Quen nhìn vẻ ngang ngược ngày thường, nên lúc này nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng mặt đỏ tới mang tai mặc người chà đạp của Giang Hàn, Mộc Phong quả thật muốn giải quyết cậu ngay tại chỗ, thế nhưng vừa rồi lúc nổi giận đạp một cú bay cửa vẫn còn để bên cạnh TV, hai người cũng không thể ban ngày ban mặt không đóng cửa liền hắc hắc hắc, hơn nữa trên người Mộc Phong không mang theo thuốc ức chế biến thân, hơn nữa chết người nhất là ngoài cửa có rất nhiều bảo vệ và nhân viên vệ sinh vây xem, phỏng chừng đang đợi Mộc Phong bồi thường.
Vì vậy Mộc Phong lưu luyến ở trên môi sưng đỏ lại đầy nước của Giang Hàn gặm một cái, mới ngồi dậy thả cậu ra.
Giang Hàn tủi thân hít mũi một cái, từ nhỏ đến lớn từ trước đến nay chưa từng có ai dám ức hϊếp cậu như vậy, đại thiếu gia mới vừa bị đè lên giường cưỡng hôn mười phút tam quan triệt để nát bấy, vẻ mặt mờ mịt đờ ra nhìn cánh cửa bị tháo dỡ, y như một bãi cỏ vừa bị người ta chà đạp.
Mộc Phong nhìn cái dáng vẻ này của Giang Hàn liền muốn bật cười, chần chừ một chút, vẫn không yên lòng xác nhận lại: “Lời em mới vừa nói, được tính đúng không.”
“… Không tính! Đó là do anh ép buộc!” Giang Hàn lấy lại được chút tinh thần, trở mặt như lật sách, ngay lập tức quỵt lời!
Mộc Phong suýt chút vác cậu lên.
“Hừ.” Giang Hàn hừ lạnh, mím môi một cái, để môi thoạt nhìn không có sưng như vậy.
“Anh coi như rõ rồi.” Mộc Phong im lặng một hồi, đột nhiên đem Giang Hàn xốc lên khiêng trên vai, không để ý tới việc cậu giãy dụa cùng gào thét, ở trên cặp mông tròn không nặng không nhẹ vỗ hai cái, “Với em cần ép buộc, dịu dàng không có tác dụng.”
Tiểu tiện nhân trong lòng Giang Hàn lập tức đứng dậy vỗ tay: Ông xã anh còn phải biết là khẩu thị tâm phi nữa!
“Anh còn đánh nữa, sắp sưng luôn rồi!” Giang Hàn trái với lương tâm ra sức giãy dụa rống giận, “Thả tôi xuống! Buông!”
(Chương này Giang tiểu thụ còn tsun nên để xưng hô ‘tôi’, xử xong rồi sẽ đổi xưng hô)
“Không thả.” Mộc Phong khiêng Giang Hàn ra khỏi phòng, xuống lầu đến trước lễ tân nói rõ tình huống, giãi bày áy náy đồng thời bồi thường tiền. Giang Hàn toàn bộ quá trình đều nằm trên vai Mộc Phong, nhân viên lễ tân nhịn cười vô cùng cực khổ, còn có người lén chụp ảnh, bất quá bị Mộc Phong liếc mắt trừng tay liền run tay vứt điện thoại ra ngoài.
Khiêng đại thiếu gia đi một mạch về bãi đỗ xe nhà hàng, Giang Hàn liên tục đấm đá Mộc Phong, sau lại mệt quá dứt khoát giống như chó chết treo trên người, Mộc Phong đi tới trước xe Giang Hàn đặt người vào hàng ghế sau, rồi theo ngồi vào, nói với tài xế đang đơ mặt ra: “Về nhà.”
“Về nhà cái gì? Tôi đồng ý chưa?” Giang Hàn ngang ngược nói.
Mộc Phong đem người ôm vào lòng thật chặt, cúi đầu hôn Giang Hàn đến một chữ cũng không nói được.
CMN thiếu gia nhà mình quen với người đó rồi! Tài xế không nhịn được nhìn hai người kia kính chiếu hậu, nhớ tới ngày mình biểu diễn hành động Hollywood trước mặt Mộc Phong, hắn có chút hoảng sợ, rất sợ Mộc Phong ghi thù.
“Dừng xe!” Giang Hàn thật vất vả mới tránh được, gào to nói, “Tôi muốn đá tên khốn kiếp này xuống!”
“Thiếu gia cậu đừng làm rộn.” Tài xế khuyên nhủ.
Tròng mắt Giang Hàn suýt chút nữa trừng rớt ra ngoài: “Anh ở phe nào hả?”
Sau khi xuống xe Giang Hàn lại lần nữa bị Mộc Phong khiêng trên vai bước vào nhà, tình cảnh giống như bị thủ lĩnh thổ phỉ cường tráng anh tuấn cưỡng ép về làm áp trại phu nhân làm cho tiểu tiện nhân trong lòng Giang Hàn vô cùng nhộn nhạo! Hận không thể sinh một cặp!
“Anh muốn làm gì!” Giang Hàn kiên quyết chống lại tiếng nói đáy lòng, nắm chặt lấy khung cửa không buông tay.
Mộc Phong đem đầu ngón tay của cậu gỡ từng cái một ra, đóng sầm cửa khiêng người đi thẳng vào phòng ngủ, đặt Giang Hàn xuống giường.
Giang Hàn ngồi trên giường nhặt gối lên ném qua, tức giận mắng: “Cút ra khỏi nhà tôi!”
“Lát nữa còn dùng.” Mộc Phong bình tĩnh chụp lấy gối ném lại lên giường, ánh mắt nhìn Giang Hàn giống như đang nhìn một món điểm tâm.
Giang Hàn lại đem gối ném thẳng vào mặt con Shiba Inu đang làm mặt doge ngoài cửa, tức giận nói: “Mày làm cái biểu cảm gì hả! Cút đi!”
Shiba Inu né gối, bí hiểm nhìn chủ nhân.
Mộc Phong đem cửa phòng ngủ đóng lại, đi tới Giang Hàn trước mặt, quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm tay Giang Hàn, ánh mắt nghiêm túc nói: “Anh thật sự thích em.”
“Thích.” Giang Hàn cố gắng cười nhạt, nhưng kiểu quỳ như cầu hôn này kỳ thật đã khiến toàn thân cậu nóng lên, nhiệt độ từ bàn tay của Mộc Phong truyền tới từng hồi, như bơi trong huyết quản cậu, tích tụ, làm cho nhiệt độ không ngừng nóng lên, dần dần muốn bốc khói.
“Anh lớn như vậy rồi, chưa từng yêu đương.” Mộc Phong lại nở nụ cười chân thành, “Bởi vì anh tin định mệnh sắp đặt, anh luôn cảm thấy khi anh gặp được người định mệnh thuộc về anh, anh sẽ lập tức cảm nhận được, anh có thể lập tức tìm ra người đó giữa một rừng người, có một thanh âm nói cho anh biết chính là người đó. Sau đó anh sẽ đem toàn bộ tình yêu, toàn bộ dịu dàng và nhẫn nại giao cho người đó, trước khi gặp được người đó anh không muốn lãng phí thứ gì với người khác, anh thừa nhận trong chuyện này anh vừa cố chấp lại bảo thủ, nhưng may mắn thay… Anh gặp được em.”
“Hừ, còn không phải là bởi vì ông đây đẹp trai…” Giang Hàn nghe giọng của mình run run.
Mộc Phong cúi đầu hôn nhẹ mu bàn tay của cậu, dịu dàng nói: “Hoàn toàn chính xác, em là đẹp nhất.”
Giang Hàn kiêu ngạo mà ưỡn ngực.
“Nhưng không phải chỉ vì cái này.” Mộc Phong tiếp tục nói, “Trong khoảng thời gian ở chung, anh cảm thấy em rất dễ thương.”
Vì dấn thân vào giới chế tạo nước hoa, nên bình thường Mộc Phong tiếp xúc với không ít loại người, tuấn nam mỹ nữ sớm đã nhìn đến miễn dịch, huống chi còn có Hà Hi chủng tộc Vampire trời sinh đã đẹp mỗi ngày lắc lư ở trước mắt, cho nên loại chuyện vừa thấy anh đẹp trai liền choáng váng không có khả năng xảy ra trên người Mộc Phong.
Giang Hàn không thể tin chỉ chỉ mình: “Tôi dễ thương? Anh có phải bị ngược đãi riết rồi bị M luôn không?”
Không gạt anh có đôi khi tôi cũng muốn tát mình lắm.
Mộc Phong khẽ cười, dùng ánh mắt nhìn Giang Hàn như nhìn con mèo xù lông nói: “Ví dụ như hiện tại cũng rất dễ thương.”
“…” Giang Hàn thông cảm nhìn cái tên M này.
“Lần trước anh cắt trúng tay, em dùng băng keo cá nhân dán vết thương cho anh.” Mộc Phong giữ vững luận điểm của mình.
“Tôi dán chơi thôi được không!” Giang Hàn ánh mắt hung dữ, “Lúc đầu muốn dán lên tường!”
Mộc Phong bị cậu chọc cười, tiếp tục nói: “Hôm đó anh mệt nằm ngủ trên ghế sofa, có người đắp chăn cho anh.”
Giang Hàn dối trá giải thích: “Là Doge kéo qua đó, đừng tự mình đa tình.”
“Được được được, Doge.” Mộc Phong xoa xoa đầu cậu, “Em mấy hôm trước còn mua áo khoác thu cho anh, để mùa thu mặc.”
Giang Hàn nóng nảy hất tay: “Còn nói nữa, tôi đã nói mấy lần rồi đó không phải là tôi mua cho anh! Là dì Trương đi siêu thị thấy thời trang nam giảm giá nên mua nhiều hơn một cái kêu tôi đưa cho anh, cảm ơn anh bình thường giúp dì hốt phân!”
Mộc Phong vừa bực mình vừa buồn cười: “Mác áo còn chưa tháo, siêu thị giảm giá mà lên tới vạn tệ?”
Đệt sao mình lại quên tháo mác! Giang Hàn mặt đỏ tới mang tai cố gắng giải thích: “Siêu thị bán hàng giả, thật ra chỉ có 50 tệ, bán 100, giả hàng hiệu đó.”
“Được được được.” Mộc Phong ôm chặt Giang Hàn, điềm đạm nói, “Hàng giả anh cũng thích.”
“Ai quan tâm anh có thích hay không.” Giang Hàn liếc mắt, nhấn mạnh nói, “Cũng không phải tôi mua.”
“Được, không phải em mua.” Mộc Phong cọ môi vào gò má Giang Hàn, lúc nói chuyện phả hơi nóng vào tai của cậu, “Em có thể chấp nhận anh không? Được thì không lên tiếng, không được thì nói không.”
Cổ họng Giang Hàn cứng đờ không nói được một lời.
“Anh hiểu rồi.” Ba giây sau, Mộc Phong hạnh phúc thở phào.
“Vậy bây giờ anh có thể biến mất trước mặt tôi chưa?” Giang Hàn không được tự nhiên muốn chết, kỳ thật sâu trong nội tâm vô cùng khát vọng bị Mộc Phong cưỡng bức đè xuống!
Nói với tui là cần phải ép buộc đâu? Tại sao lại dịu dàng rồi anh còn có phải là đàn ông không?
Mộc Phong buông cậu ra.
Trong nháy mắt Giang Hàn thất vọng viết lên mặt.
“Đi một phút thôi, chờ anh.” Mộc Phong suýt cười ra tiếng.
“Chờ cái rắm, tôi lập tức khóa cửa.” Giang Hàn ngang ngược nói.
Mộc Phong nhướng mày: “Em cảm thấy khóa cửa có tác dụng với anh?”
Giang Hàn nhớ tới cửa phòng khách quán rượu, nhất thời không thể tin được hỏi: “Sao sức anh mạnh dữ vậy? Còn có vừa rồi tôi quên hỏi, làm sao anh tìm được tôi?”
Mộc Phong thần bí cười cười: “Đó là một bí mật, bây giờ nói ra sợ dọa em, anh muốn từ từ chấp nhận.”
“Bí mật gì, đệt… Lẽ nào anh cũng không cương được?” Tư duy Giang Hàn lệch đi, trong chớp mắt sợ ngây người!
Mộc Phong lại bắt trúng trọng điểm: “Cũng? Còn có ai bất lực?”
Giang Hàn bán đồng đội cực nhanh, bình tĩnh bù đắp sai lầm vừa rồi: “Lâm Sở.”
“Là em sao!?” Mộc Phong không tin.
“Phi! Tôi đương nhiên có thể!” Giang Hàn ngượng đến chín mặt, “Anh quên vừa rồi ở quán rượu tôi… Không phải, anh quên rồi!”
“Anh nhớ ra rồi.” Mộc Phong giọng nói ám muội, “Chờ anh một chút, chúng ta tiếp tục.”
Dứt lời, Mộc Phong ra khỏi phòng ngủ đi nhanh tới phòng dành cho khách mình đang ở, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc nhỏ đã chuẩn bị trước, lấy một viên thuốc bên trong nuốt xuống, để bảo đảm lúc động tình sẽ không biến thân, sau đó trở lại phòng ngủ mà Giang Hàn đã khóa trái cửa.
“Chờ một chút! Tôi còn chưa chuẩn bị xong!” Giang Hàn nhặt gối lên ôm vào trong lòng, xông tới cửa bày ra tư thế phòng vệ, “Nếu không… Chờ một chút, sang năm làm tiếp?”
“Không chờ được.” Mộc Phong dùng sức kiềm eo Giang Hàn, đem cậu kéo vào trong lòng mình, bàn tay to ở trên lưng Giang Hàn dùng sức bóp một cái, giọng nói trầm thấp trộn lẫn với ham muốn tìиɧ ɖu͙©. Như thấy oán khí bốc lên, “Anh nhịn một buổi chiều, một bụng tức đúng lúc không có chỗ phát tiết.”
Giang Hàn say mê hít hà mùi hương trên người Mộc Phong, tiểu tiện nhân trong lòng sau khi nhào lộn 365 độ hò hét chói tai — Vậy mau mau nâng ông ném lên lên giường rồi thô bạo xé rách quần áo nhanh nhanh ba ba ba đến mức khiến tui không xuống giường được đi!
Mắt sói Mộc Phong khẽ híp, cùng Giang Hàn nhìn nhau 3 giây, giống như lập tức đọc hiểu được tiếng lòng của Giang Hàn, không nói hai lời ôm người ném lên giường áp xuống, hoàn thành ảo tưởng mà Giang Hàn không chỉ nghĩ tới một lần!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Hàn bị thể lực dai dẳng đến biếи ŧɦái của Mộc Phong cᏂị©Ꮒ nhiều đến mức thần trí mơ màng, khàn giọng kêu khóc cầu xin tha nhưng chỉ đổi được sự kịch liệt hơn, thế là lúc này đây, Giang đại thiếu gia hoa hoa công tử chuyên tìm đường chết cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý.
Đó chính là…
Tự gây nghiệt, không thể sống!