- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
- Chương 42: Ngoại truyện 4 : Bệnh tâm thần (3)
Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
Chương 42: Ngoại truyện 4 : Bệnh tâm thần (3)
Edit: Vi
Vốn nghĩ đã không cho Lí Nhược Manh mặt mũi đến mức đó rồi thì cô gái như vậy nhất định sẽ không tìm đến mình nữa, kết quả là ngày hôm sau đã lại nhận được điện thoại của Lí Nhược Manh gọi đến để hẹn anh đi xem nhạc hội.
Nghe âm thanh dịu dàng, yếu đuối của con gái, Vương Thế chỉ muốn đi ngủ. Có ai lại đi gọi điện đến nhà người ta vào lúc mười một giờ đêm để hẹn đi nhạc hội vào tám giờ sáng không? Cô gái này đúng là đầu óc có vấn đề.
Nhẫn nại nghe xong, Vương Thế liền lấy lí do mình phải đi làm để cự tuyệt. Đúng, ngày mai là thứ hai, một người đàn ông bình thường như anh đúng là phải đi làm.
Vì hôm qua trúng gió nên thằng bé đã bị cảm, nước mũi chảy ròng ròng. Vương Thế đo nhiệt độ, ối giời, ba mươi chín độ rưỡi!
Mang thằng bé đang phát sốt đến phòng khám lấy thuốc, Vương Thế hôm nay đúng là có lịch hẹn khám bệnh nên không có thời gian trông nó, anh tìm một y tá nhờ nàng trông Lí Bách Đồng còn đang chờ truyền nước.
Vừa về đến văn phòng, Vương Thế đã bị chặn lại, người chặn anh không phải ai khác mà chính là lão thái quân – mẹ Vương Thế.
– Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
– Mẹ không đến được? Mày là thằng ranh chết tiệt, to đầu còn không chịu kết hôn, định để mẹ mày tức chết mày mới vui đúng không?
Lão thái thái đã hơn năm mươi nhưng tinh thần còn dũng mãnh, vừa vào cửa đã lôi Vương Thế ra mắng.
Vương Thế chẳng sợ ai, chỉ sợ mẹ, ngoan ngoãn nghe bà quở trách, quở trách xong, bà lại bắt đầu giảng giải Lí Nhược manh tốt thế nào.
– Mẹ, mẹ biết con không thích kiểu như vậy…
– Kiểu nào? Mày thì thích được cái dạng gì? Con gái nhà người ta thật tốt! Tại sao mày lại không thể nói chuyện với người ta một chút hả?
Bà vỗ mạnh xuống bàn:
– Mày đừng nói nữa, mẹ thích con bé đó! Mày thích cũng được mà không thích cũng phải thích cho mẹ!
Đang nói thì Lí Bách Đồng trở về, vì trong văn phòng Vương Thế có hệ thống sưởi nên anh nhờ y tá sau khi tiêm xong thì đưa nó về, trong lúc truyền nước ở phòng nghỉ của mình thì để nó ngủ một giấc.
Người già thì ai cũng thích trẻ con, Lí Bách Đồng ở nhà họ Vương lâu rồi, lần nào nhìn thấy nó bà cũng phải lôi kéo nói chuyện thật lâu. Thấy chú ý của mẹ đã chuyển sang Lí Bách Đồng, Vương Thế thở phào.
Tức giận còn chưa nguôi đã lại xông lên, bà quan tâm trẻ con nhưng cũng không quên quay lại dặn Vương Thế:
– Nhớ kĩ chưa? Mẹ đã quyết chọn nó làm vợ mày! Định ngày kết hôn sớm đi!
– Kết hôn?
Lí Bách Đồng chớp mắt, xen vào.
– Đúng, là chị hôm qua ấy, về sau sẽ là vợ Vương Thế, Tiểu Bách nên cùng nàng hòa hảo nhé!
Bà thấy Lí Bách Đồng đã thích liền, nếu về sau Vương Thế kết hôn cũng sinh cho nàng một đứa cháu đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy thì thật tốt.
– Cháu không thích chị kia đâu, cháu không muốn Vương Thế kết hôn với chị ấy!
Thằng bé cố lấy dũng khí hô lên mấy lời này liền cầm lấy bình nước truyền trốn vào phòng nghỉ, để lại bà và Vương Thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Thế tỏ vẻ mình vô tội:
– Mẹ nhìn con làm gì, có phải con dạy nó nói thế đâu.
– Hừ, chắc chắn là mày dạy nó! Đúng rồi, mày không nói mẹ cũng quên, Tiểu Bách thì sao? Cuối cùng mày có thể chữa cho nó không?
Bà nghĩ trong nhà con mình còn có một đứa nhỏ, nếu kết hôn rồi thì đâu thể để Lí Bách Đồng ở trong nhà, sẽ có người nói ra nói vào.
– Có thể chữa được, chỉ cần thời gian thôi.
– Vậy mày chữa nhanh đi, rồi đem nó trả về nhà, mày xem mày còn nuôi thêm trẻ con thế này thì làm gì có đứa con gái nào thích mày được? Đúng là mày chẳng hiểu gì cả.
– Mẹ, con biết rồi, mẹ muốn đi nhà dì Lưu chơi mạt chược cơ mà?
– Mạt chược gì mà mạt chược! Tức chết mẹ mày rồi con ạ!
Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng mà đứa con này bao nhiêu năm nay đều không quản được nó, phải dặn nó nhất định đối xử tốt với con gái nhà người ta rồi mới đi.
Cuối cùng cũng đuổi được lão thái quân đi, Vương Thế tưởng tượng đến cô gái nũng nịu kia thì cảm thấy đau cả đầu, chẳng biết vì sao mà bà lão nhà mình lại chọn một cô gái như thế làm vợ mình, cưới nàng thì thà cưới Lí Bách Đồng còn hơn! Ít nhất lúc tức có thể mang nó ra véo má.
Nghĩ đến thằng bé, Vương Thế cảm thấy cuối cùng thì nó cũng tinh tường, câu vừa rồi thật hay, không tồi không tồi, đến khen ngợi nó một chút nào.
– Này, làm gì mà bọc mình thành cái bánh, ra mau!
Thằng bé cuốn tròn chăn quanh người thành một đống, Vương Thế nhìn ống truyền nước sắp căng thành một đường thẳng, vội vàng lôi thằng bé ra.
– Tôi không muốn, không muốn anh kết hôn… Anh, anh cũng đừng đuổi tôi đi.
Vừa rồi bà nói gì nó cũng nghe thấy hết, Vương Thế muốn đuổi nó đi, nhưng đúng là nó không thích người cứ bắt mình gọi là chú kia, lại còn có cái nhà quái đản kia nữa. Nó thích Vương Thế, nó không muốn Vương Thế kết hôn với chị kia, nó muốn ở cùng Vương Thế giống như từ trước đến giờ.
– Sao? Sợ tôi kết hôn không cần cậu hả? Yên tâm, kết hôn rồi cũng không đuổi cậu đi.
Vương Thế nghĩ rằng thằng bé lo lắng mình sẽ đuổi nó, kéo thằng bé quay lại phía mình, sờ trán xem nó có còn sốt không.
Nước mắt Lí Bách Đồng đã vòng quanh, tay không phải truyền nước gắt gao cầm lấy tay Vương Thế:
– Tôi không muốn anh kết hôn, đừng cưới chị kia!
– Tôi kết hôn hay không liên quan gì cậu hở? Tôi không cưới cô ấy chẳng lẽ cưới cậu à?
Hừm, vẫn hơi sốt, không biết truyền nước xong thì có hết hẳn không, đầu óc đã không tốt thì chớ, còn sốt nữa là hỏng luôn rồi.
– Cưới, cưới tôi cũng được! Tôi, tôi thích anh!
– …
Đấy, đúng là sốt đến mơ hồ rồi, nói mê sảng luôn rồi đây này.
– Thật, thật mà.
– …
Đúng là sốt đến ngu luôn rồi.
Chuyện phía mẹ còn chưa giải quyết, bên mình cũng lại không rõ ràng lắm. Sao mình không biết thằng bé này còn có tật xấu nhỉ? Nhân cách phân liệt thế nào mà còn phân liệt luôn cả tính hướng thế? Hay là thằng bé này vốn thích đàn ông?
Vương Thế cũng không kì thị đồng tính luyến ái, nhưng anh không ngờ Lí Bách Đồng là gay, loại cảm giác này thật kì lạ.
Thằng bé thấy Vương Thế phải kết hôn nên thổ lổ, lại thấy người ta không để ý nên bị đả kích rồi, tối về đến nhà cũng không được để ý đến. Khoai Rán không biết cậu chủ nhỏ của mình bị làm sao, nghĩ mãi mới kéo đến một gói thức ăn cho chó thật to để lấy lòng Lí Bách Đồng.
– Làm sao? Thế nào đây? Bỏ ngay cái mặt quan tài này đi nhá. Ăn cơm!
Vương Thế tính tình vốn không tốt, bị phiền là khó chịu, thằng bé không hiểu chuyện còn cái kỉnh với anh, kiên nhẫn đã hết, anh nổi giận. Thằng bé ôm Khoai Rán chẳng nói chẳng rằng, Vương Thế hừ một tiếng, thu hết bát đũa lại. Thích thì ăn không thì thôi, ai thèm chạy theo mà xin cậu phải ăn. Dù sao thì trẻ con cũng không thể chiều, ba ngày không đánh là nó làm loạn nhà.
Bỏ qua thằng bé không nói nữa. Rảnh rỗi Lí Nhược Manh liền đi uống nước với Vương Thế, bị mẹ giáo huấn một phen anh cũng chỉ đành cùng cô chơi trò phong hoa tuyết nguyệt.
Nếu thực sự là một cô gái yếu đuối hiền lành thì Vương Thế còn có thể ứng phó, đáng tiếc đây là cô gái đầu óc không bình thường. Trong đầu không biết toàn mấy thứ linh tinh lăng nhăng gì, lấy mấy lời hoa mĩ mà nói thì chính là dạng: không mở miệng thì sẽ đẹp như trong mộng còn mở miệng ra là toàn lời nói lăng nhăng.
Không phải mười hai giờ đêm gọi điện cho Vương Thế lảm nhảm một đống chuyện thì cũng là lúc Vương Thế đi làm liền đến văn phòng của anh đưa cơm. Ăn cơm cũng không tập trung chuyên môn mà ăn, toàn chọn mấy cái khách sạn lòe loẹt, không quen ăn cơm tây, Vương Thế trong một tuần liền phải cố ăn đã mọc nhiệt.
Ở chung chưa đến vài ngày cũng không biết cô gái này nói cái gì với mẹ mình mà họ hàng đã đều biết Vương Thế mà Lí Nhất Manh sắp kết hôn.
Làm sao Vương Thế có thể cưới một cô gái đầu óc có vấn đề thế này chứ. Lãng mạn mà thay cơm thì đúng là bi kịch, nếu phải lấy cô gái này thật thì chỉ cần chưa được một năm mình đã bị cô ta chỉnh chết rồi ấy chứ. Sao mà rất nhiều cô gái tốt, em gái ngoan mẹ mình đều không ưng, lại đi ưng cái cô này cơ chứ?
Nhưng mẹ thì khó đối phó, mình cãi thì sẽ lập tức phản bác Lí Nhược Manh tốt thế nào hay thế nào, nói Vương Thế là có phúc mà không biết hưởng.
Lí Bách Đồng cả ngày âm u chẳng để ý đến ai, nói là giận Vương Thế, nhưng Vương Thế đi đâu nó cũng liền chạy theo, nó thế này khiến Vương Thế muốn giận cũng không giận được.
Lăn qua lăn lại cũng đến cuối năm, Lí Bách Đồng coi như đã ở nhà họ được một năm, mẹ Vương Thế định năm nay để cho Lí Bách Đồng về nhà vì muốn nói chuyện chung thân đại sự của Vương Thế, có người ngoài sẽ không tiện.
Vương Thế không ngờ mẹ nhất định bắt mình cưới Lí Nhược Manh nên cũng có chút bực. Anh có thể nghe lời mẹ là vì anh tôn trọng bà, nhưng bắt anh cưới một người mình không yêu thì là không có khả năng.
Làm sao bà lại không biết tính cách đứa con mình nuôi lớn, cứng không được thì bà mềm, khiến cho anh không thể có cơ hội nói rõ ràng.
Thực sự khiến cho Vương Thế hạ quyết tâm nói rõ ràng là do Lí Nhược Manh. Lí nhược Manh đã gây ra một chuyện không nhỏ.
Cô gái này từ trước đến nay vẫn thật tự nhiên, từ khi biết Vương Thế ở đâu liền luôn đến nhà anh, tuy trong lòng chán ghét Lí Bách Đồng nhưng ở ngoài mặt vẫn thật nhiệ tình.
Lí Bách Đồng nhìn người cũng không phải nhìn qua bên ngoài cười hay không mà là bằng chính cảm giác của nó. Trực giác trẻ con luôn chuẩn xác, Lí Nhất Manh có cười cũng không thể che giấu được sự chán ghét với nó.
Khoa Rán đã lớn thành một con chó bự, lông dài mượt vô cùng đáng yêu. Là một con chó kiên quyết ủng hộ chủ nhân, nó có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ hai chủ nhân của mình không bị cô gái kì quái này cướp mất!
Lí Nhược Manh có đủ hết những đặc tính mà một cô gái có, tất nhiên cũng sẽ thích con chó lông vàng này, cô thậm chí ảo tưởng lúc mình và Vương Thế kết hôn, hai người sẽ cùng con chó này tản bộ, ngắm cảnh bên bờ biển.
Đáng tiếc, Khoai Rán lại là một con chó có tín ngưỡng cực kì kiên định. Nó thông minh như thế tất nhiên phát hiện ra hai chủ nhân của mình đều không thích em gái có mùi lạ này đâu! Cho dù có Pedigree nó cũng sẽ không dễ dàng phản cách mạng!
Khoai Rán thường được ra ngoài ngày hai lần, một lần sáng sớm và một lần chiều muộn. Buổi sáng thì Vương Thế thuê một học sinh trung học cạnh nhà giúp, còn tối thì anh và Lí Bách Đồng sẽ cùng nhau dắt cho đi dạo.
– Anh dắt chó đi dạo hả? Có thể cho em đi cùng không?
Lí Nhược Manh lấy Pedigree nhử Khoai Rán cả nửa ngày nó cũng không thèm để ý, tự mình bổ não rằng có lẽ con chó này đã ăn nó, nghe thấy Vương Thế phải cho chó đi dạo lập tức hào hứng chạy đến.
– Được, cô cầm mấy thứ này, vừa lúc tôi tiễn cô một đoạn là được.
Cho chó đi dạo xong cũng đến lúc cô về rồi.
– Em không vội đâu, dắt cho buổi đêm cũng không tiện, à, Bách Đồng nói hôm nay nó hơi khó chịu à? Đừng cho nó đi cùng.
– … Cũng được.
Lí Bách Đồng đã mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, kết quả thấy Vương Thế không cự tuyệt thì nổi giận, phồng miệng lui vào góc hờn. Khoai Rán giai cấp và lập trường tuy rằng kiên định nhưng không dám phản kháng Vương Thế, cứ như vậy bị mang ra ngoài.
Nhưng Khoai Rán được đưa ra ngoài lại không thể về…
Nguyên nhân là do cô gái này vui vẻ qua đường với Vương Thế nên không để ý, đến lúc lấy lại tinh thần đã nhận ra mình quên dây kéo chó.
Đầu đường, con chó nhỏ đã bị nghiền nát, ngay cả cấp cứu cũng không thể làm gì được nữa rồi. Lí Nhược Manh ngây người, Vương Thế cũng ngây người. Chiếc xe thấy mình đâm phải chó đã phóng nhanh như chớp bỏ chạy, có đuổi cũng chẳng kịp nữa.
– Xin lỗi, thật xin lỗi, xin lỗi… Em, em không cố ý, em, em…
Vương Thế kiên trì tìm một chỗ để hỏa táng con chó nhỏ, Khoai Rán là con chó duy nhất mà đứa bé kia khăng khăng mang về nuôi, mình cũng không thể cứ thế mà vứt nó đi. Phải đem tro cốt về để lấy cái mà ăn nói.
Lí Nhược Manh biết mình gây họa cũng không dám lắm miệng, khóc đến lê hoa đái vũ, không biết là càng như vậy lại càng khiến Vương Thế phiền lòng.
– Tôi tiễn cô về.
Vương Thế đem tro cốt của con chó nhỏ gói lại mang theo, xoa huyệt thái dương, nói với Lí Nhược Manh đang không ngừng khóc lóc.
Lí Nhược Manh vội vàng nói:
– Thế em cùng anh về nói rõ với Tiểu Bách, em…
– Đủ rồi! Dù sao cô cũng đều nghe hiểu phải không? Tôi không muốn cùng cô nhiều lời về việc này, còn tôi, sau chuyện này tôi cũng nói rõ với cô luôn, tôi không thích cô.
Vương Thế bị nghe người ta khóc đến mức tâm phiền ý loạn, cũng lười đóng vai quân tử, anh đây vốn là một tên thối tha thì làm sao nào:
– Chúng ta vốn chẳng có quan hệ gì, đến được đi được cô hiểu chứ, giờ đường ai nấy đi, cô về nhà còn tôi phải giải quyết chuyện này, không có thời gian để ý đến cô.
Em gái Lí Nhược Manh vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Vương Thế, bày ra vẻ mặt “anh thật quá đáng, sao anh lại có thể như vậy” rồi vừa khóc vừa chạy mất.
Về đến nhà, Vương Thế phải hít thở mấy lần mới vào. Thằng bé vẫn đứng trong góc tường trồng nấm, không thèm để ý đến anh. Vương Thế đi qua xoa xoa đầu nó.
– Hừ, anh về, về làm gì, anh, anh đi với, với cái chị kia đi.
– …
– Khoai Rán đâu?
Bình thường sau khi trở về, Khoai Rán sẽ bổ nhào vào người mình, thế nhưng hôm nay đã lâu như vậy rồi cũng chưa thấy nó khiến thằng bé cảm thấy có điểm lạ.
Vương Thế không biết phải làm sao để nói với thằng bé rằng con chó nhỏ đã chết rồi, biểu tình khó xử ấy khiến thằng bé hiểu lầm
– Anh, anh có phải đem chó của tôi, chó của tôi cho chị kia rồi? Oa oa, chỉ có mỗi Khoai Rán là của tôi, oa oa oa, anh còn, còn đem chó của tôi cho người khác, oa oa oa!
– Oa oa oa, tôi biết, anh, anh chán ghét tôi, các người ai cũng coi tôi như trói buộc ai cũng thế, oa oa oa, tôi, chỉ có Khoai Rán mới tốt với tôi, oa oa oa.
Thằng bé nhào vào đầu gối Vương Thế khóc ầm lên, Vương Thế xoa xoa mái tóc mềm của nó, tâm tình phức tạp vô cùng. Anh vốn nghĩ chỉ cần cho nó ăn no mặc ấm là đủ, vẫn che giấu suy nghĩ của mọi người về nó, nhưng hóa ra thằng bé này đều hiểu cả.
– Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ai nói chán ghét cậu?
Vương Thế kéo thằng bé đến sofa, cầm khăn tay lau đi nước mắt trên mặt nó.
– Không tặng Khoai Rán cho chị kia, nó bị chủ mang đi rồi, Khoai Rán là do cậu nhặt về đúng không? Bây giờ chủ nhân của nó đến chỉ có thể trả nó về nhà thôi.
– Nhưng, nhưng, hức, rõ ràng là người ta không cần Khoai Rán, vì sao, vì sao còn phải trả lại?
Lí Bách Đồng khóc thút thít, nấc lên, khóc đến cái mũi, đôi mắt đều hồng.
– Cũng không có cách nào mà, thôi được rồi, đừng khóc, Khoai Rán có thể ở cùng mẹ nó không phải tốt lắm à?
– Thế, thế Khoai Rán có về thăm tôi không?…
– Chủ nó ở xa lắm, có thể sẽ không thường xuyên mang nó đến thăm cậu, nhưng tôi tin là Khoai Rán sẽ không quên cậu đâu.
Vương Thế dùng sắp hết kiên nhẫn cả đời mình, ôn tồn dỗ thằng bé.
Thằng bé được khuyên bảo như vậy, cuối cùng đã dễ chịu một chút, sụt sịt mũi dọn đồ của Khoai Rán cho vào một cái bao thật to đưa cho Vương Thế.
– Đây, đây là mấy thứ Khoai Rán thích, còn nữa, anh mua cho nó Pedigree đi, anh giúp tôi đưa cho họ đi, Khoai Rán nó thích ăn…
– Được, tôi sẽ nói cho bọn họ.
Vương Thế chôn Khoai Rán ở vườn hoa phía sau của khu nhà, ở chỗ đám cỏ Khoai Rán thích nhất là lăn lộn nhất, cả những thứ Lí Bách Đồng thu dọn lại cũng chôn xuống.
Lần sau tìm một chủ nhân thật tốt, một người có trách nhiệm nhé.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
- Chương 42: Ngoại truyện 4 : Bệnh tâm thần (3)