Là Lý Thiên Dương u mê không hiểu, chẳng quý hạnh phúc đơn sơ trước mắt.
Là Vương Tranh ngây thơ, khờ dại, tin vào tình yêu không thay đổi và mãi mãi là có thật.
Là Từ Văn Diệu cô đơn, một mình đi giữa băng nguyên hoang vu, chẳng tin vào yêu thương tồn tại.
Bốn năm sau,
Một Lý Thiên Dương bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhận ra hạnh phúc nhỏ nhặt ở quanh đây.
Một Vương Tranh kiên cường, ngày ngày tự gặm nhấm vết thương để rồi thu mình trong vỏ bọc do chính mình tạo ra.
Một Từ Văn Diệu thành thục, bắt đầu đi tìm chuyến tàu rời khỏi băng nguyên giá lạnh nọ.
Nhân sinh như mộng, phần số như cây, mộng miên man chấp nối, cây mê mải ra hoa. Nếu một ngày mộng tàn và cây trơ trụi, lẽ nào cuộc đời cũng dừng lại? Cây đâu phải một cành mà nên, mộng đâu chỉ một giấc mà thành. Bên ngoài tán cây chính vẫn còn nhiều nhánh phụ, bên ngoài cơn mơ đầu vẫn man mác giấc mộng rời.