Mưa kéo tay cha mình nói: “Cha ơi trong nhà còn rất nhiều đồ đạc chưa xếp gọn, chúng ta nhanh vào sắp xếp rồi nấu bữa tối. Mưa đói rất muốn ăn cơm.”
Đào Ẩn nhìn trời, nhà nông thường ăn cơm rất sớm tránh phải thắp đèn tốn dầu, hôm nay hắn về quá trễ trong nhà lại còn một đống đồ cần sắp xếp.
Hắn đề nghị: “Hay để cha nấu cơm cho hai con ăn trước, xong rồi xếp đồ sau.”
Măng và Mưa đều lắc đầu.
Măng nói: “Cha chúng ta nên dọn đồ chị gửi trước thì hơn.”
Mưa gật đầu: “Con chịu được, con muốn xếp đồ chị gửi thật gọn rồi mới ăn cơm, hơn nữa con muốn nhìn xem chị có gửi đồ ăn mới mẻ gì tới không, nếu có tối nay chúng ta sẽ nấu nó.”
Đào Ân mỉm cười, hai đứa nhỏ của hắn đây là muốn ăn đồ mới mẻ.
Hắn gật đầu: “Vậy hai đứa phải phụ cha một tay, nhanh chóng dọn xong rồi chúng ta ăn tối.”
Măng và Mưa đồng thanh hô lớn: “Vâng ạ!”
Bên ngoài trời bắt đầu nổi gió, sương đêm rơi xuống nhiệt độ nhanh chóng hạ, nhưng bên trong căn nhà nhỏ ba cha con vẫn đang miệt mài làm việc tới mức đổ mồ hôi.
Sau nửa canh giờ quần quật cuối cùng mọi đồ vật đều được sắp xếp xong, đồ ăn mới mẻ cũng được ba cha con tìm ra.
Măng chỉ vào từng loại củ mà Vũ Uyển gửi tới nói cho Đào Ẩn biết công dụng và cách ăn, cậu cũng không quên nhắc cha xử lý củ khoai tây có chồi non mọc lên.
Nghe con trai giải thích xong, Đào Ẩn chọn làm món khoai lang nướng trước. Hắn từng đi tòng quân nhiều năm, ở nơi biên cương cằn cỗi không có lương thực, nhưng lại lắm cây cỏ kỳ quái, hắn tự nhận bản thân là người có hiểu biết, nhưng loại khoai lang này hắn chưa từng thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên, màu sắc và dáng vẻ khá xấu, nhưng khi ăn sống lại cho vị ngọt.
Măng nói khoai lang nấu chín còn ngon hơn, Đào Ẩn cực kỳ mong chờ.
Đối với người nông dân, có được nguồn lương thực mới mẻ là phúc, nếu khoai lang này ăn tốt hắn sẽ cố gắng trồng và phổ biến ra rộng hơn để người dân có thêm lương thực.
Đào Ẩn ném sáu củ khoai vào đống than, chờ đến khi vỏ khoai ngả màu đen thì lấy ra.
Đây là nguồn thức ăn mới kỳ lạ, tuy đã được Vũ Uyển xác nhận có thể ăn nhưng Đào Ẩn vẫn không yên tâm, quyết định tự mình thử trước.
Bóc sạch lớp vỏ màu đen, lộ ra thịt vàng bốc khói nghi ngút bên trong.
Măng và Mưa nhìn thịt khoai bất giác nuốt nước bọt.
Đào Ẩn ngửi mùi hương thơm nhẹ không gây khó chịu tỏa ra từ lớp thịt vàng mềm mại và quyến rũ kia, sau đó mới yên tâm cắn một miếng, độ mềm và vị ngọt nhẹ khiến hai mắt Đào Ẩn nheo lại.
Loại khoai lang này đúng là lương thực tốt.
Măng sốt ruột hỏi: “Cha ơi có ngon không?”
“Ngon lắm, hai đứa ăn thử đi.”
Măng và Mưa vội vàng làm theo cha mình, bất chấp cái nóng của khoai lang mới nướng xong, bóc vỏ ăn, vừa ăn vừa thổi vừa khen ngon, chẳng mấy chốc sáu củ khoai lang lớn đã bị ba cha con dọn sạch.
Sáu củ khoai lang sao có thể giúp ba người no bụng, vì thế Măng thuyết phục cha mình nướng thêm, đến cuối cùng bữa tối của ba người chỉ toàn là khoai lang, ăn đến khi no bụng mới dừng lại.
Cảm giác no của khoai lang rất tốt, Đào Ẩn ấn nhẹ lên bụng mình, càng quyết tâm phải thử nghiệm trồng khoai lang, hy vọng Vũ Uyển tìm được giống và cây giống ấy sẽ sống được ở nơi này.