Cầm trên tay thiết bị kỳ lạ được gọi là điện thoại, Đào Ẩn không dám bóp mạnh, vật này tuy cứng nhưng hắn lại sợ mình lỡ tay làm hỏng mất đồ của Vũ Uyển.
Nhờ thằng con chậm chạp, Đào Ẩn đã biết được tên của cô gái bên kia, cô gọi là Vũ Uyển, một cái tên rất hay, chỉ mới nhẩm tên thôi đã khiến hắn liên tưởng đến một cô gái nhẹ nhàng ôn nhu.
Khóe môi Đào Ẩn bất giác cong lên, trông chờ nhìn màn hình đầy chữ bên trong. Chữ trên màn hình không chỉ đều nhau mà các nét còn rất mảnh và nhỏ, cực đẹp đáng tiếc không có hồn.
Đối với những người đọc sách như hắn, chữ viết ngoài đẹp ra cần phải có hồn, không có hồn không thể gọi là chữ tốt.
Một cảm giác tiếc nuối bùng lên trong lòng Đào Ẩn, chữ viết thể hiện cho nết người, hắn muốn thông qua chữ viết để đọc vị tính cách của Vũ Uyển, nào ngờ không thể.
Bỏ qua nét chữ, tính người, Đào Ẩn tập trung vào nội dung Vũ Uyển gửi cho mình.
[Xin chào Đào Ẩn đại ca; không biết tôi gọi anh là đại ca có ổn không, ở chỗ chúng tôi họ không dùng xưng hô đại ca mà là anh hoặc chú, nếu tôi có gọi sai mong anh bỏ qua cho.
Ẩn đại ca, anh còn nhớ những món đồ anh gửi cho tôi chứ, ba đồng tiền xu, trâm cài, đơn thuốc và thư pháp, chúng đều có giá trị rất lớn ở thời đại chúng tôi.
Một đồng tiền xu của anh tôi có thể bán ra hơn 100 triệu.]
Một trăm triệu là bao nhiêu Đào Ẩn không hiểu, nhưng vẫn cảm nhận được có vẻ rất nhiều, có thể giúp cô kiếm được nhiều tiền như vậy khiến hắn rất vui.
Đào Ẩn tiếp tục đọc thư.
[Ngoài ra trâm cài và đơn thuốc đều bán được, đáng tiếc vì giá trị của hai vật này quá lớn nên cần phải chờ người kiểm định, sau khi kiểm định xong được bao nhiêu tiền tôi sẽ báo lại cho Ẩn đại ca.
Ẩn đại ca, tình hình bên đây của tôi cũng không tốt, tôi muốn làm giao dịch với anh. Anh có đồ cổ nào như trâm cài hoặc đơn thuốc, bình gốm có thể gửi qua đây cho tôi. Sau khi bán được tôi sẽ mua cho anh những thứ anh muốn, như thức ăn, dụng cụ hạt giống, giấy bất kỳ thứ gì anh muốn cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ mua.]
Đọc tới phần trâm bạc, Đào Ẩn rất ngạc nhiên, loại trâm bạc mà hắn đưa cho cô là đồ rẻ tiền, chỉ cần vài đồng bạc lên trấn mua được cả đống. Chất liệu của loại trâm đó được làm từ bạc vụn rẻ tiền kết hợp với đá thô nào phải ngọc thạch quý giá, không ngờ đến chỗ cô lại biến thành đồ quý.
[Nếu Ẩn đại ca đồng ý, có thể gửi thư lại cho tôi, anh cần gì cứ nói với số tiền bán đồ được, tôi có thể mua bất kỳ thứ gì anh muốn, xin đừng ngại.]
Đọc xong câu cuối khóe môi Đào Ẩn cong lên, có thể giúp được Vũ Uyển hắn rất vui, giờ đây còn được cô mở cho con đường làm ăn, tâm Đào Ẩn càng sảng khoái hơn.
Cuộc sống sắp tới của ba cha con bọn họ chắc chắn không quá khó khăn.
Hắn đưa điện thoại lại cho Măng, trải giấy mài mực viết cho Vũ Uyển một bức thư.
Tạm thời hắn không cần hạt giống, chỉ cần thức ăn, và một số đồ để kinh doanh.
Sau khi viết thư xong, hắn đưa cho Măng: “Mang tới cho chị gái.”
“Vâng.” Măng nhận được liền cầm theo điện thoại và thư chạy đi.
Đào Ẩn nhìn căn nhà hoang, hắn cần phải lấy căn nhà này, tốt nhất là biến nó thành tài sản riêng để giữ lại cánh cửa liên thông đến thế giới của Vũ Uyển.
Nghĩ xong hắn đi tìm trưởng làng.
“Ẩn tới đó à?” Trưởng làng thấy hắn tới rất ngạc nhiên.
Đào Ẩn không rề rà vào việc chính: “Cháu muốn mua lại căn nhà hoang kia, trưởng làng xem có thể bán lại cho cháu bao nhiêu.”
Trưởng làng ngạc nhiên, Đào Ẩn mới ra riêng, còn không có ruộng để làm sao có thể có tiền, hôm nay hắn còn đi thuê đất nhưng chưa bàn xong đã về, cuối cùng bị người ta thuê hết.
“Cháu có tiền không?” Ông hỏi.
“Ông cứ báo giá cháu sẽ tự sắp xếp.”
Trưởng làng gật đầu: “Nhà hoang đó từ lâu đã vô chủ, vì thế trở thành tài sản của làng, nếu cháu muốn để ta bàn với các bô lão, chờ họ đưa ra một mức giá ta sẽ báo cho cháu.”
“Vậy cháu cảm ơn trước.”
Chào trưởng làng Đào Ẩn về nhà.