Đại quân Tây Hạ mãnh liệt vượt sông, trống trận rền vang, trên sông Hoài ánh mặt trời chói chang, ánh ra sắc đỏ.
Một thân thường phục, Mộ Thanh chống kiếm lỗi lạc đứng giữa đại doanh, nhìn đại doanh không có một ai, hít sâu một hơi, nếu trời xanh có tình, khiến ta giữ được mạng sau trận này, Nhược Cẩm, đời này kiếp này ta sẽ không để ngươi rời xa ta một bước nào nữa.
Hai vạn binh Tây Hạ hùng hùng hổ hổ cập bờ, chạy về hướng đại doanh.
Khói bụi mờ mịt bên ngoài đại doanh dần tan, gia tướng nhà Duyên Lăng phân tán bốn phương tám hướng, không có một người ở lại cùng chiến đấu với quân Tây Hạ cùng Mộ Thanh.
“Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi mau đi đi! Mau đi đi!”. Xa xa nhìn thấy Sa Lý Cổ Chân hoảng loạn chạy về phía Mộ Thanh, đại quân Tây Hạ phía sau tiến ngày càng gần.
“Sinh tử của Mộ Thanh chỉ do Nhược Cẩm định, không phiền Hoàn Nhan phu nhân quan tâm”. Mộ Thanh lạnh lùng mở miệng, nghiêm nghị chống lại hai vạn quân Tây Hạ vây chặt đại doanh.
“Ngươi… Ngươi vì nàng ngay cả tính mạng cũng không cần, ngươi có biết nàng thật sự muốn lấy mạng ngươi không hả!’. Sa Lý Cổ Chân nắm chặt tay Mộ Thanh, lắc đầu liên tục: “Đi, ta chỉ muốn ngươi sống. mau đi đi!”.
Giãy tay Sa Lý Cổ Chân ra, Mộ Thanh cười thản nhiên: “Mạng của ta sớm đã là của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, hôm nay dù chết cũng phải chết trong tay nàng”.
“Duyên Lăng Mộ Thanh!”. Sa Lý Cổ Chân gầm lên: “Ngươi điên rồi phải không? Nàng đối với ngươi đoạn tình tuyệt nghĩa, ngươi tội gì phải đối nàng nhớ mãi không quên như thế?”.
“Sa Lý Cổ Chân, ta chỉ có một trái tim, bên trong tất cả đều là Nhược Cẩm, mặc kệ là nàng đối ta đoạn tình tuyệt nghĩa cũng tốt, đối ta ác độc cũng được, ta tuyệt đối sẽ không quên nàng, cũng không có khả năng”.
Lời Mộ Thanh nói giống hệt lời Nhược Cẩm, đồng thời vang lên trong óc Sa Lý Cổ Chân khiến nàng ta không khỏi cố hít một hơi. Các ngươi vì sao rõ ràng tâm linh tương thông lại có thể trở mặt thành thù? Chẳng lẽ là… Hoàn Nhan Nhược Cẩm đang diễn kịch?. Đột nhiên hiểu ra, Sa Lý Cổ Chân uất hận cắn răng: “Ta dĩ nhiên thua! Dĩ nhiên thua!”.
“Nếu không đánh cược, ngươi sẽ không thua. Nếu ngươi không quá cố chấp, cũng sẽ không thua, nếu là…”. Mộ Thanh nhíu mày nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ngươi chân chính yêu phu quân của mình, sao có thể thua? Sa Lý Cổ Chân, ngươi có biết tình là cái gì không?”.
“Ta…”. Tâm giống như bị cái gì đó hung hăng đập, phu quân… phu quân… Ngọt ngào của quá khứ lan truyền, Sa Lý Cổ Chân giật mình.
“Bởi vì hận, ngươi bán thân tính kế, ẩn nhẫn báo thù, cái đó không trách ngươi, thế nhưng lúc báo xong thù thì sao? Ngươi có từng nghĩ qua, phu quân của ngươi thực sự muốn nhìn bộ dáng này của ngươi ư?”. Mộ Thanh tiếc nuối lắc đầu: “Dưới suối vàng, hắn lẽ nào lại mong muốn nhìn ngươi tiếp tục rơi vào vòng xoáy âm mưu, không được bình yên? Hay là hắn muốn thấy ngươi một tâm chấp nhất, rơi vào kết cục thê lương?”.
“Chuyện của ta không cần ngươi nói!”. Sa Lý Cổ Chân hét lớn một tiếng nhưng tái nhợt mà vô lực.
“Người sống trên đời không thể ở bên người mình yêu suốt đời đã là khổ, vì sao ngươi còn muốn tự tạo khổ cho mình?”. Nói xong Mộ Thanh cười khẽ, nhìn đại quân Tây Hạ chậm ra tránh ra hai bên tạo thành một con đường: “Mộ Thanh đã nói xong, mong Hoàn Nhan phu nhân có thể hiểu”.
“Duyên Lăng Mộ Thanh!”. Hơi kinh hãi, Lý Thuần Sinh nhìn địa doanh không người dĩ nhiên chỉ có một mình Mộ Thanh: “Ngươi giải tán quân, ở lại một mình, đến tột cùng là muốn làm cái gì?”.
Mộ Thanh cười lẫm liệt, thâm tình nhìn Nhược Cẩm đứng sau Lý Thuần Sinh: “Ta đang đợi nương tử của ta về nhà”.
Đứa ngốc… Ngươi đây rõ ràng là đi chịu chết!. Nhược Cẩm nhìn thân ảnh của Mộ Thanh, tóc bạc hai mai ánh vào trong mắt càng khiến nàng thêm đau lòng, ngươi giản tán quân, ở lại một mình, bảo ta cứu ngươi thế nào đây?.
“Ngươi điên rồi sao?”. Lý Thuần Sinh kinh hãi nhìn Mộ Thanh: “Ngươi cũng biết chỉ cần bản vương ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có thể lấy mạng của ngươi”.
“Mạng của ta chỉ có thể do Hoàn Nhan Nhược Cẩm tới lấy!”. Oang oang quát, Mộ Thanh hai mắt như trước không rời khỏi Nhược Cẩm: “Nương tử, ngươi có đồng ý theo ta về nhà không?”.
Mộ Thanh, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Nhược Cẩm run lên, nhìn đôi mắt thẳng thắn vô tư của nàng, ta muốn ngươi sống khỏe, không muốn ngươi lỗ mạng chịu chết như vậy, ngươi bảo ta cứu ngươi thế nào đây? Thế nào đây?.
Hơi buồn bã, Mộ Thanh lạnh lùng nhìn Lý Thuần Sinh, hướng kiếm chỉ hắn: “Là ngươi không cho Nhược Cẩm về nhà?”.
Lý Thuần Sinh ngạc nhiên: “Duyên Lăng Mộ Thanh chẳng lẽ là vì cái chết của công chúa nên điên rồi?”.
Nhược Cẩm hốt hoảng chắp tay: “Đại vương đã đồng ý với Nhược Cẩm, mạng của nàng do ta định đoạt, đại vương còn nhớ không?”.
Lý Thuần Sinh gật đầu, rút bội kiếm bên hông đưa cho Nhược Cẩm: “Bản vương đương nhiên giữ lời, chuyện còn lại giao cho ngươi”.
Nhược Cẩm tiếp nhận bội kiếm, rút kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm sắc lạnh khiến tâm nàng không khỏi run lên, bất giác hốc mắt đã có lệ. Đồ ngốc nhà ngươi! Vì sao luôn lỗ mãng như vậy? Nếu ngươi xảy ra chuyện ngươi bảo ta vì ai mà sống? Còn ai bên ta đến già?.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi còn muốn đóng kịch đến khi nào?”. Sa Lý Cổ Chân đột nhiên hét lớn: “Ta sẽ không thua ngươi! Sẽ không! Thứ ta muốn vĩnh viễn sẽ trốn thoát khỏi bàn tay ta!”.
Ngạc nhiên nhìn Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm chán nản lắc đầu: “Chuyện tới hôm nay, ngươi còn muốn tiếp tục cố chấp ư?”.
Sa Lý Cổ Chân tiến lên một bước chắn trước người Nhược Cẩm: “Lẽ nào chỉ có mình ta cố chấp? Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ta không tin nếu ta vì Mộ Thanh mà chết sẽ không chiếm được lòng nàng!”.
“Đối với ngươi thắng thua quan trọng đến thế sao?”. Nhược Cẩm buồn đau hỏi, ván cờ này ai thắng ai thua đã không còn quan trọng. Mộ Thanh đang tại tử địa, nếu nàng chết ta còn đấu làm gì?.
“Có thể thực sự thắng Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi, mới không uổng kiếp này!”.
“Sa Lý Cổ Chân, ngươi thật sự rất đáng thương”. Thanh âm của Mộ Thanh đột nhiên vang lên, đột nhiên vung tay trái đẩy Sa Lý Cổ Chân sang một bên, hướng thẳng về phía mũi kiếm của Nhược Cẩm mà xông tới.
Theo bản năng rút kiếm về, Nhược Cẩm kinh ngạc, tay Mộ Thanh đã nắm lấy cổ nàng.
Lưng dán tại ngực Mộ Thanh một mảnh ấm áp, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát cổ nàng, trong lúc chưa hoàn hồn, chỉ nghe thấy Mộ Thanh thì thầm một câu: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi là của ta”.
Thân thể run lên nhưng lòng tràn đầy ấm áp, Nhược Cẩm cúi đầu đáp lại: “Vậy còn phải xem ngươi giữ chặt đến đâu…”.
Biến cố bất thình lình xảy ra, làm cho Lý Thuần Sinh đột nhiên biến sắc. Hóa ra ngươi nói nhiều như vậy là để dụ Hoàn Nhan Nhược Cẩm tới gần ngươi, để ngươi nhân cơ hội bắt nàng làm con tin, đổi lấy đường sống?.
Rốt cuộc hai người các ngươi là ai đang diễn kịch? Sa Lý Cổ Chân kinh ngạc nhìn một màn vừa xảy ta, phân không đến tột cùng là kế hay là phản bội thực sự?.
“Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi cho là bắt ta làm con tin là có thể thoát thân ư, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi!”. Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng, tay cầm kiếm đâm ngược về phía Mộ Thanh.
Tay trái của Mộ Thanh đột nhiên giữ lấy tay phải của nàng, bàn tay mất đi ngón út khiến Nhược Cẩm cả kinh, tay ngươi vì sao lại… Kiếm trong tay Nhược Cẩm rơi xuống, giống như là bị Mộ Thanh bức.
Mộ Thanh giơ tay trái chăm chú ôm chặt lấy nàng: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, cho dù ta không thể trốn thoát, có thể chết cùng ngươi, bớt đi một nữ tử ác độc uy hϊếp Đại Tống, Mộ Thanh chết cũng đáng!”.
Lý Thuần Sinh vốn dĩ muốn hạ lệnh cường sát Mộ Thanh lập tức dừng động tác, gϊếŧ Duyên Lăng Mộ Thanh, mất một quân sư như Hoàn Nhan Nhược Cẩm, thiên hạ hôm nay còn ai có thể thông minh hơn nàng, hỗ trợ hắn hoàn thành nghiệp đế vương?. Chần chừ giương mắt nhìn Sa Lý Cổ Chân, ngươi vì tên Duyên Lăng Mộ Thanh kia mà phản bội bản vương, sau này bản vương sao dám dùng lại ngươi?.
Trong lòng một mảnh bình yên, Nhược Cẩm gắt gao tựa vào lòng Mộ Thanh, nhưng chỉ có thể giả vờ giãy dụa, nổi giận đùng đùng nói: “Duyên Lăng Mộ Thanh! Buông ta ra!”.
Mộ Thanh liếc nhìn Lý Thuần Sinh: “Ngươi không tuân thủ nghị hòa tín ước, bất ngờ đánh lén ta, tất cả đương nhiên là độc kế của nữ tử ác độc này. Hôm nay cho dù bắt Nhược Cẩm làm con tin ta cũng thoát không được, chi bằng… cùng chết với nàng, coi như là vì Đại Tống trừ đi một mối họa!”. Lưỡi kiếm lạnh băng cắt vào da thịt Nhược Cẩm, nhìn như hung ác nhưng cực kỳ mềm nhẹ.
“Đại vương, mau mau gϊếŧ bọn họ!”. Sa Lý Cổ Chân gấp gáp mở miệng, bọn họ là đang kéo dài thời gian, gia tướng nhà Duyên Lăng nổi tiếng trung thành, sao có thể nói giải tán là giải tán, trống trải như vậy khiến người ta bất an, nhất định là có âm mưu!.
Lý Thuần Sinh do dự nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Để… để bản vương nghĩ một chút”.
“Đại vương, mau hạ lệnh cường sát Duyên Lăng Mộ Thanh, đừng quan tâm tới ta! Vì đại nghiệp của đại vương, chết một Nhược Cẩm có xá gì?”. Nhược Cẩm đột nhiên mở miệng càng khiến Lý Thuần Sinh bối rối.
Ánh tà dương nhuộm đỏ đại doanh, trong sự ấm áp, một mảnh lạnh lẽo nhẹ trôi.
Giương mắt nhìn hai mắt Nhược Cẩm đầy kiên quyết, Lý Thuần Sinh đột nhiên phát hiện chính mình dĩ nhiên không hạ thủ được, kiên quyết của nàng là vì hắn sao?.
“Đại vương, nếu tiếp tục chần chừ, sợ là có biến”. Sa Lý Cổ Chân lại mở miệng.
“Ngươi câm miệng!”. Lý Thuần Sinh hét lớn một tiếng: “Duyên Lăng Mộ Thanh đã định trước phải chết, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay bản vương!. Không thể để mất Hoàn Nhan Nhược Cẩm, đại nghiệp của bản vương không thể thiếu nàng!”. Nói xong bình tĩnh nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ngươi mới khiến bản vương không thể tin, trước đây vì Duyên Lăng Mộ Thanh, cam tâm phản bội bản vương, giờ lại kêu bản vương ra tay gϊếŧ hắn, rốt cuộc câu nào của ngươi là thật, câu nào là giả?”.
“Đại vương, ngài không tin ta nhất định sẽ hối hận!”.
“Nếu bản vương tin ngươi, đánh mất tính mạng của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, chỉ sợ đây mới là kết quả mà ngươi mong muốn!”. Lý Thuần Sinh hung hăng trừng Sa Lý Cổ Chân, bỗng phất tay: “Người đâu, mau bắt Sa Lý Cổ Chân lại! Số còn lại vây quanh Mộ Thanh chờ lệnh. Không được làm bị thương Hoàn Nhan Nhược Cẩm!”.
“Dạ!”.
“Đại vương, ngươi dĩ nhiên muốn bắt ta?”. Sa Lý Cổ Chân không tin vào đều mình nghe được.
Lý Thuần Sinh nghiêm túc nhìn nàng: “Người đã từng phản bội bản vương, đương nhiên nên bị trừng phạt trước ba quân”.
“Ngươi không thể bắt ta, ngươi còn nợ ta một cái ân tình”. Sa Lý Cổ Chân gấp gáp mở miệng.
“Hòa ước với Đại Tống bản vương còn có thế không tuân, ân tình của ngươi là cái thá gì?”. Lý Thuần Sinh cười lạnh: “Ngươi mê hoặc, gϊếŧ Ngột Khác không phải là vì muốn ta nợ ngươi, chịu sự khống chế của ngươi sao?. Bản vương hận nhất là bị người khác uy hϊếp”. Nói xong, ánh mắt băng lãnh nhìn Mộ Thanh: “Phàm là người up hϊếp bản vương, chỉ có một kết cục: Chết!”.
“Ngươi…”. Sa Lý Cổ Chân, ức hận: “Ngươi sẽ hối hận! Nhất định sẽ hối hận!”.