Lâm Sở dùng nước lạnh rửa mặt, bóp mũi một hồi, máu cũng ngừng chảy.
Mộc Thần ôm đuôi đứng ở góc tường, đấu tranh tư tưởng tới đấu tranh tư tưởng lui, cuối cùng đành phải chấp nhận đây là đồ chơi tình thú. Thiết lập là đang cosplay người thú.
Thật sự không dám nói …
Sợ ngày nào đó nói ra liền không thể tiếp tục nữa, quyết tâm liều mạng vừa rồi bỗng tiêu tán vô tung, tim gan sói nhỏ vì chuyện này mà hoảng hốt giật giật lỗ tai.
Lúc này Lâm Sở đi ra khỏi WC, trên trán còn dính nước, hắn lắc lắc đầu, thần sắc đột nhiên lạnh lùng một tay đè Mộc Thần một tay chống lên tường, thấp giọng nói: “Nhìn tớ.”
Một cái kabe-don hoàn mỹ!
Mộc Thần mù mịt, căng thẳng nuốt nước miếng.
Lâm Sở mặt không đổi sắc nhìn cậu, từ đầu đến chân mỗi lỗ chân lông đều đang tỏa ra hàn khí.
“Làm sao vậy? ” Mộc Thần mở to mắt.
Lâm Sở hơi cúi người, môi dán lên tai Mộc Thần, giọng nói thanh lãnh lãnh: “Cậu nói xem?”
Mộc Thần nhất thời cảm giác chân như nhũn ra.
Bởi vì cậu đối với phong cách này của Lâm Sở hoàn toàn không có sức chống cự!
“Hahahahaha!” Lúc này Lâm Sở lại đột nhiên cười như bệnh xà tinh [1], vui rạo rực nói: “Phúc lợi được nam thần lạnh lùng kabe-don cảm thấy thế nào?”
[1] bệnh xà tinh = bệnh thần kinh
“… ” Mộc Thần quả thật không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với hắn.
Lâm Sở dương dương đắc ý hỏi: “Có phải rất kinh ngạc không? Có phải rất nam thần hay không?”
“Ừ, rất kinh ngạc, rất nam thần.” Mộc Thần đặt cằm lên vai Lâm Sở, không nhịn cười được, cảm giác trong l*иg ngực có một thứ gì đó mềm đến sắp hóa thành nước.
Mặc dù nam thần này vừa rồi còn cúi xuống lavabo biếи ŧɦái mà chùi máu mũi…
“Vậy mau mau làm chuyện khưa~khưa~khưa~ với nam thần.” Lâm Sở cố gắng nghiêm chỉnh 1 phút, nhưng giờ lại không nhịn được, ôm ngang ‘chính nghĩa của vũ trụ’ đi vào phòng ngủ của mình.
Lúc vào cửa Lâm Sở dùng bả vai cọ cọ mở công tắc điện, nhưng mà vừa mở ra đã bị Mộc Thần tay mắt lanh lẹ nhấn tắt.
“Tớ muốn nhìn cậu.” Lâm Sở mất hứng.
“Không cho.” Mộc Thần đè chặt công tắc, giống như muốn đè vỡ công tắc.
“Tớ đang có hứng!” Lâm Sở bắt đầu chơi xấu.
“Tớ về ngủ.” Mộc Thần giãy dụa.
“Đừng, tớ nhìn cậu bằng ánh sáng của trăng cũng được.” Lâm Sở vừa đặt Mộc Thần xuống giường đã lập tức đè lên, cúi đầu hôn đôi môi mềm của Mộc Thần, vừa hôn vừa giơ tay lên sờ tai sói của Mộc Thần.
Mộc Thần sợ hắn sờ rồi phát hiện chân tướng, liền đè tay Lâm Sở lại, hàm hồ nói: “Đừng có sờ.”
Lâm Sở lại tìm đường chết mà đi sờ đuôi.
Thế là 3 giây sau nam thần lần thứ hai bị trói hai tay sau lưng mặt áp xuống giường.
Lâm Sở: “Ặc!”
Mau buông ra! Cứ tiếp tục như vậy nữa chồng sẽ bị bất lực! (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Chỗ khác có thể, không cho phép sờ tai với đuôi.” Mộc Thần ngồi trên người Lâm Sở ra lệnh
“Chỗ khác đều được?” Lâm Sở mắt sáng như trộm, so với Mộc Thần còn giống sói hơn.
“… Không được làm đến cùng.” Mộc Thần căng thẳng vô cùng, “Tớ còn chưa chuẩn bị xong.”
Mấu chốt là vì đuôi sói phía sau mọc ở trên người, tuyệt đối sẽ bị phát hiện.
Lâm Sở điên cuồng gật đầu, nếu như cho hắn cái đuôi hiện tại nhất định sẽ ngoắc như quạt gió: “Yên tâm, tớ sẽ không làm.”
Hơn nữa cũng không ép buộc được ah, cứ nửa phút sẽ bị trói hai tay ra sau lưng!
Mộc Thần ngượng ngùng ‘Ừ’ một tiếng, vừa mới buông tay, đã bị Lâm Sở không nói gì đẩy ngã.
Tầng tầng ánh trăng chiếu vào khiến căn phòng nhuộm một tầng sắc ám muội, chiếu vào tai sói của Mộc Thần càng tản ra một loại mê hoặc hoàn toàn khác ngày thường, trên gương mặt tinh tế lại có thêm một phần ngây ngô dã tính, thậm chí trong chớp mắt Lâm Sở cảm thấy đây mới là hình dáng thật sự của Mộc Thần, một con sói vừa dễ thương vừa nguy hiểm.
“Cậu làm sao vậy?” Mộc Thần thấy Lâm Sở chỉ yên lặng nhìn mình, cũng không có động tác gì khác, bèn xoa xoa gáy Lâm Sở.
“Không làm sao.” Lâm Sở lắc đầu, dịu dàng nói: “Chỉ là phát hiện càng ngày càng thích cậu rồi, thích vô cùng.”
“Tớ cũng vậy, thích vô cùng.” Mộc Thần nở nụ cười nhàn nhạt, tay dùng sức, chầm chậm đè gáy Lâm Sở về phía mình.
Hơi thở của hai người quấn quít hòa vào nhau.
Được ôm người mình thích nhất, ngay cả không khí hít vào cũng cảm thấy ngọt.
Tuy Mộc Thần đã chìm vào cảm xúc, nhưng tay vẫn luôn nhanh nhạy ngăn cản hành vi nỗ lực sờ tai và đuôi của Lâm Sở, Lâm Sở cũng đồng ý Mộc Thần không làm đến cùng. Vừa mới nếm thử cảm giác tiêu hồn thực cốt từ trước nay không có. Cả hai cảm thấy rất sung sướиɠ.
Du͙© vọиɠ qua đi, kéo tới chính là cơn buồn ngủ mãnh liệt, cảm giác tê dại giống như cơn hồng thủy đã rút đi, chỉ còn sót lại cơn mệt mỏi thâm nhập tứ chi bách hải.
Mộc Thần tới nhà vệ sinh rửa sạch, nhìn gương chờ giải trừ biến thân, quả nhiên lập tức thành công.
Mộc Thần thở phào nhẹ nhõm, vô cùng tự nhiên trở về phòng Lâm Sở. Không còn lo du͙© vọиɠ sẽ làm biến thân nữa, Mộc Thần yên lòng khôi phục bản tính thích tiểu hoàng thư, nhảy lên giường cuộn vào trong lòng Lâm Sở, như động vật nhỏ mặt cọ cọ l*иg ngực trần trụi của Lâm Sở, thậm chí còn vô cùng lưu manh mà sờ soạng bắp đùi Lâm Sở!
Lâm Sở thụ sủng nhược kinh, gần như muốn khóc lên.
Vợ rốt cục đã khai thông! Sờ thoả thích đi! Đừng có ngừng! φ(≧w≦*)
Mộc Thần khẽ rầm rì: “Mệt quá…”
Lâm Sở chủ động ôm chặt vợ, cúi đầu hôn bên tóc mai Mộc Thần, nói: “Ngủ đi, tớ cũng ngủ, chúng ta cùng nhau.”
Một lát sau, Lâm Sở đột nhiên nói mớ: “Tớ nhớ đến lần đầu tiên chúng ta nói chuyện.”
“Ừm… ” Mộc Thần mềm nhũn lên tiếng, mí mắt đánh vào nhau.
Rơi vào giấc mơ, Mộc Thần cũng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên mình nói chuyện với Lâm Sở.
Đó là ngày cuối cùng của học kỳ huấn luyện quân sự, sau giờ ngọ nắng khắc nghiệt. Giáo quan ác quỷ lại rất quan tâm cho mọi người đứng nghiêm 10 phút, lúc được giải lao, các học sinh đều oán than nhanh chóng chạy tới dưới bóng cây nghỉ ngơi.
Mộc Thần ngồi dưới đất, lười biếng dùng mũ quạt gió, ánh mắt ở trong đám người mờ mịt tìm kiếm nam sinh mình để ý.
“Khụ.” Bên tai truyền đến tiếng ho nhẹ, Mộc Thần quay đầu lại nhìn, nam sinh tên Lâm Sở đang đứng bên cạnh mình, cầm trong tay hai chai nước suối, hơi cúi đầu nhìn, gương mặt đẹp trai bởi vì căng thẳng mà biểu cảm cứng ngắc. Mộc Thần bỗng hồi hộp, đang muốn nói chuyện, đối phương lại đưa một chai nước qua, lạnh lùng nói: “Mua hơi nhiều.”
… Sao lại mua nhiều? Nhiều người như vậy sao lại đưa cho mình? Mộc Thần mang theo một đống dấu? mơ mơ màng màng nhận lấy, vặn nắp uống một ngụm, nói: “Cảm ơn.”
Lâm Sở không nói tiếng nào, lạnh lùng ngồi ở bên cạnh Mộc Thần cúi đầu nhìn thành phần ghi trên chai nước, nét mặt vô cùng tỉ mỉ, vô cùng chăm chú.
Vốn còn muốn đáp mấy câu Mộc Thần lập tức lúng túng, khóe mắt không ngừng liếc nhìn Lâm Sở.
Mà vào giờ phút này Lâm Sở cũng không ngừng liếc nhìn Mộc Thần.
Hai người rục rịch liếc trộm lẫn nhau, cũng đã quên là ai nhìn ai trước, nói chung đối phương vừa có động tĩnh bên kia đã lập tức xoay qua chỗ khác, hai ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về một phía, một lạnh lùng sâu thẳm, một trong sáng thuần khiết.
Tuy đều là giả bộ…
Gió nóng mùa hè thổi lên, thổi lên tán cây, khiến lá cây vang xào xạt, bóng râm vì thế cũng đong đưa.
Đang lúc bọn họ muốn nói gì đó, giáo quan đột nhiên thổi lệnh tập hợp, Mộc Thần cười ôn hòa, Lâm Sở thì lãnh đạm rũ mắt xuống.
Thế giới từ một điểm bắt đầu đã được kéo dài thanh một sợi chỉ mềm mại, mang theo hơi ấm còn dư lại và trống ngực cuối hè, kéo dài một đường đến tận đây, không thấy điểm cuối.
Mộc Thần nhích gần lại Lâm Sở, ngửi mùi hương trên người Lâm Sở, yên tâm mà ngủ.