“Thế nào?” Giang Hàn chỉnh caravat, dùng khóe mắt liếc Mộc Phong. Ỷ nói, đẹp không hử?
Mộc Phong mỉm cười nói: “Rất đẹp.”
Đẹp anh còn không mau nhào tới, còn có phải là đàn ông không! Giang tiểu thụ vô cùng lo lắng trừng mắt nhìn hắn, không nói không rằng đen mặt vòng tới vòng lui trước gương, dưới sự chỉ huy của tiểu tiện nhân trong lòng ưỡn thắt lưng giậm chân, chổng mông lên phủi phủi ống quần cùng giày da.
“Em thế này là không muốn đi?” Mộc Phong cười nhẹ, bước qua dùng cơ thể ép mạnh Giang Hàn lên trên mặt gương, tay không thành thật cởi thắt lưng cậu, linh hoạt chui vào trong tàn sát.
“A…” Giang Hàn cắn môi, trong ngoài bất nhất oán trách, “Anh vò nát quần áo của em rồi!”
Mẹ nó! Dịu dàng như vậy làm cái gì! Mau xé vụn quần áo rồi điên cuồng bíp — bíp — đi chứ! Anh có phải chưa ăn sáng không?
“Vậy thì thật là xin lỗi, đại thiếu gia.” Màu mắt Mộc Phong tối sầm lại, sau đó dùng hành động thực tế khiến cho Giang Hàn nói không ra lời, bàn tay nắm cái cằm xinh đẹp của Giang Hàn, bắt cậu ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương, khàn giọng hỏi: “Đẹp không?”
“Biếи ŧɦái…” Giang Hàn thở dốc mạnh, đỏ mặt mắng, nhưng trong lòng lại nghĩ là: Đẹp!
Vì nghĩ đến ngày đầu tiên Giang Hàn thực tập nếu đến trễ sẽ không ổn, hai người đành phải tốc chiến tốc thắng, nửa tiếng sau Giang Hàn vội vã thay một bộ veston khác, không dám quyến rũ Mộc Phong nữa, thành thật soi gương một cái rồi chảy tóc đi.
“Chờ chút.” Mộc Phong kéo cậu lại.
“Không muốn! Em mới vừa thay quần áo xong!” Giang Hàn vèo một cái lui về sau.
Mộc Phong sắc mặt phức tạp bỏ một hộp cơm vào trong tay cậu, nói: “Bữa trưa.”
Phản ứng đầu tiên của Giang Hàn là từ chối: “Đệt, kêu em xách hộp cơm lên công ty? Em không đem.”
Quá tầm thường! Một chút cũng không giống đại thiếu gia!
“Ra ngoài đưa cho Tiểu Triệu đem theo, tới trưa kêu Tiểu Triệu hâm nóng đem tới, em chỉ cần ăn thôi, đồ ăn bên ngoài em ăn không quen, trưa sẽ đói bụng.” Mộc Phong mở nắp hộp ra, bày trí bên trong hộp cơm giống như tranh vẽ, vả lại còn thơm nức mũi, còn đặc biệt dùng rong biển pho-mát lạp xưởng cắt nhỏ để làm thành cơm nắm hình Mickey Mouse! Giống y hệt cách hướng dẫn làm “Bento tình yêu của người mẹ xứ Nhật”!
“… Được rồi được rồi, em đem theo.” Giang Hàn không tự nhiên dùng ngón tay cọ cọ
chóp mũi,
nhận lấy hộp cơm.
Mộc Phong ái muội ở trên mông cậu vỗ một cái, nói: “Ở đây cũng là Mickey Mouse.”
“Biếи ŧɦái!” Giang Hàn ôm mông chạy ra ngoài.
Thích qυầи ɭóŧ hình thú đó thì sao! Hử!?
Cho đến khi nghe tiếng bước chân của Giang Hàn hoàn toàn biến mất, Mộc Phong mới lưu luyến đóng cửa lại, quay đầu nhìn bảy con chó trong phòng, lặp lại quy tắc: “Khát nước đói bụng sủa một tiếng, muốn chơi đồ chơi sủa hai tiếng, đại tiện tiểu tiện sủa ba tiếng, trước khi vào phòng cào cửa một cái, ta nói có thể vào mới được đi vào, nghe hiểu lắc đuôi một cái.”
Bảy con đồng loạt vẩy vẩy đuôi, được huấn luyện cực kỳ tốt!
Mộc Phong hài lòng lần lượt xoa đầu từng đứa đang thè lưỡi, xoay người vào phòng, vì để không làm trễ nãi công việc hắn đã dời nguyên phòng làm việc của mình đến nhà Giang Hàn, trong phòng làm việc đủ các loại chai chai lọ lọ cùng các công cụ đo lường tỉ mỉ, chuyển đi thật sự rất rắc rối. Ngày đó vất vả sắp xếp ổn thỏa xong Giang Hàn tò mò ở trong phòng làm việc dạo một vòng, hỏi: “Anh thật chỉ ngửi một cái là phân biệt được hơn một trăm mùi hương?”
“Đương nhiên.” Mộc Phong ngồi lên ghế xoay, ôm Giang Hàn đặt trên đầu gối, hít hà cái cổ ấm áp của cậu, “Mũi sói rất nhạy.”
“Anh là gian lận.” Giang Hàn bóp sóng mũi cao cao của Mộc Phong một cái, nhìn bốn phía, lời nói có hàm ý, “Mấy thứ này dời đi rất tốn sức…”
“Đúng vậy.” Mộc Phong gật đầu, nhẹ gặm xương quai xanh Giang Hàn.
“Cho nên sau này đừng dời đi nữa.” Giang Hàn thuận thế vòng lấy cổ Mộc Phong, cằm nhẹ nhàng đặt trên mái tóc tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Mộc Phong cười đến vô cùng hạnh phúc: “Em đây là uyển chuyển nói ‘Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau đi’?”
Giang Hàn biệt nữu hừ một tiếng, không có phủ nhận.
Mộc Phong vui sướиɠ ở trong lòng lật những ký ức đẹp, dùng mũi tìm giữa vô số mùi hương, cố gắng tìm ra mùi hương giống với hồi ức nhất, để thiết kế ra ra một loại nước hoa tình nhân độc nhất vô nhị cho mình và Giang Hàn.
Tên nước hoa này là gì mới được đây…
Mộc Phong cầm bút máy ở trên tờ giấy trắng viết xuống tên mình và Giang Hàn, lại vô cùng gái tính mà vẽ thêm trái trym ở giữa, sau đó chăm chú suy nghĩ.
Đêm khuya, Ngô Liệt lái xe chở Hà Hi ra bờ biển hóng gió.
Trong bóng đêm biển cả nhiều hơn một phần ảm đạm và thần bí so với ban ngày, màu đen mênh mông vô tận ngoài khơi giống như điểm cuối cùng của thế giới, hơi gió ẩm ướt cuối hè thổi trên biển giống như một bàn tay khẽ vuốt qua hai gò má.
“Ở đây hóng gió một lúc!” Ngô Liệt dừng xe ở ven đường.
Đây là một chiếc xe thể thao mui trần, vô cùng tiện để ngắm phong cảnh, thấy không cần phải xuống xe, Hà Hi liền lấy ra một túi đồ ăn vặt chuẩn bị trước, vừa ngắm biển vừa ăn răng rắc răng rắc, dù sao máu Ngô Liệt cũng có hạn, để cậu ăn no thật sự chịu không nổi, hơn nữa Ngô Liệt lại rất bá đạo không cho phép Hà Hi uống máu của người khác, càng không cho phép Hà Hi đi ăn chùa cơm của Mộc Phong, thế nên tiểu Vampire không thể làm gì khác hơn là cố gắng thích ứng thức ăn thông thường, một tuần chỉ hút máu một lần!
Có một bạn trai bá đạo lòng dạ lại hẹp hòi thật là đau đầu! Hà Hi tức tối ăn một miếng xoài khô!
“Đút tôi.” Ngô Liệt chọt chọt má của cậu, sáp tới.
Hà Hi đưa xoài khô tới, Ngô Liệt cắn một cái, thậm chí lướt qua miếng xoài khô khẽ cắn nhẹ đầu ngón tay Hà Hi, quả nhiên là vô cùng đói!
“Mấy ngày chưa ăn rồi?” Hà Hi ngẩng đầu nhìn hắn.
Đó là một gương mặt đẹp trai có lẽ khó mà kén chọn, tóc hơi xoăn dài, từ sau vành tai rũ xuống nhìn càng có vẻ tự do phóng khoáng.
“Mấy ngày rồi.” Ngô Liệt liếʍ đầu ngón tay Hà Hi, “Muốn ăn cậu, không bằng chúng ta ở trên xe…”
“Xe em gái anh!” Hà Hi nhanh chóng rút tay về, “Đây là xe mui trần! Anh có chút tiết tháo nào không hả?”
“Ở trước mặt cậu, không cần.” Ngô Liệt sáp tới, giọng nói mang theo sự quyến rũ khó tả, “CᏂị©Ꮒ cậu thế nào cũng không đủ, hận không thể một ngày 24 tiếng đều ở trên giường đè cậu…”
Lỗ tai Hà Hi nóng lên, cuống quít bịt tai né tránh, khó hiểu nói: “Tôi không hiểu, tại sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi không thả?”
“Cậu không muốn?” Ngô Liệt cười.
Tiểu Hà Hi thận trọng đáp: “Tôi cũng có hơi muốn.”
Vẻ ngoài đẹp trai! Cái đó to! Không những có tiền mà còn cho xài tùy tiện!
Không thể nói hoàn toàn không muốn, chỉ là trong lòng Hà Hi vẫn có một nút thắt.
Ngô Liệt tập trung nghiên cứu biểu cảm của Hà Hi, sau đó giống như đã hiểu gì đó rồi thở dài, đầu ngón tay ở trên trán Hà Hi điểm nhẹ một cái, nói: “Tham tiền.”
“Vậy thì sao, ai mà không thích tiền.” Hà Hi nhai kẹo chocolate rượu, thuận miệng hỏi, “Nói mới nhớ, sao anh có tiền nhiều như vậy?”
“Cái này sao… Tiền lương của tôi rất cao, dù sao tính chất công việc cũng đặc thù, khá nguy hiểm. Hơn nữa thành công bắt được sinh vật không phải người sẽ có tiền thưởng, bình thường cũng có tiền trợ cấp các loại.” Ngô Liệt nghiêm túc giải thích, sau đó chợt đổi giọng, “Bất quá quan trọng nhất là, có người để lại cho tôi một số tài sản lớn.”
Anh tại sao không đi làm Đoạn tử thủ [1] đi? Hà Hi tức giận ăn bugles snack: “Nói đơn giản, chính là phú nhị đại.”
[1] Đoạn tử thủ – 段子手: tiếng anh là Punster, là người viết những câu truyện ngắn, là một cách nói để phân biệt với tác giả viết văn, Punster không phải nghề chính, chỉ viết những đoạn văn nhỏ sẵn tiện PR cho sản phẩm. (Kiểu như mấy fanpage fb hay up mấy mẩu truyện ngắn xong cuối cùng là PR, hoặc mấy đoạn chat box hài hài, xong cuối cùng quảng cáo mỹ phẩm các loại)
“Ha ha ha! Phú nhị đại!” Ngô Liệt đột nhiên cười to, vẻ mặt trở nên có chút kỳ lạ, giống như căm hận, lại giống như đã báo được thù lớn, môi của hắn giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
“Tôi cảm giác hình như chọc phải hồi ức không vui của anh.” Hà Hi nói, “Về những chuyện tôi đã quên, thật sự không định nói cho tôi biết?”
Ngô Liệt lui về sau nặng nề vuốt mái, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung, mở ra, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương nam, vòng màu xám bạc nhìn rất thanh lịch, ngay chính giữa là một viên kim cương được cắt kim loại, là kiểu thiết kế truyền thống cho nhẫn kim cương nam, trên dưới xung quanh nhẫn là những viên kim cương thật nhỏ, phản chiếu ánh trăng, nhìn khiêm tốn lại khó nén xa hoa, trong nháy mắt chọt trúng trái trym nhỏ của quỷ tham tiền!
“Woa woa woa woa đẹp quá!” Tiểu Vampire cầm lên cắn một cái, kích động đến mức vẽ một cái thánh giá trước ngực, hô to, “Chúa ơi!”
Không biết Chúa nhìn thấy cảnh này có tâm trạng thế nào!
“Cậu đồng ý không?” Ngô Liệt cầm một tay Hà Hi lên, quyến luyến vuốt ve ngón áp út của cậu, “Tôi đưa cậu đi Âu Châu kết hôn.”
Đôi mắt to đẹp của Hà Hi lóe sáng lên một lúc, rồi sau đó bình tĩnh trả về, cắn môi lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
“Tại sao?” Ngô Liệt trong dự đoán thở dài, “Sau khi kết hôn với tôi, của tôi chính là của cậu, cậu cả đời này… Hoặc có lẽ là cho đến ngày cậu không muốn sống nữa, mỗi ngày cậu chỉ cần nằm xài tiền là được, cậu không phải đã nói đây là ước mơ của cậu sao?”
“Cái đó, là đùa thôi.” Tôi mới không phải cái loại quỷ quỷ đó! Giọng Hà Hi nghiêm túc hơn ngày thường, “Anh nghĩ đi, nếu như là anh, có một ngày anh ở quán bar uống say, bị một người không rõ nguồn gốc đưa về nhà, mỗi ngày nhốt ở trong nhà từ sáng sớm ngày đến tối muộn, nhất là người này biết rất nhiều chuyện quá khứ của anh mà anh không nhớ được, nhưng lại khăng khăng không nói cho anh, sau đó có một ngày người nọ đột nhiên cầu hôn anh, anh chấp nhận sao?”
Ngô Liệt da mặt dày: “Tôi chắc chắn chấp nhận!”
“Anh nói nghe dễ dàng quá.” Hà Hi hừ lạnh, “Chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn tình, cho nhau chút không gian đi!”
“Bạn tình?” Ngô Liệt cười khổ, “Vậy cậu định khi nào mới chấp nhận tôi?”
Hà Hi lắc đầu thật mạnh: “Anh cái gì cũng không nói cho tôi biết, còn muốn tôi chấp nhận anh.”
Ngô Liệt chậm rãi khép hộp nhẫn lại bỏ vào túi, đốt một điếu thuốc hít một hơi, sườn mặt đẹp trai biến mất sau chiếc mũ, một lúc lâu sau, hắn thấp giọng hỏi một câu: “Cậu thật sự muốn biết? Sống vui vẻ như thế này không tốt sao… Tôi thừa nhận tôi rất ích kỷ, rất hy vọng cậu nhớ, dù sao trong đoạn ký ức đó có tôi, thế nhưng…”
Hà Hi trầm mặc giây lát, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Ngô Liệt, nói: “Muốn!”