- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phồn Chi
- Chương 13
Phồn Chi
Chương 13
Từ Văn Diệu nhận được điện thoại của y tá mới hay trong phòng bệnh xảy ra chuyện lớn như vậy.
Y tá nói chuyện cũng không rõ ràng, giọng nói vừa hàm chứa vẻ chuyên nghiệp trong công việc hộ lý vừa gắng sức kìm nén nỗi phấn khích khi có chuyện lạ lùng xảy đến, vì vậy trong suốt quá trình thông báo cô ta đều rất say sưa, nào là thầy Vương bị mẹ thầy ấy giáng cho hai bạt tai, sau đó thầy ôm chân mẹ mà khóc rống lên, rồi vì lên cơn xúc động quá độ mà ngất xỉu, phải đưa đi cấp cứu.
Từ Văn Diệu nghe xong hai chữ “cấp cứu” tim như rớt ra ngoài, cả người cứng còng lại, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, da gà nổi khắp toàn thân, hít thở khó khăn như thể có tảng đá đè ngang ngực, mỗi lần hít ra thở vào đều dốc sức vô cùng. Anh có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Vương Tranh trong giây phút gặp lại đó, vừa cam tâm tình nguyện chịu tội vừa bi ai, đau khổ, hổ thẹn đến mức đỉnh điểm, thêm cả nỗi lo sợ cùng kính sợ mẹ mình đã tồn tại thâm căn cố đế trong cậu. Tất cả những thứ đó cùng kích động khiến cơ thể cậu chắc chắn không thể chịu đựng được, suy cho cùng cơ thể yếu ớt của cậu cũng vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật.
Trong nháy mắt, Từ Văn Diệu chỉ muốn nhanh chóng chạy tới chỗ Vương Tranh, và dù có là ai thì cũng đừng hòng động vào một sợi tóc của cậu.
Khi nhận được điện thoại, Từ Văn Diệu đang ở trong phòng trà kiểu Trung Hoa cổ xa hoa của một khách sạn cao cấp ở thành phố G, gặp mặt quan viên cao cấp trong tòa thị chính. Đối phương mang đến tin tức quan trọng, còn anh thì trả cái giá xứng với tin được nhận. Từ Văn Diệu đã bình tĩnh nhận điện thoại từ tay trợ lý, nghe xong hết lời tường thuật rồi ra lệnh cho trợ lý mau lẹ làm việc, sau đó lại thản nhiên ngồi vào bàn tiếp tục công tác, biến một cuộc giao dịch thành buổi họp mặt bạn bè đầy ấm áp. Nhưng dù anh có trấn định cỡ nào, vẫn không thể kiềm chế để tay đừng run rẩy, tách trà nâng lên được tới môi lại sánh đổ ra ngoài. Đối phương đùa một tiếng: “Cậu Từ, trà thượng phẩm này tôi không giành với cậu, từ từ thưởng thức thôi.”
Từ Văn Diệu chẳng hề cau mày, mỉm cười đáp lại: “Ngại quá, lại bị tuột huyết áp, khiến anh chê cười rồi.”
Cuộc nói chuyện vẫn phải tiếp tục, đối phương là quan chức cấp cao, nên anh không thể khiến người ta phật ý, nhưng lòng hiện tại lại rối như tơ, chỉ muốn dứt áo đi cho đặng. Từ trước tới nay, anh vốn cũng quen với loại quan chức ăn nói ngông nghênh như vậy, song lần này lại thấy hết sức bực bội, vất vả cả buổi mới tiễn bước anh ta đi, trời cũng vào chiều.
Trợ lý hỏi anh: “Sếp, anh ở đây dùng cơm hay quay về công ty…”
“Kêu tài xế chở tôi tới bệnh viện.” Từ Văn Diệu ra khỏi khách sạn. “Bây giờ, ai đang ở bên đó?”
“Anh đừng lo, anh Quý đã sang bên ấy, còn dẫn theo vài vệ sĩ vừa ký hợp đồng với công ty chúng ta, chắc chắn họ sẽ tận lực hoàn thành chức trách.”
“Bệnh nhân thì sao? Tiểu Tranh thế nào rồi?”
“Đã rời khỏi phòng cấp cứu. Không phải giáo sư Cù đã đồng ý ở lại rồi sao?” Trợ lý lanh lợi đáp, “Không có chuyện gì nghiêm trọng cả, anh cứ yên tâm.”
Từ Văn Diệu vẫn mặt mày lạnh lùng, tới khi ngồi vào trong xe mới hỏi nhỏ trợ lý: “Tôi không biểu hiện gì bất thường chứ?”
“Không.” Trợ lý an ủi anh. “Hoàn toàn không.”
“Vậy thì tại sao cứ luôn thấy khó chịu như tim đã ngừng đập rồi…” Từ Văn Diệu nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào ghế. “Xem ra mai mốt phải trói cậu ấy vào nịt bụng mang theo thì mới an tâm.”
“Anh nói gì ạ?”
“Không có gì, nói tài xế chạy nhanh lên.”
Khi Từ Văn Diệu tới phòng bệnh, đã thấy có không ít người tụ tập ngoài hành lang gần đó, nhưng nổi bật nhất vẫn là Quý Văn Bằng cùng vài vệ sĩ cao lớn vận vest đen đeo kính râm, đứng dàn trước cửa phòng bệnh, ngoại trừ các bác sĩ và y tá thì không ai cho vào. Một đôi vợ chồng trẻ cùng cậu con trai nhỏ đứng cúi đầu an ủi một phụ nữ già đang lau nước mắt, không cần giới thiệu cũng biết đó là mẹ của Vương Tranh.
Lý Thiên Dương mặt mày cau có, đứng một bên hút thuốc, vừa thấy Từ Văn Diệu liền dập thuốc lao tới, tức giận mắng: “Anh làm thế là sao hả Từ Văn Diệu? Anh có quyền gì cho người tới chặn đường chúng tôi? Anh lấy tư cách gì không cho phép chúng tôi vào thăm Tiểu Tranh?”
Quý Văn Bằng không cần hắn nói năng gì đã nhanh chóng dùng một tay ngăn cú tấn công từ Lý Thiên Dương, không cho hắn tiến tới. Anh từ bé đã ở bên cạnh Từ Văn Diệu, ông nội anh cũng là thuộc hạ của tướng quân Từ lúc bấy giờ, đến lượt anh thì theo sau lưng Từ Văn Diệu tham gia vào mấy trò đánh nhau càn quấy. Anh thân thủ không tồi, nhưng lại không lanh lợi lắm, học hành cũng không tốt, đầu quân thì anh không thích, nếu muốn thì vẫn có thể dựa vào quan hệ gia đình mà tìm được công việc nào đó trong cơ quan nhà nước, nhưng anh lại chọn đi theo phục tùng Từ Văn Diệu, cùng anh bôn ba thương trường. Từ Văn Diệu luôn quý trọng tình nghĩa, xem Quý Văn Bằng như người nhà, biết anh không ham thích quyền lực hay có chút lòng ưa danh vọng gì, liền gán cho anh quản lý bộ phận an ninh của toàn công ty.
Quý Văn Bằng chỉ cần một tay liền bẻ quặt được tay Lý Thiên Dương ra sau lưng, khiến hắn đau đến mặt mày trắng bệch ra, song Lý Thiên Dương vẫn không chút hoảng sợ, lớn giọng mắng: “Từ Văn Diệu, mẹ kiếp, anh đừng đắc ý! Nói cho anh biết, Tiểu Tranh trên có cha mẹ anh chị, trong tình huống xấu lắm thì có tôi lo nghĩ, nào tới phiên anh nhúng tay vào!”
Nháy mắt, Từ Văn Diệu chỉ muốn bóp chết Lý Thiên Dương, như có dòng điện cực mạnh vừa quét qua da thịt, nhãn thần anh tối sầm lại. Sau đó, anh chỉ nháy mắt ra hiệu với Quý Văn Bằng, đối phương liền nhếch miệng cười, đấm một quyền vào bụng Lý Thiên Dương. Lý Thiên Dương thét lên một tiếng, ôm bụng ngã xuống đất. Quý Văn Bằng mặt mày điềm nhiên, vừa định giáng thêm cho hắn một cú nữa thì Từ Văn Diệu đã lạnh lùng cắt ngang. “A Bằng, đủ rồi!”
©.STE.NT
Quý Văn Bằng luyến tiếc đứng thẳng người dậy. “Chỉ mới có hai cú.”
“Hai là đủ rồi, đánh nhiều phí sức.” Từ Văn Diệu thong thả đi tới trước mặt Lý Thiên Dương, cao ngạo nói: “Có biết tại sao chỉ có hai đấm không?”
Lý Thiên Dương toát mồ hôi lạnh, thở dốc, phẫn nộ trừng mắt nhìn Từ Văn Diệu.
“Tôi nghe nói Tiểu Tranh bị mẹ tát hai hai bạt tai, chuyện là tại vì anh. Tôi không thể xuống tay với người già, nên đành trút lên đầu anh vậy.” Từ Văn Diệu thản nhiên nói. “Hai đấm này là để nhắc cho anh nhớ, Vương Tranh không phải người để anh tùy tiện làm tổn thương. Cậu ấy rất yếu đuối, dễ dàng bị thương tổn. Tôi thương cậu ấy, không đành thấy chuyện đó xảy ra. Chỉ cần thấy cậu ấy ngã bệnh tôi liền phiền lòng, một khi đã vậy, tôi sẽ tìm người trút giận.”
Anh lại xoay người, tao nhã nói: “Nhưng anh nói đúng, đã là người nhà của cậu ấy thì tôi sẽ tôn trọng.”
Sau đó, Từ Văn Diệu bước đến chỗ mẹ Vương Tranh, nở nụ cười hòa nhã và ấm áp mà chào hỏi: “Bác là mẹ của Vương Tranh ạ? Chào bác, cháu là Từ Văn Diệu, bạn thân của Vương Tranh.”
Rồi khẽ ngừng một chút, xoay sang chào anh chị họ của Vương Tranh: “Anh chị chắc là anh họ và chị dâu của Vương Tranh.”
Nhìn anh ân cần và lễ phép như vậy, ba người chẳng biết phản ứng làm sao, đến cùng vẫn là chị Điền bình tĩnh lên tiếng: “Anh không cần khách sáo vậy. Tôi hỏi anh, vì cớ gì anh không cho chúng tôi gặp Tiểu Tranh? Bao giờ anh mới kêu vệ sĩ của anh tránh ra?”
Chị vừa lên tiếng, hai người còn lại cũng phẫn nộ theo, bà Vương mắt ứa lệ mà mắng: “Cút đi, nhà chúng tôi không dám đèo bồng người giàu có như ngài đây!”
Từ Văn Diệu không nổi nóng, mỉm cười nói: “Cháu không ngăn cấm gì mọi người, chỉ là mong gia đình hãy nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Tiểu Tranh. Cậu ấy vừa mới phẫu thuật, bác sĩ căn dặn không thể để cậu ấy kích động. Cháu chỉ sợ mọi người vào phòng, vạn nhất lại có chuyện không hay thì sao? Dù cháu có giàu có cỡ nào cũng không thể tìm đâu ra tim để thay cho cậu ấy tức khắc được.”
Bà Vương thương xót con trai, giọng nói giảm tới quãng tám hỏi: “Nó, sao nó lại mắc bệnh này? Từ nhỏ tới giờ có khi nào nó đau bệnh tim đâu. Nói đi, nó sao lại gầy tới như vậy… Mấy năm nay chúng tôi không hề biết, rốt cuộc nó đã trải qua những tháng ngày ra sao?”
Bà nhịn không được, khóc gào lên.
Từ Văn Diệu bất giác có chút rầu rĩ, anh chậm rãi nói cẩn thận: “Thưa bác, Tiểu Tranh rất nhớ bác, nhưng lại không dám về nhà cũng không đặng thổ lộ, vì cứ nghẹn mãi trong lòng nên mới sinh bệnh như vậy.”
“Sao nó không báo cho ai hay? Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho gia đình biết một tiếng, làm phẫu thuật mà đến cả anh chị nó cũng không biết. Lỡ mà có gì không may thì sao? Nó định chọc tôi tức chết à?” Bà Vương vừa khóc vừa quay đầu chất vấn người cháu họ: “Còn mày làm anh kiểu gì mà không giúp em nó được tí nào? Cũng không chịu gọi điện về nhà cho tao hay… Nếu không có tiền thì nói tao một tiếng, tao và chú mày dù có bán đất bán nhà cũng không để cho thằng bé chịu khổ như vậy… Bây giờ thì hay rồi, tuổi còn trẻ mà đã mắc bệnh suy tim của người già… Nó mới có hai tám…”
“Chúng cháu biết nói sao, năm xưa tụi cháu vừa nhắc tới tên A Tranh thì mặt thím lại biến sắc… tụi cháu sao có thể…” Chị Điền còn chưa nói xong liền bị chồng cản lại. “A Điền không nói nữa! Là chúng ta không chăm sóc tốt A Tranh! Chúng ta có lỗi!”
Chị Điền cũng đau lòng đỏ mắt, gục đầu ôm con nhỏ không lên tiếng.
“Bác gái, chuyện này là Tiểu Tranh cũng có phần sai. Bác đánh cậu ấy hai tát tai cũng đã nguôi giận… Đợi khi nào cậu ấy khỏe lên, bác muốn phạt muốn trách thế nào cũng được.” Từ Văn Diệu uyển chuyển lựa lời. “Nhưng bây giờ sức khỏe cậu ấy còn yếu, kiêng kị vui buồn quá độ. Dù trước đây cậu ấy có không đúng thì cũng là con của bác, muốn đánh muốn mắng cũng không thể vào lúc đau bệnh như vậy, bằng không kết quả sau cùng sẽ còn khiến bác đau lòng hơn nữa đấy ạ.”
Bà Vương vừa lau nước mắt vừa thút thít nói: “Mấy cậu chưa làm cha mẹ thì sao biết được lòng cha mẹ? Anh kia tới nhà tôi báo rằng A Tranh phải nằm viện lại còn phẫu thuật. Tôi vừa nghe xong thì hồn vía bay mất, còn cha nó mặt mày xám ngoét, tay chân lạnh lẽo té ngã, bây giờ đi đứng không nổi nên chỉ còn mình thân già tôi lên đây thăm con. Vừa gặp mặt lại thấy nó gầy như que củi… Hồi đó tôi nuôi nó trắng trẻo hồng hào, nó bỏ nhà đi thì thành ra vậy, hỏi sao tôi không tức? Cực khổ lắm mới nuôi nó béo tốt, lúc nhỏ nó hay đau bệnh, nửa đêm nửa hôm phải ôm nó đi bác sĩ… Ở nhà để nó vào bếp nấu nướng tôi còn tiếc, nó mười tám tuổi cũng còn chưa bao giờ tự giặt quần áo cho mình…”
Từ Văn Diệu thở dài, nhu hòa an ủi: “Bác đừng đau lòng, sau này cháu sẽ chăm sóc Tiểu Tranh thật tốt. Bác có thấy vị bác sĩ mới vào phòng đó không, là bác sĩ tim nổi tiếng thế giới, có ông ấy ở đây Vương Tranh sẽ không sao hết.”
“Lời anh nói sao tôi tin nổi? Có bao nhiêu phần là tin được hả?” Bà Vương hai mắt đẫm lệ, bỗng nhiên lại phẫn nộ trách cứ, lớn giọng hỏi: “Lúc con tôi vì anh mà bỏ nhà ra đi, anh nói sao mà nghe hay, gì mà cả hai nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ sống tốt, gì mà mỗi ngày đều sẽ tốt đẹp. Tôi không hiểu những điều đó, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi anh, nó nằm trong kia, ốm yếu tới mức như vậy, lại còn phải mổ tim, mặt mũi thần thái thì quá kém. Anh nói vậy là mạnh khỏe hạnh phúc đó hả? Vậy thì, vậy cái gọi là hạnh phúc ở đâu? Mấy năm nay nó đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục mới thành ra như vậy? Anh tưởng mình có tiền liền có thể coi khinh ức hϊếp người khác như vậy à? Nói cho anh biết, có mẹ nó ở đây thì đừng ai hòng ăn hϊếp được nó!”
Từ Văn Diệu méo mặt. “Cháu không phải…”
“Hồi đó, tôi nói rồi mà, yêu đàn ông thì có gì hay ho, nhưng còn cách nào khác? Ai đã khiến cho tên đoản mệnh này cố chấp xông vào, có chín con trâu kéo cũng không về, gia đình cũng không cần, cha mẹ cũng không cần, sống chết muốn sống với đàn ông? Những lời nói xấu hổ như vậy mà nó cũng dám nói, không thèm biết cha mẹ đau lòng thế nào.” Bà nói rồi khóc váng lên. “Đồ không có lương tâm! Biết vậy lúc nhỏ tôi đã bóp chết nó cho rồi, đỡ phải đau lòng thế này. Nhưng ở đời hổ dữ còn không ăn thịt con mà? Mấy năm nay, tôi bị nó làm cho tức gần chết… nhưng chúng tôi là phận cha mẹ, trời lạnh lại nhớ không biết có ai nhắc nó nhớ mặc thêm áo, trời nóng lại lo có hay không có người nấu chè đậu xanh giải nhiệt cho nó ăn. Nó bức tôi đến đường cùng hết cách rồi, đành phải nghĩ thông cho nó, đành phải nói biếи ŧɦái thì biếи ŧɦái, miễn là nó sống tốt thì có phải đúng đắn hay không tôi cũng không quản nhiều như vậy. Nhưng anh lại để tôi biết là anh ức hϊếp nó, có liều mạng với anh tôi cũng không sợ. Nói cho anh biết như vậy, anh nói đi. Bây giờ anh nói đi, con tôi sao lại phải nằm viện thế này? Cớ gì lại mắc bệnh tim?”
“Thím, cậu ấy không phải là cái người dẫn Tiểu Tranh đi đâu,” chị Điền lên tiếng, “Cái anh đằng kia mới phải, với lại họ cũng đã chia tay lâu rồi.”
“Cái gì?” Bà Vương nín khóc, xấu hổ hỏi Từ Văn Diệu: “Không, không phải anh ư… Vậy anh là, là bạn trai mới… của Tiểu Tranh nhà tôi?”
Từ Văn Diệu dõng dạc trả lời: “Phải, là cháu ạ.”
Giờ phút này, Lý Thiên Dương thấy mình như già đi.
Thật sự đã già rồi. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy âm thanh thê thiết ngắn ngủi từ tận đáy sâu trong nhục thể của hắn, toàn thân hợp thành một khối bắp thịt hoa văn vằn vện như muốn đổ sụp xuống, hắn ôm lấy bụng một lúc lâu, không thể đứng lên nổi.
Hai cú đấm của thuộc hạ Từ Văn Diệu quả thật hiểm hóc, nhất là một cước sau cùng, cố ý nhắm ngay phần mềm bên hông bụng mà đạp, chỉ một lúc thôi mà mọi thứ tối sầm trước mắt, thở không ra hơi.
Nhưng đau đớn thể xác chẳng ngăn nổi đau đớn tinh thần, chớp mắt hắn thấy mình bị cách ly trong cô độc.
Như thể mọi thứ xung quanh không còn can hệ gì tới hắn nữa. Có một điều rất lạ, một phút trước, hắn tin tưởng ngời ngời rằng mình có liên quan mật thiết tới cuộc sống của Vương Tranh, nhưng khắc sau lại đặt tay lên tim mà tự hỏi, có thật là còn ràng buộc không? Rõ ràng bốn năm trước cả hai đã chia tay.
Hoặc là còn sớm hơn nữa, khi hắn không hiểu yêu là gì, hay phải nói là hắn chưa biết thật sự yêu một người là thế nào. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ chạm vào cuộc sống của Vương Tranh cả, luôn khinh miệt thế giới đơn thuần của cậu, và cũng cự tuyệt không cho Vương Tranh tiến vào thế giới của hắn.
Lúc đó, hắn chỉ nghĩ, người với người kết hợp cuối cùng chẳng qua cũng là kết đôi sống qua ngày, mấy lời khách sáo như hiểu nhau, tôn trọng nhau sao mà nghe được, sao mà đáng ghét đến thế.
Hắn thấy hắn thông minh và bình tĩnh hơn mọi người rất nhiều, luôn thành thục tự kiềm chế. Sống tới tận ba mươi tuổi, có là trong lúc cuồng say nhất cũng có thể theo bản năng mà lựa chọn con đường có ít nguy cơ cùng tổn thất nhất. Ví như chuyện chia tay với Vương Tranh, dùng hai mươi vạn để ngăn chặn những lời chối tai từ cậu; hay như vụ chia ly dây dưa cùng Vu Thư Triệt, ai hỏi đều nói là hắn cũng có phần sai, tan tan hợp hợp bao lần không dứt, những khi Vu Thư Triệt gặp phiền toái, hắn đều sẽ ra tay hỗ trợ.
Hắn dựa theo phương thức của mình mà phán xét đúng sai. Hắn thừa nhận, hắn đối Vương Tranh và Vu Thư Triệt, đều thiếu họ rất nhiều ân tình, nhưng đều đã tận lực bồi thường.
Đến cả vợ chồng hợp pháp ly hôn cũng sẽ vì chuyện nhà xe, tài sản mà tranh chấp đến chết đi sống lại. Phàm là con người thì không che giấu được bản tính ích kỷ tham lam. Vậy nên Lý Thiên Dương tự nhận hắn không đến mức khốn nạn. Hắn luôn nghĩ rằng vấn đề nằm ở chỗ hắn đã không biết quý trọng Vương Tranh, khi cậu ở bên hắn thì chẳng thấy cậu quý giá chút nào, tới phiên mất đi mới biết Vương Tranh là độc nhất vô nhị với hắn, không ai thay thế được.
Không phải ai cũng có thể hiểu được nhu cầu nội tâm trong một chốc một lát, nên sẽ dễ dàng mắc sai lầm. Những khi mất kiềm chế lại lựa chọn ý nguyện lầm lẫn. Hoặc khi không chống lại được hấp dẫn bản năng mà thử những lối rẽ, con đường có phong cảnh khác. Hay đinh ninh cho rằng tình cảm mãnh liệt thoáng chốc là rung động vĩnh hằng.
Lý Thiên Dương cũng chỉ là một con người bình thường, hắn biết sai liền sửa, đó không phải là ưu điểm lớn hay sao?
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Huống chi bây giờ là hắn thật lòng yêu Vương Tranh, từ một thiếu niên yếu đuối đã trở thành người đàn ông kiên nghị thành thục, khiến hắn phải lóa mắt tôn thờ. Sự rung động toát lên từ nội tâm khiến Lý Thiên Dương run rẩy không thôi. Hắn hiểu hắn cũng phải trưởng thành và hoàn thiện trong mắt cậu, phải như vậy mới biểu lộ được thành ý của hắn.
Con người có ai không từ từ đi qua những khúc chiết đó? Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Dù rằng quá trình đã thiếu vắng đi niềm trân quý gì đó, nhưng may thay tất cả đều còn sống, còn trẻ và gặp nhau, tại đây. Muốn trùng kiến lại tương lai, không phải là không thể.
Nhưng Lý Thiên Dương lại không ngờ, ý trời đưa đẩy để hắn lần nữa theo đuổi Vương Tranh và đồng thời hắn cũng lần nữa thất bại. Cuối cùng hết cách rồi, mới phải làm như vậy. Biết là Vương Tranh đang trong lúc khôi phục sau trị liệu, liền đi tới gặp cha mẹ của cậu, một phần muốn cậu nối lại mối đứt gãy giữa cậu và gia đình, một phần là mong có thể khiến cậu cảm động mà cho hắn cơ hội thứ hai.
Hắn muốn nói cho Vương Tranh biết, em xem, anh không phải là con người trước kia nữa, anh có thể làm việc gì đó cho em, khi cần anh cũng có thể quỳ xuống xin cha mẹ em tha thứ.
Vốn dĩ suy tính đều rất tốt, nhưng sự tình lại phát triển theo hướng hắn không ngờ. Vương Tranh vì kích động mà phát bệnh, hắn bị Từ Văn Diệu giáo huấn một trận, sau đó hắn còn nghe thấy Từ Văn Diệu mặt dày vô sỉ đơn phương thừa nhận là bạn trai mới của Vương Tranh.
Từ đó tới nay, người đàn ông này mới thật sự là đối thủ xứng tầm với hắn. Anh ta vừa có thể lực vừa giỏi ngụy trang, có thể dễ dàng nhìn thấy nhược điểm của người khác, rồi nhắm vào đó mà xuống tay không nể tình. Một kích đánh gục đối phương.
Anh ta đã biến bố cục hoàn mỹ của Lý Thiên Dương thành trận địa rối loạn, đáng lẽ kết cục sau cùng phải là hai người từng yêu nhau giờ quay lại bên nhau mới phải đạo.
Nhưng tình huống hiện tại lại bất đồng, Từ Văn Diệu đã khôn khéo đá Lý Thiên Dương ra, biến hắn thành người thừa. Anh ta không ra lệnh cho thủ hạ khó dễ hắn nữa. Còn mẹ của Vương Tranh, sau khi biết hắn mới là đầu sỏ thật sự hại con trai của bà thành ra như vậy, cũng không thèm xông lên mắng chửi hắn. Anh chị họ của Vương Tranh thì chỉ nhìn hắn ái ngại.
Đến khi có tin Vương Tranh đã tỉnh lại, mọi người đổ xô tới vây lấy cậu, Lý Thiên Dương bỗng dưng phát hiện, chân hắn bước không nổi nữa.
Hắn im lặng đứng ngoài phòng bệnh, đây là phòng bệnh cao cấp, bố trí đơn giản trang nhã, y tá mặc bộ đồng phục màu hồng lợt, mỉm cười thân thiện với mọi người, bác sĩ cũng hòa ái dễ gần với bệnh nhân. Vương Tranh chỉ làm tiểu phẫu thôi cũng đã mời tới bác sĩ chuyên khoa tim nổi tiếng thế giới. Điều kiện như vậy không phải chỉ cần có tiền là làm được, sau lưng mọi chuyện còn hàm chứa thành phần quyền lực mà Lý Thiên Dương không rờ tới nổi.
Theo góc độ hắn quan sát dáng vẻ yếu nhược của Vương Tranh khiến người nhìn đau lòng không thôi, đôi mắt trong sáng giờ đang chứa chan nước mắt mà nhìn mẹ mình, bên trong ẩn chứa quá nhiều tình cảm đè nén, khiến đến cả người luôn lạnh lùng cứng rắn là bà Vương cũng nhịn không được mà khóc thành tiếng. Mẹ con thì giận nhau được bao lâu, có được bao nhiêu thù? Tình hình này cho thấy hai người sẽ hòa giải được với nhau. Chỉ tiếc ở chỗ, vị trí mà đáng lẽ dành cho Lý Thiên Dương lại bị thay bằng người đàn ông khác. Anh ta nhìn cậu mỉm cười thật dịu dàng, lại còn nắm chặt tay cậu không nỡ rời.
Lý Thiên Dương ngây ngốc dại ra, nhớ lại nhiều năm về trước, khi Vương Tranh nép vào lòng hắn, vừa hoảng sợ vừa run rẩy khóc lóc. Lúc đó, hắn cũng chẳng biết làm sao, chỉ thấy vừa đau lòng vừa phiền chán, vì chưa bao giờ lại thấy có con trai khóc ngất lên ngất xuống như thể đàn bà vậy. Không phải chỉ là cãi nhau với cha mẹ rồi bỏ nhà đi thôi hay sao?
Đàn ông lớn rồi mà suốt ngày rúc dưới đôi cánh của mẹ thì mới là hèn nhát. Bản thân hắn sớm rời khỏi gia đình, cùng cha mẹ ở ba nơi khác nhau, cả năm đôi khi chỉ có hai ba cuộc điện thoại hỏi thăm. Hắn không có cách nào lý giải Vương Tranh khi đó là sợ cái gì.
Nếu như lúc ấy chịu dụng tâm suy xét thì… Lý Thiên Dương thở dài, nếu như…
Hắn lòng mong Vương Tranh như vậy lại không cách nào bước lại gần. Từ Văn Diệu đã tàn nhẫn ám chỉ, đôi khi chỉ một vài thương tổn nhỏ cũng khiến tim suy kiệt, nên đừng nghĩ chỉ cần vin vào tình cũ nghĩa xưa mà bù đắp hết thảy.
Nhưng hắn nên làm gì đây? Lẽ nào cứ xoay người bước đi? Khó khăn lắm mới biết được tâm tư mình, cả đời đã sống mơ mơ hồ hồ, tới sau cùng mới ngộ được chân tâm dành cho một người, muốn sống cùng với người ấy, vậy mà bây giờ nói bỏ liền bỏ được sao? Hắn không tùy tiện tới vậy.
Lý Thiên Dương thở dài, nhác thấy tầm mắt của Vương Tranh. Hai người đối diện nhau, ánh mắt Vương Tranh rất nhu hòa. Từ lúc gặp lại, chưa khi nào cậu nhìn hắn hòa nhã như vậy.
Hắn cười khổ một tiếng, chợt bắt gặp Vương Tranh mấp máy môi nói gì, à, thì ra là hai tiếng cảm ơn.
Nếu không có hắn thì chẳng hay tới năm nào tháng nào mẹ con mới gặp lại, dù rằng động cơ hắn không tốt, nhưng chung quy cũng đã làm được chuyện lành.
Thốt nhiên, Lý Thiên Dương lại nghĩ tới rất nhiều thứ, đều là chuyện liên quan tới hai người, hình ảnh như đèn kéo quân rõ ràng vụt qua. Năm đó cậu thiếu niên ngại ngùng vừa mỉm cười vừa chạy về phía hắn, trong mắt huyền chấp chứa nhiều tình cảm. Những khi cậu ngượng ngùng tai sẽ đỏ ửng, rồi lan ra tới mặt. Lúc buồn bã hay thẹn thùng lại mím môi im lặng.
Lý Thiên Dương rất muốn khóc, nhưng không giọt nước mắt nào trào lên. Nghĩ rằng, hóa ra bản thân đã trải qua nhiều bãi bể nương dâu đến thế, vốn dĩ đã có thể xứng đáng với cậu thiếu niên thanh thuần đó. Nhưng đến lúc này mới phát hiện ra sự trưởng thành của mình chỉ mới bắt đầu, còn người hắn đuổi theo cũng không còn là cậu bé ngày trước.
Hắn nghĩ hắn nên làm chút việc gì đó, vậy nên đã cất bước đi vào phòng, gọi: “Tiểu Tranh!”
Vương Tranh mỉm cười nhìn hắn: “Thiên Dương.”
Lý Thiên Dương vươn tay định vuốt ve trán cậu thì lại bị ánh mắt cảnh cáo từ hai phía ngăn lại, chỉ đành nói: “Em hãy cố gắng nghỉ ngơi.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Anh…” Hắn lấy một quyển sổ đen nhỏ từ trong túi áo ra. “Đây là những tư liệu rất có ích cho bệnh của em, anh tìm trên mạng, em có thời gian thì hãy đọc, hoặc là cùng nghiên cứu với bác gái.”
Bà Vương nhận lấy, không chút tình nguyện đáp: “Anh có lòng.”
“Thưa bác…” Lý Thiên Dương xoay sang phía bà Vương, thành khẩn cúi đầu. “Cháu xin lỗi!”
Tuy bà Vương không ưa gì Lý Thiên Dương, nhưng chưa bao giờ lại thấy có người đàn ông như vậy lại cúi đầu trịnh trọng hối lỗi với mình như thế, thành ra có chút bất an.
“Cháu đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Tranh. Ngày trước buông tay cậu ấy là cháu sai. Bây giờ, cậu ấy bệnh thành như vậy, phần lớn trách nhiệm là ở cháu. Cháu không dám xin bác tha thứ, nhưng mong bác đừng trách mắng cậu ấy. Cậu ấy đã rất khổ sở.”
Lý Thiên Dương mắt đỏ ngầu, hít sâu một hơi, sau đó thẳng lưng, mỉm cười nói với Vương Tranh: “Ở cùng với mẹ em thật tốt nhé, đừng đôi chút lại cãi lời mẹ, biết không?”
Vương Tranh gật gật đầu.
Lý Thiên Dương nghẹn ngào, xoa đầu Vương Tranh, sau đó lại cúi người thì thầm vào tai cậu: “Anh yêu em. Xin lỗi vì đã khiến em đau khổ.”
Vương Tranh mắt cũng ươn ướt, đành chớp mắt giấu đi nước mắt.
“Anh biết, em hận anh, nhưng trong hận lại còn có yêu, phải không? Không sao cả, anh sẽ chờ em.” Hắn xoa tóc cậu, run run giọng. “Trước kia là em chờ anh, bây giờ lại tới phiên anh chờ em. Sau này, có lẽ anh sẽ không tới nơi này thường xuyên được, nhưng em nhớ số điện thoại của anh đúng không, chỉ cần em muốn thì bất cứ khi nào cũng có thể gọi cho anh.”
Từ Văn Diệu mặt mày sa sầm, hất bàn tay trên tóc Vương Tranh của Lý Thiên Dương ra.
Lý Thiên Dương cười khổ, đứng thẳng dậy, xoay sang nhìn Từ Văn Diệu: “Nếu sau này, Tiểu Tranh nguyện ý chọn tôi, mong anh hãy tôn trọng quyết định của cậu ấy.”
“Người đã không tôn trọng cậu ấy, là anh.” Từ Văn Diệu cười đáp.
Lý Thiên Dương gật gật đầu, vô lực nói: “Vì vậy mà bây giờ tôi phải gánh chịu hậu quả đây, chỉ hy vọng anh không giẫm lên vết xe đổ đó.” Đoạn lại quay đầu nhìn Vương Tranh, sau đó thì sải chân bước đi, lúc ngang qua cửa, chân có hơi lảo đảo.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phồn Chi
- Chương 13