Chương 7-2: Trung

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

TruyenHD

Nguyên Tác: Uyên Điểu

Edit: Tĩnh Nguyệt

Chung Nhuận không để ý tới hắn, lè nhè nói, “Vài ngày không thấy, bây giờ ngươi tới để làm gì? Bộ ngươi nghĩ rằng ta là loại người dễ dàng để người khác khi dễ rồi làm bộ không có việc gì hay sao?”

Triệu Tường Dư vốn muốn giải thích, nhưng nhìn bộ dáng lờ đờ, túy nhãn mông lung của y, thì biết rằng Chung Nhuận đã say lắm rồi, liền thay đổi chủ ý trong lòng, không nói chuyện nữa.

Thấy hắn không nói lời nào, y giận dỗi đứng lên, “Ngày ấy ngươi nói như thế, chết sống cũng không thể đuổi ngươi đi, còn làm......” câu sau y hạ giọng xuống lẩm bẩm nói như thể cho chính y nghe, sau đó lập tức thanh âm cất cao lên, “Hiện tại ngươi biết rằng ta đối với ngươi có tâm tư khác, thì muốn đổi ý? Lúc trước rõ ràng là ngươi là người đề cập đến nó trước tiên, đến lúc cuối cùng, ta lại là người bị khinh khi”

Hắn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, ý của y nói là y cũng mang tâm tư giống hắn, hay là hắn đã hiểu lầm? Triệu Tường Dư vội vàng nói: “Đệ uống say rồi.”

Y trừng mắt nhìn hắn, “Ta đâu có say? Ta đang thật sự thanh tỉnh đây! Ngươi xem mấy con ma men kia, có đứa nào có thể nói ra từng câu từng chữ rõ ràng mà không có ngả ngớn, lè nhè vô nghĩa như ta không.

Không cần cố ý lảng tránh, nếu ngươi không thích ta thì cứ việc nói thẳng, miễn cho ta ——” nói còn chưa xong, y tạm dừng một lát, lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hầm hừ khó chịu đứng lên.

Nói đến cái khúc mà hắn muốn nghe nhất thì lại đột ngột dừng lại, nhìn thấy bộ dáng khó chịu của y, Triệu Tường Dư lắc đầu, tiến đến châm trà.

Chung Nhuận tựa vào cột giường,

nhìn hắn bận rộn trước bàn rót nước châm trà, tuy trong mắt y, bóng người ấy chất chồng lên nhau, thấy không rõ lắm, lại mang đến cho y cảm giác an tâm thanh bình đến không ngờ.

Triệu Tường Dư ngã một chén trà nóng, đi đến trước giường, đưa qua cho y, Chung Nhuận vươn tay ra, không phải để tiếp lấy chén trà,

mà là dùng sức bắt lấy cánh tay hắn, chén trà nhoáng lên một cái, trà thủy tràn cả ra ngoài, ướt sũng cả thân Chung Nhuận.

“Ngươi!” Hắn trừng mắt.

Y ngây ngô cười, mang theo chút khờ dại của hài tử.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tìm lấy cái khăn, khuynh thân thay y lau đi trà thủy vương nơi cổ và y phục, lau khô xong rồi, đến lúc hắn đứng thẳng dậy, chuẩn bị rời đi, thì người mà Triệu Tường Dư tưởng đã say không biết trời trăng kia

lại đột nhiên ôm lấy bờ vai của hắn, kéo về phía giường mình. Hắn trụ không được, cả người khuynh về phía trước, ngã xuống trên người Chung Nhuận.

“Ngươi thật sự thích ta?” Y ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi, hơi thở vô chừng.

(không ổn định)

Lời y nói mang theo chút tửu khí

(mùi rượu)

, Triệu Tường Dư biết y uống say quá rồi, khẽ khuyên, “Phi Khanh, không cần phải cho ta cơ hội, ta không muốn lợi dụng lúc người gặp khó khăn.” Hắn muốn đứng lên, nhưng mà Chung Nhuận lại ôm hắn thật chặt, không cho rời đi.

“Cơ hội này không tốt sao? Hay là ngươi hối hận?” Chung Nhuận liều lĩnh

nói, y biết ngày mai

sau khi tỉnh rượu rồi thì nhất định y sẽ hối hận, chính là

hiện tại y thầm nghĩ chỉ muốn thuận theo tâm ý của mình một lần mà thôi.

“Đệ là đang câu dẫn ta đó ư?” Thanh âm Triệu Tường Dư

dần trở nên khàn khàn.

“Không, cái này không phải là câu dẫn, chỉ đến khi đối phương chịu tiếp nhận rồi mới gọi là dụ hoặc.” Y mơ mơ hồ hồ khẽ cười.

“Ngày mai đệ sẽ hối hận đó.” Hắn quyết chiến đấu tranh kịch liệt cùng với một chút lương tâm cuối cùng của mình.

“Có lẽ, bất quá, sao ngươi lại không thử làm cái gì đó để khiến ta không hối hận đi?” Bàn tay Chung Nhuận lần tiến vào bên trong xiêm y của hắn, chủ động mân mê lấy bờ ngực rắn chắc kia, “Nếu thật sự thích ta, thì hãy ôm ta đi.” Y đột nhiên cảm thấy thật tịch mịch, trong khoảng thời gian rồi,

hắn như gần như xa, khiến cho y rốt cuộc không chịu nổi cái tĩnh lặng băng giá cơ hồ khiến người đông cứng, làm cho y muốn gắt gao bắt lấy chút ấm áp còn sót lại nơi này.

Triệu Tường Dư trở tay không kịp, không ngờ sau khi Chung Nhuận uống rượu lại trở nên thẳng thắn nhiệt tình như thế, không chỉ ở trong lời nói, mà còn cả hành động nữa.”Này là do đệ nói đó.” Hắn khắc chế không được, hơi thở dần trở nên gấp gáp, thả y ngã xuống trên giường, hắn vội vàng bắt lấy bờ môi nhợt màu kia.

Hôn một chút, rời đi, rồi lại kề nhau, không ngừng phân hợp, nụ hôn vừa ôn nhu lại vừa

tràn ngập ý vị khıêυ khí©h làm nổi lên du͙© vọиɠ trong lòng Chung Nhuận, trong lúc vô thức, y phát ra tiếng than nhè nhẹ, giống như nỉ non, lại có phần thúc giục.

Người kia giống như không cảm thụ được du͙© vọиɠ của y, vẫn là những nụ hôn phớt nhẹ như có như không ấy.

Thân thể nóng đến không thể chịu nổi, y bắt lấy bờ vai của hắn, chủ động bắt lấy, tự dâng lên đôi môi của mình, hắn dời, y truy, cho đến khi chạm vào được nguồn ấm ấy mới thôi. Y thỏa mãn thở dài ra một tiếng, bất động

tựa hồ chỉ cần như thế thôi là tốt lắm rồi.

Nhưng mà Triệu Tường Dư không cho phép kẻ trêu chọc

hắn dễ dàng rút lui như thế, hắn cô trụ đầu y lô, gia tăng

thế công, nóng bỏng

xâm nhập, thần thiệt

(môi lưỡi)giao triền không dứt. Khát vọng tồn tại đã lâu, giống như núi lửa sôi trào, trong nháy mắt tất cả đều bộc phát ra hết, hắn gần như thô lỗ, vừa cắn vừa hôn người nằm dưới thân mình, khiến y khẽ rên lên, tiếng than nhẹ pha lẫn một ít vui sướиɠ cùng một chút đớn đau.

Triệu Tường Dư một tay giữ chặt đầu y không cho y có cơ hội phản kháng, bản thân mình thì tận tình hưởng dụng, từng chút từng chút một cảm thụ tư vị, tay còn lại thì giải khai y phục của Chung Nhuận, hết mảnh vải này đến mảnh vải nọ, từng cái lần lượt rơi xuống bên hông y, thân thể trắng nõn của Chung Nhuận cũng theo đó dần hiện ra ở trước mắt hắn.

Lòng ngực gầy yếu, mỏng manh, làn da thuần khiết

chưa từng tiếp xúc với ánh nắng bao giờ mang theo vài phần quang trạch

(rực rỡ)

, ôn nhuận như ngọc, giữa cái lạnh lẽo lại có chút ấm áp mơ hồ. Bàn tay hắn vừa mới khẽ chạm, thân thể bên dưới dường như vì sợ mà chợt nảy lên một chút.

Chung Nhuận xấu hổ

quay mặt qua chỗ khác, Triệu Tường Dư thấy thế cười cười, nhẹ nhàng dùng hai tay xoay mặt y lại, hướng tới đôi môi còn đang ửng đỏ kia, ấn xuống một nụ hôn thật sâu rồi lại dời đi.

Lại một nụ hôn khác phủ đầy tình ý, rơi xuống đối phương, phương thức không ngừng biến hóa, tương nhu dĩ mạt (tương trợ lẫn nhau), chiếc giường bên dưới thỉnh thoảng phát ra tiếng “Két két” khiến kẻ khác nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

Từng cái hôn đẫm sắc tình kéo dài dần xuống dưới, lấp đầy bờ ngực mỏng manh quang hoạt

(trơn bóng), Triệu Tường Dư không chút do dự hàm thượng lấy đóa hoa hồng diễm lệ đang nở rộ trên vùng nguyên dã

(đồng quê)

chưa ai đυ.ng đến.

Toàn thân bỗng chốc lạnh dần, sau đó lại nhẹ nhàng run rẩy, Chung Nhuận biết, không phải là do y sợ hãi. Nhìn trướng tử trên đầu, mặc cho người kia hôn lấy thân thể mình, tận tình khơi gợϊ ɖụ© hỏa đốt cháy thân thể kia, y thầm nghĩ mình có thể để cho một nam nhân tùy ý đối đãi như vậy, mà không mảy may có chút cảm giác bài xích nào, rõ ràng, thân thể

y, tâm y không hề cường ngạnh như miệng của y, mà đã sớm khuất phục rồi! Người này tự lúc nào đã tiến vào lòng y thế? Dưới ánh trăng ngày đó? Bên bờ đê có hàng liễu tung bay? Trong cảnh hoa đào phất phơ giữa trời, lưu thủy theo đó chảy vào lòng? Hay là lúc cả hai cùng ngắm sao trải dài bầu trời đêm? Có lẽ cũng không phải, cái chậm rãi đi vào lòng y chính là sự xúc động khi được hắn kiên nhẫn săn sóc, ôn nhu bảo vệ. Mặc kệ như thế nào, nam nhân này đã chiếm được tâm y. Nghĩ vậy, không biết vì sao, y nhẹ than một tiếng.

Ai ngờ tiếng thở dài khe khẽ này cũng

bị hắn nghe thấy được.”Cùng ta hoan ái, khiến cho đệ thất vọng chán chường như vậy sao?” Hắn ngẩng đầu lên từ trước ngực y, bất mãn hỏi.

Y nở nụ cười, nam nhân rõ ràng lớn tuổi hơn y này, ở trong mắt y không biết sao lại cực kỳ giống hài tử hay dỗi nếu không được ăn đường, “Ngươi đã biết, còn không mau đốt nhiệt khiến ta nóng lên một chút? Chẳng lẽ ngươi đã muốn già rồi?” Cố nén trụ cảm giác thẹn thùng, y phát ra lời trêu chọc, đầu lưỡi để lộ ra ngoài mang theo một chút ám chỉ mà liếʍ qua đôi môi tựa như cánh hoa kia.

Đối mặt với khıêυ khí©h như có như không, nếu như người nào còn nhẫn được thì kẻ đó không phải là nam nhân, giọng nói của hắn chợt trở nên khàn khàn, “Ta già sao? Hừ, vậy thì hồi nữa đệ đừng có mà hối hận, ta sẽ cho đệ nếm thử lửa giận của một nam nhân khi bị chọc tức kinh khủng đến mức nào.”

Quả nhiên, động tác kế tiếp của nam nhân dần trở nên mãnh liệt. Hồng châu nơi ngực không ngừng bị duyện hôn, chỉ chốc lát sau, đã gần ngạnh bằng hòn đá nhỏ,

chỗ kia bỗng chợt dị thường mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái, đã đủ khơi lên tình hỏa trong người y.

Nam nhân giữ chặt lấy hai mông, dùng sức khiến hạ thân y không thể tránh né mà va chạm với hắn, Chung Nhuận xấu hổ phát hiện, hạ thân y dưới loại kí©h thí©ɧ này, dần dần ngóc đầu lên. Của nam nhân kia cũng thế, nhưng hắn không hề ngại ngùng dời thân đi, mà còn cố ý ma xát mạnh vào.

Hai vật cứng rắn “an ủi” lẫn nhau, mang đến kɧoáı ©ảʍ bao phủ toàn thân y,

khiến ý thức từng chút một tan rã, sau một trận run rẩy, nhả ra tinh hoa bạch sắc.

“Nhanh như vậy?” Nam nhân giương ngón tay quệt chút chất nhầy dinh dính, cười trêu.

Cao trào vừa qua, cả người vô lực, y không còn sức để mà mắng, đành phải oán hận trừng mắt nhìn hắn. Nam nhân thấy thế liền lộ ra một mạt tà tiếu, “Còn chưa có xong đâu!” Hắn đứng thẳng dậy, mau chóng trút bỏ quần áo, hùng vật cường tráng ở hạ thân kia bày ra không sót một chút trước mặt y, thẳng đứng lên, ánh lên màu tím.

Y thở gấp, thật lớn!

“Thứ này này, nó muốn tiến vào trong thân thể của đệ đó.” Nam nhân tản ra hơi thở nguy hiểm, lỗ mũi phập phồng, bởi vì hưng phấn, mà các cơ thịt trên người hầu như

nhảy lên.

Y kinh hô một tiếng, ngay sau đó đã rơi vào trong lòng ngực nam nhân, y suy yếu nói “Không cần” tiếng hô yếu ớt bị nụ hôn nhiệt liệt của nam nhân kia bao phủ lấy. Quả thực là lừa người mà! Rõ ràng thoạt nhìn đúng vẻ quân tử đạo mạo như thế, hóa ra còn xấu hơn tất cả mọi người! Ý niệm chợt lóe qua đầu hắn rất nhanh bị tình cảm mãnh liệt xóa đi.

Giường không ngừng lay động, thân ảnh trên giường giao xen lẫn nhau, tiếng đánh, thanh âm nỉ non rêи ɾỉ, tiếng kêu mị nhân, ngay cả nguyệt nương bên ngoài cửa sổ cũng thẹn thùng trốn vào giữa mây.

Một trận gió đêm thổi tới, tắt đi ánh lửa từ cây đèn trên bàn, mạn liêm ở bên giường dưới sự chuyển động không ngớt đã gần như xổ ra, nương theo làn gió buông xuống che khuất đi tình sự nóng bỏng của hai người bên trong.

Chỉ còn thấy được loáng thoáng bóng người không ngừng hòa thành một, sóng tình hoan ái từng đợt từng đợt ập đến, dâng trào không nguôi.