Hạ Cảnh không nói gì.
Khi tỉnh dậy trong thế giới này, Phòng An Toàn đã ở đó, còn cậu thì đang ở bên trong Phòng An Toàn.
Cậu cũng không biết mình là con người hay là quái vật.
Tất nhiên, theo phân tích của bản thân, khả năng lớn nhất chính là, cậu không phải là con người, cũng không phải là quái vật.
Từ khi "sinh ra", cậu chẳng là cái gì cả, lúc "sinh ra" cũng không có cái gì hết.
Đừng nói đến cha mẹ.
Sau khi cậu nhanh chóng nhận ra thứ sức mạnh ít ỏi trong cơ thể của mình. Cậu dùng sức mạnh, sáng tạo ra chó Golden, cá vàng, hoa cỏ, đồ nội thất,… ở trong Phòng An Toàn.
Hạ Cảnh từ từ nằm xuống giường, đầu gối lên chiếc gối không mấy mềm mại.
... Nghe có vẻ giống như là sức mạnh của thần.
Nhưng thực tế, sức mạnh của thần là thứ không hề tồn tại.
Sức mạnh sẽ cạn kiệt.
Khi cạn kiệt, cậu phải tìm cách thu thập thêm sức mạnh từ bên ngoài.
Khối thân thể quái vật là nguồn thức ăn nuôi dưỡng tuyệt vời.
Tuy nhiên, dù đã mở rộng nguồn thu thập sức mạnh nhưng những xiềng xích trói buộc tay chân của Hạ Cảnh vẫn còn đó.
Thế giới của cậu chỉ là một căn Phòng An Toàn nhỏ, các quy tắc trong Phòng An Toàn cũng chỉ có thể áp dụng cho chính bản thân nó.
Cậu phải mang khối thân thể quái vật vào Phòng An Toàn thì mới có thể rút lấy sức mạnh.
Những thứ cậu tạo ra trong Phòng An Toàn không thể mang vào thế giới trò chơi.
Đây là lý do cậu phải đăng nhập vào phó bản từ đại sảnh trò chơi giống như những người chơi khác. Chỉ có cách này thì cậu mới kiếm được điểm, đổi được vật phẩm trong siêu thị official và hành động thoải mái hơn trong phó bản.
Đối với Hạ Cảnh, trò chơi chỉ là để giải trí.
Nhưng cậu cũng cần có được sức mạnh trong phó bản và tìm ra sự thật về bản thân cũng như về thế giới này trong phó bản.
Điều kỳ diệu ở đây chính là, khi nghe Hứa Kim nhắc đến "cha mẹ", trong lòng Hạ Cảnh không khỏi có chút xúc động.
Dù đó chỉ là một cảm giác rất kỳ lạ và mơ hồ.
Trong một khoảnh khắc, tim cậu bỗng đập nhanh hơn.
Nhưng điều này cũng có thể coi như là thu hoạch được một thành quả trong việc khám phá phó bản rồi.
Hạ Cảnh nhắm mắt lại, tìm kiếm trong ký ức những lời nói mà con người thường dùng để an ủi nhau rồi dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Mọi người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đừng sợ."
Hứa Kim trầm mặc một lúc, rồi nói khẽ: "Nếu như quái vật tìm đến tôi, trong tình huống mà cậu có thể đảm bảo an toàn cho mình... Làm ơn, hãy giúp tôi, được không? Tôi không muốn chết."
"Được, tôi sẽ giúp cô." Hạ Cảnh dịu dàng đảm bảo.
Vốn dĩ quái vật chính là mục tiêu của cậu mà.
Lúc này, dường như Hứa Kim đã bình tĩnh lại đôi chút. Trước khi tắt đèn, cô ấy lẩm bẩm: "Trưa nay, khi ở nhà ăn Kim Nam có nhắc đến việc Hoàng Mặc ngồi dậy nhìn chằm chằm vào bạn cùng phòng lúc nửa đêm hôm qua, đúng không?"
"Chuyện này cũng quá khó hiểu. Tôi nhớ đến kỳ nghỉ hè năm lớp ba tiểu học, không biết là tôi nằm mơ hay là thật sự gặp quỷ nữa..."
"… Chỉ nhớ rằng có một hôm, tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi thấy một bóng người với đôi mắt xanh lục đứng bên cạnh giường nhìn tôi."
Hạ Cảnh mở mắt.
Hứa Kim nói đến đây rồi dừng, dường như không định nói tiếp nữa, có lẽ cảm thấy càng nói thì sẽ càng khiến bản thân mình sợ hơn.
Hạ Cảnh từ từ nhắc nhở: "Đừng nghĩ nhiều nữa, an tâm ngủ đi."
Hứa Kim khẽ đáp "Ừm" rồi xoay người.
Đột nhiên đèn trong phòng ngủ tắt phụt.
Nếu quan sát từ bên ngoài, hẳn là có thể nhìn thấy toàn bộ các tòa nhà và từng phòng trong khu ký túc xá đều đồng loạt chìm vào bóng tối trong nháy mắt.
Chỉ còn lại hành lang dài là vẫn duy trì ánh sáng nhợt nhạt.
Sau vài giây im lặng, giọng nói lạnh lùng của Tống Ngưỡng vang lên trong phòng: "Mọi người nhắm mắt ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều."
Tuy nhiên, trong tình huống căng thẳng như vậy, muốn dễ dàng chìm vào giấc ngủ, rõ ràng là điều không thể.
Vốn dĩ bản thân Hạ Cảnh không cần ngủ.
Cậu nằm nghiêng, đôi mắt chuyển động trong bóng tối. Sau đó, cậu chú ý đến chiếc đồng hồ treo trên tường là loại dạ quang.
Dù không có ánh sáng, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ mặt đồng hồ màu xanh lục, kim giây, kim phút và kim giờ đang chầm chậm di chuyển.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, trong phòng ngủ yên lặng không một tiếng động, không có bất cứ điều gì xảy ra.
Dưới thính giác nhạy bén, bốn hơi thở giao hòa với nhau vang lên trong phòng, nghe có vẻ đều đặn và yên bình.
Có lẽ có người đã ngủ.
Có lẽ có người đang giả vờ bình tĩnh.
Trong sự tĩnh lặng, tiếng "tích tắc" của kim giây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hạ Cảnh bình thản nhìn chiếc đồng hồ dạ quang.
...
Một khoảng thời gian dài trôi qua, kim giây, kim phút và kim giờ quay một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng tất cả tụ họp lại…
Cùng chỉ vào con số 12.
Đột nhiên, một cảm giác choáng váng ập đến, cả thế giới như trở nên mờ ảo.
Hạ Cảnh nhắm mắt lại theo phản xạ, sau đó lập tức nhận ra rằng mình không thể cử động được.
Ngoại trừ việc hô hấp, cậu không thể thực hiện bất kỳ hành động nào khác, ngay cả việc mở mắt.
Cậu chỉ có thể lắng nghe tiếng động trong phòng ngủ
Hít vào.
Thở ra.
Bốn hơi thở, vẫn đều đặn giao hòa, bình yên và đẹp đẽ như trước.
Không biết có ai còn thức hay không.
Hay ngoài Hạ Cảnh ra, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.
Hít vào.
Thở ra.
Trong sự tĩnh lặng.
Bỗng nhiên một hơi thở thứ năm xuất hiện trong phòng ngủ.
Xuất hiện, ngay trên đầu Hạ Cảnh.