Bây giờ bọn họ có tám người, vừa đủ để chia vào hai phòng ngủ.
Nếu mỗi phòng bốn người, để ba người nữ ở một phòng ngủ rõ ràng là không thích hợp.
Hứa Kim không kiểm soát được cảm xúc của mình, cô ấy nghiêng người sang một bên, lau nước mắt.
Vương Dược Nhiễm nhìn cô ấy, rồi lại nhìn bà cụ, không biết phải làm sao.
Bà cụ vỗ vai Hứa Kim, nói: “Bà đưa ra một chút ý kiến được không?”
Bà cụ hiếm khi lên tiếng, mấy đứa trẻ đều vội vàng gật đầu, chỉ có mỗi Kim Nam dựa vào góc tường, lạnh lùng nhìn.
Giọng bà cụ đầy trải đời nói: “Đừng tách hai cháu gái ra, bạn bè ở cạnh nhau sẽ cảm thấy an toàn hơn nhưng bà chỉ là một người… Các cháu không cần lo lắng quá nhiều cho bà, trong số các cháu trai, chọn ra hai người mạnh nhất để bảo vệ Tiểu Nhiễm và Tiểu Kim đi.”
Sự phân bổ này, xét cho cùng thì cũng hợp lý.
Không phải vì người già thật sự không cần lo lắng mà là trong trường hợp ba nam một nữ, hai nam hai nữ, luôn phải phân bổ những người tương đối mạnh vào phòng sau.
Nhưng cái gọi là “mạnh nhất” có chút tế nhị.
Xét về vóc dáng thì rõ ràng Kim Nam chính là người mạnh nhất trong tám người họ nhưng tên này đã nghiễm nhiên bị liệt vào “danh sách mất tín nhiệm” của nhóm tám người họ rồi, căn bản không thể coi là một lực lượng chiến đấu,, thậm chí không bán bọn họ đi đã là tốt lắm rồi.
Nhóm nam nhìn nhau, cuối cùng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng.
Hạ Cảnh hơi khựng lại, nghe Tống Ngưỡng hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Hạ Cảnh nhìn anh, khẽ cười đáp: “Không có ý kiến.”
Chẳng qua, hình như đây là lần đầu tiên cậu được giao trách nhiệm bảo vệ người khác.
…
Sau khi phân phòng ngủ xong, mọi người trò chuyện câu được câu không một lát, chủ yếu vẫn là để giải tỏa căng thẳng.
Mỗi phòng ngủ đều có một chiếc đồng hồ được treo cao trên bức tường ngăn cách giữa cửa ra vào và phòng chính.
Kim đồng hồ thong thả di chuyển tới 9 giờ rưỡi.
10 giờ, phòng ngủ phải tắt đèn.
Bà cụ, Giả Thanh, Lưu Ý, Kim Nam ở lại 414, còn Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh, Hứa Kim, Vương Dược Nhiễm chuyển sang 417.
Trước khi đi, Tống Ngưỡng khẽ nói với Giả Thanh: “Tối nay, cậu giữ kỹ túi không gian, ngủ cạnh Kim Nam, ngoài việc chú ý đến những điều bất thường có thể xảy ra thì cũng phải để ý đến anh ta. Nhưng có lẽ dị năng của anh ta chỉ có thể phát huy tác dụng với những người ngay bên cạnh anh ta thôi.”
Hầu hết dị năng của dị năng giả rất yếu.
Nếu năng lực của Kim Nam mạnh đến mức có thể di chuyển được những thứ ở xa, chắc mẩm anh ta sẽ không thận trọng như vậy mà đã sớm theo sau Tống Ngưỡng gặt mạng rồi.
Giả Thanh gật đầu thật mạnh, nói khẽ: “Em biết rồi, anh yên tâm. Anh Ngưỡng, tối nay anh cũng cẩn thận nhé!”
Tống Ngưỡng gật đầu, xoa đầu cậu ấy.
Đến phòng ngủ 417, hai cô gái ưa sạch sẽ đã không còn tâm trạng tắm nữa, bốn người rửa mặt sơ qua rồi lên giường sớm.
Muốn không ngủ thì cũng không được. Một ngày căng thẳng đã trôi qua, nếu đêm nay không nghỉ ngơi, e rằng vào ngày mai cơ thể sẽ không chịu nổi.
Ban đầu họ nghĩ rằng có thể dời chăn gối xuống dưới, để tối nay cùng nhau ngủ trên sàn.
Nhưng khi còn ở phòng ngủ 414, bọn họ cũng đã thử qua nhưng dường như chăn gối dính chặt vào giường, không thể di chuyển. Rõ ràng đây là hạn chế do phó bản cố ý đặt ra.
Cuối cùng, mọi người quyết định quay về giường ngủ. Ngủ trên sàn chưa chắc đã được nghỉ ngơi tốt, nếu tối nay không có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất lãng phí, còn nếu thực sự xảy ra chuyện gì …
Trong phòng ngủ 417, Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng mỗi người canh một bên, về lý thuyết là đã đủ an toàn.
Vì vậy, Hứa Kim và Hạ Cảnh ngủ ở cùng một phía, Hạ Cảnh nằm giường gần cửa, còn Hứa Kim nằm giường gần ban công.
Bên kia, Vương Dược Nhiễm nằm giường gần cửa, Tống Ngưỡng thì nằm gần ban công.
Như vậy, nếu quái vật từ cửa hoặc ban công xông vào, ít nhất cũng có Hạ Cảnh hoặc Tống Ngưỡng trấn giữ.
Tất nhiên là có nhiều tình huống khác có thể xảy ra nhưng chung quy thì những biện pháp phòng ngừa của mọi người đều có hạn chế.
Bốn người lần lượt bày ra những đạo cụ mà họ đang có, chủ yếu là dao găm, dao phay, rìu, không có ý nghĩa gì khi trao đổi.
Ở phó bản trước, Tống Ngưỡng đã dùng hết các đạo cụ để đối phó với quái vật, thật không may nhưng cũng không còn cách nào khác.
"Chúng ta sẽ ngủ đối mặt với nhau, như vậy nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng có thể hỗ trợ cho nhau dễ dàng hơn. Tôi và Hạ Cảnh sẽ thay phiên nhau canh gác, tôi sẽ canh gác cho đến nửa đêm." Tống Ngưỡng nhắc nhở.
Vương Dược Nhiễm và Hứa Kim lập tức gật đầu, Hạ Cảnh cũng không có ý kiến gì.
Nhìn thấy sắp tắt đèn, Hứa Kim lập tức nằm xuống trước.
Cô ấy nằm quay người về phía Hạ Cảnh, Hạ Cảnh có thể nghe thấy được tiếng nức nở thổn thức của cô ấy.
Khi Hạ Cảnh kéo chăn nằm xuống, cậu nghe thấy giọng của cô gái thì thào: "Tôi rất sợ."
Hạ Cảnh dừng lại một chút.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Cô sợ điều gì?"
Đây đúng là một câu hỏi vô nghĩa.
Điều khiến người chơi cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể là cái chết.
Tuy nhiên, việc thổ lộ ra ngoài, ít nhất có thể làm giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.
Hứa Kim nói với giọng mũi, cô ấy lắp bắp nói: "Tôi rất sợ chết, tôi mới hai mươi tư tuổi, rốt cuộc là vì sao… Một tháng trước, tôi và Nhiễm Nhiễm chỉ đi dạo trong sở thú, không hiểu sao lại bị hút vào thành phố Mặt Cười… Tại sao lại là chúng tôi? Tại sao lại là chúng tôi chứ?"
Không ai có thể đưa ra câu trả lời cho cô ấy.
Hứa Kim lại khóc thêm một lúc, rồi khản giọng nói: "Thậm chí tôi còn không thể nói với cha mẹ mình... Trong thế giới thực, không ai có thể nói với người khác về sự tồn tại của thành phố Mặt Cười. Những lời nói ra, những chữ viết xuống, những bài đăng gửi đi, tất cả đều sẽ bị xóa bỏ. Nếu người chơi chết trong phó bản thì khi ra khỏi đó, thậm chí mọi người còn phải trải qua cái chết một lần nữa trong thế giới thực, dường như, dường như chỉ để cho cái chết của chúng ta ở trong thế giới thực trở nên hợp lý hơn..."
"Cha mẹ tôi phải làm sao đây? Họ chỉ có mình tôi, nếu tôi chết, họ sẽ..."