Chương 13: Tiểu yêu tinh tìm đường chết (1)

- Tinh Tinh, sao cậu không nhắc tớ?

- Tinh Tinh, cậu nói xem sao tên cẩu đó cứ dính lấy tớ không buông như thế?

- Tinh Tinh cậu giúp tớ kiểm tra tài sản đi, tớ cần lập di chúc. Hôm nay tớ tự kết liễu đời mình đây!

- Tinh Tinh, tớ thật sự không muốn sống nữa, càng nghĩ càng mất mặt. Aaaaaa... sao hôm nay tớ ra cửa không xem hoàng lịch chứ?

- Tinh Tinh...

Trong lúc Trần Ân Tứ đang tuyệt vọng, xe chạy từ từ dừng dưới biệt thự. Sau khi dừng hẳn, tài xế rời khỏi, Lục Tinh bị Trần Ân Tứ tra tấn cả chặng đường, ước mình có thể chạy khỏi Trần Ân Tứ càng sớm càng tốt. Nhưng khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ cụp đuôi của Trần Ân Tứ, lúc xuống xe vẫn nhịn không được mà hỏi:

- Có cần tớ lên nhà cùng cậu hay không?

- Không cần đâu.

Trần Ân Tứ giơ tay bye bye xong thì tiến vào thang máy. Về đến nhà, đá văng giày, Trần Ân Tứ xỏ dép bông xù bước vào toilet phòng ngủ tháo trang sức. Ba phút sau, bên trong vọng ra một hơi thở dài. Năm phút sau, vọng ra một tiếng đấm tường. Mười phút sau, Trần Ân Tứ để mặt mộc, nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, nhìn xong tự mình lăn qua lăn lại vài cái, một lúc sau cô ném gối đầu xuống đất, qua một lúc, cô đá chăn lung tung lộn xộn. Phát điên xong một trận, liền ôm điện thoại, tiếp tục công cuộc oanh tạc tin nhắn voice chat cho Lục Tinh:

"Tinh Tinh, tớ càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tức, tớ tức quá đi!"

"Tinh Tinh, cậu nói sao lúc đó tớ không phản ứng gì với ý nói của tên cẩu đó thế?"

"Tinh Tinh, cậu có thể giúp tớ tra số điện thoại của tên đó không? Tớ gọi điện thoại cho hắn một cái, tớ phải nói với hắn, tớ khóc là do kỹ thuật hắn nát đến mức phải khóc..."

"Tinh Tinh, cậu tin tớ, tớ thật sự bị kỹ thuật của hắn làm đến phát khóc rồi..."

___________________

Tần Kiết chỉ chụp hình cho tạp chí Thương Nghiệp, không quá mười phút là xong. Sau khi từ chối mọi phỏng vấn của phóng viên,Tần Kiết thay quần áo, cùng Đường Cửu rời khỏi. Gần đến nơi để xe, Tần Kiết đột nhiên nói muốn vào nhà vệ sinh, ý bảo Đường Cửu vào xe chờ trước, rồi quay ngược trở lại. Tần Kiết vừa đi thì mất hút luôn hai tiếng, Đường Cửu trong xe chán cực kỳ, không nhịn được nhắn tin Wechat với Dung Dữ.

Đường Cửu: "Dữ Ca, anh đoán xem hôm nay tụi em đi chụp hình cho tạp chí gặp ai?"

Dung Dữ đang kiểm tra số liệu trong cao ốc Ngân Hà, một bên chỉ vấn đề trên máy tính bên kia nhắn tin trả lời: "Trần Ân Tứ."

Đường Cửu: "Chu choa! Dữ Ca, anh giỏi thế, vậy mà anh cũng đoán trúng! Nhưng chắc chắn anh sẽ không đoán được cảnh hai người gặp nhau đâu, kí©h thí©ɧ cực kỳ luôn. Lão Đại trang điểm xong vừa mới ra cửa phòng hoá trang, nghe thấy bên ngoài hành lang có người nói chuyện, còn nhắc đến tên Lão Đại. Sau đó Lão Đại ngừng lại, đến khi Trần Ân Tứ nói "ĐM", Lão Đại mới mở cửa đi ra. Chắc chắn Lão Đại cố tình làm vậy. Anh biết Trần Ân Tứ mắng Lão Đại là gì không? Mắng Lão Đại là tên cẩu, ha ha ha, tên cẩu..."

Đường Cửu: "Có điều nói thật thì Trần Ân Tứ đúng là kinh diễm, chân nhân đẹp đến nỗi thần hồn điên đảo..."

"Dữ Ca, người xứng với giá trị nhan sắc của Lão Đại chỉ có Trần Ân Tứ. Anh bận không? Không bận, thì anh kể chuyện sao họ lại quen nhau đi?"

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃