Chương 6

6.1

Lâm Sở cực kỳ bi thương cầm túi bánh ngọt chạy như điên tới bên hồ trường học, ngồi trên một tảng đá thở dốc.

Sau khi tỉnh táo lại được một chút, Lâm Sở nhớ lại hành động của bản thân vừa rồi ở trước mặt Mộc Thần, nhất thời càng thêm ưu thương.

Lâm Sở lấy một cái bánh ra ngoạm một miếng, sau đó lấy điện thoại gõ bùm bùm cho Giang Hàn: “Tiêu rồi! Tình yêu của em chấm dứt rồi! o(>﹏<.)┛”

Qua 5 phút, Giang Hàn chậm chạp trả lời: “?”

Lâm Sở nhất thời có cảm thụ bị toàn thế giới vứt bỏ: “Anh đang làm cái gì vậy? ∑(っ °Д°;) っ.”

Giang Hàn lời ít ý nhiều: “Hẹn hò.”

Lâm Sở bị đả thương nghiêm trọng, trọng thương không dậy nổi.

Một lát sau, Giang Hàn lại gửi tới một câu: “Nói đi, làm sao vậy?”

Lâm Sở hết sức cảm động, anh em tốt quả nhiên vẫn coi trọng mình, thế là hắn giả bộ nói: “Anh hẹn hò đi! Tối nay nói chuyện của em. (ノ>w<.)ノ “

Giang Hàn: “Hẹn xong rồi, em không nói anh sẽ hẹn tiếp.”

Tâm lý khác biệt như mức nước chênh lệch của lòng sông và mặt biển làm cho Lâm Sở suýt chút nữa ném điện thoại vào trong hồ: “Cái đồ tra nam! Giang cặn bả! ヽ(≧Д≦) ノ”

Giang Hàn: “Ờ, vậy tạm biệt.”

Lâm Sở lập tức gõ tóm tắt điểm chính chuyện đã xảy ra hôm nay cho Giang Hàn.

Gửi xong trong chớp mắt Giang Hàn gọi điện thoại lại: “… Cuối cùng chú mày gào khóc quẹo đầu chạy?”

Lâm Sở khóc không ra nước mắt: “Cậu ấy muốn từ chối em em cảm giác được! Nếu như em không nói ra chí ít còn có thể cùng cậu ấy làm bạn cùng phòng!”

Giang Hàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Quên đi, hiện tại còn kịp, em lập tức đem bánh về, sẵn tiện giải thích rõ với người ta, anh thấy không chừng nó cũng thích em.”

Lâm Sở ăn từng muỗng từng muỗng bánh ngọt, nhồm nhoàm nói: “Không thể! Em muốn làm bạn bình thường với cậu ấy! Như vậy em chí ít có thể vẫn ở cùng! “

Giang Hàn: “Em ăn bánh ngọt lúc nãy mua luôn rồi?”

Lâm Sở: “Ùm. “

Giang Hàn: “Đi mua lại một cái, trở về bày tỏ, nghe anh.”

Lâm Sở bướng bỉnh: “Em không.”

Giang Hàn: “Anh mày đã nói… “

Lâm Sở cắt lời: “Anh chưa nghe câu này sao? Thích thì sẽ làm càn, nhưng yêu thì phải kiềm chế!”

Giang Hàn: “Kiềm chế em gái chú.”

Lâm Sở tiếp tục thâm tình ngâm thơ: “Yêu là chạm nhẹ rồi rụt tay về! “

Giang Hàn cười nhạt: “Dừng dừng dừng, đừng có giả bộ với anh mày, chú mày là nhát gan! “

Lâm Sở thừa nhận cực nhanh: “Em nhát gan đó, hừ!”

Giang Hàn im lặng mấy giây, hỏi: “Em ở đâu?”

Lâm Sở ưu thương nói: “Bên hồ trường tụi em, em hiện tại muốn hóng gió một mình.”

Giang Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Ở đó chờ anh mày! Anh phải đánh chết chú!”

Lâm Sở bi phẫn ăn sạch một miếng bánh cuối cùng, một không làm, hai không nghỉ, đứng bật dậy: “Em chuyển chỗ khác!”

Giang Hàn: …

6.2

Lâm Sở ở bên hồ bị gió thổi đến mặt tê rần, hơn nữa cũng có chút sợ Giang Hàn sẽ thật sự tới bắt mình đi bày tỏ, vì vậy nhắm mắt về nhà.

Hắn ở trong lòng tưởng tượng ra vô số cảnh, đương nhiên cũng không thiếu cảnh Mộc Thần cũng thích mình cùng nhau tiến tới viễn cảnh tươi đẹp, nhưng mà cũng chỉ là ý da^ʍ một cái liền bác bỏ thật nhanh, cuối cùng chỉ còn lại nỗi rầu rĩ.

Sau khi trở về Lâm Sở phát hiện Mộc Thần không ở nhà, trong nhà không có sức sống, trong phòng yên lặng đến mức có thể ở trong tim người ta đào một cái lỗ, Lâm Sở đứng sững ở cửa, quả thật có thể cảm giác được gió lùa từ bên này sang bên kia lỗ hổng trái tim, hơi lạnh.

Xong, vợ chạy rồi … °°(>д<;)°°.

Lâm Sở chua xót ngồi trên ghế sofa, ngây người một hồi, sau đó lấy điện thoại ra gửi wechat cho Mộc Thần, gõ rồi xóa, gõ rồi xóa, một dòng dài đến 1000 chữ bày tỏ nỗi lòng hừng hực cuối cùng bị xóa toàn bộ, chỉ để lại hai chữ: “Ở đâu?”

Mộc Thần rất nhanh trả lời lại, không nhìn ra cảm xúc gì: “Ở chỗ anh tớ.”

Lâm Sở trước kia có nghe Mộc Thần nhắc tới có một người anh, là kiểu anh ruột cùng mẹ cùng cha, Mộc Thần thỉnh thoảng sẽ đi thăm, vì vậy tâm trạng thả lỏng được một chút, chí ít Mộc Thần không muốn ngả bài ngay lập tức.

Chờ đã… Không đúng! Đây là tình tiết vợ chạy về nhà mẹ đẻ sao!? ━Σ(°Д°)━

Lâm Sở ngẩng đầu phắt lên, trợn mắt há hốc mồm.

6.3

Mộc Phong anh trai Mộc Thần, là một nhà chế tạo nước hoa.

Thân cao 1m9, một thân cơ bắp cứng như sắt thép, một người như vậy, mỗi ngày lại ở giữa một đống chai lọ tinh xảo nghiên cứu nước hoa.

Tuy phá vỡ mắt nhìn của người khác, nhưng Mộc Phong thật sự có thế mạnh bẩm sinh.

Mộc Phong là một super wolf, ở trong tộc người sói là một trong những dòng thuần huyết nhất, hắn không chỉ có thể lực mạnh hơn những người sói khác, mà thính giác và khứu giác càng nhạy đến mức muốn nghịch thiên, nên công việc chế tạo nước hoa này rất dễ dàng. Bất quá dấn thân vào nghề này ngoại trừ có một cái mũi nhạy bén, còn cần một chút tình cảm lãng mạn, nhưng mà chủng tộc người sói cơ bản không dính dáng tới hai chữ lãng mạn, cho nên Mộc Phong chưa từng gặp đồng loại nào cùng nghề bao giờ.

Còn như Mộc Thần cũng thuần huyết giống như Mộc Phong vì sao lại hoàn toàn khác biệt, Mộc Phong đối với chuyện này chỉ giải thích bốn chữ — Do đột biến gen.

Ngày nay, ngay cả thức ăn cũng có sự thay đổi nhiều, chuyện này đã dồn ép khiến nhiều Vampire phải mua túi máu ở ngân hàng máu lòng đất, mỗi ngày chỉ sống về đêm, ở nhà hàng lúc gọi món ăn thì tao nhã cộng thêm một câu “Tôi dị ứng với tỏi”, từng cá thể đều giả dạng con người. Cho nên ngoại trừ ngày rằm thì người sói không có nhược điểm gì khác, có thể ngụy trang tốt hơn, Mộc Phong làm công việc chế tạo nước hoa đã 5 năm rồi, thu nhập cao, công việc ổn định, chung quy hắn đối với cuộc sống của mình rất hài lòng, là một brother-complex, điều duy nhất làm hắn lo lắng chính là người em trai Mộc Thần này.

Mà hiện tại, Mộc Thần giống như chú chó nhỏ gục đầu nằm trên đùi Mộc Phong, tai sói và đuôi sói nhỏ rầu rũ cụp lại, thỉnh thoảng khụt khịt, ủy khuất không chịu nỗi.

Mộc Phong thở dài, xoa xoa đôi tai mềm nhũn của em trai, nói: “Không muốn nói?”

Mộc Thần ‘ưm’ một tiếng: “Để em thế này một lúc là được.”

“Được rồi.” Mộc Phong tiếp tục nghiên cứu cách chế nước hoa mới, gương mặt anh tuấn âm u nhìn qua vô cùng chăm chú, nhưng trong lòng lại đang phiên giang đảo hải, hận không thể đấm cái kẻ làm cho Mộc Thần khổ sở một phát dính tường.

Bất quá cũng chỉ là nghĩ thôi, không thể đấm được, nếu thật sự đánh sẽ bị thợ săn quái vật để mắt tới.

Mộc Phong càng nghĩ càng tức tối, nanh sói mài đến vang ken két.

“Ca?” Mộc Thần thẳng người lên, cảnh giác nhìn hắn, “Không được!”

Mộc Phong trong chớp mắt biến gương mặt bình tĩnh trở lại: “Hả? Cái gì không được?”

Mộc Thần rất hiểu rõ ca ca của mình, nghiêm túc đưa tay ra đếm từng ngón: “Cái gì cũng không được, không được đánh lộn, không được biến thân đe dọa, cũng không được theo dõi … “

“Được rồi được rồi.” Mộc Phong dùng bàn tay to vỗ đầu cậu, trấn an nói: “Anh không làm những chuyện đó, yên tâm.”

Mộc Thần vẫn không yên tâm dùng khóe mắt liếc Mộc Phong, quan sát vẻ biến hóa của hắn.

Mộc Phong bật cười: “Anh nói không là không, ca ca đã gạt em bao giờ đâu?”

Mộc Thần khẽ vâng, ngoan ngoãn lắc lắc đuôi sói.

Mộc Phong uy nghiêm nói: “Chúng ta là sói, không phải chó, không cho phép ngoắc đuôi.”

“Được rồi ~~ biết rồi ~~” Mộc Thần giống như học sinh tiểu học không phục kéo dài giọng ra trả lời.

Lúc này, đột nhiên có một nam thanh niên cầm dù từ bên ngoài mở nửa cửa sổ chui vào.

Tầng 5, tên này lại che dù bò lên, bất quá Mộc Phong ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, hiển nhiên là đã quen.

“Ai nha, tiểu Mộc Thần vẫn đáng yêu như vậy.” Thanh niên thu dù, tiến đến trước mặt Mộc Thần, muốn lấy tay nhéo cằm cậu, tay đang ở giữa không trung lại bị Mộc Phong hất ra, “Không cho chạm vào em tao.”

Mộc Thần cũng lui về phía sau rụt một cái, rầu rĩ không vui nhìn hắn.

Người đến tên là Hà Hi, là một Vampire.

Hà Hi sở hữu vẻ đẹp đặc biệt tuấn mỹ của Vampire làm người ta hoa mắt mê mụi, chỉ là khác với các Vampire khác, Hà Hi không thuần huyết.

Hà Hi đã từng là con người, nghe nói lúc trẻ bị tai nạn, kết quả có một đại thiếu Vampire đời thứ 8 vô tình đi ngang thấy dáng vẻ Hà Hi thuận mắt, liền hỏi cũng không thèm hỏi một câu, vô cùng không có trách nhiệm mà biến hắn thành Vampire. Tuy tướng mạo có thể thay đổi một chút nhưng bệnh say máu [1] là vấn đề, dù biến thành Vampire thì vẫn rất hay choáng ngất, sau nhiều lần té xỉu trên đường, Hà Hi ra một quyết định quan trọng — Cai máu.

[1] Bệnh thấy máu là ngất xỉu

Việc này so với con người cai thuốc còn khó hơn nhiều.

Nhưng Hà Hi có một pháp bảo, chính là cơm Mộc Phong làm cho.

Mộc Phong tức giận đảo mắt: “Lại tới ăn cơm chùa?”

Hà Hi cười ha hả đi vào bếp lấy chén đĩa bày ra ba bộ để trên bàn, hít mũi một cái nói: “Thơm quá! Đang làm gì đó?”

Mộc Phong: “Cà ri thịt bò.”

Khứu giác của hắn không chỉ thể hiện trong việc chế nước hoa, mà còn có nấu nướng. Nguyên liệu nấu ăn thế nào, lửa cỡ nào mới có thể làm cho thức ăn tản ra mùi hương chọc người ta thèm chảy nước miếng, Mộc Phong hầu như không cần học, trời sinh đã biết, vì vậy Hà Hi luôn chạy đến nhà hắn ăn chùa, Mộc Thần cũng biết đầu bếp loài người có lợi hại cách mấy cũng không bắt chước được tay nghề của ca ca.

Hà Hi thèm thuồng liếʍ liếʍ môi: “Tao thích.”

Mộc Thần thì lại cụp tai oán giận nói: “Lại là cà ri thịt bò, thịt nhiều ngán lắm…”

Mộc Phong nhẹ nắm một bên tai em trai, uy nghiêm nói: “Ăn nhiều thịt mới có cơ.”

“Được được được ~~” Mộc Thần ỉu xìu.

Mộc Phong lấy một cái dĩa lớn đựng thịt bò cho em trai, ân cần nói: “Em ăn hết dĩa này đi.”

Mộc Thần kêu rên: “Anh thật sự là anh ruột em sao!”

Mộc Phong bị biểu tình thảm thiết của em trai chọc cười, từ trong tủ lạnh lấy ra một dĩa bánh Mousse tinh xảo, nói: “Sau khi ăn xong cho em ăn.”

Lỗ tai Mộc Thần ‘đinh’ một cái dựng lên.

Mộc Phong lại cầm một chén nhỏ cho Hà Hi: “Cái này là của mày.”

“Tao không chịu! Của tao có chút xíu!” Hà Hi tức giận treo người lên trần nhà chạy tới chạy lui, tiền xu trong túi rơi ‘leng keng’ đầy đất.

Mộc Thần ngoắc ngoắc đuôi nhặt tiền.

Hà Hi ở trên trần nhà dồi dào sức sống: “Keo kiệt! Đáng đời FA!”

Mộc Phong trừng hắn: “Mày ăn thức ăn của con người nhiều quá tiêu chảy bây giờ, còn có, không cho phép leo lên trần nhà, hàng xóm thấy thì rất … Tiểu Thần! Đã nói bao nhiêu lần, không cho phép ngoắc đuôi!”

Làm một đại ca, mỗi ngày thật sự rất hao tâm tổn sức đó!