Bởi vì quanh năm phải cùng những sinh vật không phải người vừa so dũng vừa đấu trí, cho nên thể lực thợ săn quái vật khá biếи ŧɦái, Hà Hi bị Ngô Liệt giằng co sau 3 tiếng vô cùng oanh liệt mà hôn mê bất tỉnh, ngủ một giấc đến hoàng hôn.
Hà Hi mơ mơ màng màng mở mắt, kinh ngạc phát hiện bản thân ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đang muốn ngồi dậy, hạ thân lại chợt kéo tới một trận đau đớn ê ẩm khó nhịn. Hà Hi hít một hơi lạnh, lật một góc chăn trên người lên, liền suýt nữa bị các dấu vết xanh xanh đỏ đỏ cùng dịch thể sền sệt trên người làm hoảng sợ muốn ngất đi lần nữa.
CMN đây là tình huống gì!
Giữa lúc đại não Hà Hi chập mạch, Ngô Liệt đột nhiên mặc áo ngủ đi vào, hắn nhíu mày hứng thú nhìn tiểu Vampire đem chăn vén lên thật cao, lộ ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẻ mặt ngơ ngác, sau đó vô cùng tự nhiên lên tiếng chào Hà Hi: “Cục cưng, cảm giác thế nào?”
“A a a a a!” Hà Hi vừa nhìn thấy mặt Ngô Liệt liền lập tức hét lên giống như thấy ma, mông trần chạy như bay đến trước cửa sổ muốn nhảy lầu!
Nhưng mà mới vừa chạy đến trước cửa sổ Hà Hi liền hoảng sợ phát hiện trên bệ cửa sổ vậy mà lại bày đầy CMN tỏi! Dường như còn sợ chưa đủ, còn treo đầy dây tỏi trên từng khung nhỏ, giống như một hồ tỏi thủy tinh.
“Anh! Thúi quá!” Hà Hi lui về một bước xa.
Đối với Vampire mà nói, tỏi, thánh giá, ánh nắng là những thứ đáng sợ nhất!
“Muốn chạy? Không ngoan.” Ngô Liệt bình tĩnh đi về phía Hà Hi. Cổ áo ngủ hắn mở rộng, hiện ra làn da màu mật bên trong, nhìn qua vô cùng gợi cảm mê người, nhưng mà Hà Hi hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, bởi vì người trước mắt là một thợ săn quái vật, càng hỏng bét hơn chính là tên thợ săn này còn từng khùng điên đào mình từ trong quan tài ra rồi đuổi theo khắp phố, may mà lúc đó Mộc Phong thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp, nếu không… không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Kỳ thật mấy năm nay thợ săn quái vật đối với những sinh vật không phải người như bọn họ đều áp dụng thái độ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần bọn họ đừng cố tình gây sự, không làm hại con người, không để bại lộ thân phận, là có thể sống một cuộc cuộc yên ổn, hai phe nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mà từ sau lần bị Ngô Liệt truy kích không giải thích được Hà Hi cứ nhìn thấy thợ săn quái vật liền theo phản xạ mà chạy trốn, sau đó một màn truy đuổi kí©h thí©ɧ sẽ diễn ra oanh oanh liệt liệt, cuối cùng các thợ săn trải qua thiên tân vạn khổ bắt Hà Hi về quy án điều tra nhiều lần, kết quả phát hiện Hà Hi kỳ thật không làm chuyện gì xấu, không thể làm gì khác hơn là ngớ người thả cậu đi.
Các thợ săn cũng rất là hoang mang: Không phạm tội vậy thấy chúng tôi chạy làm cái rắm gì?
Hà Hi khóc không thành tiếng: Các người không hiểu! Đây là bóng ma trong lòng!
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, gương mặt của Ngô Liệt liền in dấu thật sâu trong đầu Hà Hi, liệt đầu bảng danh sách “Những người đáng ghét nhất của Quỷ Quỷ”.
Ngô Liệt đi tới trước mặt Hà Hi, đang muốn làm một thế kabe-don, Hà Hi đột nhiên gào khóc xoay người, bất chấp trọng lực chạy lạch bạch lên tường, sau đó ở trên trần nhà chạy như điên, chạy tới cửa phòng đang muốn xông ra, lại tuyệt vọng phát hiện trên cửa cũng treo đầy dây tỏi!
Kín không kẽ hở!
“Anh có bệnh sao!” Hà Hi mông trần khóc ngất ở cửa, vô cùng thảm thiết, không chỉ có cái mông đặc biệt đau nhức, trong lòng cũng vô cùng sợ, hơn nữa còn có một loại linh cảm nhục nhã — Chỉ sợ mình là Vampire đầu tiên bị kết giới tỏi giam cầm từ trước tới nay.
Thật sự là quá mất mặt, quá không tao nhã rồi!
Ngô Liệt cười như bị thần kinh một hồi, sau đó từ bên gối lấy một cái áo ngủ ra, đi tới phía sau Hà Hi dịu dàng đắp cho cậu, nói: “Đừng để bị lạnh.”
“Tôi không khoác! Anh đi đi!” Hà Hi khóc huhu hất áo ngủ rớt xuống đất, sau đó lấy hai tay che ngực như bị ác bá đầu thôn khi dễ, tránh né ánh mắt nóng rực của Ngô Liệt, cũng không biết rốt cuộc muốn cho nhìn hay là không cho nhìn, toàn bộ quá trình vô cùng mâu thuẫn.
“Cậu là đang mời gọi tôi? Nửa chống cự, nửa nghênh đón?” Ngô Liệt ở trên cái mông tròn đầy thịt của Hà Hi bóp một cái.
“Không phả, không cần tự mình đa tình.” Hà Hi lập tức nhặt áo ngủ lên nghiêm chỉnh che cơ thể.
Ngô Liệt ngồi xổm người kéo Hà Hi lên, ôn nhu nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
“Vấn đề là tôi không cần cũng không muốn anh chịu trách nhiệm!” Hà Hi hai mắt đẫm lệ mông lung, vô cùng tủi thân, “Anh sao lại làm vậy với tôi!”
“Bởi vì…” Ngô Liệt nắm cằm Hà Hi bắt cậu nhìn thẳng vào mình, đôi mắt màu xanh nhẹ lóe sáng: “Cậu là của tôi.”
“Anh!” Hà Hi thương tâm gần chết mà dùng ngón tay bấu thảm trải nền, thành công đem thảm trải nền thoạt nhìn rất đắt rách một cái lỗ to, giọng nghẹn ngào: “Tôi giữ một thân xử nam thật nhiều năm, cứ như vậy mà mất, lúc đầu muốn để lại cho…”
“Để cho ai?” Ngô Liệt nhướng mày.
Hà Hi bĩu môi: “Không nói cho anh.”
Dù sao cũng không có khả năng.
Ngô Liệt trầm mặc một lúc, đột nhiên nở nụ cười, hỏi: “Trước kia cậu là xử nam?”
Hà Hi hai mắt đẫm lệ điên cuồng gật đầu: “Ừ!”
Một đóa hoa cúc non cô độc trăm năm!
“Trùng hợp tôi cũng vậy, tới, bảo bối, chúc mừng một cái đi!” Ngô Liệt thâm tình nắm tay Hà Hi giơ lên cao, sau đó ép buộc high five với hắn một cái!
Hà Hi trợn mắt hốc mồm, căn bản không biết phải nhổ nước bọt chỗ nào mới tốt!
Tình hình này mà còn high five? Hơn nữa anh da^ʍ như thế sao có thể là xử nam?
Ngô Liệt vẻ mặt “Tôi yên tâm rồi” nói: “Chúng ta coi như huề nhau.”
“Ô! Huề chỗ nào!” Hà Hi phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, “Anh cũng nên cho tôi cᏂị©Ꮒ một cái mới có thể gọi huề nhau biết không?”
“Tới, lên.” Ngô Liệt không kịp chờ mở cổ áo, lộ ra cơ ngực.
“Thế nhưng tôi không muốn aaaa!” Hà Hi khóc thành tiếng, “Anh tại sao lại nhắm tới tôi! Ngày đó cũng không hiểu tại sao đào tôi lên!”
Ngô Liệt ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Hà Hi: “Cậu nhìn kỹ tôi, có thể nhớ ra cái gì hay không?”
Hà Hi thành thật nói: “Không.”
Ngô Liệt thất vọng thở dài, đột nhiên chuyển đề tài: “Mặt trời xuống núi rồi.”
Hà Hi ngốc moe gật đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn còn phủ đầy nước mắt.
“Còn đau không?” Ngô Liệt quan tâm dối trá.
“Đương nhiên đau.” Hà Hi thút tha thút thít, sao anh không thử lấy cái chày cán bột vừa thô lại vừa cứng đâm vào người ma sát 3 tiếng xem cảm giác thế nào! Da bị mài muốn hỏng luôn biết không!
Ngô Liệt đầy hứng thú: “Mặt trời lặn rồi, vết thương sẽ hoàn toàn phục hồi như cũ.”
“Không sai.” Đây chính là thiên phú của tộc quỷ hút máu, anh tuyệt đối không nên quá đố kị, đố kị cũng vô ích.
Hà Hi nước mắt lưng tròng ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo.
Lúc này, ánh chiều tà cuối cùng cũng cùng mặt trời biến mất sau dãy núi, cả thành phố đắm chìm trong ngọn đèn neon nhân tạo, mà cùng lúc đó, dấu hôn trên người Hà Hi bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phai màu cực nhanh, vết bầm nhanh chóng tan ra, làn nha nhẵn nhụi như đồ sứ một lần nữa hiện ra. Ngô Liệt mắt nhìn chằm chằm vào xương quai xanh tinh xảo lả lướt của Hà Hi, trong mắt dần dần nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©.
“Ai ai, anh đừng nhìn tôi giống như sắc lang vậy chứ! Không được! Chú à chúng ta không được! Đây chỉ là một hồi hiểu lầm, chúng ta hẳn nên quên hết đi!” Hà Hi một bên hồ ngôn loạn ngữ một bên căng thẳng giấu mình vào cổ áo, đi tới cạnh ghế sofa nhặt quần áo của mình bị Ngô Liệt cởi ra, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cấp tốc bấm số của Mộc Phong.