......"
Bởi vì cô không có trả lời, cô lại bị anh ôm chặt vài phần, lần này cô cảm thấy xương sườn của mình đều sắp bị cắt đứt, cái gì cũng không kịp nghĩ, chỉ lo gật đầu đáp ứng.
"Được được, tôi không quên không quên."