– Hắn sờ chỗ nào?– Sờ hết, mông, sau lưng, đùi.…– Anh là của tôi, người khác không được sờ, cũng không cho xem.(warning: có h)Chương Phồn làm xong cơm trưa liền trở lại phòng. Nhà bọn họ là căn nhà một phòng một cửa một tầng, đối diện cửa sổ là một cây Chi Dương rất lớn. Trong tay hắn cầm quyển sách, mới lật được hai trang, đầy đầu đều là Trình Cẩm, thậm chí giọng mẹ hắn còn không nghe lọt.
– Chương Phồn, mày điếc sao? Bên ngoài có người tên Trình Cẩm tìm mày.
Nữ nhân ngoài áo ngoài chỉ mặc mỗi bra, Chương Phồn nghe được liền chạy ra, lúc mở cửa suýt đem bà ta đẩy ngã.
– Mày sắp chết à, đồ điên.
Trình Cẩm ở ngoài cửa nhìn hắn, tóc dài xõa tung, mặc áo khoác màu trắng, dưới là quần bò, trông rất giống bạn cùng lứa của hắn.
Chương Phồn nhìn mặt y. Tuy hôm qua mới gặp nhưng rất nhớ nhung.
– Anh, sao lại tới đây?
Hắn giống như đứa nhỏ làm sai mà kéo góc áo, Trình Cẩm buồn cười nhìn hắn.
– Cậu không muốn tôi đến?
– Muốn, anh muốn đi đâu, tôi đi với anh.
Như là sợ Trình Cẩm đổi ý, hắn vội đi tới trước mặt Trình Cẩm, đỏ mặt.
– Gần chỗ này hình như có công viên ở giữa hồ.
– Đi thôi.
– Tôi bữa trước nói qua, nhưng không, không nghĩ anh sẽ đến.
Công viên giữa hồ hôm nay có triểm lãm hoa, người nhiều gấp đôi bình thường. Trình Cẩm vốn gầy yếu, Chương Phồn đưa người ra chắn để y khỏi bị xô đẩy, nhưng vẫn không có tác dụng, Trình Cẩm vẫn luôn nhíu mày.
– Sao…
– Lần thứ ba, quá trớn đấy.
Trình Cẩm đột nhiên xoay người bắt lấy tay của một người nam nhân, y vừa nói người nam nhân đó liền hoảng sợ, không dám tin nhìn y.
– Nam… nam sao?
Trình Cẩm thản nhiên cười.
– Là nam, sờ thích sao?
Người nọ xấu hổ cười cười, xoay người muốn chạy, lại nhìn thấy Chương Phồn sắc bén nhìn.
– Tay nào sờ?
– Tay nào? Hai tay.
Người xung quanh đứng xem náo nhiệt, người nọ xem thường Chương Phồn, Chương Phồn không nói nhiều, một đấm đấm anh ta ngã ra đất. Đầu tiên đá vài đá trên ngực, người nọ đã không đứng lên nổi. Sau đó giữ lấy tay phải, nghiến thật mạnh, người xung quanh bắt đầu tiến lên ngăn.
– Con ơi con, đừng xúc động, chặt đứt tay là phải bồi tiền đó.
Người nọ kêu thảm giống như sắp chết. Lúc Chương Phồn lấy chân ra, tay phải đã sớm rách da chảy máu. Sau đó, hắn nhìn về phía bàn tay trái lành lặn, người nọ nhận ra, liền cầu xin tha thứ.
– Tiểu ca, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.
Chương Phồn hình như không nghe, tiếp tục đay nghiến bàn tay còn lại. Có bác gái không xem nổi, kéo kéo góc áo Trình Cẩm.
– Con này, mau khuyên đi, giẫm đứt thì các cháu có tội đó.
Trình Cẩm vẫn chỉ ôm tay nhìn, y mỉm cười nhìn Chương Phồn, ánh mắt kiêu ngạo mà thõa mãn.
Chờ đến lúc tay phải người nọ máu thịt lẫn lộn Chương Phồn mới đứng lên, ôm Trình Cẩm, đẩy mấy người đứng xem ra, không cho bọn họ chạm vào Trình Cẩm, dù chỉ một chút.
Nam nhân kêu thảm kia bắt đầu giãy dụa, mắng to:
– Một đôi đồng tính luyến ai, một tên thì bất nam bất nữ, một tên thích thao mông của bất nam bất nữ, thực cmn ghê tởm.
(Bảo bảo: Đm, tui thiệt ghê tởm chú, chú mới ghê tởm, hừ)
Người xung quanh vội tránh xa bọn họ, giống như sợ nhiễm phải bệnh độc ôn dịch, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ, nói toàn lời bẩn thỉu.
Chương Phồn không kiềm được, nhưng Trình Cẩm cầm tay hắn không buông, ý cười trong suốt nhìn vào mắt hắn, rồi chủ động hôn lên.
Người xung quanh ồn ào, có bác gái chửi bọn họ không biết xấu hổ (thiệt đm bác gái), bọn họ giống như không nghe được, mặc kệ mà hôn nhau. Nụ hôn rất ngắn, Chương Phồn đứng lên, ách giọng nói:
– Về nhà tôi.
Mẹ hắn bây giờ chắc chắn không có nhà, không cần biết là mạt chược hay gặp nam nhân, vẫn luôn bận rộn. Chương Phồn mang Trình Cẩm vào phòng hắn, ôm thật chặt. Hắn như một con sói bị cướp mất con mồi, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực, Trình Cẩm cũng không giận, mặc hắn quậy, đưa tay xoa đầu hắn.
– Hắn sờ chỗ nào?
– Sờ hết, mông, sau lưng, đùi.
Trình Cẩm dùng thanh âm mê hoặc thầm thì vào tai hắn châm ngòi. Chương Phồn gặm cổ y, ánh mắt đỏ ngầu, hắn để lại dấu răng trên làn da của Trình Cẩm. Trình Cẩm đôi khi vì đau mà thốt lên tiếng rên, Chương Phồn lại không buông tha.
– Anh là của tôi, người khác không được sờ, cũng không cho xem.
Tính khí cứng ngắc của hắn đυ.ng vào quần y, thứ kia thô to như bàn ủi làm Trình Cẩm cảm thấy nóng hơn. Y giống như đọa tiên, hai chân cuốn lấy Chương Phồn, dùng tính khí đã cứng lên đi cạ cạ vào thứ đó của Chương Phồn. Thanh âm y vốn trong trẻo lạnh lùng, nay lại nhuốm tìиɧ ɖu͙©, cực kì mê người.
– Vậy mau đến sờ tôi, xem tôi, làm tôi, xua đuổi những suy nghĩ khác của tôi đi, chỉ còn lại có cậu.
Chương Phồn bế y lên, hắn đặt y lên giường xé quần. Cái mông trắng bóc xuất hiện trong tầm mắt của Chương Phồn, hắn cúi người liếʍ tiểu huyệt kia. Mặc dù lần trước đã bị làm tới nở hoa, nhưng vẫn như xử nữ chặt khít. Đầu lưỡi Chương Phồn giống như cá xâm nhập vào bên trong. Ngón tay Trình Cẩm nắm lấy ra giường, đầu bị người chặn không thở nổi, thích hơn khi y dán băng keo nhiều.
Thắt lưng Trình Cẩm rất nhỏ, mông lại cực kì mượt mà. Tên đã lên dây, Chương Phồn chỉ kịp khuếch trương qua loa, rồi đâm vào. Trình Cẩm kêu lên thảm thiết, nhưng lại hút chặt không cho hắn lùi ra.
– Tiếp đi, tôi thích.
Chương Phồn nâng thắt lưng của Trình Cẩm lên, tiếp tục đưa đẩy. hai người tay chân quấn lấy nhau, giống như muốn cắn nuốt tất cả của nhau. Trình Cẩm là người thích đau đớn, mãnh liệt tình ái, mà Chương Phồn đối với y vẫn luôn cố chấp. Hai người cứ thế mà ăn nhịp với nhau.
côn th*t ở miệng huyệt không ngừng ra ra vào vào, giống như phải làm huyệt nở hoa. Chương Phồn lật người Trình Cẩm, Trình Cẩm như muốn tắt thở leo lên người hắn, nước ở miệng huyệt chảy xuống, cũng không rõ là chất bôi trơn hay thứ kia. Hai chân y ôm chặt thắt lưng Chương Phồn, tóc dài xõa tung trên giường, cùng với ánh mắt sóng nước dập dờn và đôi môi nhộn nhạo xuân sắc, đúng là một bức tranh hương diễm dâʍ đãиɠ tuyệt vời.
Tình sự qua đi, Trình Cẩm tựa người vào đầu giường Chương Phồn, đốt thuốc lá. Chương Phồn chôn đầu trong ngực y, chặt chẽ ôm thắt lưng, giống như sợ người chạy mất.
– Thật muốn nhốt anh trong nhà, mặc kệ không cho anh đi.
Trình Cẩm đưa tay gẩy gẩy điếu thuốc, bộ dáng cực kì hưởng thụ.
– Nhốt trong nhà hát cho mình cậu nghe? Cậu điên cuồng như vậy, tôi hát chắc hộc máu.
– Nếu anh không thích thì đừng xướng. Tôi thích nghe anh xướng hí khúc, nhưng thích anh hơn. Nếu lựa chọn giữa hai thứ, tôi tất nhiên chọn anh.
Lời nói Chương Phồn rất đơn giản, lại làm lay động tâm can Trình Cẩm. Y thực thích lời nói thẳng thắn như vậy thốt ra từ miệng của Chương Phồn, giống như ánh mắt trong suốt của hắn, cực kì thuần túy, chân thực.
Y sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên gặp người như Chương Phồn.
Không chỉ tò mò, muốn tìm hiểu. Y muốn chết chung với người này.
Trình Cẩm nắm lấy điếu thuốc, hơi nắm mái tóc, giống như mỹ nhân thập niên tám mươi yêu thuốc lá mê rượu, làm con ngươi Chương Phồn như muốn đui mù.
– Tôi muốn xướng cho cậu nghe, dù tôi không thích lắm.
Y ê a hừ một đoạn, Chương Phồn nghe được, là một đoạn trong sinh tử hận, đoạn tây bì lưu thủy.
Xướng cái gì đoàn tụ sum vầy người cũng thọ, núi sông ngàn dặm bao nhiêu sầu.
Hắn nhìn thẳng mắt Trình Cẩm, cúi người xuống, vừa vặn hôn.
– Đoàn tụ sum vầy sẽ có, anh tặng em.