- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Phồn Chi (Tập 2)
- Chương 7: Chương 7
Phồn Chi (Tập 2)
Chương 7: Chương 7
“ Nếu mệt thì anh đi ngủ trước đi, em sẽ đọc sách thêm chút nữa” , Vương Tranh nói. Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, cậu ngồi trước bàn làm việc đọc dở một quyển sách. Từ Văn Diệu đưa mắt nhìn, vừa thấy thuật ngữ triết học khó hiểu trong đó liền nhíu chặt mày lại.
Đêm nay là đêm đầu tiên anh được hợp pháp ngủ ở nhà Vương Tranh. Cái ngày đáng mong đợi này nếu phải dùng từ “ chờ dài cổ” cũng không sai chỗ nào cả. Nhưng tới khi chuyện xảy ra, Từ Văn Diệu bỗng có chút khẩn trương, không nắm rõ được tâm tư hiện giờ của mình, như thể người bị đông lạnh đã lâu nay lại được đưa vào căn phòng ấm áp, vì nghe thấy tiếng củi trong lò sưởi tí tách nổ mà bất giác e dè. Tim anh đập rất nhanh, đắn đo không biết nói gì mới thích hợp, vì vậy mò tay sang choàng qua vai Vương Tranh, làm bộ tự nhiên mà nói: “ Em, thôi được rồi, anh lên giường chờ em nhé?”
Vương Tranh quay người nhìn anh với chút nghi ngờ, tuy mắt đã đảo qua nhưng tâm trí vẫn còn chờn vờn trên những trang sách. Từ Văn Diệu khẽ đỏ mặt, giật mình hiểu ra câu nói vừa rồi chẳng khác nào cô vợ mới cưới càu nhàu vừa trông chờ đức ông chồng của mình, bèn ho khan đôi ba tiếng, giận dỗi nói: “ Em tính khi nào mới đi ngủ hả? Bác sĩ bảo là không được thức khuya mà.”
Vương Tranh có chút bất ngờ. Bất cứ khi nào tỏ ra ngạc nhiên cậu đều nhướn mày, trố mắt như con thỏ non nớt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào đối tượng, sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, miệng cong lên thành một nụ cười. Cậu chồm tới ôm lấy tay Từ Văn Diệu, nhẹ nhàng nói: “ Ngoan, anh cứ ngủ trước, mà đã tắm chưa đấy? Em đọc thêm vài trang nữa là thôi.”
Cái gì mà ngoan hả? Ai đời đi nói với người đàn ông của mình bằng giọng điệu đó chứ? Từ Văn Diệu thẹn quá thành dỗi, đóng gập quyển sách trước mặt Vương Tranh lại, ra lệnh: “ Sao hả, mẹ em vừa đi em liền không nghe theo lời bác sĩ? Xem chừng anh đã nuông chiều em quá rồi! Mau mau lên giường ngủ, sách này có mọc cánh bay đi đâu chứ, mai mốt rồi xem cũng được mà!”
Vương Tranh im lặng, nhịn cười nhìn anh.
Từ Văn Diệu khẽ hạ giọng, vừa có ý giải thích, vừa cầu hòa: “ Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, ai đời trước khi đi ngủ lại đọc Heidegger[1]chứ? Hồi còn ở Mỹ, mấy cuốn triết học dày cỡ này đều được anh tiêu hóa dưới sự trợ giúp của cà phê đấy. Khuya khoắt thế này sao lại còn đọc mấy cuốn sách hại não như vậy làm gì? Đọc một lúc lại đau đầu rồi không ngủ được. Đi uống sữa rồi lên giường, đừng có nhăn nhó nữa, anh chỉ vì lo cho em thôi …”
[1] Martin Heidegger (1889-1976) một triết gia người Đức với nhiều tác phẩm triết học nổi tiếng.
Từ Văn Diệu còn chưa cằn nhằn xong Vương Tranh đã vươn tay ôm choàng lấy eo, vùi mặt vào ngực anh cọ tới cọ lui, mang theo âm mũi nói: “ Anh, thật tốt khi anh ở đây!”
Từ Văn Diệu thoáng sững người lại, hai giây sau mới quàng tay ôm lại cậu, bấy giờ mới cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Từ tư thế Vương Tranh ôm anh, anh cảm nhận được loại thân mật tựa bản năng. Anh vuốt ve tóc Vương Tranh, làn tóc mềm mượt như tảo biển, mùi thơm thoang thoảng dìu dịu xông vào mũi, là hương dầu gội đầu cậu vẫn thường dùng. Thân nhiệt ấm áp của cậu, giờ phút này cứ như một loại dược tễ, vừa vặn khiến anh như thể trúng phải cổ độc, không thể tự mình làm chủ được phải tựa vào gần người đàn ông này, không thể không cận kề bên cạnh cậu. Thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ độc chiếm như trẻ con, muốn xua đi mọi suy tưởng trong đầu cậu, để cậu không chú ý tới điều gì hay ai khác, ngoại trừ anh.
Từ Văn Diệu biết cảm giác cổ quái này không đơn giản dùng hai chữ “ tình yêu” là hình dung hết được. Nó có thể thuận lợi rót sinh khí vào tâm hồn cằn cỗi héo úa của anh, khiến thân thể bách hài được hồi sinh sức sống lần nữa, để anh được cảm nhận làn gió mát, không khí thanh tân cùng những điều tốt đẹp trên đời. Càng gần gũi cậu như thế, anh lại càng không thấy đủ. Bây giờ hẳn anh có thể hiểu cho tâm trạng của kẻ sát nhân điên cuồng khi ăn sống nuốt tươi người vợ yêu của mình vào bụng. Nếu như phải dùng lời để diễn giải cho hành động đó, chỉ có thể bảo rằng, chỉ khi nào đã hoàn toàn khảm đối phương hòa lẫn vào trong máu thịt của mình thì mới thấy an tâm.
May là Vương Tranh không bao giờ biết được cái suy nghĩ đó trong anh, Từ Văn Diệu vui mừng vì điều đó. Những chuyện anh từng trải qua cùng tội nghiệt phải đeo gánh, hại anh không cách nào có thể giãi bày và tự thâm tâm cũng không mong Vương Tranh sẽ biết.
Bảo vật của anh cứ dịu ngoan thế thôi! Khi nào ôm anh thì như con thỏ nhỏ bé dụi đầu vào ngực anh, còn lúc được anh hôn thì sẽ bất lực không thể kháng cự được mà tan chảy cả ra, rồi sau đó dựa hết vào lòng anh, mặc anh làm gì thì làm. Cố nhiên trong lòng Vương Tranh tồn tại những vết thương sâu kín, nhưng bằng mọi giá vẫn sống thật mạnh mẽ và kiên cường. Làm một thư sinh chỉ biết đọc sách không hiểu hết thế sự ở đời, nhu mì và lương thiện, đôi lúc rất bảo thủ, nhưng phàm là thế lại càng đáng yêu.
Anh chỉ muốn cậu đơn giản sống từng ngày một như thế mà thôi.
Từ Văn Diệu vân vê dái tai Vương Tranh, khiến cậu bất mãn quay đầu nói: “ Anh đừng sờ chỗ đó!”
“ Không sờ ở đó thì sờ ở đây nhé?” Anh vói tay vào trong vạt áo cậu, gãi gãi cù vào nách.
Vương Tranh giật mình nảy người lên, vừa cười vừa né bàn tay anh. Từ Văn Diệu cúi người bế Vương Tranh về giường, ngay khi cậu tính quay người chạy trốn liền bị anh đè xuống, dùng hai tay cù lét, báo hại cậu cười không dứt.
“ Đừng! Anh đừng chọc em buồn nữa, ha ha ha, dừng lại đi, xin anh …”
Từ Văn Diệu sợ cậu cười mãi lại sốc hông, chẳng dám quá nặng tay, bèn luồn tay xuống lưng ôm cậu vào lòng. “ Vừa nãy em nói thật tốt khi anh ở đây là có ý gì hả?”
Vương Tranh thở ra một trận, nheo mắt hỏi ngược lại: “ Vậy anh nghĩ sao?”
“ Anh nghĩ là em – sống – không – thể - thiếu – anh! Em yêu anh đến chết đi được, thiếu anh rồi sống không nổi!” Từ Văn Diệu mặt dày đáp. “ Không có anh em ăn không ngon ngủ không yên chứ gì ?”
Vương Tranh chẳng chút nể mặt cãi vặn lại: “ Ủa, em có nghĩ vậy hả ? Sao em lại không biết nhỉ ? Chẳng qua em chỉ muốn biểu đạt chút lòng kính trọng với Từ mama mà thôi, sao em lại có nhiều mẹ thế cơ chứ, em thấy anh còn lằng nhằng hơn cả mẹ em!”
Từ Văn Diệu vờ tức giận mà nghiến răng: “ Đồ tồi, định chọc tức anh hả, em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà …”
Nói đoạn, anh ra sức sờ nắn hông cậu, hại cậu cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, phải liên tục xin tha. Lúc sau, Từ Văn Diệu mới chịu ngừng tay, để cậu nằm sấp lên ngực mình, rồi xoa lưng giúp cậu. Vương Tranh bất mãn cằn nhằn: “ Thím Từ à, thím không những khoái lải nhải mà còn đầy quỷ kế nữa đó. Tôi vừa dời được một ngọn núi đi thím lại đẩy ba hòn non cao tới, khiến tôi không trở mình được!”
“ Em muốn trở mình hả? Cũng được, thỉnh thoảng để em thử ở trên cũng tốt!”
Vương Tranh mặt đỏ lựng, đập lên ngực anh một cái.
Từ Văn Diệu bật cười, nắm tay cậu bỏ vào miệng mà cắn. “ Cục cưng à, anh nói thật đó, chuyện gì ra chuyện đấy, phải bàn cho rõ vấn đề trên dưới thì mới an tâm được.”
Anh càng nói mặt Vương Tranh càng đỏ, nhắm mắt làm ngơ.
“ Bảo bối Tiểu Tranh ngủ rồi à?” Từ Văn Diệu lay cậu, thấy ai kia cứ làm lơ thì chỉ kéo chăn đắp kín người cả hai, giữ nguyên tư thế ôm ấp đó mà rầu rĩ: “ Vừa nói tới vấn đề trọng điểm liền giả bộ ngủ.”
“ Em không có giả bộ ngủ nhé, em đang suy nghĩ sao anh lại bảo làm thế là an tâm thôi?” Vương Tranh mở choàng mắt ra, cau mày hỏi. “ Chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ ngủ với nhau, nhưng anh thấy chuyện này đặc biệt biểu trưng cho cái gì hả? Thật ra đó chẳng khác gì hành vi giao hoan tìm hoan lạc theo bản năng của động vật. Chúng ta đều là đàn ông, nên không có chuyện phải chịu trách nhiệm khi lên giường với ai…”
Từ Văn Diệu mỉm cười véo mặt cậu, “ Em muốn thảo luận vấn đề này với anh?”
“ Ừ!”
“ Tiểu Tranh, lời này của em chỉ thích hợp dùng cho quan hệ giữa anh và Tạ Xuân Sinh ngày trước chứ không phù hợp với chuyện bọn mình hiện tại.” Từ Văn Diệu hôn cậu, giải thích: “ Anh biết nỗi băn khoăn của em. Rành rành là hai người vốn dĩ xa lạ nhưng lại dọn tới sống cùng nhau, đương nhiên phải chịu rất nhiều mạo hiểm. Thói quen sinh hoạt không giống, quy cách làm việc và nghỉ ngơi cũng khác, khẩu vị lại càng không hợp … vì vậy có thể thông cảm và bao dung cho nhau hay không cũng là một câu hỏi lớn. Dù rằng đối phương không biểu lộ những khiếm khuyết của mình, nhưng chưa chắc em có thể chấp nhận nổi người ta. Những chuyện như vậy đều được gọi là mạo hiểm. Song, vấn đề mấu chốt chính là, không ai có thể đoán được sau này sẽ phát sinh những gì.”
Vương Tranh khẽ cứng hết cả người lại.
Từ Văn Diệu dịu dàng trấn an: “ Vì em vẫn e ngại chuyện đó nên mới không thể thật lòng chấp nhận anh phải không?”
Vương Tranh không đáp.
“ Anh biết em lo ngại chuyện gì, là Lý Thiên Dương phải không? Lúc đầu là hắn theo đuổi em, quá trình đó cũng có phần thật lòng, nhưng khi cả hai sống cùng nhau thì nhiệt tình dần mai một. Trái tim con người là thứ biến thiên vô chừng, không phải có thể khống chế được. Em sợ anh cũng sẽ giống như vậy?”
Vương Tranh vùi mặt vào sâu trong ngực anh.
Từ Văn Diệu biết mình nói đúng rồi, vươn tay xoa tóc cậu, cười bảo: “ Em không tin anh, em hãy hỏi lòng mình, nếu như, anh nói là nếu như, có ngày anh cũng giống Lý Thiên Dương thay lòng đổi dạ, em có chấp nhận nổi không?”
Vương Tranh ngước đầu lên, trừng mắt lườm anh: “ Anh sẽ làm vậy?”
“ Nếu anh làm vậy thì sao?”
Đôi mắt Vương Tranh sáng tỏ như sao, lạnh lùng đáp: “ Nếu thật là vậy, em sẽ chẳng nói năng gì nhiều, cùng lắm ném hết đồ đạc của anh vào thùng rác dưới nhà, đổi ổ khóa. Từ nay về sau không gặp lại anh nữa, cả đời cũng không tiếp xúc lần nào. Và đương nhiên, những tài sản chung nếu có đều là của em!”
Từ Văn Diệu bật cười, không màng tới cơn tức của ai kia, hôn tới tấp lên đôi môi nọ.
“ Anh thích em như thế!” Hôn đã đời rồi, anh lại quay sang ve vuốt đôi má cậu, dịu dàng nói: “ Em xem, em hoàn toàn làm chủ cuộc sống của mình. Anh có làm sao thì em cũng không thay đổi bản thân, làm một Vương Tranh suy sụp, đúng không?”
“ Đương nhiên!”
“ Thế là được rồi, em chẳng việc gì phải lo sợ nữa! Tiểu Tranh, trong chuyện này, tính ra anh có phần mạo hiểm hơn đấy chứ.” Từ Văn Diệu giải thích: “ Em trẻ hơn, học vấn cao hơn, bộ dạng lại đáng yêu, bên cạnh còn có người yêu cũ ngày đêm đợi chờ, biết đâu chừng mai này sẽ có người có tiền có quyền hơn anh để ý đến em. Vì vậy, người cần phải e sợ là anh. Có quá nhiều thứ khiến anh e ngại, nên cũng sẽ có nhiều việc làm anh lo lắng.”
“ Nhưng anh lại không thể không có em. Kinh nghiệm bao năm nói cho anh biết, anh tuyệt đối không thể không có em.” Từ Văn Diệu thở dài, lặp lại câu đó lần nữa. “ Dù anh có tự tay hủy hoại em, cũng không thể không có em!”
Vương Tranh mỉm cười, rúc sát vào lòng anh. “ Em biết rồi. Vậy mà còn bảo không nói mình lôi thôi, một câu nói tới những ba lần!”
“ Đáng ghét, mau dậy uống sữa rồi ngủ, nguội hết rồi đây này!”
“ Không uống! Em ghét mùi sữa!”
“ Nhưng bác sĩ bảo uống sữa tốt cho giấc ngủ và nuôi dưỡng các cơ quan nội tạng, lại còn bồi bổ canxi cho xương …”
“ Được rồi, đi ngủ đi Từ mama!” Vương Tranh vươn tay tắt đèn, lăn vào nằm trong tay anh.
Từ Văn Diệu cũng bó tay, ôm ôm sờ sờ Vương Tranh một hồi thì mắt cũng díu lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Bỗng ngay lúc này, tiếng di động lại vang lên làm anh bất mãn mở choàng mắt ra cầm theo điện thoại bước xuống giường, quát hỏi: “ Cậu không ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Tạ, gọi cho tôi làm gì hả, Vân Bằng? Không biết đã mười hai giờ đêm rồi à? Tiểu Tranh mới vừa chợp mắt!”
Đầu dây bên kia, Quý Vân Bằng vội lên tiếng cầu hòa: “ Đừng nóng vậy chứ anh bạn! Tại tôi quên giờ cậu đã dọn tới sống chung với thầy Vương. Xin lỗi, nếu không tiện thì tôi cúp máy nhé?”
“ Vớ vẩn, cậu đã dựng đầu tôi dậy rồi thì có gì nói nhanh đi, Tiểu Tạ lại làm sao?”
“ Không, bác sĩ mới tới tiêm thuốc an thần cho cậu ấy, hiện giờ đang ngủ, nhưng tinh thần vẫn không tốt mấy. Cũng không trách được, trải qua chuyện kinh khủng như vậy ai lại không bị sốc.”
“ Ừ, lần trước bảo cậu đi tìm bác sĩ tâm lý, giờ đã tìm được chưa?”
“ Ở bệnh viện này có khoa tâm lý mà, hai ba ngày nữa sẽ đưa Tiểu Tạ đi trị liệu. Nhưng chi phí hơi đắt, cậu ấy không chịu, còn bảo là mình không sao.”
“ Đừng quan tâm tới cậu ta, tiền chúng ta bỏ ra, cứu người phải cứu tới nơi tới chốn.”
“ Vâng, thưa sếp! Cậu đã nói vậy tôi cũng đỡ lo.”
“ Chỉ vậy thôi hả? Không còn chuyện gì nữa ư? Tôi cúp máy đây!”
“ À còn chuyện này, mới nãy tôi tranh thủ lúc Tiểu Tạ ngủ ra ngoài bệnh viện ăn khuya, bất ngờ gặp một người, nhìn quen quen, suy nghĩ cả buổi mới nhớ ra được.”
“ Ai chứ?”
“ Chuyện cũng lâu rồi. Cậu còn nhớ hồi mới tốt nghiệp cấp ba, bọn mình từng chơi bời điên cuồng không? Mỗi đêm đều tới một quán bar uống rượu đánh nhau tán gái, ở đó có một bartender từng cặp bồ với cậu sau đó thì đi đâu biệt tăm đấy, nhớ chứ?”
Từ Văn Diệu căng thẳng. “ Cậu nhìn thấy anh ta?”
“ Có lẽ là vậy, tôi nhớ anh ta chỉ lớn hơn bọn mình vài tuổi thôi nhưng đêm nay khi gặp lại, trông chẳng khác gì một người quá tuổi trung niên vậy, dáng vẻ rất giống… Ha ha ha, biết đâu là họ hàng gì đó của anh ta.”
Sáng hôm ấy, khi nấu bữa sáng đậu nành, Từ Văn Diệu lại để váng sữa tràn hơn một nửa ra bếp, làm tắt cả lửa. May mà Vương Tranh ngửi thấy mùi, vội vàng chạy vào khóa gas, nếu không đã xảy ra sự cố.
Cậu lau sạch bếp lò, lấy bánh bao hấp ra đĩa, lượng sữa đậu nành vốn dĩ đủ cho hai người uống lại chỉ còn một ly nhỏ. Vương Tranh thở dài, đành mở tủ lạnh, lấy sữa tươi bỏ vào lò viba hâm lại.
Đợi khi mọi thứ đều xong hết, cậu mới gọi Từ Văn Diệu ra ăn điểm tâm, nhưng gọi mãi cũng không thấy anh trả lời. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy anh đứng hút thuốc ngoài ban công, dáng vẻ trầm ngâm và suy tư lắm. Một thứ cô đơn không hợp thức. Anh đứng xoay lưng về phía cậu, dáng lưng thẳng tắp, một tay chống lên lan can, chân trái bắt chéo lên chân phải, khẽ nheo mắt nhìn ra xa xa, hút xong một hơi thuốc lại thở dài, gảy tàn thuốc, lại hút.
Giờ phút này, cảm giác anh mang tới cho Vương Tranh thấy rất xa xăm. Đến mức cậu phải nghi hoặc tự hỏi, người đàn ông đó là ai, anh ta với người đàn ông luôn dịu dàng nhưng lại có chút bá đạo, lúc nào cũng quan tâm săn sóc cậu chu đáo có phải cùng một người không.
Những khi ở gần người thân thiết, đôi lúc Từ Văn Diệu sẽ khẩn trương hay lo lắng, Vương Tranh đã nhận ra từ lâu. Lúc anh một hai muốn dọn vào sống cùng với cậu thì cảm giác mênh mang bất an đó cũng vơi bớt, và hồ như không còn trỗi lên nữa. Nhưng mấy ngày gần đây, bệnh trạng đó ở anh lại xuất hiện, đôi lúc đang làm chuyện gì đó khẽ khựng lại, đôi mắt sâu hun hút, ý thức đã trôi đi đâu đó. Như thể ở một nơi nào đó Vương Tranh không biết, Từ Văn Diệu đang vẫy vùng trong đầm lầy. Cậu phải kéo con người này lên, nếu không bùn lầy sẽ nuốt chửng anh mất.
Vương Tranh cảm thấy rất khó chịu. Thật khó diễn tả cảm giác này là gì. Nó giống như vật thể mà mình thân thuộc lâu nay bỗng nhiên chuyển mình thay đổi, hoàn toàn lạ lẫm và bỡ ngỡ.
Thốt nhiên, Vương Tranh nhận ra, cậu chẳng biết gì về cái người tên Từ Văn Diệu cả, ngoài một ít thông tin thường nhật. Cậu không rõ anh đã phải trải qua những chuyện gì, và để lại vết sẹo như thế nào trong lòng. Anh không giống Lý Thiên Dương, Lý Thiên Dương trọng sĩ diện, cử chỉ khẳng khái, thái độ sảng khoái, bất luận là chuyện gì cũng sẽ không tự lừa mình, dối người. Hắn rất sòng phẳng, đôi khi đến mức ích kỷ, nhưng chưa bao giờ bóc tách mình thành nhiều bản thể. Từ trước tới nay, hắn luôn là chính hắn.
Còn Từ Văn Diệu thì khác. Anh như một đầm nước gấp khúc uốn lượn. Trừ khi bạn bước lên trực thăng thám hiểm từ trên cao, còn không cái bạn thấy được mãi mãi chỉ là những khúc sông uốn lượn quanh co đến chóng cả mặt thôi. Trong đó cảnh sắc con sông lung linh và đẹp đẽ, nhưng nếu dong thuyền lên hướng thượng nguồn, sẽ chẳng khác gì lạc chân vào bến mê, không đường trở ra.
Một người đàn ông như Từ Văn Diệu, nếu là Vương Tranh ngây ngô bước ra từ ghế nhà trường ngày trước sẽ không cách nào thấu hiểu nổi. Nhưng quan trọng là cậu không còn muốn đi tìm hiểu nữa. Cả đời này, cậu đã thấu hiểu tỏ tường Lý Thiên Dương, nhưng ai là người hiểu cậu đây? Bởi vì nhìn thấu nên mới khoan dung, song chính nỗi cô đơn khi làm người tỏ tường mọi sự lại bất giác trở thành bức tường vây hãm lấy chính cậu.
Vương Tranh thừa nhận, bản thân đã sớm từ bỏ mong muốn hiếu được Từ Văn Diệu. Hai người sống chung, như tình nhân tương thân tương ái, làm chỗ dựa tinh thần cho nhau. Những điều đó không phải là giả, nhưng tất cả đều chỉ dừng ở đó thôi. Chỉ cần thêm một bước để linh hồn hòa nhập, hai cá thể tâm linh tương thông lại sẽ trở thành một cơn các mộng nhấn chìm mọi ấm áp đã có xuống vực thẳm.
Con người chỉ cần không ước vọng quá cao vời, theo đuổi thứ ngoài tầm với sẽ có thể an ổn sống qua ngày. Đây là những gì Vương Tranh nghiệm ra được sau bao năm chịu thương tổn.
Thêm nữa, Vương Tranh thấy được mình run rẩy và e sợ, không có gì khó xử khi thừa nhận điều đó. Bây giờ, cậu chỉ muốn bình yên mà sống. Nếu Từ Văn Diệu đã nói “ không thể sống mà không có em” thì cậu cũng không đi cự tuyệt mà làm gì.
Ở một mức độ nào đó, Từ Văn Diệu cũng là một đối tượng có thể chấp nhận như một nguyên bản được miêu tả tỉ mỉ, cụ thể trong số kiếp của cậu. Anh lý trí nhưng lãng mạn, bá đạo nhưng dịu dàng. Đôi khi anh quyết định thay cậu việc gì đó lại khiến cậu tự giễu bản thân. Ồ, hóa ra mình vẫn là một kẻ yếu, không thể kháng cự được người mạnh hơn. Đầu tiên là mẹ, sau tới Lý Thiên Dương, bây giờ đến phiên Từ Văn Diệu, và một phần nhỏ cũng có cả Vu Huyên nữa.
Nếu đã hạ quyết tâm không can dự vào quá khứ của Từ Văn Diệu, vậy lúc này cậu cũng không muốn quấy rầy phút riêng tư của anh. Cậu im lặng cầm sách lên đọc. Một lúc lâu sau, Từ Văn Diệu mới hút thuốc xong, quay vào định làm tiếp bữa sáng, nhưng khi nhìn bàn ăn lại cười mỉa chính mình: “ À, điểm tâm xong hết cả rồi ư.”
“ Ừ” . Vương Tranh tiếp tục đọc sách, lòng lại thấy bực tức và buồn bã, lời mặn lời nhạt nói: “ Sữa đậu nành tràn ra ngoài hết, phí mất một nửa, chỉ còn một ly, anh uống đi.”
Từ Văn Diệu áy náy, ngồi xuống cạnh cậu, “ Xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”
“ Không có gì, anh ăn sáng đi.”
Từ Văn Diệu im lặng ăn bánh bao, uống sữa đậu nành. Sau một lúc lại thấy Vương Tranh vẫn tiếp tục đọc sách, không hề động chút gì tới thức ăn trước mặt, anh liền buông đũa. “ Em phải ăn Tiểu Tranh à, đừng để bụng đói mà đọc sách chứ.”
“ Lát nữa em ăn.”
“ Đừng thế chứ, không phải là sữa đậu nành thôi sao, lần tới anh để ý chút là được! Đừng giận mà! Ngoan, mau ăn đi.”
Vương Tranh đóng sách lại, bình tĩnh nhìn anh. “ Em không nói gì, sao anh lại cho rằng em đang giận?”
“ Nếu không sao em chẳng ngó ngàng gì tới anh?”
“ Em không để ý tới anh vì nghĩ rằng anh cần thời gian cùng không gian riêng tư để suy nghĩ.”
“ Em nói vậy là sao?”
“ Nghĩa là dạo này anh cứ hay thất thần.” Vương Tranh thở dài. “ Em không định nói, nhưng bữa nào anh cũng đang nấu ăn trong bếp lại bỏ ra ban công hút thuốc thì rất nguy hiểm. Bởi vì tuy bếp đã bị tắt rồi nhưng gas lại không kịp khóa, vấn đề an toàn cháy nổ là rất quan trọng. Văn Diệu, chuyện của anh không thể nói rõ với em, em cũng không nhiều lời, nhưng cũng đừng vì vậy mà mang kẻ tham sống sợ chết như em ra hù dọa mãi chứ?”
Mặt Từ Văn Diệu chợt căng cứng, nhếch môi nói không chút nghĩ ngợi: “ Chẳng trách em lại là giáo viên, quả thật rất thích dạy dỗ người khác.”
Vương Tranh mặt mày biến sắc, đứng bật dậy không thèm để ý đến anh, một mạch đi thẳng vào phòng, khóa cửa lại.
Từ Văn Diệu hối hận khôn chừng, bưng ly sữa tới trước cửa phòng, xin lỗi và năn nỉ một thôi một hồi Vương Tranh mới chịu mở cửa, mặt mày bình tĩnh lấy ly sữa. Từ Văn Diệu định chờ cậu uống xong lấy ly đi rửa nhưng Vương Tranh lại phớt lờ anh, tự mang vào bếp rửa sạch.
Hôm nay là ngày Vương Tranh tới bệnh viện tái khám, công ty Từ Văn Diệu lại có cuộc họp quan trọng không thể đưa cậu đi, nên sắp xếp trợ lý tới chở cậu. Tình trạng hai người đang mặn đang nhạt thế này, anh cũng không muốn tới công ty nhưng việc lại chẳng đùn đẩy được cho ai khác, đành bất an mà tới chỗ làm. Trong suốt cuộc họp, anh cứ bần thần không yên, càng nghĩ càng thấy câu nói móc ban sáng của mình thật quá đáng, sao không suy nghĩ kỹ mà lại nói thẳng vào mặt Vương Tranh như thế? Vất vả lắm cũng kết thúc cuộc họp, liền vội vàng gọi điện thoại cho Vương Tranh, nhưng cậu lại tắt máy. Từ Văn Diệu sốt ruột, gọi ngay cho trợ lý, phải xác định cho bằng được cậu ta đang đi cùng Vương Tranh, cả hai còn đang ở bệnh viện, mới nhẹ nhõm thở ra. “ Cậu nói Tiểu Tranh nghe điện thoại đi.”
Chốc sau, giọng nói ôn hòa của Vương Tranh liền truyền đến: “ Có chuyện gì?”
“ Không … chỉ là, sao em không mở máy?”
“ À, quên sạc pin, anh biết cách khác tìm em mà,” Vương Tranh đáp.
Từ Văn Diệu hít sâu một hơi, dịu dàng nói: “ Tiểu Tranh, anh xin lỗi!”
“ Xin lỗi chuyện gì?” Vương Tranh bình thản nói. “ Em quên rồi.”
Từ Văn Diệu thoải mái cười ra tiếng. “ Anh tới đón em.”
“ Công ty không còn việc gì sao?”
“ Họp xong rồi, đã có nhân viên chuyên môn nói chuyện với khách hàng, nếu chuyện gì cũng cần anh ra mặt chẳng phải anh chết sớm rồi sao hả? Tụi mình đi ăn trưa nhé?”
“ Nếu anh bảo đảm mình không thất thần nữa thì em sẽ suy nghĩ lại.”
“ Đương nhiên là không rồi!” Từ Văn Diệu giải thích. “ Dạo này có vài chuyện, lý do vì sao anh không nói rõ được, nhưng anh thật sự xin lỗi em, anh không nên vì chuyện của mình khiến em không vui.”
Vương Tranh im lặng một lúc mới đáp: “ Không sao, ai cũng có lúc không vui mà.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Phồn Chi (Tập 2)
- Chương 7: Chương 7