Vũ Uyển chạy ra ngoài hỗ trợ dỡ hàng, hàng xóm xung quanh thấy cô mua nhiều đồ như vậy ùa qua hóng hớt.
Xã Quỳnh nơi Vũ Uyển đang sống được phân làm 12 xóm, xóm cô đang sống là xóm 11, xóm này có hơn 500 hộ gia đình, được chia ra hai nhánh trên và dưới, các cô chú bác của Vũ Uyển đều sống ở nhánh trên, cô thì sống ở nhánh dưới cách khá xa nhau, ở nhánh dưới dân cư tập trung thưa thớt hơn nên ai cũng biết nhau, các gia đình xung quanh nhà Vũ Uyển đa số đều là người già, người trẻ đều đi làm xa.
Nhóm người già không biết dùng điện thoại, nên rất thích tụ tập hóng hớt chuyện nhà người khác. Chẳng mấy chốc trước ngõ nhà cô một nhóm gần 10 bà đã tụ tập, bàn tán rôm rả.
Vũ Uyển đã lường trước chuyện này, cô không sợ người khác bàn tán, mấy lời nói ra nói vào theo thời gian sẽ tan đi, hơn nữa cô không làm chuyện phạm pháp không cần sợ.
Một vài người hàng xóm tò mò hỏi Vũ Uyển: “Cháu mua nhiều đồ vậy làm gì?”
Vũ Uyển cười đáp: “Đồ trong nhà đã cũ cháu mua về thay mới.”
Nhà ông bà để lại rất cũ, đồ dùng khá thiếu thốn, việc cô mua mới chẳng có gì lạ.
Điểm lạ ở đây chính là cô lấy đâu ra tiền mà mua nhiều đến vậy.
Một bà ở gần nhà chú Sáu lên tiếng: “Cháu mới đi làm mấy năm mà để dành được nhiều tiền vậy à?”
Vũ Uyển chỉ cười không đáp.
Cô nhờ mấy anh giao hàng khiêng giường gỗ vào phòng bếp, may mà cửa phòng bếp đủ rộng nên đưa vào khá dễ.
Chỉ là ánh mắt họ dành cho cô khá kỳ quái, giường ngủ nào ai lại để trong phòng bếp.
Vũ Uyển mặc kệ tất cả, gửi tiền rồi đáp qua loa vài câu với mấy bà hàng xóm sau đó đi vào nhà.
Không có chủ nhà ở lại buôn chuyện, mấy bà nhanh chóng tản ra.
Tới chiều Măng qua, nhìn thấy một đống đồ trong phòng bếp cậu tá hỏa.
“Chị ơi cái gì thế này?”
Vũ Uyển tươi cười giới thiệu từng món đồ cho Măng, dạy cậu bé cách dùng những món đồ hiện đại như bàn chải đánh răng và kem đánh răng.
Thứ Măng thích nhất trong đống đồ chính là chăn nệm, gối ôm, khăn lau mặt, nồi niêu, giấy vệ sinh, chúng quá thiết thực, nhà cậu đang thiếu những thứ này. Măng nôn nóng muốn mang về khoe với cha và em gái.
“Em ôm đồ đi được không?” Vũ Uyển nhìn đống đồ lớn trên nền nhà vô cùng lo lắng.
“Để em thử xem, trước tiên chị đẩy giường tới đây phụ em.” Măng đề nghị.
Măng kéo một đầu, Vũ Uyển đẩy phía sau, khi Măng đi tới bếp thờ cậu bé dần biến mất cùng với chiếc giường, lúc Vũ Uyển đẩy tới sát tường liền dừng lại, không thể qua.
Thấy Măng đưa đồ lớn đi một cách dễ dàng như vậy Vũ Uyển yên tâm, từ nay mua đồ cô không cần phải để tâm đến độ nặng và độ lớn.
Đang vui vẻ cô nhận được thông báo cộng tiền vào tài khoản, mở ra cả người Vũ Uyển chao đảo.
Số tiền bên trong tài khoản tăng đến mức cô không thể tin nổi, cứ nghĩ người ta chuyển nhầm, cho tới khi Lê Giản Khiết gọi tới.
“Uyển hả em?”
“Vâng.” Giọng cô run run.
“Số tiền vừa chuyển vào là tiền bán trâm cài, còn đơn thuốc vẫn chưa kiểm định xong, chậm nhất là ngày mai anh báo lại.”
Giọng điệu của Lê Giản Khiết thay đổi, vui vẻ và thân thiết hơn. Nhưng điều đó không còn thu hút Vũ Uyển, bởi số tiền cô nhận được quá lớn, đã choán hết suy nghĩ của cô.
Tắt cuộc gọi Vũ Uyển vẫn chưa thể bình tĩnh, bàn tay run run mở ứng dụng ngân hàng nhìn số tiền bên trong, nuốt nước bọt không ngừng.
Chưa đầy một ngày cô đã kiếm được 3 tỷ, là 3 tỷ chứ không phải là 300 triệu, má ơi cô muốn xỉu!