Chương 370: Còn hẹn ra cục dân chính nữa không?

Bạn trai chia nửa căn nhà cho tôi: "?"

Ba giây sau, Bạn trai chia nửa căn nhà cho tôi: "Em yêu, đừng đùa."

"Ai đùa với anh, hai chúng ta ai đùa ai chứ hả? Anh đừng tưởng anh không thừa nhận thì em không biết anh nuôi chó ở bên ngoài. Bây giờ em bắt được quả tang rồi, tốt nhất anh hãy nghĩ xem làm sao để cho em một lời giải thích hợp lí đi."

Trần Ân Tứ gõ một tràng dài, gửi đi xong thấy vẫn chưa hả giận, lại nhắn thêm một câu: "Hờ hờ, ngực lép thế kia mà anh cũng xuống tay cho được."



Tần Kiết cảm thấy vợ sắp cưới bé nhỏ thật không nói lí lẽ.

Anh mới ra ngoài vài tiếng đồng hồ, sao lại bày ra chuyện anh nuôi chó ở bên ngoài rồi?

Anh nuôi cái khỉ mốc ấy!

Tần Kiết nén kích động muốn đạp mạnh chân ga, vượt đèn đỏ phóng về nhà dạy dỗ bạn gái bé nhỏ của mình một trận ra trò, cầm di động lên nghiến răng nghiến lợi gửi một tin nhắn thoại: "Anh có nuôi chó bên ngoài không em không rõ ư?"

"Xem ra anh xử em còn chưa đủ nên mới để em sinh ra loại ảo tưởng này."

Phía trên màn hình nhiều lần xuất hiện dòng chữ "người dùng đang nhập…"

Tần Kiết đợi mãi không thấy bạn gái bé nhỏ hồi âm.

Anh nhếch môi, cười khẩy, nghĩ bụng sao không gây nữa, gây tiếp đi chứ!

Tần Kiết nghĩ chắc vì câu anh vừa nói, bạn gái nhỏ sẽ ngoan ngoãn đợi anh về nhà, vừa định đặt di động xuống thì di động đột nhiên rung lên.

Bạn gái nhỏ gửi một tấm ảnh đến.

Tần Kiết mở lên.

"…"

Một bộ nội y mày hồng khói.

"…"

Tần Kiết bấm vào khung nhập văn bản mấy lần, cuối cùng vẫn không gửi chữ nào đi.

"…"

Thời thế xoay vần, lần này đến lượt cô nhìn thấy dòng "người dùng đang nhập…" không ngừng hiện lên nhưng đợi mãi không thấy tin nhắn của anh.



Tần Kiết tắt máy xe, ngồi trong xe do dự một lúc mới mở cửa bước xuống.

Đi thang máy lên lầu một, cửa thang máy vừa mở ra, Tần Kiết nhìn thấy bạn gái bé nhỏ đang vác một cây gậy bóng chày.

Ở đầu gậy bóng chày, bộ nội y màu hồng khói kia treo lơ lửng.

"…"

Tần Kiết sững sờ đứng trong thang máy mấy giây mới bước ra ngoài.

Cửa thang máy đóng lại, Trần Ân Tứ hạ gây bóng chày xuống khỏi vai, gõ từng nhịp lên lòng bàn tay mình. Bộ nội y mỏng manh không ngừng lắc lư theo động tác của cô.

"…"

Tần Kiết bỗng thấy hơi say nội y.

Anh đứng trước mặt bạn gái bé nhỏ, hắng giọng: "Muốn đánh bóng chày à?"

Trần Ân Tứ quơ gậy bóng chày về phía Tần Kiết, cây gậy lướt qua bên tai anh, đập mạnh lên cửa thang máy: "Muốn đánh anh."

Tần Kiết: "…"

Trần Ân Tứ chậm rãi kéo gậy về, vắt hai món nội y trên đó lên vai Tần Kiết, lại cầm gậy gõ lên lòng bàn tay, "Nói đi."

Tần Kiết: "…"

"Nói câu chuyện phía sau bộ nội y này ra đi."

Tần Kiết: "Không nói có được không?"

Trần Ân Tứ lập tức xoay gậy bóng chày trong lòng bàn tay.

Cô còn chưa lên tiếng, Tần Kiết đã tặc lưỡi: "Cũng không phải không nói được, nhưng anh sợ trái tim bé bỏng của em không chịu nổi."

Trần Ân Tứ "ồ" lên: "Không sao, nếu trái tim bé bỏng của em không chịu nổi thì để cơ thể của anh không chịu nổi vậy."

Tần Kiết: "Vậy anh nói nhé?"

Trần Ân Tứ lạnh lùng hất cằm, tỏ ý có gì thì nói nhanh đi.

Tần Kiết: "Anh nói thật nhé?"

Trần Ân Tứ không nhiều lời giơ gậy bóng chày lên.

Tần Kiết lấy bộ nội y xuống khỏi vai, ném vào lòng bạn gái bé nhỏ: "Bộ nội y này là của em tặng."

Trần Ân Tứ chớp mắt, vẻ ngơ ngác.

"Bộ nội y này là em mua."

Tần Kiết lặp lại lần nữa, thấy bạn gái bé nhỏ vẫn chưa hiểu ra bèn lục túi áo, lấy chiếc di động ít khi sử dụng kia ra đưa cho cô: "Nói cách khác, chị Bát mà em hay gọi chính là chồng của em."

Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm Tần Kiết một lúc, nhận lấy di động.

Mở ứng dụng WeChat, nhìn thấy dòng chữ "Bạn xem cái bát này vừa to vừa tròn", cô ngước lên nhìn Tần Kiết, sau đó mở nhóm chat Clang Rose lên.

Tên nhóm quen thuộc, nội dùng trò chuyện quen thuộc, thành viên trong nhóm quen thuộc.

Thảo nào cô lại thấy bộ nội y trông rất quen, hóa ra là cô mua.

Vậy là cô đã trách nhầm anh?

Trần Ân Tứ hơi áy náy, cô mím môi, vừa định trả di động lại cho Tần Kiết thì đột nhiên phản ứng lại, hình như có gì đó… sai sai?

Tần Kiết là chị Bát?

Chẳng phải Tần Kiết đã nói với cô anh không có nick phụ sao?

Nick chị Bát này anh đã dùng suốt một năm… một năm trời… Nick "Lên mạng đặt bừa một cái tên" của cô chỉ duy trì được hai tháng ngắn ngủi.

Quan trọng nhất là, cô từng nói xấu Tần Kiết ở trong nhóm, còn nói rất nhiều đề tài riêng tư của con gái.

Trời má!

Trần Ân Tứ nhét di động vào lòng Tần Kiết, xắn tay áo, giơ gậy bóng chày lao về phía anh: "Em vẫn nên đánh chết anh thì hơn."

Đương nhiên Trần Ân Tứ sẽ không đánh thật, chỉ nhe răng múa vuốt, Tần Kiết cũng không tránh, mặc cho cô giơ cao đánh khẽ.

Hai mươi phút sau, anh ôm bạn gái bé nhỏ đang thở hổn hển vào lòng: "Hả giận chưa?"

"Chưa hả giận, đánh thêm lúc nữa nhé?"

Đọc tr

Trần Ân Tứ hừ hừ, ngoảnh mặt đi, không để ý đến anh.

Tần Kiết khẽ cười, vùi đầu vào cổ bạn gái bé nhỏ, hôn lên đó hai cái: "Không cố ý giấu em đâu."

"Về sau ở bên em rồi không vào nick đó nhiều nữa."

"Trước kia sở dĩ làm vậy vì…"

Trần Ân Tứ không nhìn anh, nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe.

Tần Kiết thoáng im lặng, cọ nhẹ chóp mũi lên cổ Trần Ân Tứ: "Vì muốn tìm một con đường có thể đến gần em."

"Lúc đó thật sự cách em quá xa."

Trần Ân Tứ hé miệng, tim đã mềm nhũn.

Tần Kiết cảm nhận được bạn gái bé nhỏ trong lòng mình không còn gai góc nữa, xoa đầu cô hỏi: "Còn hẹn ra Cục Dân chính nữa không?"

Trần Ân Tứ ừ hử, kéo áo Tần Kiết với vẻ ghét bỏ: "Bộ quần áo anh đang mặc xấu quá, em không muốn chụp ảnh chung với anh trong bộ quần áo này."

Tần Kiết cười: "Được, anh đi thay quần áo, thay đến khi bạn gái bé nhỏ nhà anh hài lòng mới thôi."

Trần Ân Tứ xụ mặt. Đợi anh bước lên cầu thang cô mới nói: "Quần áo để trên giường."



Bước ra khỏi Cục Dân chính đã là năm giờ chiều.

Tần Kiết đưa Trần Ân Tứ về nhà họ Tần ăn tối.

Trần Ân Tứ đã gặp người nhà họ Tần từ trước, bầu không khí rất hài hòa.

Trước khi đi, Trần Ân Tứ nhận được một xấp lì xì dày cộp, lên xe, cô bắt đầu đếm tiền, đếm một hồi loạn cả lên, đếm mãi không xong, Trần Ân Tứ không đếm nữa, chất tiền thành một chồng thật cao như đang xây nhà, "Tần Kiết, em thấy nhà anh không giống như cưới con dâu, mà giống mua con dâu hơn."