Nữ giáo viên NPC quay lưng lại với cậu, cô ta đang cao giọng giảng bài, không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Một nhóm người chơi nghiêm túc nghe hết một tiết Văn ngôn, đến khi tan học, đầu óc của ai cũng choáng váng.
"Chết tiệt, vất vả lắm tôi mới được tốt nghiệp cấp ba để lên đại học, vậy mà còn phải ôn lại ‘Xuất Sư Biểu’ trong trò chơi kinh dị" Giả Thanh vò đầu bứt tai: "Anh Ngưỡng, bọn mình có cần phải làm bài tập về nhà không, trong phó bản trường học không làm bài tập có bị nhốt vào phòng tối không vậy?"
Tống Ngưỡng không để ý đến cậu ấy, nhíu mày quan sát xung quanh.
Cũng lúc này, Giả Thanh mới nhận ra, vừa tan học là cả lớp lập tức trở nên ồn ào, hơn năm mươi học sinh, gần như là trò chuyện ríu rít với nhau cùng một lúc.
Chỉ trong chốc lát, các học sinh trong lớp ở phía trước và hai bên trái phải của họ đã quay người lại đối diện với họ, những khuôn mặt tràn đầy sức sống tò mò buôn chuyện với họ:
"Này, có phải sáng nay các cậu nhìn thấy Hoàng Mặc đúng không?"
"Cậu ta thật sự chết rồi à?"
"Đáng sợ quá, cậu ta chết như thế nào, có đau đớn không?"
"Người chết trông như ra sao vậy? Xác có cứng lại không, có vết tử thi không?"
...
Ở hàng đầu tiên, mấy học sinh ngồi sau lưng Hạ Cảnh và bà cụ đứng dậy ghé vào tai bọn họ thì thầm to nhỏ.
Vương Dược Nhiễm và Hứa Kim bị hai nữ sinh trái phải ôm tay buôn chuyện.
Còn có Lưu Ý, Kim Nam...
Cả lớp học như một nồi súp sôi sùng sục.
"Không ngờ Hoàng Mặc lại qua đời đột ngột như vậy!"
"Rốt cuộc cậu ta chết như thế nào, có ai biết không?"
"Có người nói lúc chết cậu ta còn khóc, không biết có thật không ta?"
"Cậu ta chết vào lúc nửa đêm hay lúc sáng sớm?"
Đột nhiên, từ chiếc loa ở góc trái của lớp học phát ra một âm thanh chói tai, một giọng nam khàn khàn gầm lên: "Tập trung học tập, không được nghe, không được nhìn, không được suy nghĩ!"
Cả lớp im bặt trong giây lát.
Hơn năm mươi học sinh, như những con robot bị ấn nút tạm dừng, đứng yên tại chỗ.
Sự im lặng tập thể kỳ lạ này khiến Kim Nam và mấy người khác nổi da gà.
Nhưng ngay sau đó, chắc do không nhận được thêm chỉ thị nào, tất cả học sinh lại sôi nổi thảo luận.
Ở dãy giữa, cô gái mắt to Hứa Kim luôn cảm thấy bồn chồn, cô ấy nhỏ giọng nói với một bạn nam: "... Thầy bảo không được suy nghĩ đến chuyện của bạn Hoàng mà..."
Nam sinh nghe câu này thì khựng lại.
Ngay sau đó, cậu ta cười một cách kỳ lạ: "Nhưng thầy không cấm bọn mình nói mà!"
Hứa Kim và Vương Dược Nhiên đồng loạt rùng mình, hai người nhìn nhau.
Đợi được đến giờ vào tiết học tiếp theo, những người chơi đều cảm thấy mình sắp bị tiếng ồn ào không dứt trong mười lăm phút này làm cho sang chấn tâm lý.
Và mười lăm phút này cũng chứa rất nhiều thông tin.
Khi con người tiếp nhận thông tin - đặc biệt là thông tin liên quan mật thiết đến bản thân, rất khó tránh khỏi việc bắt đầu suy nghĩ.
Đây gần như là một bản năng.
Giả Thanh im lặng hồi lâu, hạ giọng nói với Tống Ngưỡng: "Anh Ngưỡng... anh thấy chúng ta có nên nghe lời cô Trương không?"
Không được nghe, không được nhìn, không được suy nghĩ.
Câu nói này được phát ra từ chỗ cô giáo và đài phát thanh của trường, rất giống một quy tắc của phó bản.
Tống Ngưỡng nghe câu hỏi của cậu ấy, nhẹ nhàng trả lời: "Không được nghe gì, không được nhìn gì, không được suy nghĩ gì? Trừ khi chúng ta bịt tai, bịt mắt, nếu không chúng ta không thể ngừng tiếp nhận thông tin. Vậy thì, làm sao chúng ta có thể ngừng hoạt động của não bộ lại? Dấu hiệu của sự sống là vẫn còn suy nghĩ, muốn chúng ta không nghĩ..."
Giọng nói của Tống Ngưỡng tràn đầy lạnh lùng: "Trừ khi chúng ta đã chết."
Giả Thanh run rẩy.
Cho nên: "Không được nghe, không được nhìn, không được nghĩ", đây gần như là một câu nói không thể thực hiện được.
Giả Thanh nuốt nước bọt, không biết từ lúc nào, sau lưng cậu ấy đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Tống Ngưỡng bỗng nhiên cười một cách lười biếng, nói: "Cho nên, trong phó bản này, chúng ta nên cân nhắc xem cái gì có thể nhìn, cái gì không thể nhìn, cái gì có thể nghe, cái gì không thể nghe, cái gì có thể nghĩ, cái gì không thể nghĩ."
Ở hàng ghế trước, Hạ Cảnh cúi đầu, viết viết vẽ vẽ gì đó lên trên vở.
Điều mà phó bản này không muốn họ suy nghĩ nhất, có lẽ là điều nguy hiểm nhất, đồng thời, cũng có lẽ là điểm then chốt để vượt qua phó bản này.
…
Buổi trưa, tám người chơi tập trung ở nhà ăn.
Không ăn sáng nên bụng của họ đã đói meo rồi, dù không có khẩu vị cũng phải ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng.
Kim Nam vừa nhét cơm vào miệng vừa nhấn mạnh: "Đừng tin mấy lời nhảm nhí của NPC kia, mỗi phó bản đều muốn tất cả người chơi ở lại, không ai được phép vượt ải, chắc chắn phó bản này cũng vậy! Nếu chúng ta thực sự không nghĩ gì cả, làm sao chúng ta có thể tìm thấy quái vật, làm sao rời khỏi phó bản được đây?"
Tuy Vương Dược Nhiên ghét cay ghét đắng kiểu người bất lịch sự như Kim Nam nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận rằng cậu ta nói rất đúng.
Lưu Ý do dự nói: "Nhưng mà, phó bản không thể nào lấy ‘không được suy nghĩ’ làm điểm mấu chốt để ngăn cản người chơi vượt ải."
Nếu phó bản nghĩ rằng chỉ cần một câu "không nên suy nghĩ" là có thể khiến người chơi sợ hãi ngừng suy nghĩ, vậy thì tất cả phó bản đều có thể nói một câu “không được suy nghĩ”.
Nhưng thực tế là, họ chỉ gặp trường hợp như thế trong phó bản này.
Vì vậy, chắc chắn là "suy nghĩ" ở trong phó bản này có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Kim Nam khinh thường cười nhạo một tiếng, nói: "Vừa rồi, lúc tan học các cậu cũng nghe thấy mấy học sinh kia thảo luận rồi đấy! Tôi nghe được là, trường học này thường xuyên xảy ra chuyện, không chỉ có một học sinh chết, giáo viên bảo tất cả học sinh không được nghe không được nhìn không được nghĩ, chắc chắn là muốn ém nhẹm chuyện này xuống, lỡ như chuyện này bị làm rùm beng lên thì chẳng phải trường học sẽ tiêu đời hay sao?"
"Không được nghe không được nhìn không được suy nghĩ, đây căn bản không phải quy tắc của phó bản nào cả mà là biểu hiện chột dạ của ngôi trường này" Kim Nam nheo mắt nói: "Ngôi trường này có vấn đề, học sinh chết nhiều như vậy, chắc chắn quái vật là một trong số các giáo viên. Chắc chắn Hoàng Mặc vừa vào phó bản đã vô tình biết được bí mật gì đó nên mới bị quái vật gϊếŧ người diệt khẩu!"