Mộc Phong nắm chìa khóa số trong tay, lặng lẽ khoanh tay nhìn Giang Hàn. Mộc Phong đã thay xong quần áo, trên người chỉ mặc một cái quần bơi tứ giác giản dị màu đen, bả vai dày rộng, cơ bắp cánh tay đẹp, cơ ngực nổi lên, thắt lưng gầy nhưng có lực, cùng với hai cái chân dài thẳng nuột nhìn toàn bộ không sót một cái gì. Hơn nữa điểm chết là quần bơi hơi chặt, vào lúc này lại bao quanh vật thể to lớn đang nằm chễm chệ phía bên trái cực rõ, nhìn vô cùng nghẹt thở!
“Anh sao lại ở đây!” Giang Hàn la to, cậu cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Mộc Phong mặc ít vải như vậy, lại giật mình hoảng loạn khó hiểu, đôi mắt không khống chế được mà nhìn chằm chằm phần dưới của Mộc Phong. Hoàn toàn biến thành con mèo nhỏ nhìn chòng chọc vào đũng quần!
Bởi vì cái đó của Mộc Phong thật sự là rất nghịch thiên.
Giang Hàn đói khát nuốt nước miếng, suýt chút nữa không thể khống chế được sự kích động mà bắt đầu sờ soạng.
CMN tiểu tiện nhân kia lại đang quấy rối! Giang Hàn lập tức đem tiểu thụ đói khát trong lòng đánh cho một trận, sau đó nghiêm túc mặc niệm mười lần “Tui là công”!
“Tôi tới bơi.” Mộc Phong liếc nhìn chìa khóa số của Giang Hàn, sau đó dùng nó mở ngăn tủ bên cạnh mình ra, mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, chúng ta ở cùng một chỗ.”
“Ai ở cùng một chỗ với anh!” Giang Hàn đỏ mặt, xoay người muốn đi, “Tôi về nhà.”
“Chờ đã.” Mộc Phong dùng hai tay đè chặt Giang Hàn trên cửa tủ, đem toàn bộ cơ thể Giang Hàn nằm trong phạm vi cánh tay mình, thấp giọng nói: “Chạy cái gì, cậu sợ?”
Cảm nhận được hơi thở đầy nam tính của Mộc Phong xâm chiếm, Giang Hàn bỗng run chân, trong phòng thay quần áo ánh sáng lờ mờ, hai người lúc nãy còn thay quần áo bên cạnh cũng đã đi, hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ, Mộc Phong lại gần như hòa với ánh đèn, Giang Hàn có thể ngửi được mùi nước hoa đặc biệt nhàn nhạt trên người hắn, hô hấp của hai người rất nặng nề, Giang Hàn cảm giác không khí hít vào trong phổi mình càng ngày càng nóng, cậu mở to mắt nhìn chăm chú vào Mộc Phong, tiểu tiện nhân trong lòng lại bắt đầu rục rịch!
Giang Hàn nghiêm khắc nắm tay thành quyền, móng tay cắm vào trong thịt, thật vất vả mới nhặt về được một chút lý trí, “Anh có gì đâu phải sợ, tôi chê anh phiền không được sao?”
Mộc Phong cười cười nói: “Nấu cơm cho cậu sao cậu không phiền? Cậu là không dám cởi ở trước mặt tôi!?”
“Tôi có cái gì không dám!” Tính nóng nảy của Giang Hàn trỗi dậy, nhanh chóng cởϊ áσ đang mặc ra, hung hăng nhét vào trong tủ.
Mộc Phong đầy hứng thú: “Tiếp tục.”
“Tôi xem ban ngày ban mặt anh dám làm gì tôi.” Giang Hàn nhỏ giọng thì thầm, cũng đem quần cởi ra luôn, lộ qυầи ɭóŧ in hình Doraemon bên trong ra!
Mộc Phong chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nhịn cười khó khăn.
Giang Hàn: …
Đệt, tính sai.
Giang Hàn mặt đỏ như trái cà chua, nhanh chóng cởϊ qυầи lót in hình Doraemon ra rồi thay quần bơi.
Mộc Phong yên lặng chăm chú nhìn Giang Hàn, ánh mắt càng ngày càng giống sói, giống như hận không thể đem người trước mặt ăn tươi nuốt sống.
Cái quần bơi Giang Hàn mặc trên người là cái cậu cố ý chọn để tán zai hôm nay, thiết kế vô cùng lôi cuốn, hơn nữa cái mông có vẻ rất tròn rất vểnh!
“Nhìn cái gì đó.” Giang Hàn hung hăng đóng sầm cửa tủ, giống như đã hoàn thành sự nghiệp vĩ đại nhất! “Cái gì cần thay đã thay hết rồi, đừng thật sự tưởng rằng tôi sợ anh.”
Mộc Phong mở rộng tầm mắt, cảm thấy mỹ mãn, cũng không trêu chọc nữa, liền mềm giọng nói: “Ừ, cậu không sợ.”
“Hừ, đi!” Giang Hàn khóa kỹ cửa tủ, không khống chế được lại quay đầu nhìn chòng chọc đũng quần hắn!
Nhìn chòng chọc nhìn chòng chọc đũng quần, nhìn chăm chú nhìn chăm đũng quần, mèo con muốn nhìn!
Khóe môi Mộc Phong cong lên, thú vị nói: “Cậu từ lúc bắt đầu đã nhìn chằm chằm vào chỗ này của tôi.”
Giang Hàn tức đến giậm chân, bực tức nói: “Tôi là thấy anh… thấy anh lưu manh! Anh cứ đi ra ngoài như vậy người khác có thể tố cáo anh quấy rối tìиɧ ɖu͙©!”
“Tại sao? Tôi mặc quần bơi đàng hoàng.” Mộc Phong hỏi.
“Tôi không muốn giải thích.” Giang Hàn mặt đầy vẻ ghét bỏ, “Anh mặc quần đi biển ở ngoài đi, xuống biển rồi cởi.”
Quần bơi ôm chặt như vậy, kích thước dài ngắn sẽ bị nhìn thấy hết đó hơn nữa thật sự quá lớn đó ông xã!
… Ôi đệt đệt phì phì phì!
Giang Hàn bị tiểu tiện nhân trong lòng giãy dụa lại càng hoảng sợ, hoảng đến mức ngây người.
“Được.” Mộc Phong rất nghe lời mặc quần đi biển rộng thùng thình bên ngoài, mong chờ hỏi một câu, “Cậu biết bơi không?”
Giang Hàn thận trọng nói: “Biết.”
Không thể dạy bơi, Mộc Phong hơi thất vọng.
Lúc hai người bọn họ đi ra ngoài, Lâm Sở cùng Mộc Thần đã thuê được dù, dưới cây dù có bàn ghế, ăn uống nghỉ ngơi gì cũng rất tiện, hơn nữa không sợ phơi nắng.
Lâm Sở nhìn thấy Mộc Phong lập tức chân chó đứng nghiêm ngay ngắn, gần như hận không thể kính lễ cúi chào một cái, Mộc Phong uy nghiêm liếc nhìn Lâm Sở từ trên xuống dưới một lần, tuy trong mắt hắn không có ai xứng với em trai đáng yêu của mình nhưng quả thật Lâm Sở không có gì để bắt bẻ được, vì vậy Mộc Phong không thể làm gì khác hơn là lặng im không nói, duy trì sự uy nghiêm của gia trưởng.
Mà Giang Hàn thì căm giận trừng mắt liếc phu phu Lâm Sở, nhất là trừng Lâm Sở!
Tên này rõ ràng vì tương lai hạnh phúc của mình mà bán anh nó đi!
“Anh đừng nhìn em như thế.” Lâm Sở chột dạ.
“Vậy muốn anh nhìn mày thế nào?” Giang Hàn lên cơn giận.
“Nhã nhặn một chút, thân thiết một chút.” Lâm Sở không biết xấu hổ.
“Anh đây rất muốn ném mày xuống biển làm mồi cho cá mập ăn!” Giang Hàn vung vung nắm đấm đe doạ.
Trong bốn người chỉ có Mộc Thần không biết bơi, mặc dù lúc nhỏ đã được Mộc Phong dạy nhiều lần, thế nhưng mỗi lần chứng kiến cảnh em trai sặc nước rồi sợ sệt, bệnh cuồng em trai của hắn liền bị hung hăng đánh trúng, lập tức không kềm chế được mà chạy tới giúp, kết quả đến cuối cùng Mộc Thần ngay cả cách thở cũng không học được.
Thế là Lâm Sở mướn cho vợ một cái phao bơi tròn hình sói xám, đeo vào cho Mộc Thần, giỏi đoán ý người nói: “Không phải cậu thích sói sao?”
“Ừ, thích.” Mộc Thần nhéo nhéo hình lỗ tai sói.
Lần đầu tiên cùng vợ đi biển chơi, Lâm Sở rất kích động, đã sớm mua quần bơi tình nhân, một cái trên mặt để chữ ilive, một cái khác để chữ yu, hai người đứng chung một chỗ sẽ tạo thành câu tớ yêu cậu, vô cùng lãng mạn!
Thế nhưng Mộc Thần da mặt mỏng ngại show ân ái, nên mặc một cái áo T-shirt rất rộng che toàn bộ thân trên và nửa cái mông, Lâm Sở rất thất vọng, cứ luôn xoay quanh Mộc Thần, tìm cơ hội vén áo cậu.
“Cậu đừng xốc lên!” Mộc Thần tức giận đè vạt áo xuống, rất giống hình ảnh thiếu nữ bị mấy tên thiếu niên bất lương tốc váy.
“Lộ ra mới đẹp! Ngoan.” Mắt Lâm Sở lóe sáng.
Thế là Mộc Thần lạnh lùng mặc cái quần đùi hoa của ca ca vào.
Lâm Sở một mình mang chữ ilve, không ghép được thành câu, vô cùng hiu quạnh.
Ba người biết bơi lần lượt xuống biển, Mộc Thần ngồi một mình dưới dù tránh nắng, để gió thổi nhìn phong cảnh trên biển, uống coca nhai khoai tây chiên rôm rốp, đang vô cùng thoải mái, đột nhiên cái ghế trống bên cạnh có một người ngồi xuống, giọng Mai Thu nhẹ nhàng truyền vào tai: “Ô, thật trùng hợp!”
“… Sao cậu ở đây?” Mộc Thần kinh ngạc nhìn hắn, trên người Mai Thu còn dính nước, dễ biết là mới từ biển đi lên.
“Có nhớ hôm qua tớ nói với cậu ‘Ngày mai gặp’ hay không? Kết quả đó.” Mai Thu ái muội chớp chớp mắt, “Có thể chúng ta có tâm linh tương thông, đi đâu cũng có thể gặp được.”
Mộc Thần bình tĩnh ăn khoai tây chiên, phân tích nói: “Bãi biển này cách trường học khá gần, hơn nữa dân địa phương đều biết khu này ít du khách, ở gần trường nếu muốn đi biển chơi đương nhiên sẽ đến đây, cậu lại dùng mũi ngửi một cái, liền biết tớ ở đây ngay.”
Mặc dù rất không hiểu cái mũi thính của người sói các cậu.
“Phì.” Mai Thu cười, “Tớ trêu cậu chút thôi, cậu nghiêm túc như vậy làm gì.”
Là tui không muốn để cậu trêu đó biết không, Mộc Thần sắc mặt nghiêm trọng ăn khoai tây chiên, lo lắng lát nữa Lâm Sở nhìn lên thấy Mai Thu sẽ phát nổ!
“Bạn trai cậu đưa cậu tới lại đi bơi một mình?” Nam phụ tâm cơ bắt đầu ly gián.
“Tớ không bơi.” Mộc Thần giải thích, “Tớ thích ở đây ngắm phong cảnh.”
Mắt Mai Thu sáng lên: “Tớ dạy cho cậu nha.”
Mộc Thần lắc đầu cực nhanh: “Không làm phiền cậu, tớ muốn học bơi sẽ nói bạn trai chỉ!”
Mai Thu suy nghĩ trong chốc lát, tiếp tục giở trò: “Bạn trai cậu là con người!?”
“Đúng vậy.” Mộc Thần gật đầu.
“Hai người các cậu có thể có điểm chung sao?” Mai Thu tỏ vẻ quan tâm, quả thật giống như một bác gái nhiệt tình trong hội phụ nữ, “Thường thì người sói và người sói ở cùng nhau tốt hơn.”
Mộc Thần kỳ quái nhìn hắn, phản bác: “Có rất nhiều điểm chung, tụi tớ ngay cả chuyên ngành cũng giống nhau.”
Hội họa âm nhạc điện ảnh game du lịch lý tưởng cuộc sống phim truyền hình… Có thể nói là rất rất nhiều!
Thấy vẻ mặt Mai Thu không cho là đúng Mộc Thần lại dùng giọng đùa giỡn chém một đao: “Hai người sói thì có thể nói gì, tám cách dưỡng lông mùa hè sao? Ha ha.”
Xem ai mới rụng nhiều lông hơn?
Mai Thu chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục: “Nhưng là…”
Mộc Thần mở một bịch bánh nhét cực nhanh vào tay hắn, vừa đơn giản vừa thô bạo nói: “Cậu ăn đi.”
Đừng nói nữa! Chồng tui tới rồi!
“Vợ vợ mau xem! Con sứa …” Trong tay Lâm Sở cầm một con sứa, vui vẻ hớn hở như hiến vật quý cho Mộc Thần, nhưng mà mới nói được nửa câu đã nhìn thấy gương mặt tình địch mình ghét nhất đang nhìn mình một cách buồn cười, Lâm Sở lập tức thu lại nụ cười, ép khí tức cao lãnh tỏa ra.
“Mau bỏ xuống, có bị giật hay không?” Mộc Thần lại càng hoảng sợ, vừa kiểm tra tay Lâm Sở vừa trách nói: “Thứ này không thể chạm bậy, nó biết chích người, có độc.”
“Tớ không sao.” Lâm Sở không vui, chuyển hướng Mai Thu, “Cậu tới làm gì?”
Mai Thu vô tội giơ tay lên: “Tôi đi bơi, không ngờ trùng hợp gặp được Tiểu Thần.”
“…” Lâm Sở phóng ánh mắt sắc bén qua.
Phải gọi là Mộc tiên sinh! Cái gì mà Tiểu Thần Tiểu Thần thật không có phép tắc!
Hơn nữa nhất định là cố ý đi theo… Đạo diễn tên nam phụ này tại sao còn chưa chết, cũng đã mấy tập rồi? Đạo diễn!
Vì chấn chỉnh vị trí chính thất, Lâm Sở dính như sam kéo mặt Mộc Thần lại hun một cái, giọng hùng hồn: “Vợ.”
“Ừ, ở đây.” Mộc Thần dùng khăn lau tóc cho Lâm Sở.
Hì hì hì hì! Lâm Sở tiếp tục mặn nồng nói: “Cục cưng, giúp tớ lau mặt.”
Mộc Thần ngoan ngoãn lau mặt cho Lâm Sở.
“Vợ, tớ muốn uống coca.” Lâm Sở mỗi câu đều show ân ái, Mộc Thần cũng vô cùng phối hợp mà mở nắp coca ra.
Lâm Sở đang chìm đắm trong sự thắng lợi vui đến không thể kiềm chế, lại đột nhiên nghe Mai Thu thân thiết gọi: “Ca!”
“Phụt –” Lâm Sở phun coca lên cát, quay đầu nhìn lại không biết Mộc Phong đã đi lên từ lúc nào, Mai Thu lại bày ra biểu cảm như anh em ruột thất lạc nhiều năm cảm động không thôi, vẫy vẫy tay với Mộc Phong đang ngơ ngác: “Em là Mai Thu, ca!”
“Mai Thu?” Mộc Phong bừng tỉnh đại ngộ, cười quan sát Mai Thu một vòng, “Đã lâu không gặp, em thay đổi nhiều quá, anh cũng không nhận ra.”
“Tiểu Thần không nói cho anh biết chuyện tụi em vô tình gặp lại sao, ca.” Mai Thu mở miệng là một tiếng ca, gọi đến lưu loát!
Mộc Phong lắc đầu, mang theo chút trách cứ nhìn em trai nói: “Sao lại không nói cho anh một tiếng?”
Mộc Phong nhìn Mai Thu và em trai lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ em trai luôn bị sói con khác ức hϊếp, Mai Thu mỗi lần đều liều mạng che chở cậu, cho nên Mộc Phong rất có hảo cảm với cậu nhóc bạn của Mộc Thần này, cũng đối xử như một nửa em trai, khi đó hắn mua cho Mộc Thần cái gì cũng không quên mang cho Mai Thu, bình thường còn dẫn hai đứa nhóc ra ngoài chơi.
Mộc Thần phùng má, có lệ nói: “Em quên.”
“Ca, khi nào anh có thời gian, dẫn theo Tiểu Thần chúng ta đi ăn một bữa đi! Em rất nhớ mọi người.” Mai Thu kéo cái ghế cho Mộc Phong ngồi xuống, hai người thuận lợi bước vào hình thức ôn chuyện, Mai Thu miệng ngọt, ca tới ca đi gọi thuận miệng như nước chảy mây trôi, so với Mộc Thần còn chịu khó hơn, Mộc Phong cười đáp trả, cùng Mai Thu vui vẻ trò chuyện. Lâm Sở vẻ mặt sợ hãi nhìn tình địch thuận lợi từng bước tiến vào gia đình ấm cúng của mình, còn mình lại chỉ có thể ở phía sau Mộc Phong hoảng hốt, không thể nói trọn vẹn cái gì, vô cùng giống một nhánh tảo biển bị phơi khô!
“Vậy hai người trò chuyện đi.” Mộc Thần nắm chặt tay Lâm Sở, đem người kéo mạnh về phía mình, “Đi, chúng ta ngồi thuyền máy đi.”
“Được!” Lâm Sở dùng sức cầm ngược lại tay vợ.
“Ngồi thuyền máy xong chơi nhảy bungee!” Mộc Thần chủ động show ân ái.
“Được!” Lâm Sở nhất định kéo vợ đi, sau khi đi xa hơi hoảng tiến đến bên tai Mộc Thần, nhỏ giọng nói, “Cục cưng, tớ không dám nhảy bungee.”
“Phì.” Mộc Thần vui vẻ, cười lộ ra hai cái răng nanh dễ thương, “Tớ cũng không dám.”
CMN vợ tui thật sự quá moe! Lâm Sở lập tức đem người ôm xoay ba vòng!
Thật vất vả mới viện được cớ đi WC tránh Mộc Phong, Giang Hàn mặc quần bơi đeo dép kẹp lặn lội đi từ đầu bãi sang cuối bãi biển.
Người đến chơi càng ngày càng nhiều, hơn nữa khắp nơi đều là lều vải và dù che nắng, cho dù thị lực Mộc Phong tốt cỡ nào cũng rất khó tìm mình. Cảm giác thể xác và tinh thần được phóng thích Giang tiểu thụ thở phào một cái, mắt như tia laser quét tìm con mồi hợp khẩu vị, rất nhanh, tầm mắt của cậu tập trung tới chỗ mấy thanh niên trẻ tuổi đang dựng lều trên bãi cát, nhóm người này nhìn qua chừng 18, 19 tuổi, dáng dấp cũng khá thuận mắt, trong đó còn có một cậu trai cực kỳ đẹp, bất quá lều bọn họ mang theo không phải loại lều vừa để xuống đất liền tự động thành hình, mà là loại cần dựng lên.
Thế là ngay cả bản thân còn không lo được Giang tiểu thụ liền vội vàng tới giúp, nhân cơ hội bắt chuyện, chỉ là không giúp được bao nhiêu còn suýt chút nữa nhổ cái đinh người ta cắm lên. Nhưng chỉ cần năm câu đã câu được số điện thoại của bé zai xinh đẹp kia, có lẽ nguyên nhân bởi vì đều là tiểu thụ, nên khi bắt chuyện hoàn toàn không có chướng ngại!
Giang Hàn nghĩ thầm, đây mới điểm mạnh của ông đây.
Thì ra nhóm thanh niên này là sinh viên nghệ thuật của trường diễn xuất, cuối tuần đi biển chơi, vừa nhắc tới lĩnh vực này Giang Hàn lập tức mở ra hình thức ba hoa, bắt đầu đắc ý nói mẹ mình cũng quen biết không ít ngôi sao, cha mình từng đầu tư điện ảnh gì, ba hoa đến mức khiến đám sinh viên sửng sốt, bầu không khí nhanh chóng nóng lên, cậu trai xinh đẹp kia gió chiều nào theo chiều nấy rất nhanh mở miệng gọi một tiếng Hàn ca, còn vô cùng chủ động đề nghị mọi người cùng nhau chơi bóng chuyền bãi biển.
Bóng chuyền bãi biển chính là thần khí tán gái, tuổi trẻ dồi dào sức sống gì gì đó, tứ chi tiếp xúc không cẩn thận phát lửa gì gì đó!
“Năm người làm sao đánh đây, vậy đi, ba người tụi em một nhóm, anh và Tiểu Diệp một nhóm.” Giang Hàn mãn nguyện chuẩn bị đứng lên trổ tài.
Tiểu Diệp chính là cậu trai xinh đẹp kia, nghe vậy lập tức nhìn Giang Hàn nở nụ cười moe moe, làm nũng nói: “Hàn ca em hơi tệ, lỡ kéo chân anh anh đừng phạt em nha.”
Giang Hàn phủi cát trên mông, đang muốn nói chuyện, giọng nói trầm thấp quen thuộc lần thứ hai bỗng nhiên vang lên sau đầu: “Không sao, còn có tôi.”
“A a a a a!” Giang Hàn rất không có hình tượng hét to!
“Chạy xa như vậy?” Mộc Phong ngữ khí bình bình, thế nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Giang Hàn sụp đổ nắm lấy tóc mình, “CMN! Anh sao lại chạy tới rồi! Sao anh tìm được tôi?”
“Còn cát, chưa có sạch.” Sắc mặt Mộc Phong u ám, không trả lời câu hỏi còn đột ngột ở mông Giang Hàn vỗ vỗ mấy cái, tiếng vỗ vang dội đến mức nghe thôi cũng thấy đau!
“Anh đây là phủi cát hay là đánh đòn hả?” Giang Hàn che mông né tránh.
Quần bơi rất mỏng, tay Mộc Phong rất nóng, Giang Hàn phát hiện mình vậy mà lại bị người ta đánh đòn đánh tới đỏ mặt.
Quả nhiên lại là tiểu tiện nhân bên trong quấy phá!
Mộc Phong hừ lạnh, ánh mắt như dao ở trên người Tiểu Diệp quét một vòng, sau đó nhìn nhóm thanh niên đang câm như hến nói: “Không phải thiếu người sao, bắt đầu đi.”