ĐẠI PHẢN CÔNG TÌNH YÊU
Hôm nay vốn là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Hoắc Phi. Trời vừa sáng thì hắn liền như nghĩ tới cái gì, tại phòng tắm tắm đặc biệt lâu.
Trầm Quan Kiều đi vào phòng tắm, ngồi lên thành bồn tắm, cười cười nói:
“Tiểu thọ tinh, thế nào rồi? Ở bên trong ngủ rồi?”
“Uh… Tỷ phu, ta hôm nay không muốn ra cửa.” Hoắc Phi cầm tay hắn, dùng má cọ cọ.
“Thế nào rồi? Nơi nào không thoải mái?” Trầm Quan Kiều khẩn trương sờ lên trán hắn.
“Không có, tâm tình ta không tốt.” Hoắc Phi cau mày.
“Sao vậy? Hôm nay là sinh nhật ngươi, tỷ phu đang định cùng ngươi ăn mừng, có phải muốn lễ vật gì không?”
“Có phải ta muốn cái gì, ngươi cũng cho ta không?” Hoắc Phi khẽ nhíu mày, chờ mong mà nhìn tỷ phu.
“Trong cái đầu dưa chuột của ngươi lại đang suy nghĩ ra chủ ý lệnh lạc gì rồi?” Trầm Quan Kiều cười gõ lên đầu hắn.
Tâm can bảo bối của hắn căn bản là một tiểu phong tử (điên), luôn làm không ít chuyện khiến hắn dở khóc dở cười.
Ở cùng nhau một năm rồi, cứ mỗi lần tự cho rằng rất hiểu hắn, lại sẽ luôn phát sinh sự tình làm cho hắn càng kinh ngạc.”Không có a, ta chỉ muốn ngươi tặng hoa cho ta.”
“Hoa? Được thôi. Ngươi muốn hoa hồng hay bách hợp?”
Hoắc Phi trong lòng cười trộm.”Cũng không phải. Cho ta suy nghĩ một chút, muộn một chút tái cho ngươi biết.”
“Được, ngươi muốn hoa gì, tỷ phu cũng tặng cho ngươi.” Ôi…hì hì, tỷ phu, “hoa” ta muốn toàn bộ thế giới chỉ có một đóa.
“Tỷ phu, ngươi yêu ta không?” Hoắc Phi ôm cổ nam nhân mình yêu, cười nũng nịu nhìn hắn.
“Yêu, yêu muốn chết!” Trầm Quan Kiều cười nhéo mũi hắn.
“Chúng ta hôm nay cũng không cần ra cửa, tại trên giường qua cả ngày có được không?” Hoắc Phi dụ dỗ mà liếʍ môi dưới.
“Này đáng lẽ phải là lễ vật tặng sinh nhật tỷ phu mới đúng đi? Ngươi không sợ ta đem thọ tinh ngươi không xuống giường được?” Trầm Quan Kiều cười xấu xa.
Ai làm cho ai còn chưa biết đây. Hoắc Phi trong lòng làm một mặt quỷ.
“Không xuống giường được thì không xuống a, có cái gì ghê gớm?”
“Phải phải, ta biết tiểu bảo bối của ta chịu thao rất giỏi.” Trầm Quan Kiều cười rồi sờ sờ lên cái mông săn chắc của nam nhân.
“Tỷ phu!”
“Ha ha… Tới, dậy đi, nước đều sắp lạnh rồi, cẩn thận cảm mạo.”
Trầm Quan Kiều cầm tới khăn lông lớn bao quanh bảo bối của hắn, kỹ lưỡng mà đem cơ thể hắn lau khô.
“Ta sắp xếp nhà bếp làm bữa cơm sang trọng, đều là món ngươi thích ăn. Còn bữa sáng? Muốn ăn kiểu Trung hay kiểu Tây?”
“Ta muốn ăn ngươi.” Hoắc Phi nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi dụ người của tỷ phu.
“Ác, muốn ăn xúc xích a, biết rồi.” Trầm Quan Kiều nháy mắt một cách nghịch ngợm.
“Thật là, ngươi càng ngày càng hư, thật tưởng niệm tỷ phu chính kinh bát bách (nghiêm túc) trước đây a.” Hoắc Phi cố ý toát ra ánh mắt hoài niệm.
“Là ai đem ta dạy hư a? Tiểu bại hoại ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm?” Trầm Quan Kiều một bên nói móc, một bên cầm lấy áo choàng tắm giúp hắn mặc vào.”Đi thôi, đi ăn.”
“Tỷ phu cũng đổi sang áo choàng tắm đi, chỉ có ta mặc như vậy không công bằng.” Hoắc Phi âm thầm tính kế, bắt đầu vội vàng giúp tỷ phu cởϊ qυầи.
“Được được, tỷ phu cùng ngươi là được.”
Hai người mặc áo choàng tắm, cùng nhau đi tới phòng ăn.
Hoắc Phi nhìn một bàn đầy thức ăn nheo mày.”Thế nào lại chuẩn bị nhiều như thế? Tỷ phu coi ta là heo a?”
“Tỷ phu không biết ngươi sáng nay muốn ăn cái gì, thế là gọi nhà bếp cái gì cũng làm một chút. Nào, muốn ăn cái gì tỷ phu gắp cho ngươi?”
“Ta muốn ngồi trên đùi ngươi, ngươi đút ta mới ăn.” Hoắc Phi cười ngồi lên đùi tỷ phu.
“Thích làm nũng. Được, tới, tỷ phu đút ngươi.” Trầm Quan Kiều sủng nịch mà ôm tâm can bảo bối hôn rồi hôn.
Hai người hi hi ha ha mà cười nháo, vào đây ăn cơm, lại như trẻ con đang chơi đùa.
Hạ Vũ Thụy vừa đi vào phòng ăn liền chứng kiến một màn tê dại da người này, lập tức nổi lên một thân da gà.
“Ai yu, lão đại, ngươi cũng làm ơn, ăn cơm như thế không sợ rối loạn tiêu hóa sao?”
“Hạ Vũ Thụy, ngươi sáng sớm chạy đến nhà người khác nhìn sao? Có phải tối qua cha ngươi không cần ngươi, hại ngươi cô đơn phòng trống, ngủ không được a.”
Hắn cùng Hạ Vũ Thụy một năm này kỳ thật đối xử không tệ, nhưng hắn chính là thích tìm hắn đấu miệng.
“Hừ, xin lỗi, ta tối hôm qua cùng cha ta chơi đùa đến sảng khoái đây. Cha ta căn bản không nỡ để ta xuống giường, nhưng không có biện pháp, trong bang có chuyện trọng yếu, ta nhất định tới báo cáo lão đại mới được.”
“Là chuyện kia sao?” Trầm Quan Kiều sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt tinh quang một thiểm.
“Đúng vậy. Lão đại có muốn hay không đến thư phòng, ta tỉ mỉ nói cho ngươi nghe.”
“Không cần. Vũ Thụy, đối mặt A Phi nói rõ ràng cũng tốt.”
Rốt cuộc là chuyện gì a? Hoắc Phi trái tim đập thình thịch. Hắn kỹ lưỡng quay về nghĩ một chút, hắn gần đây có làm chuyện gì xấu sao?
“Được rồi, ta đây liền nói thẳng thôi. Cát Á vương tử đã bắt được rồi.”
“Cái gì?” Hoắc Phi mạnh ngước đầu đối cặp mắt tỷ phu.
“Thế nào? Không nỡ?” Trầm Quan Kiều lạnh lùng cười.
“Không phải, đương nhiên không phải!” Hoắc Phi vội vàng phủ nhận. Hắn biết nếu như hắn có nửa giây chần chờ, kết cục nhất định rất thảm.
“Vậy tốt. Nói tiếp.”
“Vâng. Chúng ta sau khi bắt được hắn liền trực tiếp đưa đến Hình Đường rồi.”
“Định phái ai thẩm tấn hắn?” Trầm Quan Kiều nhíu mày.
“Một đống người đòi muốn đây, nhưng cuối cùng đương nhiên là Tiêu đường chủ của Hình Đường xuất mã rồi.”
“Tốt. Gọi Tiêu đường chủ hầu hạ hắn thật tốt.”
“Ha ha… Lão đại yên tâm, ngươi cũng biết sở thích của Tiểu Tiêu, bảo đảm Cát Á thoải mái.” Hạ Vũ Thụy cười đến phi thường tà ác.
Hoắc Phi nghe nói không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Muốn chết, cái Tiêu đường chủ là quỷ kiến sầu nổi danh, thủ đoạn độc ác tới cực điểm, nghe nói còn đặc biệt thích ngược đãi mãnh nam, Cát Á này không chết cũng muốn mất đi nửa cái mạng rồi.
Mặc dù hắn khi đó rất giận bạn thân bán đứng hắn, lại gửi ảnh chụp cho tỷ phu. Nhưng thân tình nhiều năm như thế cũng không phải một sớm một chiều có thể gạt bỏ hết…
“Tỷ phu… Ngươi có thể thay đổi —— ”
“Ngươi dám tiếp tục vì hắn nói một chữ, ta lập tức gϊếŧ hắn.” Trầm Quan Kiều trong mắt sát cơ một thiểm.
Hai cánh tay nam nhân chặt chẽ giữ chặt hắn, như muốn giam cầm hắn vững vàng trong thế giới của riêng mình.
Hoắc Phi phát hiện phần bất an tiềm ẩn dưới lửa giận của người yêu, chặt chẽ mà ôm lại hắn, nhẹ nhàng nói, “Ngươi biết ta cho tới bây giờ chưa từng yêu hắn.”
Trầm Quan Kiều thán một hơi không thể nghe thấy, “Nhưng là hắn yêu ngươi.”
“Yêu một người cũng không có lỗi. Chỉ là hắn bất hạnh yêu lầm người.” Hoắc Phi nhìn hắn thật sâu, “Ta là người vô tâm vô phế, từ rất nhiều năm trước, liền đem trái tim của ta trao cho một người.”
“Ai là cái người may mắn thế?” Trầm Quan Kiều ôn nhu mà sờ khuôn mặt hắn.
“Đợi chút ta hảo hảo cho ngươi biết…” Hoắc Phi nép gần lại, hấp dẫn mà cắn lỗ tai nam nhân.
“Hừ uh…” Một cỗ điện xẹt qua sống lưng, Trầm Quan Kiều phát ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Hạ Vũ Thụy chính là sắp nhìn không được rồi. Hai người này hiện tại là thế nào? Xem hắn là người trong suốt sao? “Khụ khụ, lão đại, nếu như không còn chuyện ta đi về trước.”
Trầm Quan Kiều lúc này mới bình tĩnh trở lại, gương mặt anh tuấn có chút hồng, “Uh… Vũ Thụy, như vậy đi, ngươi gọi Tiêu đường chủ khoản đãi khách nhân thì không nên quá nhiệt tình, miễn cho dọa nạt đến hắn. Chờ khách nhân ăn no sẽ đưa hắn trở về.”
Len lén cười, Hoắc Phi giảng một câu nói còn hơn J quốc xuất động cả bộ đội tới cứu người.”Biết rồi, lão đại, ta sẽ dặn hắn. Ta đây đi trước, các ngươi từ từ ăn đi.”
Vừa liếc mắt liền chứng kiến Hoắc Phi hướng hắn tinh nghịch nháy mắt, còn hèn tiết mà tại trước ngực lão đại một trận loạn sờ, thông minh như hắn, lập tức biết nam nhân này nghĩ muốn làm gì rồi. Nghĩ đến lão đại tí nữa chỉ sợ cũng bị ăn sạch sành sanh, không khỏi chảy nước mắt đồng tình, “Lão đại, sinh nhật năm nào cũng có, ngươi cũng không cần quá hao tổn lực, vẫn thật bảo trọng long thể a. Ta đi.”
Trầm Quan Kiều nghe được một đầu sương mù.”Vũ Thụy nói cái gì a? Phi, ngươi biết hắn có ý tứ gì không?”
“Ta quản hắn có ý tứ gì. Hiện tại chỉ còn hai chúng ta thôi… Tỷ phu…” Hoắc Phi xé khai áo choàng tắm của nam nhân, vươn đầu lưỡi từ vành tai dụ người của hắn liếʍ đến cổ họng gợi cảm của hắn, “Hừ uh… Ta muốn ngươi… Ta muốn ngươi…”
“Ha a… Phi… Chúng ta trở về phòng đi…”
“Không cần, ta sẽ ở trong đây ăn bữa sáng của ta…” Hoắc Phi tà tà cười, “Tỷ phu quên ta muốn ăn xúc xích sao?”
“Không được, sẽ bị người làm thấy…”
“Yên tâm, tỷ phu, hắn thông minh như thế, nhất định sớm gọi bọn kia đi ra ngoài. Tới, tỷ phu, hôm nay là sinh nhật của ta, làm cho chúng ta chơi đùa thống khoái.”
“Được rồi, hôm nay là sinh nhật của bảo bối ta, ngươi muốn thế nào liền thế nấy đi.” Trầm Quan Kiều sủng nịch cười cười.
Hoắc Phi nghe nói xém chút cười ra. Tỷ phu, ngươi chút nữa đừng đổi ý a.
Áo choàng tắm màu trắng bị kéo đến qua vai, nới lỏng mà rơi trên cánh tay nam nhân, lộ ra cổ ngực kiện tráng màu đồng. Hoắc Phi thấy vậy hô hấp cứng lại, không nhịn được cúi người há miệng ngậm nhũ vựng (quầng vυ") màu nâu nhạt ——
“A a ——” Trầm Quan Kiều phát ra một tiếng kinh gọi.
Hoắc Phi tham lam vừa mυ"ŧ vừa cắn, làm cho nam nhân dưới thân hắn thở dốc không ngừng.
“Ha a ha a… Phi… Đừng cắn… A a…” Trầm Quan Kiều cau cặp mày tuấn lãng, phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Rõ ràng không phải phụ nữ, nhưng cái vật không có tác dụng dưới hôn mυ"ŧ của nam nhân vẫn thấy kɧoáı ©ảʍ không thể tả. Trầm Quan Kiều có chút kháng cự mà xoay động thân thể.
“Hừ uh… Hảo hảo ăn… Vυ" của tỷ phu hảo hảo ăn…” Hoắc Phi cố ý đem đầu nhũ kia bị hắn mυ"ŧ sưng đến phát ra tiếng…
“Đừng uh… Hỗn đản, không cho phép nói bậy…” Trầm Quan Kiều luồn tay vào mái tóc nam nhân, thấp thanh mắng.
“Hừ uh… Ta mới không nói bậy… Vυ" của tỷ phu nếm ngon cực kì… Tỷ phu, nói, ngươi bị ta mυ"ŧ thoải mái hay khó chịu?” Hoắc Phi chặt chẽ nhìn thẳng cặp mắt tỷ phu. Trầm Quan Kiều không được tự nhiên mà trừng to mắt, “Ta cũng không phải phụ nữ, có cái gì thoải mái chứ?”
“Lừa người, tỷ phu rõ ràng cũng cứng rồi.” Hoắc Phi tà tà cười, xuống phía dưới nắm hung khí thật lớn tối qua còn trong cơ thể mình trổ tài hung hăng.
“Mυ"ŧ xong vυ" rồi, muốn ta mυ"ŧ tiếp đại côn th*t của ngươi hay không?” Hoắc Phi xấu xa lấy ngón tay đùa bỡn qυყ đầυ của nam nhân đã từ từ rỉ ra chất nhầy trong suốt…
“A a ——” Trầm Quan Kiều xoay động cái mông, đem đầu nam nhân áp hướng tính khí của mình đã hưng phấn đến đứng thẳng.”Tiểu bại hoại, mau, mυ"ŧ ta —— ”
Hoắc Phi ha ha cười, thành thạo mà ngậm nam căn thật lớn của nam nhân vào, dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h lỗ nhỏ trên đỉnh kia, ngón tay thành thạo mà đem dâʍ ɖị©ɧ chảy ra vẽ loạn tại nơi nhục trụ gân xanh lộ rõ, phát ra thanh hưởng tục tĩu…
“A a… Bảo bối… Sảng chết tỷ phu rồi… A a…”
“Tỷ phu, ngươi cũng là bảo bối của ta a… Ta muốn ăn tươi ngươi… Đem ngươi nuốt vào trong bụng của ta!” Hoắc Phi một bên liếʍ lên tính khí phốc phốc nảy thẳng của nam nhân, một bên nói những câu đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Trầm Quan Kiều vừa nghe nào còn chịu được, nắm đầu tóc nam nhân, bắt đầu hung hăng mà khơi động cái mông, dùng sức mà thao cái miệng của hắn ——
“A a a —— tiểu yêu tinh —— muốn ăn có phải hay không —— thao chết ngươi —— a a —— bảo bối —— tỷ phu muốn bắn —— ăn tất cả vào ——” Trầm Quan Kiều hí rống đưa một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng sệt quán vào trong cuống họng chích nhiệt của nam nhân ——
Say mê mà nếm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người yêu, nhưng này đối hắn mà nói chỉ là món khai vị thôi, đói khát sâu trong cơ thể hắn còn muốn đạt được thỏa mãn nhiều hơn nữa…
Trầm Quan Kiều qua cao trào, thở hổn hển mà ngã vào lưng ghế dựa, chưa phát hiện có một tiểu bại hoại đang không có ý tốt mà len lén mở rộng cái đùi kiện tráng của hắn, treo lên tay vịn của ghế ——
Lén lút phun ra một phần ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, quét vào giữa hai phiến mông mở rộng của nam nhân, Hoắc Phi bắt đầu vươn đầu lưỡi từ côn th*t nam nhân một đường liếʍ đến cúc huyệt khả ái kia ——
“A a —— Phi —— ngươi đang làm gì?” Kinh giác đến đại sự tình không ổn Trầm Quan Kiều kinh hoảng hỏi.
“Ta đang cầm lễ vật sinh nhật của ta a.”
“Ngươi đang nói bậy cái gì?”
“Vốn là tỷ phu nói muốn tặng hoa cho ta, đúng hay không?”
“Đúng vậy.”
“Đúng, nhưng này cùng…” Cùng cái mông của ta có quan hệ gì?
“Vậy thì đúng a, ta nghĩ được rồi, hoa toàn thế giới ta cũng không muốn, ta chỉ muốn một đóa này ——” Hoắc Phi vươn đầu lưỡi hèn tiết mà liếʍ liếʍ tại huyệt khẩu, “Tiểu cúc hoa của tỷ phu.”
“Cái gì? Ngươi… Ngươi… Phi… Ngươi điên rồi… Không được… A a… Đừng liếʍ nữa…” Ngứa ngấy khó có thể chịu được phát động từ địa phương xấu hổ thẳng thoán đến tứ chi bách hài, Trầm Quan Kiều phát ra tiếng rêи ɾỉ tu phẫn (vừa xấu hổ vừa tức), không ngừng vùng vẫy.
Hoắc Phi chặt chẽ áp trụ cơ thể nam nhân, vươn một ngón tay bắt đầu bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới nhả ra tại mông gian, chậm rãi đâm vào cái nơi tiêu hồn khát vọng đã lâu kia, bắt đầu từ cái đưa đẩy kịch liệt vận động làm ấm thân ——
Trầm Quan Kiều trừng lớn mắt, ngã hút một hơi, kể cả địa phương chính mình cũng không thường tiếp xúc dĩ nhiên bị cắm vào rồi ——
“Đáng chết —— Phi —— rút ra cho ta ——” Trầm Quan Kiều kêu to đẩy đánh hắn.
“Không muốn—— ta nghĩ đến sắp điên rồi —— cho ta, tỷ phu —— van cầu ngươi cho ta ——” Hoắc Phi điên cuồng hôn nam nhân tâm ái, hung hăng xâm nhập vòm miệng hắn, chặt chẽ mà quấn trụ đầu lưỡi gợi cảm kia ——
“Đừng uh uh ——” Nước bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng, Trầm Quan Kiều bị hôn đến xém chút không thể thở, thần trí mờ ảo, lại mất đi lòng cảnh giác ngày thường tối khí phách, làm cho nam nhân đáng giận thừa dịp hư vào, mỗi động tác quán mặc cúc huyệt chưa từng khai phát của hắn ——
Cảm giác hình như có một ngọn lửa mạnh mẽ từ cái mông hắn bổ khai cơ thể, đau đớn cực đại khó có thể hình dung làm cho Trầm Quan Kiều cong người dậy thất thanh thảm gọi ——
côn th*t cứng đến sắp bùng nổ từng chút bị nộn huyệt như tơ lụa chặt chẽ bao lấy, Hoắc Phi ngẩng đầu phát ra hò hét cuồng hỉ, “A a —— ta cuối cùng làm được rồi! Tỷ phu, ngươi là của ta —— ngươi là của ta!”
Mặc kệ làm qua bao nhiêu nam nhân đều không nghe được lời nào vào đầu.
Khát vọng tích lũy sâu trong cơ thể nhiều năm qua mãnh liệt bộc phát ra, Hoắc Phi mất đi khống chế, hoàn toàn đã quên khinh liên mật ý sắp đặt trước, nhục kiếm huy vũ nỗ trướng tại nơi sâu nhất trong cơ thể tỷ phu yêu dấu lao điên cuồng ——
“A a… Phi… Nhẹ chút… Nhẹ chút… A a… Đau quá…” Trầm Quan Kiều thực tại không nghĩ tái mất thể diện mà kêu lên đau đớn, nhưng nam nhân trên người hắn đã sắp đưa tràng tử (ruột) của hắn đâm nát rồi.
Hung hăng xuyên vào mấy trăm lần mới thoáng giảm bớt đói khát nhiều năm qua, Hoắc Phi lúc này mới phát hiện đến nam nhân mình yêu xém chút bị mình tươi sống thao chết.
Day dứt vô cùng tuôn đầy trong lòng, Hoắc Phi đau lòng mà cúi đầu xuống liếʍ đi mồ hôi trên khuôn mặt nam nhân…”Xin lỗi… Tỷ phu… Ta rất muốn ngươi… Ngươi sẽ không giận ta chứ…”
Trầm Quan Kiều vô lực mà trừng nhìn hắn một cái, “Tức giận còn có ích sao?”
Hắn đường đường một hắc bang lão đại lại bị nam nhân thượng, nói ra Trầm Quan Kiều hắn cũng không cần lăn lộn nữa.
“Uh… Tỷ phu nếu như giận ta, ta sẽ khổ sở, khổ sở đến chết cũng không xong.” Hoắc Phi cố tình ủy khuất mà nháy mắt mấy cái.
“Hôm nay là sinh nhật ngươi, không cho phép nói bậy.” Trầm Quan Kiều vội vàng che cái miệng của hắn.
“Ôi…hì hì, ta biết tỷ phu hiểu rõ ta nhất…” Hoắc Phi tại trên miệng hắn hôn một cái.”Xin lỗi, tỷ phu, vừa rồi làm cho ngươi rất đau đi? Không sao, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ làm cho ngươi thoải mái, giao cho ta, có được không?”
“Ta nói không được ngươi liền sẽ rút ra sao?” Trầm Quan Kiều cười khổ một chút. Có thể trách ai đây? Vốn là chính hắn đem tiểu bại hoại này làm hư rồi.
“Đương nhiên không rút, ta hận không thể cả đời cứ như thế cắm trong cơ thể tỷ phu, vĩnh viễn không rời khỏi…” Hoắc Phi tại trên mặt hắn hạ xuống liên tiếp những nụ hôn nhiệt tình, bắt đầu chầm chậm quất cắm tính khí ở trong cơ thể nam nhân, “Tỷ phu… Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi…”
Tùy theo luật động khinh nhu của nam nhân, Trầm Quan Kiều kinh ngạc mà phát hiện cảm giác nguyên bổn đau đớn chậm rãi biến mất, thay thế bằng kinh khủng kɧoáı ©ảʍ run rẩy cả người, “A a… Không… Phi… Phi…” Phát hiện cả người nam nhân kiện tráng săn chắc tại dưới thân mình nhuyễn như nước, địa phương hai tính khí kết hợp càng không ngừng rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ động tình…
Hoắc Phi biết nam nhân đã yêu tư vị bị chính mình thao, không khỏi đắc ý thừa thắng truy kích, bắt đầu khai toàn bộ hỏa lực, ngắm chuẩn tuyến tiền liệt trí mạng nhất bên trong cơ thể nam nhân, hung hăng va chạm ——
“A a a ——” Khiến người tuyệt đỉnh phát cuồng. Kɧoáı ©ảʍ như roi từng chút đánh lên người, Trầm Quan Kiều thất thanh kêu to, lại bị cứng rắn thao đến bắn ra ——
Hoắc Phi chứng kiến nam nhân uy nghiêm tôn quý như thế lại bị chính mình tươi sống thao bắn, kiêu ngạo hưng phấn như muốn phát cuồng, điên cuồng kêu to mà đu đưa thắt lưng, từng chút một tàn nhẫn đâm vào trong cơ thể nam nhân——
“A a —— thao chết ngươi —— tỷ phu… Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi —— ”
“A a… Phi… Phi…” Tính khí mới cương phát tiết qua lại bị thao đến cứng trở lại, Trầm Quan Kiều thở dốc nắm chặt bảo bối yêu, “Bảo bối… Ta cũng yêu ngươi… A a…” Chỉ có hắn. Cũng chỉ có nam nhân trên người có thể tiến vào thánh địa mà người khác tuyệt đối cấm bước vào—— mặc kệ là trái tim hắn hay cơ thể hắn. Trầm Quan Kiều tại thời điểm tâm can bảo bối kêu to bắn vào cơ thể hắn, mỉm cười ngẩn ngơ hôn lên môi hắn…