*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tớ không có quậy. Tớ nói thật!” Mộc Thần vô cùng nghiêm túc lặp lại lần nữa, “Tớ thật sự là người sói, lỗ tai của tớ và đuôi đều là thật.”
Lâm Sở thoạt nhìn càng khó chịu hơn: “Cậu không muốn nói hiện tại có thể không nói, tớ không có ép buộc cậu, gạt tớ làm gì.”
Hai người lúc này đã đi tới trước cửa khu nhà trọ, Mộc Thần bị Lâm Sở đẩy nhẹ ra, thần sắc phức tạp nhìn Lâm Sở xoay người đi lên lầu, đành bước đuổi theo, tiếp tục giải thích: “Tớ thật sự, cậu không tin chờ chút về nhà tớ lấy tai và đuôi ra cho cậu xem.”
Lâm Sở không vui nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn lại muốn chạy vào WC lén đội.”
Tui mất hứng, vợ vậy mà lại xem tui là đồ đần!
“…” Mộc Thần đã tưởng tượng tới rất nhiều tình cảnh lúc nói thẳng, các loại các dạng tình huống và cách ứng phó đều đã nghĩ đến, duy chỉ có tình huống đối phương hoàn toàn không tin là chưa nghĩ tới!
Sói nhỏ hơi ngẩn ra, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng đi lên lầu.
Trên mặt in hoa hai từ lúng túng!
“Cậu xem cậu không nói được nữa kìa.” Lâm Sở buồn rầu thở dài, cầm chìa khoá mở cửa.
Thế là sau khi vào cửa nhịn một bụng nãy giờ Mộc Thần lập tức kéo tay Lâm Sở, không nói hai lời bắt đầu biến thân, đầu tiên là hai tai sói nhỏ lông mềm như nhung ‘póc’ một cái xuất hiện ở trên đầu, ngay sau đó Mộc Thần lại dùng tay lôi đuôi sói từ trong quần ra trước mặt Lâm Sở đang trợn mắt hốc mồm, sau đó xoa xoa bàn tay dính lông sói vứt vào trong sọt rác, bộ dạng như đang giải oan: “Cậu xem đi, tớ không có lừa cậu, lỗ tai và đuôi là mọc ra.”
“Đệt, đệt đệt…” Lâm Sở mặt 囧, ngoại trừ 囧 thì không biết nói gì nữa!
“Cậu sờ đi, tự cậu sờ.” Mộc Thần thấy Lâm Sở hoàn toàn rơi vào trạng thái ngớ người, vội nắm cái tay không có bị thương của Lâm Sở lên vuốt vuốt tai mình, sau đó giật giật lỗ tai, giống như tranh công nói, “Lỗ tai có thể cử động, cảm thấy sao?”
“Huhuhuhu thật sự đang cử động!” Lâm Sở kinh ngạc la to, bàn tay phủ trên lỗ tai Mộc Thần nhanh chóng dời sang mặt trận khác, nắm chặt đuôi sói, “Đuôi đâu? Đuôi cũng có thể di chuyển?”
“Đương nhiên có thể, là thật.” Mộc Thần đánh cược tôn nghiêm của người sói, lắc cái đuôi vù vù, “Cậu xem, nhanh lắm đó!”
“Không phải buộc ngang hông?” Lâm Sở suy nghĩ một lúc, tay đột nhiên lần theo đuôi đến gốc, sờ sờ nơi tiếp giáp giữa đuôi sói và da người, phần xương cụt vô cùng gần chỗ bí ẩn phía sau, Mộc Thần nóng lên nhảy một cái, lập tức đẩy cái tay đang tác loạn của Lâm Sở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến đỏ bừng, cảnh giác nói: “Cậu sờ gì vậy?”
Lâm Sở vừa sợ lại vừa tỏ vẻ vô tội: “Tớ sờ xem có thật là từ trên người cậu mọc ra hay không… Là thật! Vợ cậu, cậu thật sự là lang yêu sao?”
Vợ của tui vậy mà lại là sói xám tu luyện nghìn năm! Hèn chi lỗ tai lại dựng lên như vậy!
Tiểu yêu tinh gì gì đó, khưa~khưa~khưa~…
“Tớ là người sói.” Mộc Thần sửa sai, hai loài này bản chất khác biệt.
“CMN!” Lâm Sở kích động đến mức suýt chảy nước mắt, “Cái thiết lập này quá moe! Tớ thích! Sao cậu không sớm nói cho tớ biết cậu là lang yêu?”
Mộc Thần bực mình vặn lỗ tai Lâm Sở, sáp lại lặp lại từng chữ: “Là-người-sói, đọc theo tớ! Ng –ươi — người!”
“… Không có khả năng!” Lâm Sở hưng phấn hai mắt sáng quắc nhìn thẳng Mộc Thần, giống như tia laser đem Mộc Thần quét từ trên xuống dưới từ trái sang phải, xác nhận nói, “Cậu nói cậu là người sói thấy trăng tròn liền biến thân nổ tung quần áo toàn thân cơ bắp đầy lông sói đứng trên đỉnh lầu hướng về phía mặt trăng tru lên gặp người là cắn? Không có khả năng!”
Mộc Thần vừa bực mình vừa buồn cười: “Bọn tớ không phải thấy mặt trăng là nổ tung quần áo, cũng sẽ không cắn loạn người khác.”
“Bởi vậy cậu không phải người sói.” Lâm Sở bị suy nghĩ của mình quấy nhiễu, “Người sói không thể đáng yêu như vậy!”
“Tớ thật mà!” Mộc Thần gần như sắp bị tức đến khóc, tủi thân giải thích địa vị bản thân mình ở giới người sói yếu thế cỡ nào, dùng những từ “Dễ thương” và “Moe” để hình dung một người sói sau khi biến thân là hành vi vô lễ cỡ nào, tiểu thái lang đáng thương bị người ta gọi bằng mấy từ đó vô cùng tủi thân, nước mắt đọng lại trong hốc mắt đo đỏ.
Nhìn càng dễ thương càng moe hơn!
“Cậu nếu không tin tớ sẽ tức chết.” Mộc Thần cúi đầu dùng đầu ngón tay kéo kéo quần, hít hít nước mũi.
“Tớ sai rồi, tớ tin, cậu nói cái gì tớ cũng tin.” Lâm Sở có ý muốn mãnh liệt bảo vệ người sói nhỏ trước mắt này, lấy khăn giấy tự tay lau nước mũi cho cậu, trong mắt đầy sự cưng chìu.
“Híc.” Mộc Thần cuối đầu không ngừng vuốt đuôi của mình, sau đó lại đem lông dính trên tay chà chà vứt vào sot rác, oan ức nói, “Tớ hơi bị rụng lông, cậu về sau đừng luôn chê tớ.”
“Vợ tớ sai rồi aaa!” Trong chớp mắt Lâm Sở quỳ xuống la lên!
Trước đây mỗi lần Mộc Thần biến thân Lâm Sở đều nhổ nước bọt nói tiệm này chế đồ cosplay tệ quá, mỗi lần dùng xong đều phải gom lông tóc dính trên giường!
“Không sao, cậu biết là được rồi.” Mộc Thần ngượng ngùng ngoắc ngoắc tai nhỏ.
Lâm Sở giữ chặt bắp đùi Mộc Thần, mếu máo sám hối: “Tớ còn nói cậu là đồ rởm… Xin lỗi, tớ mới là đồ rởm, đầu óc của tớ là đồ rởm!”
“Được rồi.” Mộc Thần xoa xoa tóc Lâm Sở, “Tớ cũng không giận nữa, mau đứng lên.”
Lâm Sở đứng lên, ôm Mộc Thần không buông tay, cái tay không bị thương một hồi thì sờ sờ lỗ tai, một hồi thì vuốt vuốt đuôi, Mộc Thần để hắn sờ, sờ một hồi Lâm Sở bừng tỉnh đại ngộ: “Tớ biết rồi, trước kia cậu luôn không cho tớ sờ mông là vì sợ tớ phát hiện đuôi mọc trên người cậu ra.”
“Ừ.” Mộc Thần gật đầu.
“Vậy từ đây về sau tớ muốn sờ đủ!” Mắt Lâm Sở lóe sáng chiếu bốn phía! “Đem những lần lúc trước không sờ được sờ lại hết!”
Mộc Thần sụp đổ đẩy đẩy hắn: “Cậu không có chuyện gì khác muốn hỏi sao? Bạn trai cậu là người sói đó! Cuộc sống xảy ra chuyện ly kỳ như vậy, cậu lại chỉ muốn sờ mông sao?”
“Đệt cậu nói đúng.” Lâm Sở nghiêm túc suy nghĩ một hồi, phỏng vấn nói: “Lúc cậu biến thân đuôi mọc ra, quần chặt như vậy có khó chịu không?”
Sói nhỏ kéo kéo quần, khờ dại giải đáp cho nhân loại xấu xa: “Có hơi khó chịu, quần ngủ thì đỡ hơn, vì vải mềm hơn.”
“Vậy cởi nhanh lên!” Mặt Lâm Sở như bắt được ý chính, bắt đầu kéo quần cậu.
“Ban ngày đừng quậy.” Mộc Thần đè chặt quần lại, ánh mắt rất chi là kiên quyết.
Lâm Sở lập tức trưng gương mặt khổ sở, đau lòng nói: “Chuyện quan trọng như vậy, cậu lại luôn gạt tớ, đừng nghĩ tớ ngoài mặt không nói gì, kỳ thật trong lòng rất khó chịu, quả thật tê tâm liệt phế, lục phủ ngũ tạng như rơi vào mùa đông giá rét, trái tim vô cùng lạnh lẽo!”
“Xin lỗi…” Tuy cảm thấy Lâm Sở biểu cảm có hơi lố, nhưng Mộc Thần vẫn mềm lòng, tai nhỏ vô lực ỉu xìu rũ xuống.
“Tớ phải trừng phạt cậu.” Lâm Sở chợt mạnh mẽ sừng sộ lên, nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không được cười da^ʍ.
“Cậu phạt đi!…” Mộc Thần ủ rũ ngoắc ngoắc cái đuôi.
Lâm Sở ngồi nghiêm chỉnh nói: “Về sau ở nhà cứ duy trì trạng thái biến thân.”
“Được.” Mộc Thần ngờ vực gật gật đầu, nghĩ lại lúc biến thân quả thật là thoải mái tự do hơn.
“Không cho phép mặc quần.” Lâm Sở vẻ mặt nhộn nhạo, “Chồng chỉ sợ vợ khó chịu.”
“Lâm Sở!” Mộc Thần phục hồi tinh thần lại, khinh bỉ biếи ŧɦái! “Cậu có thể nghiêm túc chút hay không?”
Lâm Sở nhíu: “Sao hả, cậu nói chuyện không giữ chữ tín gì hết?”
Thế là bị ông xã tính kế sói nhỏ đành phải giữ lời hứa cởϊ qυầи ra, Lâm Sở ngồi trên ghế sofa, Mộc Thần thì nằm sấp mặt ghé vào trên đùi Lâm Sở, bị Lâm Sở phát rồ nhào nặn hết mười phút!
“Tay cậu còn đau không?” Mộc Thần mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, muốn kiếm cớ chạy trốn.
“… Đau!” Lâm Sở đột nhiên phát giác cái tay vừa rồi đánh Mai Thu vẫn đau âm ẩm, không dám dùng sức, sợ hãi nói, “Da mặt tên thần kinh kia sao cứng như đá vậy? Đừng nói hắn cũng là người sói.”
“Đúng vậy.” Mộc Thần ngọ ngoạy ngồi dậy, kéo tay bị thương của Lâm Sở qua kiểm tra, “Người sói bọn tớ xương rất cứng, cậu cử động tay thử xem.”
Lâm Sở nhịn đau mở năm ngón tay, lại nắm lại thành quyền, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ đau thôi.”
“Ừ, xương không sao là được, tớ tìm thuốc thoa cho cậu.” Mộc Thần nhân cơ hội cầm quần lên.
“Lại muốn quỵt đúng không?” Lâm Sở nhanh nhạy cướp quần lại, “Chồng đây thể xác và tinh thần đều bị tổn thương nghiêm trọng, cậu một cái cũng không trị được.”
“…” Mộc Thần nhất thời rất muốn khóc, che mông đi tìm hòm thuốc anh mình cố ý chuẩn bị cho lúc mới vào đại học, đuôi sói dưới vạt áo sơ mi vểnh lên, áo sơmi nguyên bản có thể che nửa cái mông bỗng vén lên một góc, Mộc Thần ngồi xổm dưới đất lục hòm thuốc, Lâm Sở liền ở trên ghế sofa chăm chú nhìn không chớp mắt!
Huhuhuhuhu! Lại bị vợ kí©h thí©ɧ như vậy tui sớm muộn gì cũng biến thành biếи ŧɦái!
Hồn nhiên không biết bản thân đã sớm thành biếи ŧɦái Lâm Sở từ trong hộp khăn giấy lấy ra một xấp giấy chặn mũi.
Mộc Thần cầm một chai dầu hoa hồng đi tới, tâm tình phức tạp nhìn Lâm Sở ngồi trên ghế sofa điên cuồng chảy máu mũi.
“Đến, giúp chồng thoa.” Lâm Sở không thể chờ nữa vươn tay ra.
Mộc Thần đang muốn ngồi lên ghế sofa, Lâm Sở đột nhiên chụp lấy cậu ngồi dang chân hai bên đùi hắn, hai cái chân trắng bóc vươn ra từ áo sơ mi. Mộc Thần ngượng ngùng đem đuôi dời ra phía trước để ngăn cách, sau đó mặt đỏ tới mang tai đem dầu hoa hồng thoa lên tay Lâm Sở, vừa lau vừa xoa bóp nhè nhẹ, ánh mắt Lâm Sở giống như con sói đói mấy ngày rồi chưa được ăn, hô hấp hai người càng ngày càng nặng nề, ái muội nồng nhiệt, dần dần truyền nhiễm khiến không khí trong phòng nóng lên. Mộc Thần rũ mắt, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn Lâm Sở liền bối rối dời tầm mắt sang chỗ khác, thuốc thoa một lần lại một lần, mãi không dứt.
“Thoa xong chưa?” Giọng Lâm Sở khàn khàn.
“… Xong.” Mộc Thần căng thẳng đặt chai thuốc xuống bàn cạnh ghế sofa.
“Nhìn tớ.” Lâm Sở nắm cằm Mộc Thần bắt cậu ngẩng đầu.
Mắt Mộc Thần lấp lánh, mang theo một chút rụt rè, vừa đối mắt với ánh mắt nóng bỏng của Lâm Sở, liền lập tức ngã nhào xuống ghế sofa, hôn nhau đến mức khiến toàn thân muốn bùng cháy, rốt cuộc không phải kiêng dè biến thân hay dùng thuốc ức chế, Mộc Thần ôm lấy cổ Lâm Sở kích động cùng hắn quấn quít…
Bởi trước đây bọn họ đã kiềm nén quá lâu, mỗi lần thân thiết đều không làm tới cùng, lúc này rốt cục có thể tùy tâm sở dục buông thả, hai người kích động đến không dừng được, từ chạng vạng kéo dài đến nửa đêm, mỗi một ngóc ngách trong phòng đều bị hai người làm cho lộn xộn rối tung lên. Cuối cùng Lâm Sở kiệt sức nằm ở trên sàn nhà, sói nhỏ lại ăn không thấy đủ liếʍ môi một cái, lấy lòng dụi dụi, dùng chóp mũi cọ cọ ngực Lâm Sở, nhỏ giọng nói: “Còn muốn hay không?”
“… Nghỉ mười phút đã.” Lâm Sở khóc không ra nước mắt.
Tui, tui hình như không thỏa mãn được vợ!?
“Ừ…” Mộc Thần cắn môi một cái, nhìn ra hắn đang khó xử, vì vậy quan tâm nói, “Tớ đói rồi, gọi đồ ăn bên ngoài đi.”
“Được.” Lâm Sở lệ nóng doanh tròng, cầm tay nhỏ bé của vợ, “Điện thoại tớ để ở phòng ngủ, tớ nghỉ một phút rồi đi lấy.”
Ngay cả đứng lên cũng không nổi sao? Mộc Thần cúi người hôn chóc chóc lên môi Lâm Sở, nói: “Tớ lấy, cậu nằm đi.”
Ăn no nê, lại tắm nước nóng, Lâm Sở cảm giác mình đã sống lại, thế là trước khi ngủ tàn nhẫn đè vợ thêm nửa tiếng, cuối cùng cũng miễn cưỡng đút no sói nhỏ tham ăn đến dọa người.
Mộc Thần hài lòng rút người vào lòng Lâm Sở, lắc lắc đuôi chuẩn bị ngủ.
Lâm Sở kích động ngủ không được, tay cứ không thành thật vỗ về chơi đùa tai sói của Mộc Thần, tai sói vừa mềm lại mượt, vuốt thích vô cùng, vuốt cả đêm cũng không dừng được!
“Cậu đừng vuốt, vuốt tớ không ngủ được.” Mộc Thần đẩy tay Lâm Sở ra, kháng nghị nói.
“Được, không vuốt.” Lâm Sở ôm chặt sói nhỏ vào lòng, hạnh phúc đến mức nghi ngờ mọi thứ chỉ là một giấc mơ!
Vì để xác nhận đó không phải là mơ, Lâm Sở lại đưa tay vuốt vuốt lỗ tai Mộc Thần.
“… Tớ thấy cậu hình như không muốn ngủ.” Mộc Thần bật dậy, cười lộ ra hai cái răng nanh, “Chúng ta làm thêm lần nữa.”
“Ngủ đi.” Lâm Sở sợ hãi dùng chăn che ngực, “Tớ không được!”
“Đều tại cậu không cho tớ ngủ.” Sói nhỏ đỏ mặt ngồi trên người Lâm Sở, nhỏ giọng nói: “Được thoải mái như vậy… Tớ lại muốn…”
“Vợ tha mạng a a a!” Lâm Sở gần như chết ngất ở trên giường.