- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
- Chương 1
Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
Chương 1
Edit: Vi
Beta: Blue
Chương 1: Kẻ đến gõ cửa mỗi ngày
Đã là lần thứ mười lăm trong tháng này rồi…
Không phải lần thứ mười lăm ngủ nướng. Không phải lần thứ mười lăm thức đêm chơi game. Không phải lần thứ mười lăm ăn chocolate. Càng không phải lần thứ mười lăm chơi bài mà là cánh cửa nhà cậu lần thứ mười lăm cứ đúng đến bảy rưỡi là bị gõ ầm lên, đây thực sự là đang khiêu chiến với thần kinh nhạy cảm của một kẻ thức đêm quá độ như cậu mà!
Sau khi ý đồ dùng chăn bông che tai thất bại thảm hại, bạn nhỏ Giản Đan thuỳnh một cái… ngã xuống giường. Giản Đan định là sẽ dùng một một tư thế nhảy lộn người cực đẹp như cá chép sau đó giống gió xoáy lao ra mở cửa phòng, cho cái tên chết tiệt đó một đấm văng lên hành tinh nào đấy luôn.
Nhưng mà… một trạch nam chắc chắn không có khả năng hoàn thành động tác yêu cầu kĩ thuật cao như vậy nên cuối cùng Giản Đan chỉ đành bịt cái mũi đẹp mà lê lết ra mở cửa.
– Tôi tìm vợ tôi.
Cửa vừa mở, Giản Đan đã nghe được lời kịch kinh điển này lần thứ mười lăm. Mười lăm lần biến đi! Lời kịch kinh điển biến đi! Cho dù anh là diễn viên phim tình cảm bi kịch Quỳnh Dao thì cửa nhà tôi cũng không phải là bố cục cảnh phim của anh!
Cứ đúng bảy rưỡi mỗi ngày đến gõ cửa nhà Giản Đan là một người đàn ông, cao hơn Giản Đan khoảng nửa cái đầu, tuy ăn mặc đầy đủ nhưng lại rất bẩn, có thể nhìn ra đây là một người lang thang.
Hiện tại thì người đàn ông không nhìn rõ diện mạo kia đang đứng trước cửa nhà Giản Đan, miệng Giản Đan đã lặp lại câu nói này lần thứ mười lăm:
– Ở đây không có vợ của anh.
Giản Đan xoa xoa mũi, vô cùng ghét bỏ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của người kia, nhưng cậu không hề nghĩ đến đám tóc bết dính vào mặt của mình,có thể mang ra mà xào thức ăn được.
– Tôi tìm vợ tôi.
– …
– Tôi tìm vợ tôi.
-…
Bạn nhỏ Giản Đan không khống chế được, phát khùng:
– Tìm! Tìm! Tìm! Tôi đã nói không có mà! Ở đây không có vợ anh! Anh không hiểu tiếng Trung à? Ở đây không có vợ anh! Ở đây chỉ có mình tôi biết thở thôi! Thấy tôi thuận mắt thì cưới tôi làm vợ cũng được!
Người đàn ông bị một chuỗi liến thoắng của Giản Đan làm cho ngây người, ba giây sau lại nói:
– Tôi tìm vợ tôi.
-…
– Vợ tôi.
Bạn nhỏ Giản Đan thua tuyệt đối rồi. Máu của bạn nhỏ Giản Đan chính thức về 0 rồi. Bạn nhỏ Giản Đan ngã xuống. Đúng. Rồi bạn nhỏ Giản Đan lại đứng lên. Bạn nhỏ Giản Đan bắt đầu quá trình hồi máu.
– Tôi nói rồi, ở đây không có vợ anh. Hơn nữa tôi thấy anh tái hôn được rồi đấy. Tôi thông cảm với anh, thật đấy, nhưng bây giờ ở đây chỉ có mình tôi thôi. Anh đừng đến đây nữa, được không?
Giản Đan tự vò cái đầu vốn rối tinh rối mù của mình, nhìn người kia một cách cực kì thành khẩn.
– Tôi tìm vợ tôi.
Giản Đan hết cách rồi, rầm một tiếng đóng cửa lại, đi tìm số điện thoại, cũng không quan tâm người ngoài cửa lại bắt đầu gõ lạch cạch.
Giản Đan bây giờ ở trong một khu tập thể cũ đến mức ngay cả quản lí vận hành gì cũng đều không có, hai phòng ngủ một phòng khách, mỗi tháng hai trăm đồng. Trường Giản Đan dùng lí do mở rộng chiêu sinh không có đủ giường mà đúng lý hợp tình đá sinh viên năm thứ tư khỏi cổng, gọi cho hay chính là:để sinh viên tiếp xúc xã hội.
Vì thế Giản Đan năm tư đã phải tìm, tìm, tìm nhà rồi tìm được căn phòng này. Phòng đầy đủ vật dụng cần thiết lại gần trường, chủ nhà nói vì phải ra nước ngoài gấp nên cho cậu thuê giá rẻ. Người nghèo tiêu chuẩn Giản Đan lập tức trả tiền thuê một năm.
Nghĩ lại,mình đúng là đồ con lợn! Có khi là vì mỗi ngày đều bị gõ cửa nên mới rẻ thế! Bạn nhỏ Giản Đan quả quyết.
Gọi mười lần điện thoại mới gặp được chủ cho thuê, chủ nhà ấp úng nửa ngày mới mang đầu đuôi câu chuyện ra kể.
Giản Đan đau xót dùng tiền điện thoại đổi về tin tình báo. Người mỗi ngày đến gõ cửa nhà Giản Đan tên là Đổng Thư, năm nay hai mươi chín tuổi, nghề nghiệp là thiết kế nội thất. Anh ta chính là người thuê trước Giản Đan, kí hợp đồng liền năm năm.
Giản Đan cảm thấy Đổng Thư chính là một người số khổ. Tuổi trẻ, việc làm tốt, đủ ba tiêu chuẩn cao ráo, đẹp trai, có tiền, lúc ấy thuê phòng là vì kết hôn, vợ cũng đã mang thai. Nếu mà cứ giống như tiểu thuyết thì đây chính là cuộc sống hạnh phúc nhưng ai mà biết được… anh chàng này số lại khổ như vậy.
Vợ Đổng Thư tên là Tô Tiểu Tiểu, là một cô gái xinh đẹp không an phận. Theo chủ nhà thì Đổng Thư là một người đàn ông cực kì, cực kì tốt, Tô Tiểu Tiểu vừa mang thai thì anh quyết định kết hôn luôn. Kết hôn xong mới vỡ lẽ đứa bé không phải của Đổng Thư, người đàn bà kia nɠɵạı ŧìиɧ.
Đổng Thư dù là người đàn ông tốt đến mấy cũng không thể chấp nhận việc nuôi con người khác. Đổng Thư nói với Tô Tiểu Tiểu nếu bỏ đứa bé thì tiếp tục an ổn sống với nhau, nếu không thì li hôn. Tô Tiểu Tiểu này cũng không phải dạng thường, quyết định cực nhanh rồi dọn ra ngoài ở cùng với bạn trai xã hội đen.
Tô Tiểu Tiểu nếu li hôn thế này đảm bảo một đồng cũng không lấy được. Đổng Thư là người tử tế nên quyết định cho Tô Tiểu Tiểu hai vạn rồi chia tay. Nếu mà chuyện đến đây là hết thì lại chẳng có tí tinh thần của phim bi kịch gì để nói. Bạn trai Tô Tiểu Tiểu nói trắng ra là một tên côn đồ, vì thế hai người vô văn hóa lại không biết thế nào là sợ hãi quyết định lúc chưa li hôn thì gϊếŧ Đổng Thư. Đổng Thư không cha không mẹ, người thừa kế hàng đầu chỉ có Tô Tiểu Tiểu.
Chẳng ngờ Đổng Thư không chết. Hai người cuống cuồng bán xe của Đổng Thư rồi bỏ trốn cùng nhau. Đổng Thư bị thương nặng ở đầu, xuất viện rồi vẫn không bình thường được. Không ai đi truy cứu cái án nho nhỏ này, án tử còn tồn nhiều lắm. Chuyện này của Đổng Thư chẳng thể gây ra sóng gió gì, cùng lắm chỉ có thể trở thành câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của các ông các bà móm mém mà thôi.
Đổng Thư không phải người địa phương lại chẳng có bạn bè gì, công ty thì chỉ hận không thể xóa tên anh trong lịch sử cho nhanh, cuối cùng chẳng ai trông nom, anh thành kẻ lang thang. Khu tập thể nhỏ này đều là các ông bà già ở, Đổng Thư trước kia luôn giúp đỡ họ làm việc này việc khác nên không ai đuổi anh đi.
Chủ nhà tuy nhận tiền thuê năm năm nhưng không có lí gì mà chấp nhận được một người điên ở trong nhà mình, cũng may là Đổng Thư cũng đã quên mình có quyền sử dụng phòng này trong năm năm. Con gái bà chủ ở nước ngoài kiếm được nhiều tiền nên muốn đón mẹ sang bên đó thăm thú. Bà chủ nghĩ rằng khi mình đi thì không ai trông coi nhà cửa lại vừa may Giản Đan hỏi thuê nhà, bà ấy lập tức đưa ra một cái giá rất rẻ rồi cho cậu xem phòng, dù sao phòng cũng có người trả rồi, cho thuê rẻ cũng không lỗ. Lúc cho Giản Đan thuê, bà đã giữ lại câu chuyện ân oán tình thù này không kể ra.
Giản Đan càng nghe càng nghẹn, bây giờ còn biết làm sao nữa? Chủ cho thuê giờ đây là nhìn không thấy sờ không được, tiền mình trả mất rồi, hơn nữa phòng này ngoại trừ người điên đến gõ cửa đúng giờ như đồng hồ báo thức kia thì mọi mặt đều thoải mái.
Hết cách, chẳng lẽ lại đi giảng đạo lí với kẻ điên? Hơn nữa thân phận Đổng Thư làm cậu cảm thấy khó mà nói được cảm xúc của mình lúc này. Nói thật thì người ta trả tiền đủ rồi, có quyền ở lại đây, mình bây giờ ở đây là hoàn toàn ăn theo người ta. Cảm giác này giống như lúc tự mình kí kết được một hợp đồng bằng thực lực nhưng cuối cùng lại có người nói cho mình biết thật ra là trước có người đàm phán tốt rồi, giờ mình không dưng được lợi thôi.
Đổng Thư còn gõ cửa. Gõ đến phiền lòng Giản Đan. Giản Đan lăn lăn hai vòng trên salon, cảm thấy không thể mặc kệ được, phải giải quyết thôi, không thể để nhà mình ngày nào cũng bị gõ cửa như thế được.
Mở cửa, vẫn là khuôn mặt kia nhưng tâm tình cậu đã khác đi chút chút. Giản Đan thấy có một ít tâm trạng cân bằng thật biếи ŧɦái, quả nhiên là giàu có còn đẹp trai chắc gì kết cục đã tốt.
– Vợ tôi ở đây.
Ở đây… Mợ anh. Bạn nhỏ Giản Đan không được ngủ no giấc lại phải trả tiền điện thoại đường dài kí©h thí©ɧ, thế là đại não hoạt động không bình thường, Giản Đan đã cố gắng khống chế, cố gắng kìm nén nhưng mà xin lỗi, bạn Giản Đan không làm được.
Bạn Giản Đan ra tay! Bạn Giản Đan xuất sát chiêu! Bạn Giản Đản đấm thẳng một đấm vào mặt Đổng Thư! Bạn Giản Đan dùng thân hình cao mét bảy mốt, nhảy lên để đấm vào má trái Đổng Thư cao mét tám tám!
Nói thật thì Giản Đan là trạch nam, sức chiến đấu có mấy, nắm đấm của cậu hoàn toàn không có khả năng đánh bại một người đàn ông cao mét tám tám cường tráng hơn cậu rất nhiều. Điều đó là bình thường nhưng mà điều kiện tiên quyết người đó phải khỏe mạnh chứ không phải là người điên đã ít nhất hai tháng không ăn uống tử tế thế này.
Vì sự không khống chế được bản thân của bạn Giản Đan nên kết quả cuối cùng là Đổng Thư bị cậu đánh ngã, đầu đạp mạnh vào góc cầu thang phát ra một tiếng động lớn. Nắm đấm của Giản Đan hạ xuống, cậu không ngờ người cao lớn như thế sẽ bị mình đánh ngã quá mức dễ dàng.
Đổng Thư có vẻ không ổn, máu chảy xuôi xuống đến cằm rồi đến cổ. Anh không hé răng, hai tay ôm đầu che vết thương. Đây là động tác cực kì tiêu chuẩn lúc bị choảng!
Giản Đan do dự mãi, không biết là nên qua đỡ anh ta dậy hay là gọi 120 thì tốt hơn. Vừa chuẩn bị đi xem tình hình anh thế nào thì Đổng Thư ngốc liền xê dịch về phía sau, là bị Giản Đan đánh cho sợ.
Giản Đan dở khóc dở cười, trong lòng không thoải mái, dù sao đi chăng nữa thì đánh người là không đúng, hơn nữa người cậu đánh còn là một kẻ điên đầu óc không bình thường.
Ngay trong lúc Giản Đan còn đang phân vân chưa biết giải quyết thế nào thì Đổng Thư sau khi nghỉ một hồi đã tự mình chậm rãi đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi xuống lầu. Giản Đan yên lặng đứng nhìn anh nửa ngày, cuối cùng không đi đến đỡ anh mà về nhà yên lặng đóng cửa.
Bị gió lạnh lại thêm chuyện vừa rồi thì dù Giản Đan có là con heo cũng chẳng ngủ được nữa, hơn nữa lúc tỉnh thì đã thấy hơi đói rồi. Lục tung tủ lạnh nửa ngày mới tìm thấy nửa miếng dưa hấu trái mùa còn thừa từ tuần trước, Giản Đan cắn mạnh hai cái, trong lòng cảm thấy khó chịu liền ném lên bàn ăn, cơn tức không tiêu tan còn bị nước dưa hấu đỏ văng ra khắp người.
Chết tiệt! Đến miếng dưa hấu cũng bắt nạt mình! Cái ngày chết bầm gì đây? Không thể sống nổi!
Giản Đan lại nghĩ đến hình ảnh Đổng Thư nghiêng ngả rời đi, trong lòng bồn chồn khó chịu. Cậu không cố ý đánh người ta thành như thế đâu, không biết người điên kia có biết xử lí miệng vết thương không? Nhỡ đâu không biết xử lí, máu chảy nhiều quá mà chết thì làm sao? Đừng nghĩ gở! Cái vết thương bé tí thế không chết người được! Thôi thôi thôi! Bây giờ tìm đồ ăn, không nghĩ lung tung nữa!
Cuối cùng thì bạn Giản Đan tìm thấy gói mì ở dưới ngăn đáy cái chạn, ăn xong thì chạy lên mạng tìm trò chơi.
Tìm xong thì Giản Đan lại thấy buồn bực. Cậu nằm ngay đơ trên giường, nằm đến nửa ngày. Thực ra là cậu lại ngủ rồi. Lần tiếp theo Giản Đan mở mắt thì đã là bảy rưỡi tối rồi, ngủ đúng nửa ngày luôn.
Lúc tỉnh dậy thì dạ dày cậu biểu tình vì hành vi vô trách nhiệm không chịu cung cấp đầy đủ thực phẩm đúng hạn của chủ nhân. Giản Đan sờ sờ bụng rồi lục lục tủ lanh, cuối cùng quyết định ra khỏi nhà để bổ sung dinh dưỡng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
- Chương 1