Edit: Vi
Beta: Emerald
Thật ra người ngoài mới là dễ đối phó, toàn những kẻ xa lạ thì liên quan đếch gì đến bọn họ đâu, khiến Bạch Nguyễn đau đầu chính là điện thoại của cha mẹ anh, anh vừa nghe điện thoại, còn chưa nói tiếng nào đã bị mắng xối xả, mẹ thì khóc lóc đến cả tiếng đồng hồ, cuối cùng kết lại một câu coi như không có đứa con này rồi dập máy, anh gọi lại đều không được.
– Giản Đan! Bây giờ nhờ ba mẹ em sang nhà anh giải thích đi, thực ra là hiểu lầm mà. Anh không phải… Ôi trời ơi tôi đau đầu quá, dù sao thì cậu tạm thời nhờ dì sang ngó ba mẹ anh với, lớn tuổi vậy rồi không chịu được kích đâu.
– Được được được, anh đừng sốt ruột, em gọi cho ba mẹ em ngay đây, anh bình tĩnh chút được không?
– Làm sao mà bình tĩnh nổi? Không nói với cậu nữa, anh có điện thoại.
Là điện thoại của ba mẹ Lí Kiêm Hiền, tổng cộng cũng chỉ nói vài câu, đại khái là Lí Kiêm Hiền khiến bọn họ quá mất mặt, bọn họ đã chuyển khoản một trăm vạn cho Bạch Nguyễn, số tiền này giao cho Lí Kiêm Hiền, từ nay về sau Lí Kiêm Hiền có ra sao cũng không liên quan đến họ.
Bạch Nguyễn tức giận đến mức nện điện thoại vào tường, tức ngực đến khó chịu, bọn họ là kiểu gì vậy? Sao lại có loại cha mẹ làm con tổn thương đến mức này? Chỉ vì nghe một tin tức không biết thật giả, cứ như thế vứt bỏ con mình.
Một trăm vạn, nói nhiều không phải nhiều, nói ít cũng chẳng phải ít, nếu như mình tham lam nuốt hết chỗ tiền này thì sao?
Đúng thật là…
Lí Kiêm Hiền ngồi trên sopha ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn nâng tay xoa xoa đầu anh, không nhịn được mà ôm người vào trong lòng:
– Sao anh lại đầu thai vào cái nhà như thế chứ. Không sao, bọn họ không cần anh thì tôi cần, tôi sẽ không quẳng anh ra ngoài đâu, một đám vương bát đản, vương bát đản!
Anh đã có thể hiểu được vì sao lúc trước Giản Đan không chịu đuổi Đổng Thư đi, lòng người đều là thịt, đã ở chung lâu như vậy rồi làm sao không có cảm tình cho được. Càng nghĩ vậy anh lại càng không hiểu nổi vì cái gì mà thân làm cha mẹ lại có thể nhẫn tâm đến thế.
Qua một hồi lâu, Lí Kiêm Hiền nâng tay ôm lấy Bạch Nguyễn:
– Ừ…
Buổi tối cho Lí Kiêm Hiền ăn, tắm rửa sạch sẽ rồi để anh đi ngủ trước, bạch Nguyễn cả ngày nghe điện thoại đến đau cả đầu, thế nhưng không thể cứ thế mà đi ngủ, ảnh hưởng quá lớn, anh đây phải đi bóp chết ngọn nguồn.
Vì thế, vào buổi tối, Bạch Nguyễn đổ bộ vào weibo đã tám trăm năm không đăng nhập nổi một lần, gửi một tin nhắn cho chủ post kia, bảo nàng lập tức bỏ bài viết đó, hơn nữa còn phải giải thích sự việc.
Chủ post trả lời rất nhanh, giọng điệu thoải mái khiến Bạch Nguyễn muốn đập vỡ máy tính, cô ta nói đó chỉ là mình YY thôi, không ngờ mọi người nhiệt tình vậy, cô ta thấy chuyện này cũng không có gì to tát cả…
Bạch Nguyễn không quan tâm đối phương là nữ hay này nọ, bùm bùm một chuỗi mà mắng, cảnh cáo cô thật sự nếu không chịu xóa tin và giải yêu, anh sẽ lôi cô ra trước pháp luật.
Chỉ là YY thôi? Là một người con gái tuổi không còn nhỏ, chẳng lẽ không nghĩ nổi lời nói tùy tiện của cô ta có thể tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào với cuộc sống của người khác sao? Cô thì ở đó sung sướиɠ rồi, tôi thì sắp phát điên đây!
Cuộc sống thật không thể so sánh với thế giới mạng, mỗi một lời nói đều có thể gϊếŧ người, chuyện này làm hại anh suýt nữa thì mất việc, ba mẹ thương tâm, Lí Kiêm Hiền trực tiếp bị hại đến mức bị cha mẹ từ, tuy anh cảm thấy cha mẹ thế thì không có còn tốt hơn. Chỉ vì một thứ gọi là “vui đùa” mà lại hại anh mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, như thế còn nói là không có gì?
Giải quyết chuyện này xong, Bạch Nguyễn cũng không vui lên nổi, một chuyện ồn ào như vậy, trong thời gian ngắn sẽ khiến anh không thể thăng chức, chuyện quái gì đấy hà?
Lí Kiêm Hiền tựa vào đầu giường, chậm rãi nói:
– Bạch Nguyễn, đừng, giận.
Bạch Nguyễn đi qua dí dí mấy cái lên trán anh:
– Mẹ nó, một đời anh danh của ông đây hoàn toàn hủy trên tay mi rồi, cái tiếng gay này truyền ra, tôi làm sao cưa gái hở?
Mãi cho tới khi chui vào chăn đi ngủ, Lí Kiêm Hiền mới nói:
– Tôi, thực sự, yêu cậu, Tiểu, Bạch Nguyễn.
– …
Bạch Nguyễn nhắm mắt, giả vờ như mình chưa nghe thấy gì cả.
Câu này Lí Kiêm Hiền đã nói từ trung học cho tới tận bây giờ, anh chưa bao giờ coi là thật. Người đàn ông này cử chỉ luôn quá mức ngả ngớn tùy tiện, làm việc cũng vô tâm vô phết, mỗi lần nói yêu anh cũng giống như đang đùa, về sau sự thật cũng chứng minh là anh ta nói đùa. Loại đùa giỡn như vậy anh đã nghe người khác nói nhiều lắm, anh ta khác với những người kia, có lẽ chỉ ở chỗ thời gian vui đùa này kéo dài hơn mà thôi.
Lúc trung học anh luôn trốn tránh Lí Kiêm Hiền, lí do vì sao chỉ có mình anh biết. Tuy ngoài miệng anh nói anh sợ Lí Kiêm Hiền quấn quýt lấy Giản Đan, nhưng trên thực tế anh biết Lí Kiêm Hiền không yêu Giản Đan, ánh mắt anh ta nhìn Giản Đan thậm chí còn mang theo một sự ghen tị và nhàn nhạt oán ghét. Anh trốn tránh Lí Kiêm Hiền vì anh cảm thấy mình khó mà tự nhiên với người này được, nhất là lúc nghe anh ta nói yêu mình, anh luôn khó kìm chế muốn đập cho một trận.
Nếu lời anh nói là thật thì vì sao với ai anh cũng có thể nói, nếu đó là giả, vậy thì tại sao lại chỉ quấn quýt lấy mình tôi?
Lí Kiêm Hiền luôn như vậy, dường như không bao giờ để ý đến chuyện gì nhưng thực chất mỗi chuyện anh đều rất cẩn thận. Anh không để ý người khác nói gì, làm gì, lúc có thể giúp sẽ sẵn sàng ra tay không chút keo kiệt, lông ba lông bông nhưng chắc chắn không phải kẻ lười biếng, là một người rất tốt để yêu.
Cuộc sống của Lí Kiêm Hiền hẳn là rất tốt, Bạch Nguyễn vẫn cho rằng như vậy.
Mãi cho đến sau tai nạn, anh bắt đầu tiếp xúc với Lí Kiêm Hiền, mới hiểu được con người thoạt nhìn như công tử này có địa vị thế nào ở nhà, người thân của anh lãnh đạm bạc tình ra sao.
Cũng từ đó, anh hiểu rằng lời nói “Tôi yêu cậu” kia, hình như là thật.
Anh có một chút sợ hãi, anh không biết đáp lại Lí Kiêm Hiền ra sao, anh chưa từng nghĩ tới mình về sau có thể chung sống cùng một người đàn ông hay không, nếu thẳng thắn mà nói thì anh cũng từng nghĩ tới: Nếu Giản Đan vẫn không tìm được ai, anh sẽ sống cùng Giản Đan, tiện thể chăm sóc cho nó.
Cũng chỉ là chăm sóc mà thôi, như anh trai với em trai vậy, nếu nói là cùng phát triển tình cảm đến mức yêu đương với đàn ông thì anh chưa bao giờ nghĩ tới, dù chỉ là một chút.
Bây giờ Lí Kiêm Hiền lại nói thế, đau đầu thật…
Chấp nhận? Từ chối? Chấp nhận rồi thì họ Bạch nhà anh sẽ hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn, ba mẹ anh chưa biết là sẽ khóc thành cái dạng gì đâu. Từ chối? Lí Kiêm Hiền thế này không biết bao giờ mới khá hơn, biết rõ không thể chấp nhận mà còn chăm sóc anh ta, thế không phải là tạo thành hiểu lầm sâu sắc à? Lòng dạ anh đây còn chưa rộng lượng đến thế đâu.
Đau đầu muốn chết luôn.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyễn mang theo đôi mắt đen sì gọi điện thoại cho Giản Đan, quả nhiên không phải Giản Đan nhận điện thoại.
– Alo, Đổng Thư, anh lay tỉnh Giản Đan ngay cho tôi, tôi có việc quan trọng muốn tìm nó, cực kì quan trọng.
Anh đã nói vậy thì Đổng Thư có thương Giản Đan đến đâu cũng sẽ không còn cách nào khác, Đổng Thư tìm khăn lau mặt cho Giản Đan, dỗ dành năm phút mới dỗ được người đứng dậy, thế này là đã tiến bộ lắm rồi.
– Alo… Tiểu Bạch à, anh yên tâm, mẹ em nói chuyện với mẹ anh cả đêm, không thành vấn đề…
– Tìm cậu không vì chuyện kia!
– Thế là việc gì? Đổng Thư, em muốn ăn bánh hành cuộn. Ừ, ừ, không không, phải hai cái, được ~~~
– Giản Đan, cậu có biết ở trước mặt F.A mà ân ái là việc gợi đòn thế nào không?
Bạch Nguyễn dong dài.
Giản Đan chẳng thèm để ý:
– Anh mà F.A, không phải anh có Lí Kiêm Hiền hở? Em đã sớm nhìn ra hai người có gian tình, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
– … Anh đập cậu đấy tin không? Anh giống gay chắc? Weibo hôm qua là ngoài ý muốn, cậu hiểu cái gì là ngoài ý muốn không?
– Không phải chuyện hôm qua đâu, em nói thật đấy Tiểu Bạch, em cảm thấy Lí Kiêm Hiền thật sự yêu anh. Anh nghĩ lại xem, trên thế giới này có thể có mấy người vì anh mà cả sinh mệnh cũng không màng? Anh cũng từng quen không ít bạn gái, nhưng em thấy chẳng người nào anh thực tâm yêu. Tính anh em còn không biết chắc? Nếu Lí Kiêm Hiền không phải người đặc biệt thì anh có kiên nhẫn mà chăm sóc anh ta à? Em thấy anh không phải hoàn toàn không yêu người ta đâu, nhận mệnh đi Tiểu Bạch.
Bạch Nguyễn bị Giản Đan làm cho nghẹn họng, không biết nói gì. Giản Đan bình thường là đứa ngốc, sao lúc quan trọng này lại lí sự được trôi chảy vậy? Còn cái gì mà mình không phải không yêu, nhìn kĩ xem, anh đây cùng tên ngốc kia không có quan hệ gì hết. Giả vờ thông thạo hiểu biết cái quái gì hở?
– Em nói thật đấy, anh chắc hẳn còn lo lắng, anh yên tâm em sẽ để mẹ thuyết phục dì. À, em đi ăn cơm, tạm biệt nhé Tiểu Bạch ~.
– Cái gì? Cậu muốn thuyết phục mẹ anh cái gì? Giản Đan!
Chờ xem, Tết về đến nhà anh đây sẽ đánh chết thằng ranh đó!
Bạch Nguyễn nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, quay đầu liền thấy bản mặt phóng to của Lí Kiêm Hiền, sợ đến mức tí nữa thì văng cả điện thoại:
– Giời ơi mẹ nó! Anh ra đây từ bao giờ? Anh anh anh đứng đây bao lâu rồi?
– … Vừa xong.
– Mẹ nó làm tôi sợ chết mất, cái đồ chẳng biết gì này. Quên đi quên đi, tôi mang
anh đi rửa mặt, không biết kiếp trước nợ anh cái gì nữa.
Nghĩ vớ nghĩ vẩn thì có cái lợi gì đâu, người thì không thể tống cổ ra ngoài rồi, dù sao cũng phải chăm sóc cho đến lúc anh ta có năng lực tự gánh vác cuộc sống mới thôi chứ nhỉ?
Còn những chuyện khác… Tạm thời không nghĩ nữa là được.
Chăm sóc người khác thì một ngày sẽ trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày sau khi tan tầm, Bạch Nguyễn sẽ cho Lí Kiêm Hiền ăn uống tắm rửa. Lí Kiêm Hiền dù sao cũng là người trưởng thành, một mình ở nhà cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Có đưa anh ta đi viện khám thử, máu tụ đã tan kha khá, bác sĩ tỏ ý việc này cực kì tốt, khôi phục lại như cũ sẽ không thành vấn đề. Bạch Nguyễn phát hiện ra tốc độ anh ta trả lời mình cũng đã nhanh gấp đôi so với khi trước, xem chừng là có hi vọng phục hồi rồi.
Một khi có ý nghĩ như vậy thì sẽ dễ dàng buông lỏng, mà buông lỏng thì dễ dàng gặp chuyện không may. Bạch Nguyễn mang Lí Kiêm Hiền đi siêu thị, mua hoa quả xong thì lạc mất người.
Nếu là người bình thường thì không sao, đằng này phản ứng và động tác của Lí Kiêm Hiền chậm hơn người khác nhiều lắm, nếu anh ta không cẩn thận đi ra ngoài đường lớn… Bạch Nguyễn không dám nghĩ sẽ có hậu quả gì, xe đẩy hàng cũng không quan tâm nữa, vội vàng tìm khắp siêu thị.
Tầng một, tầng hai tìm không thấy, Bạch Nguyễn nóng ruột đi thang máy. Anh có hội chứng sợ không gian hẹp từ lần tai nạn trước, càng ngày càng nghiêm trọng, lúc đi một mình thì đừng nói đến thang máy, nhà vệ sinh anh cũng có chút sợ. Nhưng lúc này là bất đắc dĩ, dù sao chỉ có mấy chục giây thôi mà…
Người xui xẻo thì uống nước cũng nghẹn nha, cái thang máy mấy trăm năm chưa chắc hỏng cứ như thế mà hỏng. Bạch Nguyễn vừa bước vào có vài giây nó lập tức hỏng. Đèn đóm tắt hết, đèn khẩn cấp màu đỏ không ngừng nhấp nháy.
Bạch Nguyễn phát điên mất, nắm tóc lui vào trong góc.
Với Bạch Nguyễn, lúc tối nhất chính là ngày trước bị nhốt trong ngăn tủ, không có ánh sáng, không có thanh âm, không có nước, không có đồ ăn, chỉ có một mình, một mình bị nhốt trong ngăn tủ nhỏ.
Người chưa trải qua sẽ không bao giờ biết với một đứa bé thì đó là chuyện đáng sợ thế nào, mà ngay khi chứng sợ không gian hẹp của anh đang có chuyển biến tốt thì lại có chuyện lại xảy ra.
Tai nạn, máu, Lí Kiêm Hiền không biết sống hay chết, anh chỉ có thể ôm lấy Lí Kiêm Hiền đang toàn thân là máu mà hô gọi. Anh sợ người đàn ông này ngủ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, anh không dám nghĩ người này chết đi rồi sẽ ra sao.
Mà bây giờ, Lí Kiêm Hiền hành động chậm chạp ra ngoài lạc mất, còn mình thì bị nhốt trong thang máy không thể động đậy.
– Bạch Nguyễn! Bạch Nguyễn! Bạch Nguyễn! Em ở trong phải không Bạch Nguyễn?
Lí Kiêm Hiền…? Bạch Nguyễn co rúm người tựa vào góc trong cùng của thang máy, nghe được bên ngoài có tiếng phá cửa cùng tiếng của người kia, trong lúc đó lập tức hồi hồn.
– Bạch Nguyễn?! Không sao, không sao, ngoan nhé, không sao, không sao!
Cửa thang máy vừa mở, một người lập tức vọt vào, đem Bạch Nguyễn ôm vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành.
Bạch Nguyễn theo bản năng túm lấy tay người kia, ngẩng đầu lên muốn nhìn cho rõ. Nhưng mắt còn chưa yêu ứng được với ánh sáng bên ngoài, chỉ có thể ngây ngốc ngẩng đầu.
Đến lúc về nhà, Bạch Nguyễn mới coi như phục hồi tinh thần, ngồi trên sopha thấy Lí Kiêm Hiền tay chân nhanh nhẹn cởϊ áσ khoác, rót nước. Lúc Lí Kiêm Hiền đi tới, Bạch Nguyễn quyết đoán ra tay, hung hăng phi một cước vào bụng Lí Kiêm Hiền:
– Đồ con rùa! Gạt tôi vui lắm hả? Bệnh của anh đã khỏi lâu rồi chứ gì? Giả bệnh tiếp cho ông đây xem! Đùa giỡn ông vui lắm chứ gì?
– Không phải, Tiểu Bạch em nghe anh giải thích, anh không phải cố ý lừa gạt em.
– Ha ha, tôi mà tin anh thì tổ tông tám đời đều đi gặp quỷ hết! Biến cho ông!
Lí Kiêm Hiền hết cách, liều mạng lôi Bạch Nguyễn đang tức điên vào lòng mình:
– Không biến, em nói không ai muốn anh thì em muốn, bây giờ không được đổi ý.
– Muốn cái đầu anh!
– Muốn đầu anh cũng được.
– Cút!
– Bạch Nguyễn, anh không cố ý lừa em. Anh chỉ sợ em biết anh khỏi rồi sẽ đuổi anh đi.
Lí Kiêm Hiền ôm Bạch Nguyễn, sống chết không buông tay.
– Anh không còn nơi để đi. Anh thật sự yêu em. Anh muốn ở cùng với em nhưng em luôn trốn tránh anh, anh không có cách nào khác, thật mà. Lúc em nói em cần anh, anh cực kì vui, thật sự cực kì vui. Em là người đầu tiên sau khi anh bị thương mà vẫn khẳng định là cần anh. Anh… Chưa từng có ai cần anh, anh là sỉ nhục của cả nhà, bọn họ không cần anh. Nhưng mà… Nhưng mà Bạch Nguyễn, em nói em cần anh, em hiểu không? Anh vui lắm, thật đấy, vui cực kì. Em đừng giận, anh không cố ý lừa em, anh chỉ sợ rằng em không cần anh.
Bệnh của Lí Kiêm Hiền thật ra từ sau khi về nhà Bạch Nguyễn đã khá lên rồi. Một ngày nọ anh chợt phát hiện ra động tác của mình đã không còn chậm chạp nữa, nhưng lúc Bạch Nguyễn trở về, anh vẫn giả vờ như còn bệnh.
Anh sợ, thật sự sợ rằng Bạch Nguyễn mà khó khăn lắm anh mới gặp lại được sẽ lại rời xa anh, anh không có tư cách gì để ở bên người ta, anh chỉ có thể giả vờ có bệnh, ít nhất như vậy cũng được ở bên cạnh cậu ấy.
Anh yêu Bạch Nguyễn, yêu từ trung học đến giờ, chưa bao giờ thay đổi cũng chưa bao giờ nhạt đi. Thời gian trôi qua, tình cảm này lại càng mãnh liệt, nhưng Bạch Nguyễn không tin.
Lực chú ý của Bạch Nguyễn đều đặt trên người tên là Giản Đan kia, anh từng nghĩ người Bạch Nguyễn yêu là tên nhóc lười biếng kia, nhưng sau này gặp được mới phát hiện ra Giản Đan đã có bạn trai, anh mới hiểu rằng Bạch Nguyễn không yêu Giản Đan. Thế nhưng Bạch Nguyễn cũng không yêu anh.
Anh bắt đầu sợ hãi, sau tai nạn lần đó, anh hiểu rằng bọn họ không còn thời gian, sinh mệnh con người quá mỏng manh, thời gian rất quý giá, cứ một người đuổi một người chạy thế này thực sự lãng phí.
Nếu như đã lộ thì phía trước là đao mà phía sau cũng là đao, cứ nói rõ cho xong.
Nghĩ vậy, Lí Kiêm Hiền buông Bạch Nguyễn ra, chỉ là tay thì vẫn nắm không chịu buông:
– Anh nghiêm túc đấy, nghiêm túc xem xét, cũng nghiêm túc suy nghĩ. Bạch Nguyễn, anh thực sự muốn ở cùng em. Em không đồng ý thì anh sẽ lập tức rời đi, không chậm một giây.
Bạch Nguyễn nhìn anh hơn mười phút, hai người cứ thế bất động không nói lời nào. Lí Kiêm Hiền suýt nữa đã nghĩ Bạch Nguyễn bị phản ứng chậm.
– … Mai đi kiểm tra não đi.
– Hả?
– Tự nhiên anh khỏi chẳng lẽ không cần kiểm tra? Ai biết não anh giờ còn bệnh không, mai lăn đi kiểm tra!
Nghĩa là mình vẫn được ở nơi này? Lí Kiêm Hiền cười rộ lên.
– Tiểu Bạch Nguyễn ~ Em muốn anh ở lại thì cứ nói thẳng ~ Sao mà phải vòng vo vậy làm gì?
– …
– Oái! Mẹ nó! Tiểu Bạch em đánh anh thế thì não bình thường cũng bị em đánh thành có bệnh đó!
– …
Bây giờ đổi ý quăng tên này ra ngoài có còn kịp không?